Lâm Khánh Quyền hợp hơn hai tiếng mới về, vừa mở cửa đã thấy Lục Thi Nguyệt cuộn mình ngủ trên ghế sofa như một đứa trẻ.

Khung ảnh đặt trên người cô như sắp rơi xuống, nhìn dáng vẻ đáng yêu này của cô, ánh mắt Lâm Khánh Quyền vô thức dịu đi, anh bước nhanh tới muốn cầm khung ảnh trên người cô đặt sang một bên, nhưng không ngờ lại đánh thức cô.

Lục Thi Nguyệt mở mắt, nhìn thấy anh, hai tay cô rất tự nhiên vòng lên ôm lấy cổ anh, cọ cọ vào má anh như chú mèo con lười biếng, mơ màng hỏi: “Anh về khi nào vậy?”
Lâm Khánh Quyền có vẻ cũng rất hưởng thụ sự ỷ lại của cô, hơi buồn cười đáp lại: “Vừa về thôi, thấy em ngủ say như heo nên không nỡ đánh thức em, tôi vốn định bế em vào trong ngủ nhưng bây giờ em tỉnh rồi thì dậy luôn đi.


Lục Thi Nguyệt cười, vùi đầu vào cổ anh hỏi: “Tổng giám đốc Lâm học được cách thương xót người ta từ khi nào vậy?”
Lần đầu tiên Lâm Khánh Quyền không gọi cô dậy mà để mặc cô làm nũng, đến khi cô làm nũng xong anh mới nói: “Lát nữa đi ăn với tôi nhé?”
Lục Thi Nguyệt ngẩng đầu, nhìn anh một cách kỳ lạ: “Không phải trước giờ tổng giám đốc Lâm không đưa em đi dự tiệc xã giao à?”
“Không thể là bữa cơm chỉ có hai chúng ta được sao?”
Lục Thi Nguyệt đưa tay vỗ nhẹ vào đầu mình rồi cười: “Xem em này, chuyện này mà cũng quên.

Nhưng sao hôm nay tổng giám đốc Lâm vui thế, gọi em đến chỉ đơn giản là muốn ăn cơm với em thôi à?”
“Chẳng phải chúng ta là vợ chồng sao?”
Nghe thấy hai chữ “vợ chồng”, tim Lục Thi Nguyệt run lên, như có dòng điện chạy qua.


“Tổng giám đốc Lâm thật sự coi em là vợ à?” Lục Thi Nguyệt nghiêm túc nhìn anh, như muốn tìm thấy vẻ nghiêm túc trong mắt anh.

“Em không phải là vợ tôi sao?”
Trong lòng Lục Thi Nguyệt đang ấm áp, kết quả câu nói tiếp theo của Lâm Khánh Quyền đã đưa thẳng cô xuống mười tám tầng địa ngục: “Dù chúng ta sẽ ly hôn sớm thôi.


Lục Thi Nguyệt mỉm cười, che giấu sự chua xót trong lòng: “Hôm nay tổng giám đốc Lâm gọi em đến ngoài ăn cơm ra, không phải còn muốn đến văn phòng luật sư ký đơn ly hôn đấy chứ?”
“Chỉ là bữa ăn cùng vài người bạn thôi, còn đơn ly hôn thì tuần sau sẽ có luật sư chuyên môn gọi điện cho em.

” Lâm Khánh Quyền nói.

Lục Thi Nguyệt thở phào nhẹ nhõm.

Cô biết sớm muộn gì cũng sẽ ly hôn, nhưng nếu hôm nay ly hôn thì cô đúng là không có chút chuẩn bị nào.

Lâm Khánh Quyền nâng cằm cô lên, ánh mắt sắc bén nhìn cô: “Em muốn ly hôn với tôi đến vậy sao?”

Đây lẽ nào là chính là vừa ăn cướp vừa la làng điển hình?
Lục Thi Nguyệt buồn cười vòng tay qua cổ Lâm Khánh Quyền: “Tổng giám đốc Lâm, anh nói vậy chẳng phải là vừa ăn cướp vừa la làng sao?”
Lâm Khánh Quyền cúi đầu nhìn cô: “Chỉ tôi mới có thể đề nghị ly hôn với em, còn em không được có ý định ly hôn với tôi.


Lục Thi Nguyệt tức quá hoá cười: “Tổng giám đốc Lâm, anh chỉ cho quan phóng hoả, không cho người dân đốt đèn à?”
Lâm Khánh Quyền ôm eo cô đỡ cô dậy rồi kéo cô sang một bên: “Dậy đi, chúng ta đi ăn thôi.


Khoé miệng Lục Thi Nguyệt nở nụ cười, cô cũng không tức giận trước hành vi thô lỗ của Lâm Khánh Quyền, bước lên giày cao gót đi sau anh, vào thang máy, ngồi vào trong xe, Lục Thi Nguyệt thắt dây an toàn rồi mới hỏi: “Tổng giám đốc Lâm, anh đưa em đi ăn với những ai?”
“Vài người bạn của tôi, họ đều rất cởi mở, vui vẻ, em không cần câu nệ.


Một tia ngạc nhiên lướt qua trong mắt Lục Thi Nguyệt, cô cười hỏi: “Tổng giám đốc Lâm, không phải anh không muốn để em tiếp xúc với bạn bè anh sao?”
“Họ muốn gặp em.

” Hàm ý là họ muốn gặp em, chứ không phải anh muốn đưa em đi gặp họ.

Dù vậy, trong lòng Lục Thi Nguyệt vẫn rất vui vẻ.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương