Tô Khả ăn rất vui vẻ. Hôm qua mới ăn cơm cùng anh, hôm nay vẫn có thể cùng anh ăn cơm với nhau, loại cảm giác này làm cho cô choáng.

Tô Cẩm Niên gọi rất nhiều món ăn, xanh xanh đỏ đỏ, sắc hương vị đều đủ cả, trong khi Tô Khả ăn ngấu ăn nghiến thì thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn Tô Cẩm Niên một chút, cười với anh, sáng rỡ như hoa xuân.

Tuy là Tô Cẩm Niên cúi đầu ăn cơm, nhưng ánh mắt cũng có thể nhìn Tô Khả, cho nên tất nhiên nhìn thấy Tô Khả thường ngẩng đầu, mắt tỏa ra trái tim hồng, thỉnh thoảng lại cười.

Cũng không biết tại sao, vốn thấy nụ cười cô như vậy thì trong lòng anh cũng chán ghét, nhưng hôm nay lại cảm thấy cô cười lên như vậy, ngược lại rất khả ái.

Thay đổi như vậy làm cho anh khẽ cau mày. Anh tự nói với mình, đây chỉ là ảnh hưởng tâm lý của anh thôi.

Bữa cơm trong không khí kỳ lạ đã ăn xong. Dĩ nhiên, cái gọi là không khí kỳ lạ chỉ tự Tô Cẩm Niên cảm thấy, dù sao Tô Khả cảm nhận được không khí hôm nay tương đối lãng mạn.

Sau đó, Tô Cẩm Niên đưa Tô Khả trở về trường. Trước khi chia tay, Tô Khả gọi Tô Cẩm Niên lại, Tô Cẩm Niên quay lại. Tô Khả nhón chân hôn lên má Tô Cẩm Niên, cười híp mắt nói, "Ông xã, sau này phải tự giác một chút."

Gương mặt đẹp trai của Tô Cẩm Niên đỏ bừng lên, hai mắt đen như mực nhìn bốn phía, thấy không ai phát hiện, mới an tâm một chút, sau đó thành khẩn nói với Tô Khả: " Tô Khả, mặc dù chúng ta đã lấy giấy kết hôn, nhưng mà em vẫn còn học đại học, chuyên tâm học tập quan trọng hơn. Những chuyện lộn xộn trong đầu em mau biến mất cho tôi đi."

Tô Khả nhíu nhíu mày, "Chưa nói đến sinh viên tốt nghiệp đại học đã cầm giấy chứng nhận như hai ta thì cũng đã có rất nhiều, mà ngay cả ảnh tốt nghiệp một nhà ba người cũng thường xuất hiện, em chỉ hôn anh, anh cứ hẹp hòi như vậy, thật sự là rất không đàn ông nha."

Mặt Tô Cẩm Niên đen lại, "Tô, Khả!"

"Đừng mỗi một lần gọi em đều mỗi lần gọi tên ra, khó nghe lắm." Tô Khả nói: "Em cũng nói không sai nha, tình nhân người ta mướn phòng giống như uống nước, hai chúng ta cũng đã kết hôn, chuyện kia hoàn toàn là quang minh chánh đại. Phải biết rằng — ưm —"

Miệng Tô Khả đã bị Tô Cẩm Niên dùng hai tay che kín.

Tô Khả trừng Tô Cẩm Niên một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên, biểu lộ dáng vẻ tức giận.

Tô Cẩm Niên cũng nhìn chằm chằm Tô Khả, ánh mắt giằng co với nhau, người ở bên ngoài nhìn vào, giống như là đưa mắt nhìn nhau.

Trong đầu Tô Cẩm Niên ngăn toàn bộ một vạn cái "dè dặt" ở trong cổ họng, bởi vì anh hiểu rõ nói cũng vô ích, trong suy nghĩ dưa chuột của người trước mắt hoàn toàn không có hai chữ này.

Một lòng Tô Khả chính là nghĩ đụng ngã Tô Cẩm Niên, cũng trở thành vợ anh rồi, còn mang theo cái màng này, thật sự là quá mất thể diện. (editor không biết chị nghĩ tới màng gì nữa)

Ánh mặt trời rơi xuống, trên mặt đất chiếu bóng dáng hai người quấn quít cùng nhau, giống như là đôi tình nhân triền miên.

Sau đó Tô Cẩm Niên buông tay ra, cúi người hôn một cái lên má Tô Khả, lập tức xoay người lại, tính lái xe trở về đơn vị.

Tô Khả sợ ngây người, đứng tại chỗ, nhìn Tô Cẩm Niên xoay người tính lái xe trở về đơn vị, vẻ mặt không thể tin như cũ.

Lúc này trong đầu cô hoàn toàn chỉ còn "Anh hôn tôi rồi." "Anh hôn tôi rồi." Chuyện này...

Tô Cẩm Niên mở cửa xe, nhìn thấy bộ dạng ngốc nghếch của Tô Khả, nghĩ tới hành động vừa rồi của anh, anh cũng cảm thấy gần đây thật là càng ngày càng không bình thường. Vì vậy, "khụ khụ" hai tiếng, gọi Tô Khả đang ngẩn người kia hoàn hồn lại, "Tô Khả, mau về đi."

"Được rồi, ông xã." Âm thanh ngơ ngác phát ra từ cổ họng Tô Khả.

Đầu Tô Cẩm Niên thiếu chút nữa đụng vào kính xe, vì vậy, lập tức đạp chân ga, lái xe về đơn vị.

Dọc theo đường đi, gió bay vào từ cửa xe, ánh nắng mang theo một ít vị của mùa hè.

*

"Hắc, ngẩn người cái gì đây?" Tô Khả vẫn nhìn theo Tô Cẩm Niên rời đi, bị Doãn Lạc Phong lấy tay đánh cho tỉnh .

Tô Khả quay đầu lại, lúc này mới phát hiện Doãn Lạc Phong đứng ở sau lưng cô, cổ khẽ vươn về trước, mắt nhìn tới chỗ mà cô ngẩn người, giống như là muốn xem xem rốt cuộc cô đang nhìn cái gì.

Tô Khả khẽ đỏ mặt.

"Không có gì." Tô Khả xoay người, "Aiya, sao hôm nay anh tới đây?"

"Anh mới vừa nghe nói em thắng kiện, cho nên mới tìm em cùng ăn mừng." Hai mắt phượng của Doãn Lạc Phong tràn đầy ý cười, làm cả khuôn mặt hiện lên nét đẹp mị hoặc.

Tô Khả khẽ mê mẩn, "Chị em tốt, Cảm ơn nhiều."

Đầu Doãn Lạc Phong đầy vạch đen.

"Tiểu Phong Phong à, anh là muốn dẫn em đi đâu ăn cơm á?"

"VIAN, có đi hay không?"

"VIAN?" Tô Khả không hiểu. Nghĩ cũng vậy, mấy năm nay cô đều tập trung tinh thần ở trên người Tô Cẩm Niên và mấy môn học, hiển nhiên không có đi qua những chỗ này.

"Chính là một quán bar." Doãn Lạc Phong có chút ỉu xìu.

"Chỗ đó có cái gì tốt đâu." Tô Khả bĩu môi.

"Chỗ đó rất nhiều trai đẹp nha."

Mắt Tô Khả sáng rực lên, "Sau đó?"

"Sẽ nhảy thoát y á." Doãn Lạc Phong tiếp tục cười híp mắt.

Mắt Tô Khả đã toát ánh lửa của sói, "Đi!"

Doãn Lạc Phong cười híp mắt gật đầu.

"Không ngờ anh thích xem đàn ông nhảy thoát y á, a ha ha, chẳng lẽ anh là…?" Vẻ mặt Tô Khả mờ ám nhìn Doãn Lạc Phong.

Doãn Lạc Phong lại không phải người ngốc, tự nhiên nghe hiểu được ý trong lời nói Tô Khả, cho nên trong nháy mắt cả khuôn mặt trở nên vô cùng khó coi, ánh mắt giống như là muốn phun ra lửa, "Tô Khả!"

"Ơi." Tô Khả lành lạnh đáp lời, nhưng cả khuôn mặt vẫn là vẻ mặt hài hước nhìn Doãn Lạc Phong.

"Ông chỉ yêu phụ nữ thôi!" Doãn Lạc Phong có chút tức giận mà nói với Tô Khả.

"A ha ha, em hiểu rồi, anh thích phụ nữ, anh thích phụ nữ." Một tay Tô Khả che miệng lại, cười đến vô cùng phóng túng, nhìn qua là cực kỳ đáng đánh đòn.

Doãn Lạc Phong nhìn nét mặt Tô Khả như vậy, thở phì phò rồi ôm chầm đầu Tô Khả, sau đó ấn môi lên môi Tô Khả.

Tô Khả choáng váng, rất nhanh đã lấy lại tinh thần, lập tức đẩy Doãn Lạc Phong ra, đồng thời một cái tát lơ lửng trong không trung, ánh mắt thẳng tắp nhìn Doãn Lạc Phong .

Ánh mắt Doãn Lạc Phong cũng thẳng tắp nhìn Tô Khả, nhìn vẻ mặt tức giận kia của Tô Khả, trong lòng thật không thoải mái, nhưng nghĩ đến cuối cùng cũng ‘nhất thân phương trạch’, trong lòng thoáng dễ chịu hơn một chút. Ngược lại nghĩ đến dáng vẻ này của Tô Khả giống y hệt dáng vẻ muốn cắt đứt với anh, ý tưởng lóe lên, trên mặt nở ra nụ cười vô cùng rực rỡ, nói với Tô Khả: "Bây giờ tin chưa, ông đây chỉ thích phụ nữ thôi." (nhất thân phương trạch ý ở đây muốn nói anh Phong được hôn chị Khả một lần thấy thích lắm)

Tô Khả dùng tay chà môi, nhìn khuôn mặt tươi cười đáng đánh đòn của Doãn Lạc Phong, "Được, đây là lần đầu tiên, lần sau không được viện lý do nữa!" Nhưng trong lòng thì vô cùng buồn bực: thật không ngờ chỉ đùa một chút, lại bị chị em hôn. Loại cảm giác này, giống như là cô làm Hoa Bách Hợp vậy, thật không được tự nhiên.

Doãn Lạc Phong thấy Tô Khả không có phản ứng khó chịu gì, cười híp mắt ôm chầm bả vai Tô Khả, "Đi thôi."

Tô Khả vặn vẹo thân thể, tránh thoát khỏi tay anh, "Đừng động tay động chân, bây giờ trong lòng chị không thoải mái đấy."

"Được rồi, được rồi, không phải là hôn em một cái thôi sao, sao phải giống như người phụ nữ hy sinh trong trắng vậy, không giống Tô Khả em nha!"

"Mẹ nó, anh nói tiếng gì đấy!"

"Tiếng người, nói thật." Mũi Doãn Lạc Phong "hừ hừ" , "Hơn nữa, đây không phải là nụ hôn đầu của em mà."

Tô Khả xấu hổ, "Đây không phải là nói nhảm sao, bà đây cùng Tô Cẩm Niên lui tới lâu như vậy, nếu ngay cả nụ hôn đầu của anh ấy cũng không bắt được, ta còn gặp người nào nữa."

Vốn là Doãn Lạc Phong còn mang theo một tia chờ mong, nhưng nghe nói Tô Khả như vậy, cả khuôn mặt cũng tái đi, nhưng vì không để cho Tô Khả nhìn ra đầu mối, vì vậy nói, "Chính là như vậy, em thật là có lời. Nói cho em biết, đó là nụ hôn đầu của ông, em phải đền đi!"

"Mẹ nó, nụ hôn đầu?" Tô Khả không tin nhìn Doãn Lạc Phong, "Thật hay giả vậy?"

"Lừa em anh có cơm ăn à!" Doãn Lạc Phong buồn bực không thôi mà nói, hơn nữa, bộ dạng anh giống tên lường gạt sao?

"Cũng đúng." Tô Khả gật đầu, rồi xoay qua la lớn, "Em khinh, Doãn Lạc Phong, không giống anh nha! Em nhìn bộ dạng của anh, phải đặc biệt thuộc loại play boy trong đám hoa nha, choáng nha, tình cảm của anh ngây thơ như vậy sao? Vậy anh còn nói mình thích phụ nữ!"

Mặt Doãn Lạc Phong biến thành màu thâm đen, bước nhanh lên trước, không để ý tới lời nói của Tô Khả.

Tô Khả đuổi theo, vẻ mặt hài hước, hoàn toàn quên mất vết sẹo đau, tiếp tục nói với Doãn Lạc Phong, "Cho nên mới nãy em hoài nghi cũng là chính xác chứ sao vân vân. . . "

Doãn Lạc Phong xoay người lại, "Em nói nữa, anh liền hôn em."

Tô Khả kiên quyết ngậm miệng lại.

*

Quầy rượu

Còn chưa tới buổi tối, nhưng quầy rượu chính là một mảnh mờ mờ. ánh đèn xanh xanh đỏ đỏ kèm theo âm nhạc điện tử lớn, khiến cho không khí cả quầy rượu ồn ào.

Trên sân khấu, vô số người phía trên đang vặn vẹo eo và thân thể, làm như muốn bày tất cả đều ra ngoài. Người khiêu vũ trên đó, rất nhiều đều là thành phần tri thức ở thành phố, thường ngày mặc áo sơ mi trắng và váy đen, nghiêm trang cẩn thận, tỉ mỉ từng chút; nhưng đến ban đêm thì cũng là một diện mạo khác.

Tô Khả nhìn đám người phía trên không ngừng uốn éo, kéo kéo tay áo Doãn Lạc Phong, "Aiya, anh nói, lúc nào thì chỗ này biến thành chỗ đàn ông nhảy thoát y vậy ——"

Những lời này Tô Khả đã nói nhiều lần, chỉ là vừa nãy nói không tính là lớn tiếng, cho nên bị chìm ngập trong tiếng nhạc điện tử to kia. Nhưng lần này cũng là cuồng loạn rống lên với Doãn Lạc Phong, làm cho ánh mắt vô số người bên cạnh chuyển tới cô.

Thậm chí ánh mắt của một số người còn xuất hiện rất nhiều khinh bỉ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương