Quân Trưởng Sủng Thê Tiểu Hồ Ly Ngốc Nghếch Làm Quân Tẩu
-
1: Tiểu Hồ Ly Bị Đánh Mông
“Các vị hành khách xin chú ý, tàu đã sắp tới ga Sở Hán, mời các hành khách kiểm tra lại hành lý, chuẩn bị xuống tàu.
Sở Hán là một thành phố nổi tiếng về lịch sử văn hóa của nước ta, nằm ở vị trí thuận lợi giữa sông Dương Tử……..
”
Toa tàu ở giữa, ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ là một cô gái nhỏ có dung mạo tinh xảo.
Âm thanh thông báo vang lên, làm cho cô gái nhỏ bỗng nhiên mở mắt, trong mắt lộ ra một tia mờ mịt không rõ.
Ta là ai?
Ta đang ở đâu?
Ta đang làm cái gì?
Một giây trước, Tô Âm Âm độ kiếp thất bại, cô cho rằng chính mình sẽ bị hồn phi phách tán.
không nghĩ tới cô lại có thể trọng sinh vào cơ thể của một tiểu cô nương mới 18 tuổi.
Xem xong ký ức của nguyên chủ, Tô Âm Âm nhịn không được mà nhíu mày.
Tô gia có bốn người con gái, nhưng tất cả đều là con ngoài giá thú, mà cố tình người nhỏ tuổi nhất là tứ tiểu thư lại không được sủng ái.
Ngay cả đối tượng kết hôn, đều là nhặt lại đồ thừa của mấy người chị gái kia.
Đối tượng kết hôn của nguyên chủ là con trai cả của Nguyên gia Nguyên Cẩn Trần người được mệnh danh là Diêm Vương sống, nghe đồn vị hôn thê thanh mai trúc mã của hắn, đang sống sờ sờ thì thiếu chút nữa bị hắn hù chết, cuối cùng phải bỏ ra nước ngoài sinh sống.
Tô gia muốn ôm cái đùi là Nguyên gia này, thế mà lại muốn đưa một người con gái mình đi qua.
Bốn người chị gái kia của Tô Âm Âm đều không muốn, cho nên cuối cùng bị ném qua lại là nguyên chủ người không được sủng ái này.
Không nghĩ tới trên đường đi lãnh chứng gặp được kẻ bắt cóc, Nguyên Cẩn Ngôn chỉ cần một quyền đã đánh cho đối phương bất tỉnh nằm ở trên mặt đất, việc xảy ra thiếu chút nữa đem nguyên chủ hù chết.
Tuy nói là thuận lợi lấy được giấy kết hôn, nhưng chuyện này cũng để lại trong lòng của ký chủ một bóng ma không thể xóa đi.
Nghỉ hè vừa đến, Tô Âm Âm bị Tô giá cưỡng bách đưa đến quân doanh cùng lão công bồi dưỡng tình cảm.
Trên đường đi nguyên chủ không ngừng nhớ lại hình ảnh Nguyên Cẩn Ngôn một quyền đem kẻ bắt cóc kia đánh bất tỉnh, thì đang sống sờ sờ mà có thể tự đem mình hù chết.
Tô Âm Âm đỡ trán, chuyện này là sao đây.
Từ nhà ga đến quân doanh, lộ trình cũng phải bảy tám tiếng đồng hồ.
Nửa đường phía trước còn có thể nhìn thấy thôn xóm.
nhưng phía sau lại không có người sinh sống.
“Chị dâu, chúng ta tới rồi.”
“Tới rồi sao?”
Cửa xe mở ra, Tô Âm Âm ngơ ngác từ trên xe bước xuống, đập vào mắt chính là một đám nam nhân tràn gập chí khí dương cương.
Mà người đầu tiên cô nhìn thấy là người đứng ở phía trước, người này có ngũ quan lạnh lùng, góc cạnh rõ ràng, ánh mắt sắc bén tràn ngập lực xuyên thấu.
Lúc này hắn đang nhếch lông này lên, đánh giá một lượt trên người cô, tựa hồ có điểm bất mãn.
“Không phải đã nói cho cô là đem tóc cắt đi rồi sao?” Nam nhân mở miệng, âm thanh lạnh lùng giống như dao nhỏ sắc bén cắt qua.
Người như vậy hèn gì lại có thể đem nguyên chủ đang sống sờ sờ mà bị hù chết.
Tô Âm Âm rũ mắt, nhìn tóc dài đen nhánh tỏa sáng ở trước ngực, quả thực rất đẹp.
đây là thứ mà cô vừa lòng nhất trên người nguyên chủ đó.
“Tôi không phải là lính của anh, nếu anh không thích tôi ở đây, tôi đây có thể quay về.”
Giọng nói mềm mại yếu ớt nhưng lại có thể khiến người khác giận sôi máu..
Được nha!
Tất cả mọi người đều hưng phấn nhìn chằm chằm bọn họ, trong lòng lại lén lút nghĩ.
Chị dâu nhỏ nhìn qua giống như kẹo bông mềm mại, không nghĩ tới khi nói chuyện lại mạnh mẽ đến như vậy.
Thế mà có thể đem lão đại dỗi đến nổi không thể nói nên lời.
Thật là trâu!
Nguyên Cẩn Trần cười lạnh: “Cô hiện tại có thể rời đi, cũng không có ai ngăn cản.”
Đi thì đi!
Ai sợ a!
Cô chính là một người có cốt khí đó.
Tô Âm Âm đẩy rương hành lý, xoay người liền đi.
Kết quả vừa ra khỏi quân doanh, nhìn thấy bây giờ rõ ràng là ban ngày, nhưng hai bên đường bởi vì bị cây cối che mất ánh mặt trời, nên nhìn có vẻ rất ầm trầm thì cô lập tức cảm thấy tuyệt vọng muốn khóc.
Cái địa phương quỷ quái gì mà đến một chiếc xe cũng không có vậy?
Nhưng hiện tại hối hận thì cũng đã chậm, lời nói đều đã nói ra chẳng lẽ còn có thể thu hồi lại sao?
Mặt trời đã xuống núi.
Nhiệt độ không khí giảm đột ngột.
Tô Âm Âm lại chỉ mặc một chiếc váy dây lạnh đến nỗi run rẩy, hiện giờ thứ cô tưởng niệm nhất chính là linh lực và bộ lông được bảo dưỡng đến nổi phát sáng mềm mượt kia của cô.
Thật là lạnh!
Hàm răng của Tô Âm Âm run lên cầm cập, bước chân nặng nề, tiếp tục đi về phía trước.
“Nguyên Cẩm Trần ngươi chết chắc rồi, chờ ta tìm được phương pháp tu luyện, thì nhất định sẽ treo ngươi lên đáng cho hả giận!”
Thân thể yếu đuối này thật sự là không tốt.
Tô Âm Âm cởi giày, nhìn gót chân và lòng bàn chân bị mài nổi lên vài cái bọng nước, đau đến mức cô phải rơi nước mắt.
Rốt cuộc là phải đi bao xa nữa vậy?
Như thế nào đến một người cũng đều không thấy?
Tô Âm Âm ôm hai tay, cảm thấy thật là ủy khuất.
Sớm biết như thế còn không bằng để sét đánh chết cô đi luôn cho rồi.
Sống lại để làm cái gì?
Để chịu khổ sao?
Một chiếc xe việt dã đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt của cô, tốc độ xe chạy cũng thật mau, chỉ trong chốc lát đã dừng lại trước mặt của cô.
Nguyên Cẩn Trần từ trên xe xuống, một tay đem rương hành lý của cô ném vào ghế sau.
“Lên xe.”
Tô Âm Âm ủy khuất nói: “Đi không được.”
“Không phải cô rất có bản lĩnh sao? Một hơi đi được vài dặm đường sao?” Nguyên Cẩn Ngôn đối với cô thật sự phải lau mắt mà nhìn.
Hắn còn nghĩ rằng cô bất quá chỉ qua nửa giờ liền sẽ quay trở lại, ai biết trời đã tối rồi, người vẫn còn chưa thấy về.
Phạm vi trăm dặm xung quanh quân doanh là tình huống như thế nào, Nguyên Cẩn Ngôn so với người khác đều hiểu rõ hơn.
Hắn sau khi kết thúc huấn luyện, lập tức lái xe lại đây tìm người.
Ai biết tiểu nha đầu còn rất có bản lĩnh, khiến hắn phải đuổi theo nửa giờ mới nhìn thấy bóng dáng của cô.
“Tôi phải về nhà.”
Tô Âm Âm đĩnh bộ ngực nhỏ kiều nộn, khí thế mười phần.
Nếu mà chân mang giày thì càng có sức thuyết phục hơn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook