Trong cái lều tối om om, hơi nóng cuồn cuộn như sóng.

Khương Vân Uyển môi mọng hé mở, tiếng rên rỉ khó nhịn bật ra: "…… Đau…… Buông tôi ra……"
Không phải cô đã chết rồi sao?
Sao còn có thể thấy đau?
Cả người cô nặng trĩu, cứng ngắc, giữa cơn mê, cô sắp nghẹt thở.

Không biết có phải bởi câu nói của cô, bàn tay đang di chuyển trên người cô bỗng dừng lại, tiếng thở dốc nặng nề của người đàn ông càng lúc càng rõ, hơi nóng phả vào tai cô.

Một trận gió lạnh thổi tung tấm vải che, lùa vào trong lều.

Khương Vân Uyển hơi tỉnh táo, mở mắt.

Cô thấy trước mặt có một người, chỉ là một bóng dáng mờ ảo, cao lớn, vạm vỡ, tóc tai hơi dài, rối bù.


Chuyện này, chuyện này, chuyện này……
Sao lại quen thuộc đến vậy?
Thấy cô tỉnh dậy, người đàn ông cắn răng đến bật máu, cố kìm nén ôm chặt Khương Vân Uyển, nhịn đến mức toàn thân run rẩy.

Gió càng lúc càng lớn, Khương Vân Uyển càng thêm tỉnh táo.

Tỉnh táo lại, lòng cô rối bời.

Cô đã trọng sinh!
Trọng sinh vào một năm sau khi gia đình tan cửa nát nhà, cha mất, mẹ đi bước nữa với bác cả, còn cô và em trai mỗi người một nơi, cách xa ngàn dặm.

Nơi cô đang ở là một đội sản xuất ở Sát Cáp Nhĩ thuộc Thảo Nguyên xa xôi.

Người đè trên người cô là anh câm, xuất thân thấp hèn nhất trong gia đình nghèo nhất đội sản xuất Sát Cáp Nhĩ, do người chị họ Khương Liên cố ý tìm cho cô.


Sau khi giải dược, lập tức sẽ có người đến bắt gian, còn có người lục ra xuân dược trong người cô, cô là thanh niên trí thức từ thủ đô xuống, sắp phải mang tiếng xấu xa dâm loạn, bỏ thuốc hại người.

Bước ngoặt là.

Anh câm sẽ thay cô nhận tội, nhận hết mọi việc là do anh bỏ thuốc, giấu thuốc, làm tất cả chỉ vì muốn cưới Khương Vân Uyển.

Mất hết danh dự, Khương Vân Uyển chỉ đành bất đắc dĩ gả cho anh, sau khi kết hôn, cô lại không kiềm chế được mà dan díu với thanh niên trí thức họ Trương.

Gã họ Trương nói có cách đưa cô cao chạy xa bay, sống cuộc sống sung sướng, cô động lòng.

Bỏ trốn!
Vừa chạy ra đã bị hắn bán vào lầu xanh!
Cô liều chết không theo, cắn lưỡi, cào nát mặt, bọn chúng chê cô xấu, bẻ gãy tay chân cô bắt đi ăn xin, mỗi ngày ăn cơm thừa canh cặn, không bao giờ được no bụng.

Cuộc sống như vậy kéo dài mười mấy năm, cuối cùng cô cũng được giải thoát.

Trước khi chết, Khương Vân Uyển cảm thấy cả đời này của mình…… sống trên đời thật đúng là lòng lang dạ sói, còn không bằng cầm thú!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương