Quân Vương Đoạt Phi
-
Chương 13
*****
Đoạn Thủy Vũ chưa từng nghĩ đến, ngày đó Diêm Thiên Mạc sờ nhẹ cằm nàng, lại là lần cuối cùng hắn đụng vào nàng.
Vì chuẩn bị lên ngôi, cả ngày hắn loay hoay không thấy bóng dáng, ngay cả mặt hắn nàng cũng không thấy được, chứ đừng nói đến việc nói chuyện giữa hai người.
Chuyện này không phải việc nàng hy vọng sao? Giữa hai người không còn quan hệ. Nhưng mà, đột nhiên hắn biến mất khỏi sinh hoạt hàng ngày của nàng, nàng lại cảm thấy tiu nghỉu, hơn nữa cái loại cảm giác mất đi này thường làm tâm của nàng đau đớn.
Tại sao lại như vậy chứ? Không phải là nàng nên chán ghét hắn sao? Tại sao khi hắn bận tối mày tối mặt không rảnh tới để ý nàng, nàng lại không lý do mà nghĩ đến hắn?
Nàng nghĩ tới nụ cười tà ác của hắn, nghĩ tới ánh mắt mê hoặc lòng người của hắn, càng muốn nhiệt độ cơ thể hắn cùng ôn nhu dã man của hắn. . . . . . Trời, nàng rốt cuộc đang suy nghĩ gì? Nàng thế nhưng muốn hắn đụng nàng! Không có hắn vuốt ve đụng chạm, nàng lại cảm thấy trống không không dứt!
Rốt cuộc nàng bị làm sao vậy?
"Tiểu Vũ, cháu đang nhớ cái gì? Sao mặt lại đỏ như này!" Hoàng thái hậu tới thăm Đoạn Thủy Vũ, vừa vào cửa liền nhìn thấy hai gò má của Đoạn Thủy Vũ tản ra phấn hồng xinh tươi.
"Không có gì, không có gì ạ." Đoạn Thủy Vũ liền vội vàng lắc đầu. "Cháu không nghĩ tới thái tử, một chút cũng không nghĩ đến thái tử. . . . . ."
Nói xong, Đoạn Thủy Vũ thiếu chút nữa đem đầu lưỡi mình cắn đứt. Đây không phải là nàng giấu đầu hở đuôi sao? Thật là khóc không ra nước mắt a.
"Bà biết cháu không nghĩ tới Mạc nhi chút nào." Hoàng thái hậu mỉm cười phụ họa, cho Đoạn Thủy Vũ xinh đẹp một bậc thang để xuống. "Đúng rồi, mấy ngày nay có phải Mạc nhi không trở về đây ngủ? Bà nghe nói hắn đều ngủ ở trong ngự thư phòng." ’
"Dạ, hắn không có trở lại." Nguyên lai là ngủ ở Ngự Thư Phòng. . . . . . Ở đó ngủ hắn không cảm thấy quá cực khổ sao?
"Như vậy thật không được." Hoàng thái hậu nghiêm túc lắc đầu một cái. "Nó không trở lại ngủ chứng tỏ nó không giúp cháu bồi dưỡng thân thể tốt. . . . . . Bà phải đi giáo huấn nó mới được." Lời nói chưa dứt, Hoàng thái hậu lập tức muốn rời khỏi.
"Hoàng nãi nãi." Đoạn Thủy Vũ vội vàng kéo Hoàng thái hậu đang vội vã đi. "Không cần, thân thể của cháu đã hoàn toàn khỏe mạnh rồi."
"Không được, bệnh này nhất định phải tiêu diệt triệt để, để nó giúp cháu điều trị cho tốt." Hắc, Tiểu Vũ đã thích Mạc nhi rồi, bà già này sao có thể không ở giữa thúc đẩy đây?
"Bà nội. . . . . ." khuôn mặt nhỏ nhắn của Đoạn Thủy Vũ đỏ bừng.
"Bà sẽ đi ngay bây giờ, cháu chờ nó trở lại." Hoàng thái hậu vứt cho Đoạn Thủy Vũ một tình thế mỉm cười bắt buộc, lập tức rời đi.
Ngưng mắt nhìn bóng lưng Hoàng thái hậu rời đi, một loại vui sướng không nên có lại đang lặng lẽ cuộn trào trong lòng Đoạn Thủy Vũ .
Nàng thật hi vọng Hoàng thái hậu có thể đem Diêm Thiên Mạc về. . . . . .
Đoạn Thủy Vũ chưa từng nghĩ đến, ngày đó Diêm Thiên Mạc sờ nhẹ cằm nàng, lại là lần cuối cùng hắn đụng vào nàng.
Vì chuẩn bị lên ngôi, cả ngày hắn loay hoay không thấy bóng dáng, ngay cả mặt hắn nàng cũng không thấy được, chứ đừng nói đến việc nói chuyện giữa hai người.
Chuyện này không phải việc nàng hy vọng sao? Giữa hai người không còn quan hệ. Nhưng mà, đột nhiên hắn biến mất khỏi sinh hoạt hàng ngày của nàng, nàng lại cảm thấy tiu nghỉu, hơn nữa cái loại cảm giác mất đi này thường làm tâm của nàng đau đớn.
Tại sao lại như vậy chứ? Không phải là nàng nên chán ghét hắn sao? Tại sao khi hắn bận tối mày tối mặt không rảnh tới để ý nàng, nàng lại không lý do mà nghĩ đến hắn?
Nàng nghĩ tới nụ cười tà ác của hắn, nghĩ tới ánh mắt mê hoặc lòng người của hắn, càng muốn nhiệt độ cơ thể hắn cùng ôn nhu dã man của hắn. . . . . . Trời, nàng rốt cuộc đang suy nghĩ gì? Nàng thế nhưng muốn hắn đụng nàng! Không có hắn vuốt ve đụng chạm, nàng lại cảm thấy trống không không dứt!
Rốt cuộc nàng bị làm sao vậy?
"Tiểu Vũ, cháu đang nhớ cái gì? Sao mặt lại đỏ như này!" Hoàng thái hậu tới thăm Đoạn Thủy Vũ, vừa vào cửa liền nhìn thấy hai gò má của Đoạn Thủy Vũ tản ra phấn hồng xinh tươi.
"Không có gì, không có gì ạ." Đoạn Thủy Vũ liền vội vàng lắc đầu. "Cháu không nghĩ tới thái tử, một chút cũng không nghĩ đến thái tử. . . . . ."
Nói xong, Đoạn Thủy Vũ thiếu chút nữa đem đầu lưỡi mình cắn đứt. Đây không phải là nàng giấu đầu hở đuôi sao? Thật là khóc không ra nước mắt a.
"Bà biết cháu không nghĩ tới Mạc nhi chút nào." Hoàng thái hậu mỉm cười phụ họa, cho Đoạn Thủy Vũ xinh đẹp một bậc thang để xuống. "Đúng rồi, mấy ngày nay có phải Mạc nhi không trở về đây ngủ? Bà nghe nói hắn đều ngủ ở trong ngự thư phòng." ’
"Dạ, hắn không có trở lại." Nguyên lai là ngủ ở Ngự Thư Phòng. . . . . . Ở đó ngủ hắn không cảm thấy quá cực khổ sao?
"Như vậy thật không được." Hoàng thái hậu nghiêm túc lắc đầu một cái. "Nó không trở lại ngủ chứng tỏ nó không giúp cháu bồi dưỡng thân thể tốt. . . . . . Bà phải đi giáo huấn nó mới được." Lời nói chưa dứt, Hoàng thái hậu lập tức muốn rời khỏi.
"Hoàng nãi nãi." Đoạn Thủy Vũ vội vàng kéo Hoàng thái hậu đang vội vã đi. "Không cần, thân thể của cháu đã hoàn toàn khỏe mạnh rồi."
"Không được, bệnh này nhất định phải tiêu diệt triệt để, để nó giúp cháu điều trị cho tốt." Hắc, Tiểu Vũ đã thích Mạc nhi rồi, bà già này sao có thể không ở giữa thúc đẩy đây?
"Bà nội. . . . . ." khuôn mặt nhỏ nhắn của Đoạn Thủy Vũ đỏ bừng.
"Bà sẽ đi ngay bây giờ, cháu chờ nó trở lại." Hoàng thái hậu vứt cho Đoạn Thủy Vũ một tình thế mỉm cười bắt buộc, lập tức rời đi.
Ngưng mắt nhìn bóng lưng Hoàng thái hậu rời đi, một loại vui sướng không nên có lại đang lặng lẽ cuộn trào trong lòng Đoạn Thủy Vũ .
Nàng thật hi vọng Hoàng thái hậu có thể đem Diêm Thiên Mạc về. . . . . .
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook