“Nhà? Người nhà của cô đang ở trước mắt cô đây, vậy thì xin hỏi nhà của cô ở đâu?” Nguyên Cẩn Trần nhìn xuống chân của cô, biểu tình trên mặt mang theo nghiền ngẫm.

Đồ lưu manh!

Cô theo bản năng lùi về phía sau, muốn đem chân giấu đi.

Bỗng nhiên thân thể lắc lư một cái, cả người liền nghiêng về phía sau.

Xong rồi!

Tô Âm Âm nhắm chặt hai mắt, đang chờ đợi tai họa ập đến.

Thì vòng eo mảnh khảnh của cô bị một cánh tay hữu lực ôm lấy.

Trời đất trở nên quay cuồng, cô thấy mình đang bay lên sau đó bị người ta ôm vào trong ngực.

Cô mở mắt ra, lông mi cong vút khẽ run, ngước mắt lên liền chạm phải đôi mắt thâm thúy sắc bén, nhịn không được mà luân hãm vào đó.

Dưới ánh trăng, nam nhân mũi cao thẳng, ánh mắt nặng nề, đường nét trên khuôn mặt góc cạnh hoàn mỹ.

Nếu thượng đế muốn thiên vị, thì nhất định sẽ thiên vị hắn.

Hắn đang mặc trang phục huấn luyện, trên người toàn là mùi mồ hôi, mùi này đặc biệt đánh sâu vào trong khứu giác của cô.

Làm cho Tô Âm Âm mềm cả người, ấp úng không được tự nhiên mà nhìn hắn.

Bang!

“Thành thật một chút!”

Mắt Tô Âm Âm như muốn nứt ra, “Ngươi, ngươi là đồ hỗn đản!”

Thế mà lại đánh…………


Khóe miệng của Nguyên Cẩn Trần xùy một tiếng, cười tà tứ: “Cô là vợ của tôi, đừng nói đánh mông cô, chính là dù có ngủ với cô cũng là chuyện bình thường.”

“Anh đừng có mà mơ!”

Cô còn chưa thành niên đâu!

Nguyên Cẩn Trần không vui híp mắt, “Mơ sao?”

Cái khí thế kia truyền đến ý, nếu mà cô dám gật đầu, hắn liền thật sự làm ra chút chuyện gì đó.

“Tôi còn chưa thành niên đâu, Anh là cái đồ cầm thú.”

“Xùy.”

Nguyên Cẩn Trần đem cô ném vào trong xe, Tô Âm Âm ngốc ngốc mà nhìn hắn nhặt giày của cô lên rồi đặt ở dưới chân của cô.

Đỏ mặt.

“Tô Âm Âm.”

“Hả?”

Tô Âm Âm nghe tiếng quay đầu lại, nhìn thấy góc nghiêng như được dao khắc lên, lại giống như thiên thần hạ phàm thì hô hấp liền cứng lại.

Bùm Bùm………

Tim đập thật nhanh.

Cô cảm thấy trái tim cả mình xảy ra vấn đề, nhịn không được dùng tay che ngước lại, cau mày biểu tình thật nghiêm trọng.

“Cô không thoải mái sao?”

Tô Âm Âm ngốc ngốc nói: “Giống như có chút khó chịu.”

Cô chỉ vào vị trí trái tim của mình, đối với Nguyên Cẩn Trần nói: “Nơi này đập thật nhanh, có phải tôi bị bệnh rồi không?”

Nguyên Cẩn Trần nhướng mày, tiểu thê tử của hắn là đang câu dẫn hắn sao?

“Trở về liền giúp cô nhìn xem.”

Nguyên Cẩn Trần ái muội nói xong, liền khởi động xe chạy về hướng của doanh trại.

Tô Âm Âm lại nghi ngờ hỏi: “Anh là bác sĩ sao? lại còn muốn xem bệnh cho tôi, vạn nhất Anh chữa không hết thì phải làm sao bây giờ? mạng nhỏ của ta chẳng phải là đều ở trong tay anh.”

Lạt mềm buộc chặt?

Nguyên Cẩn Trần liếc mắt nhìn Tô Âm Âm một cái, làm cho Tô Âm Âm vẻ mặt đề phòng mà cảnh giác nhìn chằm chằm hắn.

“Như thế nào? Chẳng lẽ tôi nói sai rồi?” Tô Âm Âm hư trương thanh thế mà nói.

“A.”

Hắn cười lạnh cái quỷ gì vậy?

Tô Âm Âm nháy mắt xù lông.

Thật ra cô rất có cốt khí mà nhảy xuống xe đó, nhưng hiện tại bên ngoài tối thui.

Lúc trước cô một mình đi trên đường thì không cảm thấy gì, giờ nhìn lại thấy rất dọa người.


Cô duỗi ngón chân ra, đúng tình hợp lý nghĩ, không phải cô không muốn đi, mà là hắn một hai phải đưa cô quay trở về đó chứ.

Còn có hiện tại chân cô đang bị thương, như thế nào cũng phải chờ cho chân tốt lên rồi mới lại đi tiếp.

Tưởng tượng như vậy làm cho trong lòng Tô Âm Âm càng thêm cực kỳ kiên định.

Khi xe chạy về đến khu nhà của người thân, bên ngoài không ít người còn chưa đi ngủ.

Có người đang ở dưới lầu tản bộ.

khi nhìn thấy xe đều không hẹn mà nhìn lại.

Nguyên Cẩn Trần xuống xe trước, sau đó mới ôm cô từ trên xe xuống, hành động này khiến cho không ít người nhỏ giọng bàn tán.

“Còn nói lão đại không thích tiểu thê tử của hắn, bọn họ không phải là đang rất ân ái sao?”

“Kém nhau tám tuổi, đổi thành ai mà sẽ không đau như vậy sao? ”

“Sách, chồng già vợ trẻ.”

“Cũng đừng cùng bọn họ ghen tị, có thể so được với lão Lưu nhà các ngươi lớn hơn ba tuổi sao? Người ta nói nữ hơn ba chính là ôm gạch vàng, nên ngươi cũng đừng đắc ý.”

……

Có người hâm mộ thì cũng có người nói lời chua ngoa.

Tô Âm Âm tai thính mắt tinh, đem những lời bàn tán xung quanh đều nghe rõ ràng.

Cô tò mò hỏi hắn, “Anh so với tôi lớn hơn tám tuổi sao?”

Nguyên Cẩn Trầm ngữ khí âm trầm hỏi lại, “Thế thì sao? Cô có ý kiến?”

“Ta còn chưa thành niên, ngươi đã là cái lão nam nhân thì phải biết khắc chế!”

Độ tuổi chính trực tốt đẹp Nguyên Cẩn Trần, năm nay bất quá mới 26 tuổi, bỗng nhiên bị gọi là lão nam nhân, trong nháy mắt không thể lấy lại được tinh thần.

“Tô Âm Âm.”

Hắn nghiến răng nghiến lợi kêu lên.

“Hả?” Tô Âm Âm thần kinh thô, không nhận ra được là hắn đang tức giận.


“Cô nói với tôi cô còn là vị thành niên hả?”

Thân mình Tô Âm Âm cứng đờ, hoảng loạn duỗi tay đẩy hắn ra, cơ thể run bần bật giãy giụa muốn đứng xuống đất.

“Ngươi không biết xấu hổ! Đồ lưu manh! Đối với vị thành niên tiểu hồ…….cô nương xuống tay.”

Má ơi thiếu chút nữa là bại lộ thân phận rồi.

Cái trán của Tô Âm Âm sợ tới mức chảy cả mồ hôi lạnh.

“Tiểu cô nương? Vị thành niên? Tô Âm Âm, nhà nước quy định nữ trên 18 tuổi thì đã thành niên, có thể kết hôn sinh con.

cô không cần nói với tôi ngay cả cái cơ bản nhất này mà cô cũng không biết chứ?”

Cô chính là không biết đó, hắn có thể làm gì được cô?

Cô là cửu vĩ hồ, không phải là người.

“Nói đi cũng nói lại, anh nói nhiều như vậy còn không phải là muốn ngủ với tôi sao?” Tô Âm Âm cố gắng trấn định, nhưng giọng nói run run đã bán đứng cô mà không tự biết được.

Nguyên Cẩn Trần trên dưới đánh giá cô, sau đó lại ghét bỏ nói, “Muốn cái gì cũng không có, cô dựa vào đâu mà cho rằng tôi muốn ngủ với cô?”

“Ai nói ta không có?”

Tô Âm Âm dựng thẳng eo, nổi giận đùng đừng nói, “Trợn to mắt chó của anh mà xem cho rõ ràng, cô nãi nãi ta eo thon, hơn nữa lại thật mềm mại.

Còn có chân…….”

Âm thanh đột nhiên im bặt.

Tô Âm Âm thân thể đột nhiên cứng đờ, nhanh chóng thả váy xuống, nỗ lực giả bộ cái gì cũng chưa phát sinh.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương