Quân Hôn: Chọc Lửa Thiêu Thân
-
Chương 65: Thẩm Đường
Dáng dấp đám đàn ông vô cùng đẹp trai, vóc người to lớn, tất cả đều bốc lửa bậc nhất, cộng thêm không ngừng lắc mông như điện giật khiến cho những cô gái lang sói dưới kia thét chói tai từng trận, cuồng loạn .
Tô Khả siết thật chặt hai quả đấm, cô cũng muốn thét to lên nha, chỉ là Doãn Lạc Phong đang đứng ở bên cạnh cô, cho nên cô chỉ có thể nắm quả đấm của mình, sau đó rung rung, mắt cũng không chớp mắt nhìn chằm chằm trên đài.
Chỉ thấy đôi tay một người đàn ông phía trên "rẹt rẹt" hạ xuống, nút áo sơ mi trắng trên người của hắn rơi từng nút một xuống đất, áo sơ mi hai bên bờ vai liền cởi xuống dưới, lộ ra nước da màu đồng cổ. Làn da trơn bóng hấp dẫn, ánh đèn trên đỉnh trần đặc biệt chiếu xuống, tỏa ra vô số hormone của nam giới, trong nháy mắt toàn bộ bầu không khí cao đến cực điểm.
Tô Khả âm thầm nuốt nước miếng một cái, hai chân đã đi về phía trước. Chỉ tiếc người trước mặt quá nhiều, khoảng cách Tô Khả di chuyển được thật sự là có hạn, gấp đến độ hai quả đấm Tô Khả run càng kịch liệt.
Ánh mắt Doãn Lạc Phong có gì đó, tất nhiên anh nhìn thấy mấy cái động tác nhỏ kia của Tô Khả, lần này, mặt của anh tối đen, dưới ánh đèn màu xanh lá cây hiện lên chút rối rắm.
Doãn Lạc Phong khó chịu. có cần có vẻ mặt như vậy không? Hơn nữa, đúng là dáng dấp anh đẹp hơn rất nhiều lần so với đám người kia, sao lại không thấy được cô có vẻ mặt đó đây?
>.
Theo sau người đàn ông vừa cởi quần áo, mấy người đàn ông còn lại cũng không chịu yếu thế, cởi từng món một, rất nhanh, mấy người đàn ông đều mặc áo sát nách, phía dưới là một cái quần ngắn, ở trên sân khấu nhảy điệu ‘điện mông’. (hình dung là vũ điệu rung mông như bị điện giật nhé, sẽ dùng nhiều)
Rốt cuộc Tô Khả buông quả đấm ra, tạo thành hình cái loa trên miệng, rống lớn: "Cởi quần đi —— a a ——"
Mấy người phụ nữ bên cạnh Tô Khả thấy Tô Khả nói câu này, cũng kích động hô lên theo: "Cởi quần đi —— a a ——", cũng hoàn toàn quên mất bọn họ vừa vô cùng khinh bỉ Tô Khả.
Một truyền mười, mười truyền trăm, rất nhanh, toàn bộ tiếng thét chói tai của đám người ở dưới kia biến thành: "Cởi quần đi —— a a ——"
Đám đàn ông kia nhảy vô cùng hăng say, nhưng mà nhảy nhảy rồi lại nghe thấy người xem ở dưới kia hô to với bọn họ: "Cởi quần đi —— a a ——", hơn nữa vô cùng đều đặn, tần số cũng vô cùng nhất quán, từng đợt từng đợt âm thanh đến cũng nhanh chóng áp đảo tiếng nhạc. Dù là da mặt dày thì ăn chén cơm này, bọn họ cũng đều đỏ mặt.
Dĩ nhiên kết quả là chàng trai đẹp nào đó vượt qua cần gạt, xảy ra bi kịch. Có lẽ là khi nhảy lên quá thấp, chỗ đũng quần bị vướng lại ống thép, trong nháy mắt cả người té lăn trên đất.
Hai tay cậu ta che nơi đũng quần, sắc mặt xanh mét một mảnh. Đồng nghiệp cậu ta lập tức đến đỡ cậu ta dậy. Chỉ tiếc người nọ đứng cũng không đứng dậy nổi, hai tay vẫn che nơi gốc rễ sinh mạng của cậu ta. Tin rằng, chỗ kia yếu ớt lắm, vừa bị đụng ống thép như vậy, tự nhiên trứng vỡ, đau dữ dội. (đũng quần là đáy quần đấy)
Sau này Tô Khả phải trở thành một bác sỹ nam khoa, tất nhiên vội tiến lên trước rồi. Tiếc rằng, người phía trước quá nhiều, Tô Khả chen thế nào cũng không thể chen lên trước, hơn nữa Doãn Lạc Phong lôi kéo tay áo Tô Khả, liều mạng không để cho cô đi về phía trước, nửa bước cô càng khó bước nha.
"Anh làm thế gì không để cho tôi lên đằng trước hả."
"Em lên trước làm gì chứ."
"Em xem bệnh dùm trai đẹp."
"Trai đẹp sẽ để tay mơ như em xem bệnh sao?"
". . . . . ."
"Cho nên em ngoan ngoãn mà đứng ở chỗ này cho anh, đừng làm anh mất mặt."
"Em. . . . . ."
Trong lúc Tô Khả cùng Doãn Lạc Phong nói chuyện, đám trai đẹp cởi quần áo phía trên đã ùa xuống hết, nói thế nào là một đồng nghiệp bị thương, dĩ nhiên là điệu nhảy đẹp đó không nhảy nổi nữa. Mà tất nhiên tiếng oán than của người xem ở dưới dậy đất, người nói thật vất vả mới đi tới cao trào đặc biệt vậy, các người lại ngừng ở đó, bọn họ có thể thoải mái sao! Cho nên đám người kia nhao nhao mắng VIAN không biết coi trọng.
"Các vị khách ——" ánh đèn sân khấu lại một lần nữa mà sáng lên, người đàn ông chủ trì lúc nãy lại lên sân khấu lần nữa, "Rất xin lỗi không thể khiến mọi người thoải mái."
"Cắt ——" bên dưới cả đám ồn ào lên .
"Tôi ở đây nói xin lỗi mọi người thật nhiều. Nhưng mà hôm nay vận khí mọi người cũng không tệ, tiên sinh Luaka của chúng tôi cũng ở quán bar này, cho nên vì thể hiện chúng tôi nói xin lỗi là chân thành, chúng tôi mời tiên sinh Luka tới biểu diễn vũ điệu ‘điện mông’ chính tông nhất cho mọi người, vũ điệu xịn nhất có được hay không!"
"Oa a a a ——" trong nháy mắt tiếng thét chói tai lần nữa hiện lên, tất cả muốn lật ngược cả phòng lên.
Tô Khả không hiểu nhìn Doãn Lạc Phong.
Doãn Lạc Phong thay Tô Khả giải thích, "Điệu nhảy ‘điện mông’ mà bọn họ vừa nhảy là một trong các chiêu bài ở nơi này, mỗi tuần biểu diễn hai lần, mà vị tiên sinh Luka đó là chiêu bài trong chiêu bài trong tiết mục biểu diễn của VIAN, mỗi tháng chỉ một lần."
Ttrong nháy mắt miệng Tô Khả mở to, "Thật hay giả?"
". . . . . ."
Tô Khả nhếch môi cười, "Xem ra vận khí của em không tệ, một ngày lại có thể thấy hai điệu nhảy chiêu bài."
Doãn Lạc Phong miễn cưỡng gật đầu.
"Ôi, tiếc là em lo lắng cho chàng đẹp trai nhỏ mới vừa bị thương kia hơn. Tiểu Phong Phong, ở nơi này anh có người quen biết không?" Tô Khả chóp mắt to, "Nói thế nào thì ‘cứu một mạng người hơn xây bảy tầng tháp’ nha, anh nhẫn tâm nhìn người đó bởi vì điều trị trễ mà không người nối dõi sao?"
Doãn Lạc Phong tức giận: "Tô Khả, em làm như nơi này là thời cổ vậy! Hơn nữa, người ta sẽ không chạy đi gặp bác sĩ chắc, em là ‘công phu mèo quào’, cũng đừng làm mất mặt, hơn nữa dù bản lĩnh em rất tốt, vậy em nói cho anh nghe một chút đi, em có thiết bị chữa trị sao?"
". . . . . ."
Được rồi, cô chỉ muốn nhìn xem tiểu ** người ta mà thôi. Nghe Doãn Lạc Phong nói như vậy, Tô Khả từ bỏ hi vọng rồi.
Doãn Lạc Phong nhìn sắc nữ Tô Khả này, thật đành chịu dắt lừa thuê vậy, anh càng phát hiện anh mang cô tới là một sai lầm.
Trong nháy mắt trên sân khấu xuất hiện một người đàn ông đeo mặt nạ, sau đó lớn tiếng huýt sáo, còn chưa bắt đầu nhảy đã dẫn đến từng trận thét chói tai.
Tô Khả sờ sờ cằm, "Người đàn ông đeo mặt nạ không phải là người khác không nhận ra sao? Có lẽ đẹp như tiên trên trời đây?"
". . . . . ."
Tô Khả nói tiếp, "Chỉ là khí chất rất cao . . . . . . Oa oa, cơ bụng, thì ra dáng dấp cũng có thể đẹp mắt như vậy sao? Oa a —— oa a ——"
Doãn Lạc Phong: —_—
Quả nhiên Luka tiên sinh không phụ sự mong đợi của mọi người, màn nhảy đó vô cùng đỉnh, rất nhiều độ kỹ thuật cao cùng với những cú lộn mèo rất khó, nổ tung toàn bộ.
Đợi đến hắn nhảy xong điệu nhảy, Tô Khả vẫn đắm chìm trong sự kích động vừa rồi, Doãn Lạc Phong liền lôi cô đi về phía sau.
"Đi đâu vậy?"
"Bán em."
"Em. . . . . ."
Doãn Lạc Phong mang Tô Khả xuyên qua một cái hành lang mờ tối, sau đó ba quẹo hai rẽ thì đến một phòng riêng. Hiệu quả cách âm trong phòng của VIAN thật vô cùng khá, tiếng động lớn và ồn ào bên ngoài hoàn toàn bị ngăn trở, cực kỳ yên tĩnh. (phòng riêng là phòng ăn lớn được bao trong mấy nhà hàng ấy)
Vào phòng, Tô Khả mới phát hiện bên trong có không ít người đang ngồi trên ghế sa lon, lúc này đang thoải mái trò chuyện. Tô Khả đếm, có chừng mười một người, tất cả có sáu nam, năm nữ.
Phần lớn trên người sáu người đàn ông kia đều có một dòng phú quý, Tô Khả nhìn một cái liền hiểu, phần lớn đám người kia cũng không giàu cũng sang. Mà năm người phụ nữ, diện mạo từng người long lanh diễm lệ, ‘nghiêng nước nghiêng thành’, xem ra chắc là bạn gái mà những người kia mang tới, trong đó có một người Tô Khả nhìn thấy quen mắt, nhìn thật lâu, mới nhớ tới, đây không phải là nữ chính trong phim truyền hình XX đó sao.
"Đến muộn rồi." Doãn Lạc Phong vừa vào cửa, liền nói với đám người kia.
Vốn là mấy người kia nằm trên ghế sa lon, lúc này ngồi dậy, khi nhìn thấy Tô Khả sau lưng Doãn Lạc Phong thì mắt bọn họ sáng lên, cười ha hả nói, "Ôi, Phong à, đây là mang vợ tới đây gặp bọn mình hả ?"
Doãn Lạc Phong liếc bọn họ một cái, "Ánh mắt các cậu như vậy là gì ."
"Ánh mắt ngưu bức." Mọi người vô cùng ăn ý nói.
Doãn Lạc Phong nói với mọi người, "Bạn tốt của mình, Tô Khả."
Tô Khả cười cười với mọi người, "Xin chào."
"Tô Khả." Một người đàn ông đầu trọc đứng lên, nhìn Tô Khả hồi lâu, "Em chính là Tô Khả? Thật là ‘ngưỡng mộ đại danh’ đã lâu."
"Ha ha." Tô Khả cười gượng một cái.
"Lôi Tử, đừng làm bậy." Doãn Lạc Phong trừng người gọi là Lôi Tử một cái.
"Ơ, còn chưa cưới vào cửa mà bắt đầu đứng lên bảo vệ rồi." Lôi Tử giả bộ tức giận nói.
"Đúng vậy, Đúng vậy." Nhóm người khác bắt đầu ồn ào phụ họa.
Doãn Lạc Phong nói với Tô Khả: " Dáng vẻ bọn họ chính là như vậy, đừng để ý."
Tô Khả gật đầu, nói với mọi người, "Chỉ là mọi người hiểu lầm rồi á, Tiểu Phong Phong là chị —— khụ khụ, anh em tốt của tôi, tôi với anh ấy là bạn bè, không phải tình nhân."
"Ai ui, chớ giải thích." Âm thanh của một người đàn ông truyền tới, "Nhưng mà Tô Khả à, có chút thời gian không gặp mà em càng đẹp ra nha."
Tô Khả nhìn nhìn người nọ, sau đó chỉ chỉ mình, "Chúng ta gặp qua rồi sao?"
Chân mày người nọ giật giật, "Tất nhiên đã gặp."
". . . . . ."
"Chỉ là khi đó em ngã bệnh á, có lẽ khoảng hai ba năm rồi, khi đó chính là Cẩm Niên và Tiểu Phong Phong cùng đưa em vào bệnh viện. Aiya, ấn tượng của anh đối với em cũng khắc sâu lắm nha, làm sao em có thể quên anh!" Người nói nói đến câu cuối cùng, mặt buồn bã nhìn Tô Khả.
Tô Khả chẳng biết nói sao.
Doãn Lạc Phong nói, "Cậu ấy tên là Trịnh Diệu Đông, em gọi là anh Đông là được rồi. Có điều lần đó em ngã bệnh, đúng là cậu ấy xem cho em."
Tô Khả gật đầu, "Chào anh."
"Tình hình là đều biết nhau. Hắc hắc, như vậy chơi cũng sẽ không mất tự nhiên rồi." Mấy người cũng vừa cười hì hì vừa nói, sau đó đứng dậy, để cho hai người bọn họ ngồi vào chỗ.
"Thẩm Đường cũng ra ngoài lâu như vậy, sao còn không vào đây? Nhảy một bài lại lâu như vậy. . ." Lôi Tử nhìn cửa một cái, nhỏ giọng nói.
Nhắc tào tháo thì tào tháo đến, trong nháy mắt chỉ thấy cửa mở ra, một người đàn ông mặc bộ đồ bó sát người màu đen đi vào. Trên trán anh ta tràn đầy mồ hôi, có vẻ vô cùng hấp dẫn.
Tô Khả nhìn thân hình của anh ta có chút quen mắt, do đó nhìn mấy lần. Thẩm Đường cũng ngẩng đầu lên nhìn Tô Khả, miệng nói một câu, "Người mới à?"
Tô Khả dừng lại, sau đó hiểu ý tứ của anh ta, trong lòng hơi khó chịu.
Lôi Tử vô cùng mập mờ nói, "Doãn Lạc Phong mang tới."
Thẩm Đường nhìn Tô Khả mấy lần nữa, "Xin chào, tôi là Thẩm Đường."
"Tôi là Tô Khả."
"Tô Khả, Thẩm Đường chính là ông chủ giấu mặt của quán bar VIAN, hơn nữa cũng là vị Luka vừa nãy nha." Tâm tình Lôi Tử tốt vô cùng nói thay.
Miệng Tô Khả co rút (vì sốc quá), nhìn từ trên xuống dưới Thẩm Đường hồi lâu, "Anh chính là Luka mới vừa nhảy sao?"
Thẩm Đường là Luka, cũng là ông chủ quán này, cũng không phải là bí mật gì cho nên gật đầu một cái.
"Oa oa, anh mới vừa nhảy đẹp vô cùng nha! Ngưu bức! Nhưng quan trọng nhất là cơ bujnh anh rất đẹp mắt nha! Dáng dấp rất gợi cảm nha, woa, tôi vẫn cho là cơ bụng gì đấy, ngoại trừ Cẩm Niên nhà tôi ra, tất cả cái khác đều xấu xí, không ngờ anh cũng đẹp mắt như vậy!"
"Tô Cẩm Niên?"
Tô Khả siết thật chặt hai quả đấm, cô cũng muốn thét to lên nha, chỉ là Doãn Lạc Phong đang đứng ở bên cạnh cô, cho nên cô chỉ có thể nắm quả đấm của mình, sau đó rung rung, mắt cũng không chớp mắt nhìn chằm chằm trên đài.
Chỉ thấy đôi tay một người đàn ông phía trên "rẹt rẹt" hạ xuống, nút áo sơ mi trắng trên người của hắn rơi từng nút một xuống đất, áo sơ mi hai bên bờ vai liền cởi xuống dưới, lộ ra nước da màu đồng cổ. Làn da trơn bóng hấp dẫn, ánh đèn trên đỉnh trần đặc biệt chiếu xuống, tỏa ra vô số hormone của nam giới, trong nháy mắt toàn bộ bầu không khí cao đến cực điểm.
Tô Khả âm thầm nuốt nước miếng một cái, hai chân đã đi về phía trước. Chỉ tiếc người trước mặt quá nhiều, khoảng cách Tô Khả di chuyển được thật sự là có hạn, gấp đến độ hai quả đấm Tô Khả run càng kịch liệt.
Ánh mắt Doãn Lạc Phong có gì đó, tất nhiên anh nhìn thấy mấy cái động tác nhỏ kia của Tô Khả, lần này, mặt của anh tối đen, dưới ánh đèn màu xanh lá cây hiện lên chút rối rắm.
Doãn Lạc Phong khó chịu. có cần có vẻ mặt như vậy không? Hơn nữa, đúng là dáng dấp anh đẹp hơn rất nhiều lần so với đám người kia, sao lại không thấy được cô có vẻ mặt đó đây?
>.
Theo sau người đàn ông vừa cởi quần áo, mấy người đàn ông còn lại cũng không chịu yếu thế, cởi từng món một, rất nhanh, mấy người đàn ông đều mặc áo sát nách, phía dưới là một cái quần ngắn, ở trên sân khấu nhảy điệu ‘điện mông’. (hình dung là vũ điệu rung mông như bị điện giật nhé, sẽ dùng nhiều)
Rốt cuộc Tô Khả buông quả đấm ra, tạo thành hình cái loa trên miệng, rống lớn: "Cởi quần đi —— a a ——"
Mấy người phụ nữ bên cạnh Tô Khả thấy Tô Khả nói câu này, cũng kích động hô lên theo: "Cởi quần đi —— a a ——", cũng hoàn toàn quên mất bọn họ vừa vô cùng khinh bỉ Tô Khả.
Một truyền mười, mười truyền trăm, rất nhanh, toàn bộ tiếng thét chói tai của đám người ở dưới kia biến thành: "Cởi quần đi —— a a ——"
Đám đàn ông kia nhảy vô cùng hăng say, nhưng mà nhảy nhảy rồi lại nghe thấy người xem ở dưới kia hô to với bọn họ: "Cởi quần đi —— a a ——", hơn nữa vô cùng đều đặn, tần số cũng vô cùng nhất quán, từng đợt từng đợt âm thanh đến cũng nhanh chóng áp đảo tiếng nhạc. Dù là da mặt dày thì ăn chén cơm này, bọn họ cũng đều đỏ mặt.
Dĩ nhiên kết quả là chàng trai đẹp nào đó vượt qua cần gạt, xảy ra bi kịch. Có lẽ là khi nhảy lên quá thấp, chỗ đũng quần bị vướng lại ống thép, trong nháy mắt cả người té lăn trên đất.
Hai tay cậu ta che nơi đũng quần, sắc mặt xanh mét một mảnh. Đồng nghiệp cậu ta lập tức đến đỡ cậu ta dậy. Chỉ tiếc người nọ đứng cũng không đứng dậy nổi, hai tay vẫn che nơi gốc rễ sinh mạng của cậu ta. Tin rằng, chỗ kia yếu ớt lắm, vừa bị đụng ống thép như vậy, tự nhiên trứng vỡ, đau dữ dội. (đũng quần là đáy quần đấy)
Sau này Tô Khả phải trở thành một bác sỹ nam khoa, tất nhiên vội tiến lên trước rồi. Tiếc rằng, người phía trước quá nhiều, Tô Khả chen thế nào cũng không thể chen lên trước, hơn nữa Doãn Lạc Phong lôi kéo tay áo Tô Khả, liều mạng không để cho cô đi về phía trước, nửa bước cô càng khó bước nha.
"Anh làm thế gì không để cho tôi lên đằng trước hả."
"Em lên trước làm gì chứ."
"Em xem bệnh dùm trai đẹp."
"Trai đẹp sẽ để tay mơ như em xem bệnh sao?"
". . . . . ."
"Cho nên em ngoan ngoãn mà đứng ở chỗ này cho anh, đừng làm anh mất mặt."
"Em. . . . . ."
Trong lúc Tô Khả cùng Doãn Lạc Phong nói chuyện, đám trai đẹp cởi quần áo phía trên đã ùa xuống hết, nói thế nào là một đồng nghiệp bị thương, dĩ nhiên là điệu nhảy đẹp đó không nhảy nổi nữa. Mà tất nhiên tiếng oán than của người xem ở dưới dậy đất, người nói thật vất vả mới đi tới cao trào đặc biệt vậy, các người lại ngừng ở đó, bọn họ có thể thoải mái sao! Cho nên đám người kia nhao nhao mắng VIAN không biết coi trọng.
"Các vị khách ——" ánh đèn sân khấu lại một lần nữa mà sáng lên, người đàn ông chủ trì lúc nãy lại lên sân khấu lần nữa, "Rất xin lỗi không thể khiến mọi người thoải mái."
"Cắt ——" bên dưới cả đám ồn ào lên .
"Tôi ở đây nói xin lỗi mọi người thật nhiều. Nhưng mà hôm nay vận khí mọi người cũng không tệ, tiên sinh Luaka của chúng tôi cũng ở quán bar này, cho nên vì thể hiện chúng tôi nói xin lỗi là chân thành, chúng tôi mời tiên sinh Luka tới biểu diễn vũ điệu ‘điện mông’ chính tông nhất cho mọi người, vũ điệu xịn nhất có được hay không!"
"Oa a a a ——" trong nháy mắt tiếng thét chói tai lần nữa hiện lên, tất cả muốn lật ngược cả phòng lên.
Tô Khả không hiểu nhìn Doãn Lạc Phong.
Doãn Lạc Phong thay Tô Khả giải thích, "Điệu nhảy ‘điện mông’ mà bọn họ vừa nhảy là một trong các chiêu bài ở nơi này, mỗi tuần biểu diễn hai lần, mà vị tiên sinh Luka đó là chiêu bài trong chiêu bài trong tiết mục biểu diễn của VIAN, mỗi tháng chỉ một lần."
Ttrong nháy mắt miệng Tô Khả mở to, "Thật hay giả?"
". . . . . ."
Tô Khả nhếch môi cười, "Xem ra vận khí của em không tệ, một ngày lại có thể thấy hai điệu nhảy chiêu bài."
Doãn Lạc Phong miễn cưỡng gật đầu.
"Ôi, tiếc là em lo lắng cho chàng đẹp trai nhỏ mới vừa bị thương kia hơn. Tiểu Phong Phong, ở nơi này anh có người quen biết không?" Tô Khả chóp mắt to, "Nói thế nào thì ‘cứu một mạng người hơn xây bảy tầng tháp’ nha, anh nhẫn tâm nhìn người đó bởi vì điều trị trễ mà không người nối dõi sao?"
Doãn Lạc Phong tức giận: "Tô Khả, em làm như nơi này là thời cổ vậy! Hơn nữa, người ta sẽ không chạy đi gặp bác sĩ chắc, em là ‘công phu mèo quào’, cũng đừng làm mất mặt, hơn nữa dù bản lĩnh em rất tốt, vậy em nói cho anh nghe một chút đi, em có thiết bị chữa trị sao?"
". . . . . ."
Được rồi, cô chỉ muốn nhìn xem tiểu ** người ta mà thôi. Nghe Doãn Lạc Phong nói như vậy, Tô Khả từ bỏ hi vọng rồi.
Doãn Lạc Phong nhìn sắc nữ Tô Khả này, thật đành chịu dắt lừa thuê vậy, anh càng phát hiện anh mang cô tới là một sai lầm.
Trong nháy mắt trên sân khấu xuất hiện một người đàn ông đeo mặt nạ, sau đó lớn tiếng huýt sáo, còn chưa bắt đầu nhảy đã dẫn đến từng trận thét chói tai.
Tô Khả sờ sờ cằm, "Người đàn ông đeo mặt nạ không phải là người khác không nhận ra sao? Có lẽ đẹp như tiên trên trời đây?"
". . . . . ."
Tô Khả nói tiếp, "Chỉ là khí chất rất cao . . . . . . Oa oa, cơ bụng, thì ra dáng dấp cũng có thể đẹp mắt như vậy sao? Oa a —— oa a ——"
Doãn Lạc Phong: —_—
Quả nhiên Luka tiên sinh không phụ sự mong đợi của mọi người, màn nhảy đó vô cùng đỉnh, rất nhiều độ kỹ thuật cao cùng với những cú lộn mèo rất khó, nổ tung toàn bộ.
Đợi đến hắn nhảy xong điệu nhảy, Tô Khả vẫn đắm chìm trong sự kích động vừa rồi, Doãn Lạc Phong liền lôi cô đi về phía sau.
"Đi đâu vậy?"
"Bán em."
"Em. . . . . ."
Doãn Lạc Phong mang Tô Khả xuyên qua một cái hành lang mờ tối, sau đó ba quẹo hai rẽ thì đến một phòng riêng. Hiệu quả cách âm trong phòng của VIAN thật vô cùng khá, tiếng động lớn và ồn ào bên ngoài hoàn toàn bị ngăn trở, cực kỳ yên tĩnh. (phòng riêng là phòng ăn lớn được bao trong mấy nhà hàng ấy)
Vào phòng, Tô Khả mới phát hiện bên trong có không ít người đang ngồi trên ghế sa lon, lúc này đang thoải mái trò chuyện. Tô Khả đếm, có chừng mười một người, tất cả có sáu nam, năm nữ.
Phần lớn trên người sáu người đàn ông kia đều có một dòng phú quý, Tô Khả nhìn một cái liền hiểu, phần lớn đám người kia cũng không giàu cũng sang. Mà năm người phụ nữ, diện mạo từng người long lanh diễm lệ, ‘nghiêng nước nghiêng thành’, xem ra chắc là bạn gái mà những người kia mang tới, trong đó có một người Tô Khả nhìn thấy quen mắt, nhìn thật lâu, mới nhớ tới, đây không phải là nữ chính trong phim truyền hình XX đó sao.
"Đến muộn rồi." Doãn Lạc Phong vừa vào cửa, liền nói với đám người kia.
Vốn là mấy người kia nằm trên ghế sa lon, lúc này ngồi dậy, khi nhìn thấy Tô Khả sau lưng Doãn Lạc Phong thì mắt bọn họ sáng lên, cười ha hả nói, "Ôi, Phong à, đây là mang vợ tới đây gặp bọn mình hả ?"
Doãn Lạc Phong liếc bọn họ một cái, "Ánh mắt các cậu như vậy là gì ."
"Ánh mắt ngưu bức." Mọi người vô cùng ăn ý nói.
Doãn Lạc Phong nói với mọi người, "Bạn tốt của mình, Tô Khả."
Tô Khả cười cười với mọi người, "Xin chào."
"Tô Khả." Một người đàn ông đầu trọc đứng lên, nhìn Tô Khả hồi lâu, "Em chính là Tô Khả? Thật là ‘ngưỡng mộ đại danh’ đã lâu."
"Ha ha." Tô Khả cười gượng một cái.
"Lôi Tử, đừng làm bậy." Doãn Lạc Phong trừng người gọi là Lôi Tử một cái.
"Ơ, còn chưa cưới vào cửa mà bắt đầu đứng lên bảo vệ rồi." Lôi Tử giả bộ tức giận nói.
"Đúng vậy, Đúng vậy." Nhóm người khác bắt đầu ồn ào phụ họa.
Doãn Lạc Phong nói với Tô Khả: " Dáng vẻ bọn họ chính là như vậy, đừng để ý."
Tô Khả gật đầu, nói với mọi người, "Chỉ là mọi người hiểu lầm rồi á, Tiểu Phong Phong là chị —— khụ khụ, anh em tốt của tôi, tôi với anh ấy là bạn bè, không phải tình nhân."
"Ai ui, chớ giải thích." Âm thanh của một người đàn ông truyền tới, "Nhưng mà Tô Khả à, có chút thời gian không gặp mà em càng đẹp ra nha."
Tô Khả nhìn nhìn người nọ, sau đó chỉ chỉ mình, "Chúng ta gặp qua rồi sao?"
Chân mày người nọ giật giật, "Tất nhiên đã gặp."
". . . . . ."
"Chỉ là khi đó em ngã bệnh á, có lẽ khoảng hai ba năm rồi, khi đó chính là Cẩm Niên và Tiểu Phong Phong cùng đưa em vào bệnh viện. Aiya, ấn tượng của anh đối với em cũng khắc sâu lắm nha, làm sao em có thể quên anh!" Người nói nói đến câu cuối cùng, mặt buồn bã nhìn Tô Khả.
Tô Khả chẳng biết nói sao.
Doãn Lạc Phong nói, "Cậu ấy tên là Trịnh Diệu Đông, em gọi là anh Đông là được rồi. Có điều lần đó em ngã bệnh, đúng là cậu ấy xem cho em."
Tô Khả gật đầu, "Chào anh."
"Tình hình là đều biết nhau. Hắc hắc, như vậy chơi cũng sẽ không mất tự nhiên rồi." Mấy người cũng vừa cười hì hì vừa nói, sau đó đứng dậy, để cho hai người bọn họ ngồi vào chỗ.
"Thẩm Đường cũng ra ngoài lâu như vậy, sao còn không vào đây? Nhảy một bài lại lâu như vậy. . ." Lôi Tử nhìn cửa một cái, nhỏ giọng nói.
Nhắc tào tháo thì tào tháo đến, trong nháy mắt chỉ thấy cửa mở ra, một người đàn ông mặc bộ đồ bó sát người màu đen đi vào. Trên trán anh ta tràn đầy mồ hôi, có vẻ vô cùng hấp dẫn.
Tô Khả nhìn thân hình của anh ta có chút quen mắt, do đó nhìn mấy lần. Thẩm Đường cũng ngẩng đầu lên nhìn Tô Khả, miệng nói một câu, "Người mới à?"
Tô Khả dừng lại, sau đó hiểu ý tứ của anh ta, trong lòng hơi khó chịu.
Lôi Tử vô cùng mập mờ nói, "Doãn Lạc Phong mang tới."
Thẩm Đường nhìn Tô Khả mấy lần nữa, "Xin chào, tôi là Thẩm Đường."
"Tôi là Tô Khả."
"Tô Khả, Thẩm Đường chính là ông chủ giấu mặt của quán bar VIAN, hơn nữa cũng là vị Luka vừa nãy nha." Tâm tình Lôi Tử tốt vô cùng nói thay.
Miệng Tô Khả co rút (vì sốc quá), nhìn từ trên xuống dưới Thẩm Đường hồi lâu, "Anh chính là Luka mới vừa nhảy sao?"
Thẩm Đường là Luka, cũng là ông chủ quán này, cũng không phải là bí mật gì cho nên gật đầu một cái.
"Oa oa, anh mới vừa nhảy đẹp vô cùng nha! Ngưu bức! Nhưng quan trọng nhất là cơ bujnh anh rất đẹp mắt nha! Dáng dấp rất gợi cảm nha, woa, tôi vẫn cho là cơ bụng gì đấy, ngoại trừ Cẩm Niên nhà tôi ra, tất cả cái khác đều xấu xí, không ngờ anh cũng đẹp mắt như vậy!"
"Tô Cẩm Niên?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook