Quan Hệ Thuê Mướn Bà Lâm Xin Giơ Cao Đánh Khẽ
21: Bạn Anh Còn Thú Vị Hơn Em Nghĩ


Lâm Khánh Quyền lái xe đến khu nông trại vui vẻ ở ngoại ô, Lục Thi Nguyệt xuống xe đã thấy năm chữ “Nông trại vui vẻ Lạc Lạc” thật lớn trước cửa lớn.
Lục Thi Nguyệt giật giật khoé miệng, cái tên này đúng là đơn giản dễ hiểu.
“Đây là nông trại vui vẻ một người bạn tôi mở, vào thôi.” Lâm Khánh Quyền đỗ xe xong thì tới bên cạnh cô, nói.
Lục Thi Nguyệt theo anh đi vào, lập tức có một người phục vụ rất xinh đẹp đi tới, cúi đầu chín mươi độ, tươi cười chào đón: “Anh là anh Lâm phải không ạ? Ông chủ chúng tôi đã đợi sẵn ở trong rồi.”
Lâm Khánh Quyền chỉ khẽ đáp “ừm”.
“Mời anh Lâm đi theo tôi.” Nhân viên phục vụ làm động tác mời, thái độ rất tôn trọng.
Dọc đường đi, Lục Thi Nguyệt liên tục cảm thán trước sự cao cấp của nông trại vui vẻ này, cô cứ nghĩ chỉ là nông trại vui vẻ bình thường, không ngờ nó còn kết hợp với một số yếu tố cổ điển, trông rất quý phái và trang nhã, hơn nữa nông trại vui vẻ này cũng rất rộng, có thể thấy ông chủ nơi này rất hào phóng.

Bạn bè của Lâm Khánh Quyền không phú cũng quý, xem ra không phải con ông cháu cha thì cũng là những người thành công dựa vào chính mình.
Vào phòng Vip, Lục Thi Nguyệt nhìn qua, đếm thấy có ít nhất khoảng sáu bảy người.
Mà khi cô nhìn mọi người thì mọi người cũng đang nhìn cô, trong mắt họ có vẻ tò mò nhưng mọi người biết chỉ vậy là đủ rồi, nên trong mắt bọn họ cũng không lộ ra vẻ gì khiến người khác khó chịu.
Vì là một nhóm đàn ông nên cũng thoải mái, không gò bó gì.
Trong số những người đàn ông này, Lục Thi Nguyệt mới chỉ gặp hai người trong đám cưới cách đây bốn năm, còn năm người kia thì cô chưa gặp bao giờ.
“Khánh Quyền, cuối cùng cậu cũng tới, bảo cậu đưa chị dâu ra cho chúng tôi gặp đúng là khó khăn thật.

Bây giờ cuối cùng tôi cũng biết vì sao cậu giữ người ta ở nhà như cục cưng thế này rồi.

Nếu tôi có được cô vợ xinh đẹp thế này, tôi cũng sẽ giấu đi không cho các cậu thấy.” Người nói là một thanh niên chừng hai sáu hai bảy tuổi, diện mạo nho nhã, đeo thêm cặp kính gọng vàng.
Lâm Khánh Quyền giải thích cho Lục Thi Nguyệt: “Cậu ấy là bạn tôi quen từ nhỏ, gia đình đều là quan chức, em có thể gọi cậu ấy là Mập.”
Lục Thi Nguyệt suýt thì cười thành tiếng.
Người đàn ông tên Mập kia đấm cho Lâm Khánh Quyền một cú không phục, sau đó quay sang nhiệt tình giới thiệu với Lục Thi Nguyệt: “Chị dâu, tôi là Phong Duẩn, Phong trong phong thưởng, rất vui được làm quen với chị.


Chị còn xinh đẹp hơn tôi tưởng nữa, lấy Khánh Quyền đúng là hoa nhài cắm bãi phân trâu.”
Xem ra quan hệ của Phong Duẩn với Lâm Khánh Quyền rất tốt.
Đây là suy nghĩ duy nhất lướt qua trong đầu Lục Thi Nguyệt.
“Chào anh, tôi là Lục Thi Nguyệt, anh gọi tôi Thi Nguyệt là được rồi.

Tôi cũng rất vui được làm quen với anh.” Lục Thi Nguyệt bắt tay với anh ta, tự nhiên đáp lại.
Phong Duẩn khoa trương nói: “Chị dâu đúng là có giáo dục, con tim tôi sắp tan chảy rồi.”
Lục Thi Nguyệt không nhịn được bật cười thành tiếng, cô không ngờ bạn của Lâm Khánh Quyền lại hài hước đến thế, đúng là không liên quan đến ngoại hình một chút nào, chẳng trách người ta thường nói không được nhìn mặt mà bắt hình dong.

Mấy người còn lại cũng lần lượt lên giới thiệu, những người có mặt không phải con nhà quan chức thì cũng là con ông cháu cha, quyền thế ngút trời, ai cũng là Thái tử gia không thể động đến.

Lý Lai cười nói: “Chị dâu, Phong Duẩn là một tên ngốc thôi, chị đừng so đo với cậu ấy nhé.”
Gia đình Lý Lai kinh doanh bất động sản, ngoài ra còn tham gia vào làng giải trí, gia đình kinh doanh rất lớn, bản thân anh ta cũng mở công ty, là con ông cháu cha vừa có năng lực vừa có tiền điển hình.
Lục Thi Nguyệt cười trả lời: “Đâu có, các anh thú vị hơn tôi nghĩ rất nhiều, bây giờ tôi không còn sợ sẽ làm trò hề trước mặt các anh nữa rồi.”
Sự thoải mái của Lục Thi Nguyệt để lại án tượng tốt cho họ, mọi người cũng không quá gò bó câu nệ với nhau..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương