*****

Đợi Diêm Thiên Mạc mở cửa ra, Hoàng thái hậu lập tức xông tới, tại mép giường phát hiện Đoạn Thủy Vũ.

"Hoàng nãi nãi?" Nhìn Hoàng thái hậu, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của Đoạn Thủy Vũ trở nên trắng bệch.

Đến tột cùng nàng có nên tin tưởng Diêm Thiên Mạc không đây? Nàng nhìn về phía Hoàng thái hậu, lại nhìn Diêm Thiên Mạc đứng ở sau lưng Hoàng thái hậu, quyết định nghe theo đề nghị của Diêm Thiên Mạc, cái gì cũng không nói.

A, Tiểu Vũ sắc mặt của khó coi như vậy, nhất định là đoán ra là bà bày kế rồi. . . . . . Hoàng thái hậu nhất thời chột dạ vô cùng, nước mắt trừ bị đã lâu nhất thời chảy xuống.

"Ô. . . . . . Thật xin lỗi, Tiểu Vũ. Bà nội thực xin lỗi cháu . . . . ." Hoàng thái hậu khóc đến hồ đồ, rất thương tâm. "Đây đều do bà nội an bài. . . . . . Nhưng bà nội cũng là vì muốn tốt cho cháu. . . . . ."

Đoạn Thủy Vũ không nghĩ tới sẽ nghe được đáp án thật sự, nhìn bà nội một cái, hai mắt không tự chủ liếc về phía Diêm Thiên Mạc, phát hiện bờ môi hắn chứa đựng nụ cười, nụ cười kia bên trong có đắc ý, còn có nhiều ý mà nàng không nhận ra được tâm tình.

"Thái y nói cho bà biết bởi vì thân thể cháu dương khí quá nặng, để chữa trị tốt bệnh tình của cháu thì cần phải có một nam nhân giao hợp cùng cháu, hút lấy dương khí trên người cháu, cho nên bà mới nghĩ đến Mạc nhi. . . . . ."

"À?" Thì ra đều là Hoàng nãi nãi làm!" Nhưng mà. . . . . Tại sao bà lại tìm hắn, mà không phải tìm Vương Gia? Đại khái Hoàng nãi nãi có thể trực tiếp ban Tiểu Vũ cho Vương Gia !"

"A. . . . . . Bởi vì. . . . . ." Sắc mặt của Hoàng thái hậu đột nhiên khó coi. Nàng cũng không thể nói cho Tiểu Vũ, đứa bé Đào nhi kia trừ Uẩn nhi ra, những nữ nhân khác đều nhìn không thuận mắt!

Tiểu Vũ không thương tâm chết mới là lạ."Bởi vì dương khí của Đào nhi không đủ nặng, nếu như nó và cháu giao hợp, ngược lại sẽ bết bát hơn, cho nên. . . . . ."

Đoạn Thủy Vũ sững sờ đến nửa câu cũng không nói được. Nàng cũng không thể cùng Hoàng nãi nãi nói, ngày đó nàng bị chẩn đoán ra bệnh dương khí quá nặng, căn bản là bởi vì người bị chẩn mạch là Diêm Thiên Mạc.

Nàng càng không thể nói với Hoàng nãi nãi rằng nàng luôn ở trên giường không thể hoạt động, hoàn toàn là bởi vì giao hoan cùng Diêm Thiên Mạc quá mức kịch liệt. . . . . .

"Tiểu Vũ thật xin lỗi, hại cháu đem trinh tiết cho Mạc nhi. . . . . . Hoàng nãi nãi gả cháu cho Mạc nhi có được không?" Rốt cuộc thì Hoàng thái hậu đã nói ra được mục đích quan trọng này.

"A?" Đoạn Thủy Vũ trừng mắt, chợt dùng sức lắc đầu."Không được, Tiểu Vũ nhất định phải gả cho Vương Gia."

A, Tiểu Vũ kiên trì như vậy, bà phải làm như thế nào cho tốt đây? Bà cũng không thể nói với Tiểu Vũ, bởi vì nàng đã tàn hoa bại liễu, cho nên gả cho Mạc nhi là đúng nhất! Đây không phải là quá đả thương người sao?

Cho nên hiện tại bà chỉ có thể lùi một bước, làm cho Tiểu Vũ thích Mạc nhi, rồi thuyết phục nàng sau. "Tiểu Vũ, tâm tình cháu đối với Đào nhi khiến bà nội cảm phục. Nhưng. . . . . ." Hoàng thái hậu dừng một chút, còn chưa nói tiếp, đã bị Đoạn Thủy Vũ cắt lời.

"Huhu. . . . . . Tiểu Vũ đã là người không thuần khiết . . . . . . Tiểu Vũ thật xin lỗi Vương Gia, Tiểu Vũ quyết định lấy cái chết tạ tội!" Đoạn Thủy Vũ khóc sướt mướt muốn dùng cái chết để sáng tỏ.

"Khoan đã”. biểu hiện của Tiểu Vũ thật đúng là rất kịch liệt. "Tâm của cháu vẫn thuần khiết, cháu là người xứng với Đào nhi nhất trên đời." A, ông trời sẽ tha thứ cho việc bà già này đã nói dối chứ? "Chuyện ngày hôm nay là bởi muốn chữa bệnh cho cháu, bản thân cháu cũng không tình nguyện, cho nên cháu không được tự sát, biết không?"

"Dạ." Đoạn Thủy Vũ chột dạ gật đầu. Tâm của nàng thật rất thuần khiết và trong sạch sao? Len lén liếc Thiên Mạc một cái, nàng phát hiện mình phí sức như thế mà bởi vì hắn lay động lên. . . . . .

"Chuyện này bà nhất định sẽ giữ bí mật cho cháu, cháu nhất định không được tự sát, được không?" Hoàng thái hậu yêu cầu nói.

"Dạ." Đoạn Thủy Vũ vẫn gật đầu như cũ nhưng vẫn hết sức chột dạ.

Hoàng nãi nãi nghĩ nàng thuần khiết ngây thơ như tiểu Ngọc nữ, nhưng mà nàng giống như đã bị Diêm Thiên Mạc dạy dỗ trở thành tiểu dục nữ có khuynh hướng dâm đãng tà ác rồi. . . . . . Hu hu, làm thế nào bây giờ?

"Bà nội thật sự sẽ gả Tiểu Vũ cho Vương Gia sao?" Đoạn Thủy Vũ vội nói lên vấn đề vô cùng quan trọng đối với nàng.

"Đương nhiên có thể." A, ông trời nhất định phải tha thứ cho bà vì lại nói dối lần nữa."Hơn nữa bà thật sự sẽ vì cháu giữ bí mật. Chỉ là. . . . . ."

"Chỉ là cái gì?" Đoạn Thủy Vũ chớp chớp mắt đẹp. Được Diêm Thiên Mạc huấn luyện, nàng mỗi lần vừa nghe đến hai chữ "Chỉ là" này, cũng sẽ vô cùng sợ.

"Chỉ là thân thể của cháu sẽ không có biện pháp thay đổi tốt hơn." Hoàng thái hậu cau mày." Có thể cháu còn phải xin Mạc nhi giúp cháu một tay. . . . . ."

"Á?" Con ngươi hạnh mâu của Đoạn Thủy Vũ trợn tròn.

Hoàng nãi nãi muốn nàng tiếp tục cùng Diêm Thiên Mạc cái đó? Có lầm hay không!

"Tiểu Vũ, Hoàng nãi nãi cũng rất không muốn, nhưng mà để thân thể của cháu có thể tốt thì những cái khác cũng quan trọng, cho nên không thể làm gì khác hơn là tạm thời cháu chịu uất ức, tích cực cùng Mạc nhi ở cùng một chỗ. . . . . ." Phượng Nhan Hoàng thái hậu nặng nề nói. "Chẳng qua chuyện này trừ cháu, ta, còn có Mạc nhi nữa, sẽ không có người khác biết, cho nên cháu không phải sợ Đào nhi biết. . . . . ."

Kế sách của bà chính là dùng chiêu để Tiểu Vũ cùng Mạc nhi sớm chiều chung đụng, khiến Tiểu Vũ thích Mạc nhi rồi, mọi chuyện sẽ dễ hơn.

"Nhưng . . . . . ." Đoạn Thủy Vũ trầm ngâm. Tại sao nàng cảm thấy chuyện này vô cùng hoang đường?

"Tiểu Vũ, vì thân thể của mình, cháu đồng ý với bà nội có được không?" đôi tay Hoàng thái hậu nắm lấy tay mềm mại của nàng, hai mắt tràn đầy ánh sáng khẩn thiết cầu cạnh.

"Dạ . . . . . Được." Đoạn Thủy Vũ không thể làm gì khác hơn là gật đầu.

"Vậy thì tốt quá!" Hoàng thái hậu cao hứng, chỉ kém chưa bật dậy hoan hô.

"Dừng đã." Diêm Thiên Mạc vẫn đứng sau hoàng thái hậu không lên tiếng, đột nhiên lên tiếng. "Sao không có ai hỏi ý nguyện của cháu đây?"

"A!" Hoàng thái hậu kinh ngạc quay đầu lại, Đoạn Thủy Vũ ở bên cạnh chạy đến trước mặt Diêm Thiên Mạc.

"Chẳng lẽ ngươi định nói với ta là không muốn?"

"Bà nội, đến tột cùng thì bà coi cháu là gì? Cháu chỉ là phương thuốc để người lấy ra sao?" Diêm Thiên Mạc hết sức bất mãn.

"Không có. . . . . . Bà . . . . ." Ai hừm, bà không phải đem toàn bộ kế hoạch nói ra chứ? "Coi như giúp Hoàng nãi nãi một chuyện, có được không?" Bà khiêm nhường xin tôn tử.

"Muốn giúp đỡ cũng được. Nhưng bà muốn cháu giúp việc này, có phải thật quá đáng hay không chứ?" Bên môi hắn hiện ra nụ cười tà, "Đem 1 tiểu nữ oa cái gì cũng không biết kín đáo đưa cho cháu, bà không thấy cháu rất khổ cực sao?"

"Cháu . . . . ." Hoàng thái hậu giận mà không dám nói gì."Bà nội biết cháu rất vất vả, cháu bỏ qua cho bà đi mà."

"Như vậy sao được? Bà nội, bà nói những lời này tựa hồ vẫn không thể bồi thường cho cháu." Diêm Thiên Mạc cười nhạt.

"Vậy cháu muốn bồi thường như thế nào mới được?" Hoàng thái hậu không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là uất ức cầu toàn.

"Bây giờ Tôn nhi còn chưa nghĩ ra. Chỉ là bà nợ Tôn nhi một yêu cầu, bà nói được không?" bờ môi Diêm Thiên Mạc hiện ra phiếm cười yếu ớt.

"Được, được, được." Chuyện cho tới bây giờ, cái gì Hoàng thái hậu cũng chỉ có thể nói được, “Như vậy cháu nguyện ý giúp bà nội chuyện này rồi sao?"

"Nguyện ý." Cuối cùng Diêm Thiên Mạc cũng gật đầu đồng ý.

"Tốt. Tiểu Vũ, tối nay cháu trực tiếp ngủ ở đây đi, hoàng nãi nãi nghĩ rồi, các cháu muốn làm chuyện gì cũng tùy, Hoàng nãi nãi sẽ không quay lại đập cửa nữa." Hoàng thái hậu sợ hai người kia sau khi sinh hoạt vợ chồng sẽ có "Chứng sợ hãi bị gõ cửa ", vội vàng nhắc nhở bọn họ.

"Dạ, bà nội." Đoạn Thủy Vũ ngoài mặt mang theo ý cười nhưng nội tâm thì đang thiêu đốt lửa giận hừng hực.

Chờ Hoàng nãi nãi đi rồi, nàng nhất định phải cùng Diêm Thiên Mạc tính toán sổ sách!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương