Nhưng chưa kịp hối hận bao lâu thì Khương Liên, người chị họ của cô đã tìm đến.

Nói cho cô biết một sự thật.

Thật ra Khương Vân Uyển không nên như vậy.

Cô không chỉ không nên như vậy mà còn đáng lẽ phải được hưởng vinh hoa phú quý!
Trở thành như ngày hôm nay, tất cả đều là do Khương Liên thông minh tuyệt đỉnh, thủ đoạn cao siêu, dùng bí pháp gì đó để tráo đổi số mệnh của hai người.

Khương Vân Uyển gánh trên vai số mệnh của Khương Liên.

Tấm lòng nhân hậu, phú quý, vị hôn phu, trí tuệ của cô, tất cả đều bị Khương Liên cướp mất!
Khương Liên không chỉ cướp đoạt tất cả của cô mà còn thay cha cô cướp luôn cả mẹ ruột của Khương Vân Uyển.

Nói một cách đơn giản, mẹ của Khương Vân Uyển đi bước nữa chính là gả cho bác cả của Khương Vân Uyển, cũng chính là cha ruột của Khương Liên.


Cướp đoạt thôi là chưa đủ, Khương Liên còn an bài cho Khương Vân Uyển sống kiếp ăn mày mười mấy năm.

Nhưng khi thấy Khương Vân Uyển sắp tắt thở, cô ta vẫn không cam lòng.

Bởi vì trăm phương ngàn kế, trong cuộc đời của Khương Vân Uyển, vậy mà lại có người quan tâm đến cô.

Đúng vậy, chính là người chồng câm bị Khương Vân Uyển ruồng bỏ.

Người đàn ông đó là một nhân vật lợi hại.

Chỉ trong mười mấy năm, từ một gã nhà quê chăn cừu cấy lúa, nhập ngũ hai năm đã lên chức đoàn trưởng, mấy năm nay lại trở thành tổng giám đốc tập đoàn đa quốc gia, chuỗi tài chính trải rộng khắp thủ đô, còn oách hơn cả chồng của Khương Liên gấp trăm lần.

Người như vậy, cả đời không cưới vợ, mỗi lần phỏng vấn đều phải dán hình tìm kiếm người vợ yêu quý Khương Vân Uyển.

Không cam tâm thì không cam tâm, chung quy là Khương Liên cô ta thắng rồi!
Khương Liên nở một nụ cười đắc ý với Khương Vân Uyển, cười tiễn cô lên đường.


Làm sao có thể……như vậy……
Anh…vậy mà vẫn luôn tìm cô sao?
Khương Vân Uyển nghe xong, một ngụm máu cũ trào lên, tức muốn chết!
……
Có lẽ ông trời thấy cô sống quá khổ, để cho cô trọng sinh.

Khương Vân Uyển cười, cười rồi lại khóc.

Khương Liên!
Kiếp này!
Cô ta đừng hòng chiếm đoạt số mệnh tốt đẹp của cô!
Mọi chuyện ngày hôm qua, cô nhất định phải cho cô ta nếm thử!
Giọng nói của Khương Vân Uyển vốn đã mềm mại, lúc khóc lại càng thêm yếu ớt, đáng thương vô cùng, hơn nữa, cô thật sự đau lòng, tiếng khóc cũng toản ra nỗi bi thương vô hạn.

Người đàn ông đang đè trên người cô nghe vậy, lập tức luống cuống tay chân muốn lui ra.

Khương Vân Uyển một phát ôm lấy anh, luống cuống sáp lại gần hôn anh.

Người đàn ông sững sờ!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương