Quan Trừng
-
Chương 2
Nếu như một luồng khói cũng biết té xỉu vậy thì bây giờ chắc chắn nó sẽ vuông vắn hơn.
Không đến nửa khắc sau, lòng can đảm lại ùa về.
“Vậy ngươi gọi ta một tiếng thôi, ta sẽ nghe lời ngươi, đổi cái tên này.”
Trúc Hàn gật đầu với bãi đất trống “A Di Đà Phật, A Âm thí chủ.”
Rõ ràng tuổi cậu còn nhỏ nhưng cứ ra vẻ già dặn, đúng là chẳng đáng yêu chút nào, lại còn gọi nó là “Thí chủ”, thí chủ nghe rất châm chọc, tên của nó chỉ là A Âm.
“Không được gọi thí chủ, chỉ gọi A Âm thôi.”
Cho dù giọng nói của nó ngọt ngào động lòng người thì Trúc Hàn vẫn lắc đầu như cũ.
Hai người một người thì muốn cưỡng cầu, một người liều chết không theo, cuối cùng chỉ mình nó phí nước bọt, cậu chỉ lắc đầu mà thôi. Vậy nên người đầu hàng cũng là nó.
“Tiểu hòa thượng, ngươi kể cho ta nghe chút chuyện trong nhân gian đi.”
Trúc Hàn nhíu mày, “Là tiểu sa di.”
A Âm hơi bực, chỉ cảm thấy cậu là người ngoan cố cứng đầu, chẳng có gì thú vị, nhưng nó vẫn mở miệng dụ dỗ: “Ngươi kể cho ta nghe chút nào.”
Cậu cười nhạt, hơi cúi đầu, trả lời với vẻ không đồng ý: “Ta chưa từng ở trong nhân thế, ta ở trước Phật.”
Tiểu tăng chưa từng xuống núi, không biết quanh cảnh dưới núi và tình cảm muôn màu như thế nào, cũng không biết như vậy là tốt hay xấu.
Khi đó Trúc Hàn quả quyết không tin, những năm tháng sau này mình lại sa ngã vào thế tục, khó mà quay đầu.
Đây cũng là chuyện nói sau.
Nó dùng chúng sinh bình đẳng uy hiếp, cuối cùng Trúc Hàn chẳng còn cách nào khác đành kể “chuyện xưa” cho nó nghe.
Trong lúc kể bằng tiếng Phạn, cậu cũng thầm tính toán xem còn bao lâu nữa mới có thể từ biệt, quay về chùa.
“Xướng Chích Luật có ghi: một sát na tức là một niệm, hai mươi niệm là một cái chớp mắt. Hai mươi cái chớp mắt là một cái búng tay, hai mươi cái búng tay là một la dự. Hai mươi la dự là một khoảnh khắc, một ngày có ba mươi khoảnh khắc.”
Mà A Âm không hề thấy buồn tẻ, chăm chú lắng nghe.
Bởi vì năm trăm năm qua không có ai bằng lòng nói nhiều với nó như vậy, cả quỷ cũng không có.
Họ bắt đầu nói về Thích Ca Mâu Ni, cậu bái Phật giáo Mật Tông, bây giờ đang được truyền thừa ở Đại Đường. Nhưng A Âm nghe người đi ngang qua rừng nói, Quốc sư Đại Đường vẫn là chân nhân thuộc Đạo giáo…
Lúc này nó say mê khoảng thời gian yên tĩnh nghe cậu rủ rỉ, chỉ cảm thấy Phật Tổ ở trong miệng cậu cũng đáng yêu mấy phần. Tiểu sa di nói không ngừng, phảng phất như mỗi câu mỗi chữ đều khắc sâu vào lòng.
Nhưng thời gian luôn trôi đi, ngươi càng đắm chìm thì trôi càng nhanh.
Mây và núi xa chạm vào nhau, những tia sáng lờ mờ xuất hiện, mặt trời sắp ló dạng hoàn toàn, tiếng chuông chùa đầu tiên vang lên lúc sáng sớm. Cậu ngừng nói, ngẩng đầu mừng thầm, biểu cảm nhỏ xíu của cậu đã đã bị A Âm bắt gặp.
“Ngươi muốn đi, đúng không?” Giọng nói của nó nhạt nhẽo, thậm chí nhiễm vẻ mệt mỏi.
Tiểu sa di mặc áo cà sa đứng dậy, phủi phủi bụi bẩn trên người, vỗ tay gật đầu.
“A Âm thí chủ, có duyên sẽ gặp lại.”
Nói xong cậu quay người rời đi chẳng chút lưu luyến. Hướng cậu đi là nơi tháp cổ tỏa hào quang Phật pháp, nơi đó có vạn quyển kinh thư, ánh bình minh trong vắt, trong lòng của cậu có đèn, việc cậu muốn làm là phổ độ chúng sinh.
Quỷ trong rừng đều chui vào quan tài hoặc yên giấc trong khe đá, cành khô và lá khô trên mặt đất kêu xào xạc, không chỉ do bước chân của tiểu sa di tạo ra.
Sau lưng cậu còn có một luồng khói xám đen theo đuôi, chạy theo mãi đến tận bìa rừng.
Nó mới thành hình, không thể rời xa thi khí quá lâu, huống hồ đây là lúc mặt trời mọc rực rỡ nhất. Bây giờ nó cảm thấy người mình như muốn nổ tung, khó khăn tiến về trước một bước.
Nó liều mạng hô lên, giọng nói hơi khàn khàn khó nghe, “Ngươi vẫn chưa nói cho ta biết tên của ngươi.”
Cậu nghe tiếng thì ngừng chân nhưng không quay đầu.
“Pháp hiệu Trúc Hàn.”
Trúc Hàn, Trúc Hàn. . . Nó nhớ rồi.
Không biết có phải là ảo giác của Trúc Hàn hay không, vẫn là giọng nói đó nhưng hơi lạnh lùng hậm hực lẩm bẩm một câu “Ngươi kể chuyện xưa cho ta nghe, ta rất vui”.
Cậu hơi xúc động nhưng vẫn rảo bước rất nhanh, chỉ là nhịp tim đập dồn dập khó tưởng.
Còn A Âm cuối cùng cũng nhìn thấy ngôi chùa to lớn ở phía núi xa, ba chữ “Chùa Bàn Nhược” viết trên đó cao sang và tráng lệ vô cùng.
Một bóng đen lướt qua, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
***
Trong quan tài, A Âm hút chút âm khí, lại nhờ có quan tài đá che nắng mà khôi phục sự tỉnh táo. Ở trong này còn có một con quỷ khác, mặt mày hung ác xấu xí, trông dáng vẻ hình như hơi tức giận. Đây là lần đầu tiên A Âm nhìn thấy nó, chắc chắn nó cũng là một con quỷ hiếm.
“Ta nói này, ngươi vất vả năm trăm năm mới thành hình, bây giờ mới có một đêm đã yêu người ta? Đã thế còn là một thằng nhóc. . .”
“Liên quan gì tới ngươi? Xưng tên ra!” Nó hơi giận.
Biểu cảm trên gương mặt của con quỷ kia giống như người chết, nghe vậy thì hừ lạnh, “Quỷ Sứ.”
Ồ, chẳng qua chỉ là một con quỷ có hình dạng xấu xí, không cao quý bằng một phần của Âm Ma La nàng.
“Cút ra khỏi quan tài của ta, đồ quái dị!”
Hắn cũng không giận, “Tốt xấu gì ta cũng cứu ngươi, nếu gặp phải đại hòa thượng đi ngang qua, ông ta không siêu độ ngươi mới là lạ. Năm trăm năm của ngươi cũng chỉ là uổng công vô ích.”
“Về phần tướng mạo, dầu gì ta cũng có thân thể, ngươi thì sao hả?”
A Âm không thấy xấu hổ khi nghe câu nói trước của hắn nhưng lại trầm mặc vì câu sau.
Đúng vậy, nó có thể nói giọng nữ quyến rũ thì thế nào? Nó thậm chí còn không dám để Trúc Hàn nhìn thấy hình dáng của mình, nó chỉ là một luồng khói xám, chẳng có gì khác biệt với khói bếp trong chùa chiền lúc sớm mai và chiều muộn.
Trúc Hàn quay về chùa, sư phụ chất vấn: “Quan Trừng, vì sao con đi cả đêm không về?”
Cậu đáp: “Đêm dài con bị lạc trong rừng, gặp gỡ quỷ Âm Ma La.”
Sư phụ nói, “A Di Đà Phật. Thế gian vạn vật đều có cơ hội sống. Chỉ cần không làm chuyện ác thì chính là quỷ tốt. Con có tụng kinh siêu độ cho nó không?”
Lòng bàn tay tiểu sa di đổ mồ hôi, “. . . Con giảng giải Phật pháp cho nó nghe.”
Suýt chút nữa cậu đã phá giới, cậu định nói dối rằng đã “tụng”, may mắn kịp thời ngừng lại.
Hòa thượng già vui vẻ, “Rất tốt, rất tốt.”
Hồi lâu sau, Trúc Hàn không nhịn được dò hỏi: “Sư phụ, trong quỷ Âm Ma La có nữ?”
“Không. Tất cả đều là nam, sau khi chết bởi vì khi còn sống có oán hận quá nặng mà biến thành thân cò đầu người, mang dáng vẻ của ông già, giọng nói khàn khàn khó nghe.”
Trúc Hàn cảm thấy mê man khó hiểu, cậu cúi đầu hành lễ, xoay người đi phòng thiền làm bài tập buổi sớm.
Trên đường gió thu quét lá vàng, không khí đìu hiu thê lương ùa vào mặt, không hiểu sao cậu chợt đến câu nói kia, “Ngươi kể chuyện xưa cho ta nghe, ta rất vui”.
Cậu siết chặt tràng hạt trong tay, vẻ mặt càng lúc càng căng thẳng.
Đêm qua, đám quỷ trong rừng lan truyền tin tức A Âm đã hoàn toàn tu thành quỷ Âm Ma La ra tứ phía, dưới mặt đất không ai là không khiếp sợ. Hiện giờ, Âm Ma La đã trở thành nhân vật nổi tiếng Quỷ giới.
Không phải chỉ có Quỷ Sứ đến đây xem sao?
Còn có rất nhiều con quỷ khác cũng ghé qua nhưng không con nào nhanh bằng hắn, không ngờ hắn gặp được con quỷ ngốc nghếch này ở ngoài bìa rừng và kéo nó về.
Vì sao Quỷ giới đều bàn tán về A Âm? Còn không phải do Âm Ma La đã gần như tuyệt tích sao. Sau một thời gian dài, những tên đàn ông đã chết không thể thành tài kia sẽ dần trở nên lười biếng uể oải, bị Tạ Tất An và Phạm Vô Cứu bắt về Địa Phủ thẩm tra.
Nó không giống vậy.
Nó thuần túy dựa vào việc hấp thụ oán niệm và âm khí suốt năm trăm năm mới thành hình, là một con quỷ Âm Ma La chân chính. Huống hồ nó không ở dưới đất, mà ở trên mặt đất, tức là trong nhân thế. Tuy nói như vậy thì sẽ có chấp niệm sâu nặng, rất dễ biến thành lệ quỷ làm hại nhân gian. . . Nhưng chuyện này tạm thời không bàn đến.
Chuyện này giống như trong sơn thôn nghèo khó lạc hậu, đột nhiên xuất hiện một Trạng nguyên tài giỏi. Thôn trưởng tức Diêm Vương, bởi vậy mà cũng có phần tự hào và vui mừng.
Lúc này A Âm lại đang kể cho Quỷ Sứ nghe sự tích thành hình của mình.
Mà hình này không phải hình kia, bây giờ nó không vừa lòng với trạng thái luồng khói.
Nó cần phải có một cơ thể.
Đương nhiên, không thể xấu xí như Quỷ Sứ.
Quỷ Sứ khuyên nó trú trong cơ thể của chim chóc và muông thú, rồi từ từ sẽ biến thành quỷ có thân xác trong mắt dân gian. Cũng bởi vì khi đó, trong Quỷ giới, ngoại trừ quan viên ở Âm Ti thì không có con quỷ nào có thân người. Dù là Đầu Trâu Mặt Ngựa cũng mang dáng vẻ người không ra người thú không thú.
A Âm không muốn.
Trong lòng nàng hướng đến chùa miếu cao xa, lại nghĩ đến tiểu hòa thượng mặc áo cà sa chắp vá từ những mảnh vải rách, mỗi một chỗ trên mặt đều có sự bình tĩnh và tín ngưỡng. Dù cậu không vào trần thế, cho dù cậu chỉ ngồi dưới đất cũng mang dáng vẻ gọn gàng sạch sẽ, khiến người ta không thể khinh nhờn.
Không nói đến bây giờ cậu còn nhỏ. Đợi qua mấy năm nữa, nói không chừng khi lớn lên cậu sẽ tuấn tú vô cùng. Cơ thể chim thú dị dạng xấu xí, sao xứng đến tìm cậu nữa?
Vậy thì chỉ có một cách… đến La Sát xa xôi.
Nó rủ Quỷ Sứ đi cùng, dù gì bây giờ hắn cũng có dáng vẻ vô cùng xấu xí, họ cùng nhau đến nước La Sát học phép thuật huyễn hóa thân người.
Nhưng hắn không để tâm cũng chẳng đồng ý. Hắn nói thẳng tốn thời gian làm chuyện này không bằng đào thêm mấy huyệt mộ quan tài, có thể tích cóp được không ít tiền, tội gì đến chỗ kia chịu khổ.
Thế là vào một buổi cuối thu bình thường năm Khai Nguyên, một mình A Âm bước lên con đường đi về phía Tây.
Trong lòng nàng có niệm, không thể nói.
Không đến nửa khắc sau, lòng can đảm lại ùa về.
“Vậy ngươi gọi ta một tiếng thôi, ta sẽ nghe lời ngươi, đổi cái tên này.”
Trúc Hàn gật đầu với bãi đất trống “A Di Đà Phật, A Âm thí chủ.”
Rõ ràng tuổi cậu còn nhỏ nhưng cứ ra vẻ già dặn, đúng là chẳng đáng yêu chút nào, lại còn gọi nó là “Thí chủ”, thí chủ nghe rất châm chọc, tên của nó chỉ là A Âm.
“Không được gọi thí chủ, chỉ gọi A Âm thôi.”
Cho dù giọng nói của nó ngọt ngào động lòng người thì Trúc Hàn vẫn lắc đầu như cũ.
Hai người một người thì muốn cưỡng cầu, một người liều chết không theo, cuối cùng chỉ mình nó phí nước bọt, cậu chỉ lắc đầu mà thôi. Vậy nên người đầu hàng cũng là nó.
“Tiểu hòa thượng, ngươi kể cho ta nghe chút chuyện trong nhân gian đi.”
Trúc Hàn nhíu mày, “Là tiểu sa di.”
A Âm hơi bực, chỉ cảm thấy cậu là người ngoan cố cứng đầu, chẳng có gì thú vị, nhưng nó vẫn mở miệng dụ dỗ: “Ngươi kể cho ta nghe chút nào.”
Cậu cười nhạt, hơi cúi đầu, trả lời với vẻ không đồng ý: “Ta chưa từng ở trong nhân thế, ta ở trước Phật.”
Tiểu tăng chưa từng xuống núi, không biết quanh cảnh dưới núi và tình cảm muôn màu như thế nào, cũng không biết như vậy là tốt hay xấu.
Khi đó Trúc Hàn quả quyết không tin, những năm tháng sau này mình lại sa ngã vào thế tục, khó mà quay đầu.
Đây cũng là chuyện nói sau.
Nó dùng chúng sinh bình đẳng uy hiếp, cuối cùng Trúc Hàn chẳng còn cách nào khác đành kể “chuyện xưa” cho nó nghe.
Trong lúc kể bằng tiếng Phạn, cậu cũng thầm tính toán xem còn bao lâu nữa mới có thể từ biệt, quay về chùa.
“Xướng Chích Luật có ghi: một sát na tức là một niệm, hai mươi niệm là một cái chớp mắt. Hai mươi cái chớp mắt là một cái búng tay, hai mươi cái búng tay là một la dự. Hai mươi la dự là một khoảnh khắc, một ngày có ba mươi khoảnh khắc.”
Mà A Âm không hề thấy buồn tẻ, chăm chú lắng nghe.
Bởi vì năm trăm năm qua không có ai bằng lòng nói nhiều với nó như vậy, cả quỷ cũng không có.
Họ bắt đầu nói về Thích Ca Mâu Ni, cậu bái Phật giáo Mật Tông, bây giờ đang được truyền thừa ở Đại Đường. Nhưng A Âm nghe người đi ngang qua rừng nói, Quốc sư Đại Đường vẫn là chân nhân thuộc Đạo giáo…
Lúc này nó say mê khoảng thời gian yên tĩnh nghe cậu rủ rỉ, chỉ cảm thấy Phật Tổ ở trong miệng cậu cũng đáng yêu mấy phần. Tiểu sa di nói không ngừng, phảng phất như mỗi câu mỗi chữ đều khắc sâu vào lòng.
Nhưng thời gian luôn trôi đi, ngươi càng đắm chìm thì trôi càng nhanh.
Mây và núi xa chạm vào nhau, những tia sáng lờ mờ xuất hiện, mặt trời sắp ló dạng hoàn toàn, tiếng chuông chùa đầu tiên vang lên lúc sáng sớm. Cậu ngừng nói, ngẩng đầu mừng thầm, biểu cảm nhỏ xíu của cậu đã đã bị A Âm bắt gặp.
“Ngươi muốn đi, đúng không?” Giọng nói của nó nhạt nhẽo, thậm chí nhiễm vẻ mệt mỏi.
Tiểu sa di mặc áo cà sa đứng dậy, phủi phủi bụi bẩn trên người, vỗ tay gật đầu.
“A Âm thí chủ, có duyên sẽ gặp lại.”
Nói xong cậu quay người rời đi chẳng chút lưu luyến. Hướng cậu đi là nơi tháp cổ tỏa hào quang Phật pháp, nơi đó có vạn quyển kinh thư, ánh bình minh trong vắt, trong lòng của cậu có đèn, việc cậu muốn làm là phổ độ chúng sinh.
Quỷ trong rừng đều chui vào quan tài hoặc yên giấc trong khe đá, cành khô và lá khô trên mặt đất kêu xào xạc, không chỉ do bước chân của tiểu sa di tạo ra.
Sau lưng cậu còn có một luồng khói xám đen theo đuôi, chạy theo mãi đến tận bìa rừng.
Nó mới thành hình, không thể rời xa thi khí quá lâu, huống hồ đây là lúc mặt trời mọc rực rỡ nhất. Bây giờ nó cảm thấy người mình như muốn nổ tung, khó khăn tiến về trước một bước.
Nó liều mạng hô lên, giọng nói hơi khàn khàn khó nghe, “Ngươi vẫn chưa nói cho ta biết tên của ngươi.”
Cậu nghe tiếng thì ngừng chân nhưng không quay đầu.
“Pháp hiệu Trúc Hàn.”
Trúc Hàn, Trúc Hàn. . . Nó nhớ rồi.
Không biết có phải là ảo giác của Trúc Hàn hay không, vẫn là giọng nói đó nhưng hơi lạnh lùng hậm hực lẩm bẩm một câu “Ngươi kể chuyện xưa cho ta nghe, ta rất vui”.
Cậu hơi xúc động nhưng vẫn rảo bước rất nhanh, chỉ là nhịp tim đập dồn dập khó tưởng.
Còn A Âm cuối cùng cũng nhìn thấy ngôi chùa to lớn ở phía núi xa, ba chữ “Chùa Bàn Nhược” viết trên đó cao sang và tráng lệ vô cùng.
Một bóng đen lướt qua, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
***
Trong quan tài, A Âm hút chút âm khí, lại nhờ có quan tài đá che nắng mà khôi phục sự tỉnh táo. Ở trong này còn có một con quỷ khác, mặt mày hung ác xấu xí, trông dáng vẻ hình như hơi tức giận. Đây là lần đầu tiên A Âm nhìn thấy nó, chắc chắn nó cũng là một con quỷ hiếm.
“Ta nói này, ngươi vất vả năm trăm năm mới thành hình, bây giờ mới có một đêm đã yêu người ta? Đã thế còn là một thằng nhóc. . .”
“Liên quan gì tới ngươi? Xưng tên ra!” Nó hơi giận.
Biểu cảm trên gương mặt của con quỷ kia giống như người chết, nghe vậy thì hừ lạnh, “Quỷ Sứ.”
Ồ, chẳng qua chỉ là một con quỷ có hình dạng xấu xí, không cao quý bằng một phần của Âm Ma La nàng.
“Cút ra khỏi quan tài của ta, đồ quái dị!”
Hắn cũng không giận, “Tốt xấu gì ta cũng cứu ngươi, nếu gặp phải đại hòa thượng đi ngang qua, ông ta không siêu độ ngươi mới là lạ. Năm trăm năm của ngươi cũng chỉ là uổng công vô ích.”
“Về phần tướng mạo, dầu gì ta cũng có thân thể, ngươi thì sao hả?”
A Âm không thấy xấu hổ khi nghe câu nói trước của hắn nhưng lại trầm mặc vì câu sau.
Đúng vậy, nó có thể nói giọng nữ quyến rũ thì thế nào? Nó thậm chí còn không dám để Trúc Hàn nhìn thấy hình dáng của mình, nó chỉ là một luồng khói xám, chẳng có gì khác biệt với khói bếp trong chùa chiền lúc sớm mai và chiều muộn.
Trúc Hàn quay về chùa, sư phụ chất vấn: “Quan Trừng, vì sao con đi cả đêm không về?”
Cậu đáp: “Đêm dài con bị lạc trong rừng, gặp gỡ quỷ Âm Ma La.”
Sư phụ nói, “A Di Đà Phật. Thế gian vạn vật đều có cơ hội sống. Chỉ cần không làm chuyện ác thì chính là quỷ tốt. Con có tụng kinh siêu độ cho nó không?”
Lòng bàn tay tiểu sa di đổ mồ hôi, “. . . Con giảng giải Phật pháp cho nó nghe.”
Suýt chút nữa cậu đã phá giới, cậu định nói dối rằng đã “tụng”, may mắn kịp thời ngừng lại.
Hòa thượng già vui vẻ, “Rất tốt, rất tốt.”
Hồi lâu sau, Trúc Hàn không nhịn được dò hỏi: “Sư phụ, trong quỷ Âm Ma La có nữ?”
“Không. Tất cả đều là nam, sau khi chết bởi vì khi còn sống có oán hận quá nặng mà biến thành thân cò đầu người, mang dáng vẻ của ông già, giọng nói khàn khàn khó nghe.”
Trúc Hàn cảm thấy mê man khó hiểu, cậu cúi đầu hành lễ, xoay người đi phòng thiền làm bài tập buổi sớm.
Trên đường gió thu quét lá vàng, không khí đìu hiu thê lương ùa vào mặt, không hiểu sao cậu chợt đến câu nói kia, “Ngươi kể chuyện xưa cho ta nghe, ta rất vui”.
Cậu siết chặt tràng hạt trong tay, vẻ mặt càng lúc càng căng thẳng.
Đêm qua, đám quỷ trong rừng lan truyền tin tức A Âm đã hoàn toàn tu thành quỷ Âm Ma La ra tứ phía, dưới mặt đất không ai là không khiếp sợ. Hiện giờ, Âm Ma La đã trở thành nhân vật nổi tiếng Quỷ giới.
Không phải chỉ có Quỷ Sứ đến đây xem sao?
Còn có rất nhiều con quỷ khác cũng ghé qua nhưng không con nào nhanh bằng hắn, không ngờ hắn gặp được con quỷ ngốc nghếch này ở ngoài bìa rừng và kéo nó về.
Vì sao Quỷ giới đều bàn tán về A Âm? Còn không phải do Âm Ma La đã gần như tuyệt tích sao. Sau một thời gian dài, những tên đàn ông đã chết không thể thành tài kia sẽ dần trở nên lười biếng uể oải, bị Tạ Tất An và Phạm Vô Cứu bắt về Địa Phủ thẩm tra.
Nó không giống vậy.
Nó thuần túy dựa vào việc hấp thụ oán niệm và âm khí suốt năm trăm năm mới thành hình, là một con quỷ Âm Ma La chân chính. Huống hồ nó không ở dưới đất, mà ở trên mặt đất, tức là trong nhân thế. Tuy nói như vậy thì sẽ có chấp niệm sâu nặng, rất dễ biến thành lệ quỷ làm hại nhân gian. . . Nhưng chuyện này tạm thời không bàn đến.
Chuyện này giống như trong sơn thôn nghèo khó lạc hậu, đột nhiên xuất hiện một Trạng nguyên tài giỏi. Thôn trưởng tức Diêm Vương, bởi vậy mà cũng có phần tự hào và vui mừng.
Lúc này A Âm lại đang kể cho Quỷ Sứ nghe sự tích thành hình của mình.
Mà hình này không phải hình kia, bây giờ nó không vừa lòng với trạng thái luồng khói.
Nó cần phải có một cơ thể.
Đương nhiên, không thể xấu xí như Quỷ Sứ.
Quỷ Sứ khuyên nó trú trong cơ thể của chim chóc và muông thú, rồi từ từ sẽ biến thành quỷ có thân xác trong mắt dân gian. Cũng bởi vì khi đó, trong Quỷ giới, ngoại trừ quan viên ở Âm Ti thì không có con quỷ nào có thân người. Dù là Đầu Trâu Mặt Ngựa cũng mang dáng vẻ người không ra người thú không thú.
A Âm không muốn.
Trong lòng nàng hướng đến chùa miếu cao xa, lại nghĩ đến tiểu hòa thượng mặc áo cà sa chắp vá từ những mảnh vải rách, mỗi một chỗ trên mặt đều có sự bình tĩnh và tín ngưỡng. Dù cậu không vào trần thế, cho dù cậu chỉ ngồi dưới đất cũng mang dáng vẻ gọn gàng sạch sẽ, khiến người ta không thể khinh nhờn.
Không nói đến bây giờ cậu còn nhỏ. Đợi qua mấy năm nữa, nói không chừng khi lớn lên cậu sẽ tuấn tú vô cùng. Cơ thể chim thú dị dạng xấu xí, sao xứng đến tìm cậu nữa?
Vậy thì chỉ có một cách… đến La Sát xa xôi.
Nó rủ Quỷ Sứ đi cùng, dù gì bây giờ hắn cũng có dáng vẻ vô cùng xấu xí, họ cùng nhau đến nước La Sát học phép thuật huyễn hóa thân người.
Nhưng hắn không để tâm cũng chẳng đồng ý. Hắn nói thẳng tốn thời gian làm chuyện này không bằng đào thêm mấy huyệt mộ quan tài, có thể tích cóp được không ít tiền, tội gì đến chỗ kia chịu khổ.
Thế là vào một buổi cuối thu bình thường năm Khai Nguyên, một mình A Âm bước lên con đường đi về phía Tây.
Trong lòng nàng có niệm, không thể nói.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook