Người dịch: Whistle

Mười hai viên Ma tinh thạch hóa thành bột phấn, cái la bàn thần bí trong đầu hắn cũng chỉ ngưng thật được thêm một chút, còn về công năng cụ thể nó là gì, Hudson vẫn không biết.

Rõ ràng là chỉ với một ít ma lực này thì vẫn còn xa xa không thể thỏa mãn được khẩu vị của nó, chuyện này làm cho Hudson cảm thấy sắp sụp đổ tới nơi. Nếu như không phải cảm nhận được thể chất có hơi tăng lên thì hắn đã chuẩn bị từ bỏ rồi.

Bàn tay vàng không xài được, Hudson chỉ đành tiếp tục hành sự cẩn thận. Xây dựng cơ sở tạm thời, chậm rãi đợi các lộ nhân mã trong liên minh tập hơi lại rồi mới tiếp tục lên đường.

Nhìn những lá cờ đầy màu sắc, lại nhìn xuống đội ngũ ngã trái ngã phải ở bên dưới lá cờ, Hudson cảm thấy mình thật sự là cạn cmn lời.

Hắn vốn cho rằng binh lính nhà mình đã đủ tệ rồi, không ngờ là còn có người tệ hơn. Trong liên minh, ngoài hai ba nhà có đội ngũ miễn cưỡng có thể xem ra, số còn lại đèu là rác rưởi trong rác rưởi.

Hudson âm thầm so sánh liền phát hiện thực lực của đám ô hợp nhà mình có thể đứng vào top 5 trong liên minh.

Không phải là bởi vì sức chiến đấu mạnh, chủ yếu là người đông thế mạnh. Đều là bị chiêu mộ, nhưng lãnh địa khác biệt thì sẽ phải nghĩa vụ quân sự phải gánh vác cũng sẽ khác biệt.

Tuy rằng đều là một đám ô hợp, nhưng người nhiều thì thực lực đương nhiên sẽ càng mạnh. Một người muốn lười biếng như Hudson có nằm mơ cũng chẳng ngờ là đám ô hợp của hắn lại có thể trở thành quân “chủ lực” trong liên minh.

Hắn cảm thấy rất lúng túng. Rốt cuộc thì đám ô hợp này đi bình định hay đi nộp mạng cho quân phản loạn đây.

Chỉ có thể nói thế giới này có quá nhiều người thông minh, ngay khi cảm thấy không thích hợp thì cả đám đều lựa chọn bảo tồn thực lực.

Một đám người thông minh tụ tập lại với nhau liền sẽ xuất hiện tình huống trước mắt - “cuộc hội tụ của đám ô hợp”.

Trong bối cảnh mà việc lười biếng trở thành chủ đạo thì việc thành thật sẽ trở thành khác loại. Đương nhiên, “Khác loại” ở đây không có ý nghĩa xấu, tất cả mọi người đều vô cùng “kính trọng” những người đã bỏ tiền kia.

Khi chọn minh hữu thì đương nhiên là người thành thật sẽ có ưu thế hơn. Cả đám quý tộc, bao gồm cả Hudson, đều rất ăn ý bắt đầu khen lấy khen để.

Còn về những suy nghĩ thật lòng thì đã không quan trọng, dù sao trong cuộc chiến sau đó bọn hắn sẽ đại diện cho “thực lực” của liên minh .

Đương nhiên, vị lãnh tụ trên danh nghĩa như Kỵ sĩ Chels cũng là đại diện cho thực lực. Chẳng qua ông ta đại diện cho thực lực của cá nhân, mà người ta lại đại diện cho thực lực của cả đoàn thể.

Ai bảo Chels nghèo chứ?

Ông ta đã đầu tư rất nhiều tài phú vào trong cái động không đáy là nghiên cứu ma pháp, cho nên cũng không còn tài lực để phát triển quân bị. Ngay cả những tên vệ binh kia cũng là nông nô phục dịch, thực lực của lãnh địa chính là bản thân ông ta.

Trong số các đội quân tư nhân của quý tộc thì bộ hạ của Chels là đội tệ hại nhất. Toàn bộ binh lính đều mang giáo tre, ngay cả áo giáp cũng chẳng có nổi một bộ.

Trang bị tệ thì cũng thôi, ngay cả quân sĩ mấu chốt cũng là một đám vớ va vớ vẩn. Đội hình tán loạn, vừa nhìn liền biết là chưa từng được huấn luyện.

Người bình thường đều sợ so sánh, dưới tình huống được một đám đồng minh phụ trợ, Hudson đột nhiên phát hiện quân đội nhà mình đã trở thành một “đội quân tinh nhuệ”.

Ít nhất khi nhìn vào cách hành quân thì đội ngũ của gia tộc Koslow là đội quân duy nhất có thể giữ nguyên được đội hình. Không giống với tư quân của những quý tộc khác, mỗi lần xây dựng cơ sở tạm thời đều phải đi khắp nơi tìm người.

Có thêm nhiều đồng đội như vậy, tốc độ hành quân lập tức giảm hơn một nữa. Hiện giờ chỉ còn cách thời gian tập hợp quy định không còn bao lâu nữa, nhưng lại không có người nào tỏ ra nóng vội.

Tất cả mọi người đều không hề hoảng hốt, Hudson cũng lười làm chim đầu đàn. Pháp không trách chúng cũng được áp dụng trên đại lục Aslante này, hơn nữa bọn hắn còn là những quý tộc tôn quý.

Trong hệ thống chính trị hiện giờ, quý tộc có rất nhiều đặc quyền. mặc dù Bá tước Pierce có năng lực xử phạt mỗi một vị quý tộc, nhưng ông ta tuyệt đối không dám đồng thời xử phạt một đám quý tộc. Nếu không chuyện này loạn lên chắc chắn sẽ làm kinh động đến vương quốc.

Từ xưa đến nay, giữa chính quyền trung ương và chư hầu đều có những xung đột không thể hòa giải. Làm thế nào để áp chế những đại quý tộc ở địa phương là một môn mà mỗi một vị quốc vương đều phải học.

Vì sự ổn định và cân bằng quyền lực trong vương quốc, Quốc vương tiền nhiệm đều sẽ chia rẽ nội bộ các chư hầu, chuyện không thể tha thứ nhất chính là những quý tộc đó đoàn kết lại.

Dựa theo nguyên tắc này, mối quan hệ giữa đại quý tộc ở địa phương và các trung tiểu quý tộc đương nhiên là sẽ không hài hòa, cũng không dám quá hài hòa.

Nghĩ thông mọi chuyện, Hudson đột nhiên hiểu được cách làm của đám đồng liêu này. Một cuộc náo loạn nhỏ, nhìn như hết sức vô ly đầu, nhưng thực tế lại là biểu hiện của kiến thức chính trị.

Đương nhiên, cũng không thể nói là mọi người cao minh đến mức nào. Đa số người làm như vậy chỉ là bởi vì bản năng quen thuộc. Có lẽ bọn hắn cũng không muốn đến trễ, nhưng hiệu suất quá thấp làm cho bọn hắn không thể tới kịp lúc.

Kẻ thực sự đạo diễn những chuyện này chính là các Đại quý tộc phía trên. Một đời lại một đời cố gắng, một đời lại một đời phóng túng, mới xuất hiện loại cục diện như hiện giờ.

Nếu như đổi thành Hudson thì hắn cũng sẽ làm như vậy. Cố ý tạo ra cục diện buông lỏng kiểm soát cục bộ là cách tốt nhất để loại bỏ sự hoài nghi của quốc vương.

Chỉ là trong mấy chục năm gần đây loại cục diện này đã phát sinh một chút biến hóa. Theo thời gian trôi qua, thực lực của chư hầu cũng càng ngày càng mạnh, ưu thế của vương thất đã không còn rõ ràng nữa.

Dần dần, những thủ đoạn thăm dò xuất hiện ngày càng nhiều hơn.

Đương nhiên, đây đều là suy đoán của Hudson. Tin tức của hắn có hạn, không am hiểu về xã hội thượng tầng, kết luận mà hắn đưa ra cũng chưa chắc là chính xác.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương