Người dịch: Whistle

Khi đại quân của Bá tước Pierce đến cứ điểm Ethel thì nơi này đã trở thành bộ chỉ huy của quân bình định phản loạn, cũng trở thành tiền tuyến ngăn cản phản quân tiến về phía tây.

Xung phong đi đầu chính là tinh thần của Kỵ sĩ, mặc dù Bá tước Pierce không tự mình dẫn đội xông lên, nhưng vẫn đích thân tới nhất tuyến chỉ huy.

Thủ thành nhiều ngày liên tục, Bá tước Pierce cũng có chút mỏi mệt. Kế hoạch vĩnh viễn cũng không theo kịp biến hóa, vốn cho rằng phản quân chỉ là đám ô hợp, không đáng để lo, muốn nhân lúc loạn lạc để mưu lợi, cho nên ông ta mới bỏ mặc cho phản quân lớn mạnh.

Không nghĩ là bọn chúng lại làm lớn chuyện như vậy. Đầu tiên là tàn sát toàn bộ quý tộc trong thành Dadir, sau đó phản quân lại nhanh chóng càn quét khắp các vùng nông thôn.

Không chờ Bá tước Pierce phản ứng lại, phản quân đã vét sạch hai quận Wright và Ryton, quân tiên phong nhắm thẳng vào Beda.

Hai quận Wright và Ryton hai quận thì thôi, dù sao cũng là đất phong của quý tộc khác, cũng chỉ có mấy tên phong thần xui xẻo bị liên lụy, Bá tước Pierce vẫn còn chịu được tổn thất này.

Nhưng Beda thì khác, nơi đó chính là đất phong quan trọng nhất của gia tộc Dalton ông ta, một khi rơi vào trong tay phản quân, vậy thì thiệt hại sẽ rất lớn.

Bất đắc dĩ, Bá tước Pierce chỉ đành ra mặt tuyên bố lệnh chiêu mộ, rồi lại tự mình dẫn đại quân nghênh địch, ngăn địch ở cứ điểm Ethel.

“Viện quân của các quý tộc đã đến nơi nào rồi, còn bao lâu nữa mới đến?” Bá tước Pierce cau mày hỏi.

Gia tộc Dalton không sợ phản quân, nhưng chiến tranh là phải có người chết. Rõ ràng là bọn phản quân ở trước mặt cũng không phải là người bình thường, nếu như liều mạng với địch nhân, cho dù có thắng thì cũng khó tránh khỏi sẽ tổn thất nặng nề.

Thực lực mới là căn bản trong cái thế giới mạnh được yếu thua này. Nếu như thực lực của gia tộc Dalton bị hao tổn quá nhiều, không biết sẽ bị bao nhiêu con sói đói nhào tới.

Vì giảm bớt thiệt hại của quân mình, cho dù là có thực lực đánh tan phản quân ngoài thành nhưng Bá tước Pierce cũng lựa chọn cố thủ không ra.

“Ngoài những quý tộc ở gần tiền tuyến đã tổ chức phòng thủ tại chỗ ra, quân đội của các quý tộc khác đều đã xuất phát, dự tính là trong vòng năm đến mười ngày nữa sẽ lần lượt chạy tới tiền tuyến.”

“Người cách chúng ta gần nhất hiện giờ là quý tộc của địa khu Hansen, chỉ có hơn tám mươi dặm đường, nhưng tốc độ hành quân của bọn hắn lại chậm như ốc sên, một ngày thậm chí còn chưa đi được 10 dặm.”

“Những quý tộc ở các địa khu như Warren, Qatar, Arbor cũng cách chúng ta không đến một trăm hai mươi dặm. Chỉ là bọn hắn đang cố gắng giảm bớt tốc độ hành quân, một ngày cũng không đi được hai mươi dặm.”

Sĩ quan trung niên vừa nói xong, Bá tước Pierce lập tức nổi giận. Quả thực là khinh người quá đáng, lệnh chiêu mộ đã phát ra hơn nửa tháng, vậy mà viện quân lại còn đang trên đường.

Người không biết còn tưởng rằng tỉnh Đông Nam vô cùng rộng lớn, nhưng thực ra khoảng cách của lãnh địa cách cứ điểm Ethel xa nhất cũng còn chưa tới bốn trăm dặm.

Chỉ có ngần ấy lộ trình mà lề mà lề mề hơn nửa tháng chưa tới, cũng khó trách Bá tước Pierce tức giận.

Nhưng giận thì giận, ở trước mặt phản quân thì những chuyện như tọa sơn quan hổ đấu, ngồi thu ngư ông đắc lợi là không có cách nào cầm lên trên mặt bàn để nói. Phản ứng hiện giờ của đám quý tộc kia chính là sự phản phệ mà những chuyện này mang tới.

Có vết xe đổ của hai quận Wright và Ryton, những trung tiểu quý tộc trong tỉnh Đông Nam đều đang đề phòng Pierce.

Thế giới này chưa bao giờ thiếu người thông minh, chuyện mà Hudson có thể phân tích ra thì những quý tộc khác cũng sẽ phát hiện ra dấu vết để lại.

Vì tự vệ, mọi người đều tự hiển thần thông. Mặc dù Bá tước Pierce đã hạ lệnh phong tỏa tin tức, nhưng đối với quý tộc thì việc phong tỏa tin tức này căn bản là chẳng có tác dụng gì.

Không có cách nào, quý tộc trong thiên hạ là người một nhà. Mặc dù Bá tước Pierce là đại quý tộc lớn nhất ở tỉnh Đông Nam, nhưng đa số những tên tiểu đệ Kỵ sĩ dưới trướng ông ta đều là người của trung tiểu quý tộc.

Có lẽ những người này sẽ không phản bội lãnh chúa, nhưng truyền một chút tình báo cho gia tộc của mình thì vẫn có thể làm được. Chắc chắn là không thể trông cậy vào tất cả mọi người đều trung thành trăm phần trăm rồi.

“Ngu xuẩn!”

“Toàn bộ đều là một đám ngu xuẩn!”

“Càng kéo dài thời gian thì thực lực của quân phản loạn sẽ càng mạnh. Đến lúc đó mới giao tranh thì bọn hắn sẽ có quả ngon mà ăn......” Bá tước Pierce nổi giận nói.

Ông ta đã hạ quyết tâm là phải gõ cho bọn trung tiểu quý tộc bằng mặt không bằng lòng này một gậy.

Nhưng mà nghĩ lại thì hành động cụ thể của chuyện này lại vô cùng phiền phức. Đám này đều là hạng người tiêu cực lười biếng, để cho một vị lão đại như ông ta ở tiền tuyến liều mạng với đám phản quân.

Cho dù Pierce có ý định gì đi nữa, đám người đó không tới thì ông ta cũng chẳng làm được gì!

Ông ta cũng không thể sai phản quân đi gây chuyện với đám quý tộc kia được a?

Nếu như thật sự làm vậy, sợ là cái đám quý tộc này sẽ cảm thấy hạnh phúc vô biên. Dựa theo tác phong của quân phản loạn, một đường huyết tẩy, lúc đó gia tộc Dalton liền toang rồi.

Quý tộc được hưởng thụ rất nhiều quyền lợi đặc thù, nhưng cũng phải gánh vác trách nhiệm tương ứng. Chỉ cần nhìn quý tộc của hai quận Wright và Ryton là biết, cơ hồ là toàn bộ chết trận.

Cho dù có cá lọt lưới thì kẻ đó cũng đã là “người chết” trong giới quý tộc. Nghĩa vụ cơ bản nhất của một quý tộc chính là “trách nhiệm bảo vệ lãnh thổ” của mình, không phải muốn chạy là có thể chạy được.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương