Quang Âm Chi Ngoại (Dịch)
-
Chapter 2 Dị Chất
Ánh mắt Hứa Thanh lộ ra vẻ suy tư, trầm ngâm nói: "Nếu như là người sống, có thể thật là có quan hệ với tử quang, nhưng cũng có lẽ là một bẫy."
Những ngày gần đây ở thành trì, hắn sâu sắc biết được rằng những kẻ bị khí tức Thần Linh nhiễm, hóa thành dị thú, mỗi một kể đều hung tàn vô cùng, lực đại vô cùng.
Nhưng có lẽ là do cấm khu còn chưa triệt để hình thành, lúc ban ngày, phần lớn dị thú đều ngủ say.
Trừ phi là như lần trước lúc hắn thu hoạch thẻ tre, xâm nhập vào khu vực bọn chúng ngủ say. Bằng không, ngày bình thường chỉ cần cẩn thận một chút, cũng không có gì đáng lo ngại.
Mà so với bọn chúng, Hứa Thanh càng cảnh giác hơn với người sống, bởi vì một số thời khắc, lòng người còn hiểm ác hơn cả hung thú.
Thế là sau khi suy tư, ánh mắt của hắn chậm rãi trở nên lạnh lùng, bất kể có phải là người sống hay không, có phải cạm bẫy hay không, một khu vực như vậy, hắn sẽ đến một lần.
Chỉ là, trước đó cần làm tốt chuẩn bị mười phần.
Nghĩ tới đây, Hứa Thanh nắm chắc thẻ tre tu hành trong tay.
Mấy ngày này tu luyện, thân thể biến hóa giúp hắn có thêm một chút lực lượng, thức hải cũng hiện rõ ra nội dung bên trong thẻ tre, trừ công pháp, thì là giới thiệu đối với việc tu hành.
Tu hành, truyền thừa từ rất lâu trước cả khi Thần Linh Tàn diện chưa đến.
Bây giờ tuy có cải biến, nhưng tổng thể vẫn là thể hệ giống trước.
Chia làm Ngưng Khí, Trúc Cơ, Kết Đan, Nguyên Anh.
Còn sau Nguyên Anh là gì, có lẽ là cảnh giới quá cao, trên thẻ trúc không có ghi chép, nhưng trên đó lại rõ ràng chỉ ra sự khó khăn của tu sĩ khi tu hành.
Bởi vì khí tức Thần Linh xâm nhập linh năng, dùng linh năng bị ô nhiễm, loại ô nhiễm này giống như kịch độc đối với vạn vật.
Không biết bắt đầu từ khi nào, mọi người gọi khí tức của Thần Linh là dị chất.
Hứa Thanh rất rõ ràng, trước đó, lúc mình tu hành, cảm nhận được sự băng hàn, trên thực tế chính là hút vào linh năng có chứa dị chất.
Loại dị chất này một khi tích lũy tại thể nội tới trình độ nhất định, sẽ dị hóa tu sĩ, hoặc là chết bất đắc kỳ tử trở thành mưa máu, hoặc là hóa thành dị thú không có thần trí.
Khu vực mà Thần Linh mở mắt nhìn, nồng độ dị chất bạo tăng trong nháy mắt, trên thực tế chính là gia tốc biến hóa này trong nháy mắt thôi.
Tu hành cũng tồn tại nguy hiểm.
Nếu không đi tu hành, tại thế giới Mạt Thổ này bị ô tràn ngập nhiễm bởi khí tức Thần Linh, tuổi thọ của mọi người phổ biến giảm xuống, lại phát thêm bệnh hiểm nghèo, chẳng khác gì sống bên trong Cửu U Luyện Ngục, gần như không người có thể có kết thúc yên lành.
Cho nên tu hành liền trở thành con đường duy nhất, không có lựa chọn nào khác.
Thế là vô số năm qua, mọi người căn cứ theo truyền thừa, diễn biến ra nhiều phương pháp tu luyện.
Phương pháp bây giờ đại thể là hấp thu linh năng hỗn tạp, đồng thời lợi dụng công pháp, tách linh năng thuần khiết từ bên trong dị chất ra, áp súc vào một vị trí nào đó trên thân thể.
Vị trí này, được gọi là điểm Dị Hóa.
Bởi vậy, tỉ lệ phân ly dị chất cũng trở thành tiêu chuẩn ưu khuyết quan trọng để phân chia công pháp.
Gần như tất cả công pháp có tỉ lệ phân ly cao đều bị lớn thế lực hoặc là đại gia tộc nắm giữ, đó là tài nguyên quan trọng của bọn họ, về điểm này, dù Thần Linh có xuất hiện trên đời hay không thì cũng không có thay đổi.
Mà căn cứ sở tu công pháp khác biệt, trình độ phân ly dị chất khác biệt, khu vực tồn tại điểm Dị Hóa cũng có sự khác biệt.
Nhưng vô luận như thế nào, chỉ cần tu luyện, thì nhất định sẽ có dị chất, sau đó sẽ chậm rãi hình thành điểm Dị Hóa.
Còn cả phương pháp hóa giải, triệt tiểu điểm Dị Hóa, mặc dù bình thường có thể thông qua một chút đan dược để hóa giải, nhưng chỉ là trị ngọn không trị gốc.
Còn nếu muốn triệt để tịnh hóa điểm Dị Hóa, trong thẻ tre cũng có nói một câu.
Bên trong thế giới Mạt Thổ, trừ Nam Hoàng châu, có tồn tại một đại lục, tên là Vọng Cổ.
Nơi đó là khởi nguyên chi địa của nhân tộc, mặc dù cũng bị khí tức Thần Linh làm cho ô nhiễm, nhưng dường như đã tìm được biện pháp triệt để tịnh hóa.
Nhưng hiển nhiên loại biện pháp này không thể phổ biến rộng, chỉ có những người cực kỳ tôn quý mới có thể được hưởng.
Tu sĩ tầm thường không thể có được, số lượng nhiều nhất thế gian là tán tu, thì càng không có khả năng thu được.
Mà phần lớn công pháp của tán tu đều có trình độ phân ly cực thấp, cho nên chẳng những tu luyện gian nan, nguy hiểm dị hoá cũng lớn hơn.
Cứ việc tu hành có nguy hiểm lớn như thế, nhưng đối với đại đa số người, tu sĩ vẫn có thể thường gặp.
Tỉ như Hứa Thanh, hắn biết mình bây giờ cũng có thể xem như một tán tu.
Mặc dù dựa theo ghi chép trên thẻ trúc, tu sĩ thế giới Mạt Thổ, mỗi người đều đang đi trên một con đường vừa gian nan lại vừa hung hiểm, còn không có đường về, giống như là phàm nhân bơi về phía biển sâu, chạy về phía biển hoa bỉ ngạn xa xa không thể chạm. Thường thường còn chưa được thấy bỉ ngạn trong truyền thuyết, đã kiệt lực mà chết.
Nhưng Hứa Thanh lớn lên ở nơi xóm nghèo, sâu sắc biết được một lần xung đột, một trận tật bệnh, đều sẽ khiến cho người ta mất đi sinh mệnh.
"Cho nên so với việc lo lắng tương lai khi nào bị dị hoá, không bằng đi lo lắng ngày mai còn sống được hay không." Hứa Thanh thì thào, sờ lên vết thương trên ngực, nhìn về phía khe hở nơi bầu trời.
Giờ phút này, hừng đông cách không xa, tiếng gào thét thê lương cũng đều ít đi rất nhiều.
"Máu vẫn cứ luôn rỉ ra, còn chưa tìm được tử quang, đã phải cân nhắc rời đi, đi những thành trì khác để tìm kiếm dược thảo." Hứa Thanh cúi đầu nhìn về phía vết thương của mình.
Bởi vì khí tức Thần Linh tràn ngập và vết thương chẳng khép lại được, khiến máu cứ chảy ra, gần như tất cả vật phẩm trong thành trì đều bị ô nhiễm nghiêm trọng, dược thảo cũng nằm trong số đó, tài nguyên rất là thiếu thốn.
Hứa Thanh đưa tay ấn xuống vết thương một cái, huyết thủy rịn ra một chút.
Sắc mặt của hắn có hơi tái nhợt đi, hắn thở sâu một hơi, cởi áo da, sau đó quấn quanh lưng, trói chặt miệng vết thương của mình lại, rồi hắn cố gắng đẩy tinh thần lên, yên lặng chờ đợi hừng đông.
Không lâu sau, tiếng gào thét thê lương bên ngoài càng dần càng giảm bớt. Cho đến khi hoàn toàn biến mất, Hứa Thanh xuyên thấu qua khe hở, chú ý tới sắc trời đã sáng mờ mờ.
Theo kinh nghiệm, bây giờ hắn có thể ra ngoài. Nhưng hắn không lập tức lên đường, mà đứng người lên hoạt động cái thân thể đã cứng ngắc trước.
Cho đến khi cảm thấy hơi nóng người rồi, hắn mới dịch chuyển tạp vật ra khỏi khe hở hang động, mượn nhờ chút ánh sáng yếu ớt, mở ra túi da của mình, chỉnh lý một phen.
Một cây dao găm rỉ sắt, bị hắn cột vào bên cạnh bắp chân. Thiết Thiêm màu đen nhánh thì được hắn đặt bên tay thuận nhất. Còn có một cái đầu rắn, hắn cẩn thận mở ra kiểm tra một chút, rồi lại cẩn thận cất kỹ.
Làm xong những thứ này, Hứa Thanh nhắm mắt lại, sau mấy hơi thở, mới bỗng nhiên mở mắt ra, trong mắt đã đầy sự tỉnh táo và kiên định.
Hắn phi tốc chui ra khỏi khe hở, sau đó dừng lại ở chỗ cửa ra vào.
Sau khi cảnh giác xem xét bốn phía, xác định không có gì đáng ngại, Hứa Thanh bỗng nhiên xông lên, trong sắc trời dần dần sáng rực, phi đến ngoại giới.
Hướng về tiền phương.
Mờ tối như là một lão nhân bệnh nặng, mục quang đục ngầu kia dường như vẫn như còn lưu lại sương lạnh từ ban đêm.
Mà khí tức nó phun ra thì hóa thành gió lạnh buổi sáng, thổi tới mùi vị của tử vong, rất lạnh, rất lạnh.
Nếu không có bước làm nóng người, khi bị gió thổi qua, toàn thân sẽ không tự chủ được mà phát run.
Bây giờ hắn đang lao thẳng đến chỗ mà hôm qua nhìn thấy người sống hư hư thực thực.
Xa xa nhìn lại, trong thành trì trống trải, thân ảnh Hứa Thanh như con báo, nhảy vọt khắp các bức tường đổ, như hành vân lưu thủy, không có chút trở ngại nào.
Trên bầu trời, một đám phi điểu bay qua, chỉ là vị trí của bọn nó rất cao, khó có thể bắt được.
Trong khi phi nhanh, Hứa Thanh ngẩng đầu nhìn phi điểu trên bầu trời, liếm môi một cái.
Hắn cũng không biết vì sao mà sau khi Thần Linh mở mắt, chúng sinh vạn vật bị ô nhiễm, gần như toàn bộ tử vong, bao hàm cả thú vật, duy chỉ có loài chim là sống sót nhiều nhất.
Mà chim là trọng điểm giúp hắn giải đói trong khoảng thời gian này. Đồng thời, mặc dù loài chim cũng bị vây ở bên trong này, nhưng dường như bọn chúng có thể theo bản năng để tìm kiếm được một vào nơi che chở an toàn, như chính địa động của Hứa Thanh, trước đó chính là được phát hiện khi lần theo tung tích của đám chim.
Nhưng chỗ như này trên thực tế cũng không phải tuyệt đối an toàn, chỉ là so ra, có vẻ lại càng khó bị những dị thú để ý.
Hứa Thanh phát hiện hai nơi, một chỗ là hang đá hắn thường ở, một chỗ khác thì là phủ thành chủ.
Rất nhanh, Hứa Thanh tới gần khu vực hôm qua, hắn không trực tiếp đi qua, mà là lượn quanh một vòng tìm một vị trí khá cao.
Chú ý cẩn thận leo lên, hắn nằm xuống, không nhúc nhích, híp mắt lại, tận khả năng ẩn nấp, chậm rãi cúi đầu quan sát xuống phía dưới.
Hứa Thanh kinh ngạc trợn to mắt, hắn lần nữa thấy được người hôm qua!
Đối phương vẫn tựa người trên tường, quần áo chỉnh tề, làn da bình thường.
Quan trọng nhất chính là thần thái của hắn, thân thể của hắn, tất cả lại giống hôm qua như đúc.
Cứ như thể suốt cả đêm, đối phương không có nhúc nhích dù chỉ một cái.
Chuyện này vô cùng kỳ quái.
Nếu đối phương là người sống, đêm tối trong thành trì lại tồn tại nguy hiểm, nguy hiểm không có khả năng bỏ qua cho hắn.
Nếu đối phương là người chết, thi thể này có vẻ không bị ô nhiễm, sẽ là nguồn thức ăn tốt nhất cho những dị thú kia, cho nên cũng không có khả năng tồn tại đến tận bây giờ.
Hứa Thanh trầm mặc một hồi, nội tâm suy tư không thôi, hắn vẫn nằm ở chỗ này không nhúc nhích, vì lớn lên ở xóm nghèo, hắn không thiếu sự kiên nhẫn.
Thế là cứ như vậy, dưới sự quan sát cẩn thận, thời gian chậm rãi trôi qua, cho đến buổi trưa, người kia vẫn cứ không nhúc nhích.
Hứa Thanh đã đợi ba canh giờ, đột nhiên, hắn nhẹ nhàng nâng tay phải lên, tay nắm lấy một cục đá, ném về phía đối phương.
Tốc độ cục đá rất nhanh, lực trùng kích không nhỏ, bắn trúng người kia, phịch một tiếng, người kia lay động, lại như thi thể mà ngã xuống một bên.
Ngay khi hắn ngã xuống, một tia tử mang hiển lộ ra ở vị trí hắn đã từng ngồi.
Nhìn thấy tử mang, trong mắt Hứa Thanh lộ ra tinh quang, hô hấp trở nên dồn dập.
Hắn tìm suốt những ngày gần đây, chính là chỉ vì có thể tìm thấy tử quang đã từng hàng lâm trong thành trì.
Giờ phút này, hắn cố gắng cưỡng ép xúc động muốn xông về phía trước, lại chật vật chờ giây lát, sau khi xác định không có gì bất thường, hắn mới bỗng nhiên xông ra.
Tốc độ gần như do được bộc phát ra toàn bộ lực lượng, cả người như một con Liệp Ưng, lao thẳng đến tử quang.
Ngay khi đến đó, một tay hắn nắm lấy tử quang, rồi không chút do dự kích xạ rút lui ra xa.
Toàn bộ quá trình xảy ra cực nhanh, cho đến khi lui ra ngoài được hơn mười trượng, Hứa Thanh mới thở phì phò dừng chân lại, nhìn vào vật trong tay đang phát ra tử quang.
Đó là một viên thủy tinh tử sắc, sáng óng ánh long lanh, có vẻ đẹp lóa mắt.
Trái tim Hứa Thanh nhảy bịch bịch lên, chẳng hiểu sao mà hắn ngẩng đầu, nhìn thi thể vừa rồi, dường như bởi vì đã mất đi tử quang che chở, nó đang bị ăn mòn với tốc độ trông thấy, làn da cũng chớp mắt đã trở thành xanh đen.
Thấy vậy, Hứa Thanh theo bản năng mà nắm càng chặt viên thủy tinh tử sắc trong tay chặt, quay người hướng về phía địa động của mình, phi tốc chạy.
Không lâu sau, bước chân Hứa Thanh đột nhiên đình trệ, thần sắc có chút mê hoặc.
Cúi đầu cởi chiếc áo da của mình ra khỏi ngực. Nơi đó đã không có máu chảy ra, ngược lại là có cảm giác nhột nhột.
Hai mắt Hứa Thanh ngưng tụ, vứt cả chiếc áo da sang bên cạnh, để nhìn được toàn bộ vết thương, hắn lập tức rung động mạnh mẽ.
Hắn nhớ rõ lúc sáng sớm kiểm tra thì thương thế còn chưa khép lại, thậm chí càng nhiều chỗ biến thành màu đen, nhưng bây giờ. . .
Vết thương nơi lồng ngực của hắn, không ngờ đã khép lại hơn phân nửa, vị trí rìa vết thương chỉ còn lại là vết sẹo khá mới!
"Cái này . . ." Hứa Thanh hô hấp dồn dập, ngay sau đó lập tức nhìn vào thủy tinh tử sắc trong tay.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook