Quái Lực Loạn Thần (truyện chữ)
-
Chapter 66: Cổ độc (1)
Hàng chục, hàng trăm độc vật được nhốt chung trong một cái chum, không mở nắp cho đến khi chỉ còn một con sống sót.
Độc vật duy nhất sống sót đó được gọi là Cổ độc.
Mộc Kinh Vân nhìn xuống vực sâu thăm thẳm như không đáy, hỏi với giọng nghi hoặc:
"Cổ độc... sao?"
- Đúng vậy. Ngươi không nghe thấy sao? Tiếng kêu gào này.
Nghe thấy chứ.
Nghe rất rõ là đằng khác.
- Aaaaaaaaaaaaaaaaaaa!
- Kyaaaaaaaaaaaaaaaaaa!
- Cứu với! Cứu với!
- Xin hãy tha mạng! Xin hãy tha mạng!
Tiếng kêu gào đầy thống khổ của các oan hồn đang bốc lên từ dưới vực sâu.
Đây là lần đầu tiên Mộc Kinh Vân nhìn thấy nhiều oan hồn gào thét đến vậy.
Nếu chỉ nhìn riêng từng oan hồn thì chúng chỉ ở mức độ Xích linh, không có gì đặc biệt. Nhưng hàng trăm, không, hàng nghìn oan hồn tụ tập ở một nơi như thế này thì quả thực là địa ngục trần gian.
- Nhìn kỹ hơn đi. Mắt ngươi có thể nhìn thấy.
Nghe Thanh Linh nói vậy, Mộc Kinh Vân nhìn xuống vực sâu, cố gắng tập trung hơn.
Nơi đó, những oan hồn đang gào thét giơ tay về phía bầu trời như khao khát tự do, nhưng chân tay của chúng đều bị xiềng xích bằng sắt giam cầm.
- Thật khủng khiếp!
"Cái đó..."
- Ngươi đã học qua phương thuật nên chắc hẳn biết rõ. Ngay cả ngươi cũng đã từng làm một lần rồi.
Nghe nàng ấy nói vậy, Mộc Kinh Vân chợt nhớ đến Cao Toản.
Mộc Kinh Vân đã dùng phương thuật để biến linh hồn vốn phải đi về âm giới thành oan hồn.
Phương pháp đó không quá khó.
Chỉ cần giữ linh hồn muốn rời đi ở dương gian bằng cách nào đó và nhuộm nó bằng khí tức tử vong của trần thế là được.
"Ha!"
Khóe miệng Mộc Kinh Vân nhếch lên.
Thật là kinh khủng.
Số lượng người chết khổng lồ bị giam cầm dưới vực sâu hẹp này và bị bức ép biến thành oan hồn.
Đây tuyệt đối không phải là một sự việc ngẫu nhiên.
Nó là hành vi ép buộc.
Hành động tàn nhẫn đến mức vô nhân tính.
Tuy nhiên, khi nhìn thấy điều này, Mộc Kinh Vân không hề ngạc nhiên mà ngược lại còn cảm thấy hứng thú.
'Thật đặc biệt.'
Thấy phản ứng của hắn, Thanh Linh chậc một tiếng.
Dù nhìn thế nào thì suy nghĩ của tên này cũng khác xa người thường.
Bất kể hắn điên đến đâu, bây giờ chỉ cần hắn có thể giúp nàng ấy giải tỏa nỗi hận thù sâu sắc là được.
Thanh Linh nói:
- Ngươi biết rằng oan hồn cũng có thứ bậc phải không?
"........Vâng."
- Nó bị ảnh hưởng bởi mức độ oán hận mạnh mẽ trước khi chết, mức độ oán hận kéo dài được bao lâu thì thứ bậc của nó cũng dựa vào đó mà thay đổi.
"........."
- Tuy nhiên, thứ bậc không chỉ được quyết định theo cách đó.
"Nó có thể được thực hiện theo những cách khác?"
- Đúng vậy. Ngươi không thấy sao?
Thanh Linh chỉ tay về một phía của nhà giam oan hồn dưới thung lũng.
Đó là nơi tối nhất dưới vực sâu thăm thẳm.
Nơi đó không có ánh sáng xuyên qua, không thể nhìn thấy.
Nhưng khi nhìn kỹ, một cảnh tượng đáng kinh ngạc xuất hiện.
".......Bị kéo đi?"
- Đúng vậy.
Những oan hồn đang gào thét.
Những oan hồn đó đang bị bị cưỡng ép kéo đi, hay nói đúng hơn là bị hút vào nơi đó.
Mặc dù những oan hồn đang cố gắng chống cự, nhưng chúng lần lượt bị hút vào bởi những xiềng xích trói buộc chúng.
Mỗi khi điều đó xảy ra, không gian đen tối lại càng mở rộng.
"Ta hiểu ý của ngài rồi."
Bây giờ Mộc Kinh Vân mới hiểu ý của nàng ấy.
Ý nghĩa của từ "Cổ độc".
- Nếu những oan hồn ở cùng một nơi, chúng có thể không va chạm. Nhưng nếu chúng bị giam cầm và nhồi nhét vào một nơi mà chúng không thể thoát ra được......
"Chúng đang làm tổn thương lẫn nhau. Không, ta nên nói rằng chúng đang hấp thụ lẫn nhau."
- Đúng vậy.
Các Xích linh đang hấp thụ lẫn nhau và biến chất thành dạng tồi tệ nhất.
Và sự biến chất tồi tệ nhất đó có lẽ là điểm đen kia.
Đó là một vùng bóng tối rùng rợn chỉ nhìn thôi cũng đủ khiến người ta rùng mình.
"Cổ độc..."
Đó là một cái tên phù hợp.
Oan hồn chỉ còn lại một mình đó đã biến chất đến mức tồi tệ như thế nào?
Ít nhất thì nó chắc chắn là Hoàng linh, không, thậm chí là Lục linh.
Mộc Kinh Vân liếc nhìn Thanh Linh.
'Có lẽ.'
Có thể đây là quá trình hình thành oan hồn sánh ngang với Thanh Linh.
Nghĩ đến đó, Mộc Kinh Vân đột nhiên cảm thấy thèm thuồng.
Lúc này, Thanh Linh nói:
- Bây giờ là cơ hội.
"Cơ hội?"
- Cổ độc vẫn chưa hoàn thiện. Bổn tọa không biết chúng định tạo ra thứ tồi tệ đến mức nào, nhưng nếu ngươi có thể hấp thụ dù chỉ một chút khí đó, ngươi sẽ đạt được hiệu quả lớn hơn là giết từng người một.
Đó là lý do Thanh Linh đưa Mộc Kinh Vân đến đây.
Giết những thiếu niên để hấp thụ tử khí cũng là một cách để trở nên mạnh mẽ, nhưng vực sâu này là nơi tập hợp những oan hồn để tạo ra Cổ độc.
Khí được tạo ra trong quá trình này có nồng độ gấp cả vạn lần tử khí trên người chết bình thường.
- Nó đã tràn ngập rồi, nên ngay cả khi ngươi thực hiện Trứ ở đây, ngươi vẫn có thể hấp thụ đủ khí.
"Vâng."
- Nhanh lên.
Nghe nàng ấy nói vậy, Mộc Kinh Vân lắc đầu.
- Gì? Ngươi không phải là sợ đấy chứ?
"Không."
- Vậy tại sao ngươi không làm vậy?
"Không phải là ta không làm. Thay vì làm ở đây, ta thấy xuống đó hấp dẫn hơn."
'!?'
Mộc Kinh Vân chỉ vào vùng đen đặc kia.
Thanh Linh cau mày.
Rồi nàng ấy nói với vẻ khinh thường:
- Ngươi muốn chết à?
"Vâng?"
- Nơi đó là dòng chảy hỗn loạn của chính những oan hồn đang hấp thụ và biến chất lẫn nhau. Ngươi, một sinh vật sống, định đi vào nơi đó sao?
"Không được sao?"
- Này, phàm nhân.
"Vâng."
- Vẫn còn hàng trăm oan hồn chưa bị hấp thụ. Và nếu ngươi bước vào dòng xoáy đó, ngươi có thể bị hấp thụ đấy. Hãy bỏ lòng tham vô ích của ngươi đi.
Đó là một lời cảnh báo chân thành.
Mặc dù bị giam cầm, nhưng chúng vẫn là oan hồn.
Nếu chúng ồ ạt ập đến cùng một lúc như một cơn sóng thần, không thể biết chuyện gì sẽ xảy ra.
- Ngươi sẽ chết vì tin tưởng vào phương thuật tầm thường mà ngươi chưa học được bao nhiêu. Hãy nghe lời bổn toạ và hài lòng với khí đang tràn ngập ở đây.
Nghe Thanh Linh nói vậy, Mộc Kinh Vân cười toe toét.
Rồi hắn bước về phía vực sâu.
- Này!
Thanh Linh quát Mộc Kinh Vân đang tiến lại gần.
Trước sự việc này, Mộc Kinh Vân nhìn vào điểm đen và nói:
"Sao chúng ta không thử mạo hiểm đi, ngài biết ta sẽ mạnh hơn bây giờ rất nhiều nếu ta hấp thu cả thứ đó thay vì cứ đứng ở trên kia?"
-........Tên điên này. Ngươi có thể chết trước khi trở nên mạnh hơn. Ngay từ đầu, nếu nó dễ dàng như vậy, ngươi nghĩ bổn tọa sẽ ngăn ngươi lại sao?
Chúng là những oan hồn bị giam cầm, bị hấp thụ và đồng hóa lẫn nhau, chúng đang dần trở nên khát máu hơn.
Chỉ riêng điều đó đã nguy hiểm, nhưng ngươi định cứ thế xông vào á?
Tên điên này thật sự là can đảm sao? Bị điên mới đúng!
Ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, hắn đã như vậy, nhưng hắn quá dễ dàng liều mạng khi chẳng cần thiết.
- Ngươi và bổn tọa bị ràng buộc với nhau. Bổn tọa không muốn chết chung với ngươi chỉ vì cái sự liều lĩnh chết bầm của ngươi đâu.
"Làm sao ta có thể để Thanh Linh chết được."
- Vậy thì hãy lùi lại.
"Chẳng phải Thanh Linh đã nói rồi sao?"
- Gì cơ?
"Rằng với sức mạnh hiện tại của ta, ta không thể làm gì được trong Thiên Địa Hội."
-.........
"Liệu có tốt hơn không, nếu nắm lấy cơ hội, ngay cả khi rủi ro rất lớn? Ta không hợp với việc chỉ nằm im chờ đợi, ta không hợp với cái gọi là ‘Nằm gai nếm mật’ đâu."
- Bốp!
Ngay khi nói xong, Mộc Kinh Vân nhảy xuống vách đá, nơi có ranh giới tương đối bằng phẳng.
- Ngươi!
Thanh Linh vẫy tay định kéo Mộc Kinh Vân lên.
Nhưng nàng ấy đã bị chặn lại bởi khí của những oan hồn đang bay lên từ vách đá.
Thay vào đó, một oan hồn vô tội bị kéo lên,
- Aaaaaaaaaaaaaaaaaa!
- Phát!
Nó bị mắc kẹt trong kết giới chắn trên vách đá và bị thiêu rụi.
Điều này khiến Thanh Linh nổi giận.
- Đồ khốn nạn!
Cuối cùng tên đó cũng đi xuống.
Hắn đã phớt lờ lời cảnh báo của nàng ấy.
Nếu không bị liên kết thức thần ràng buộc, nàng ấy đã muốn để hắn chết.
Nhưng nàng ấy không thể bỏ mặc hắn như vậy.
-Ngươi đúng là cái thứ phiền toái!
-Xoạt!
Thanh Linh bay xuống theo Mộc Kinh Vân.
Sức mạnh của bùa bao quanh khu vực này, khiến ngay cả những con quỷ dữ cũng không muốn đi qua, nhưng nàng ấy đã cưỡng bức mở nó ra.
-Rắc!
* * *
-Thịt người!
-Là Phách!
-Nó còn sống!
Khi họ đi xuống vách đá dốc, mọi thứ xung quanh thật hỗn loạn.
Âm thanh của những oan hồn vang vọng bên tai họ.
'Khác biệt quá.'
Trên vách đá có rất nhiều bùa để kìm hãm khí.
Nhưng khi nàng ấy thực sự đi xuống, thật kinh khủng.
Nó như thể nàng ấy đang bước vào một dòng nước chảy xiết.
Những oan hồn nhận ra sự hiện diện của nàng ấy và nhanh chóng tiếp cận, tất cả đều thèm muốn thể xác của Mộc Kinh Vân.
Mộc Kinh Vân, người đang trượt xuống vách đá, chắp hai tay lại và tạo thành ấn quyết.
-Phịch! Phịch! Phịch! Phịch!
Lâm! Binh! Đấu! Giả! Giai! Trận! Liệt! Tại! Tiền!
Đó là ấn quyết của Cửu Tự Hoạt Pháp.
Chín ấn quyết được thực hiện liên tiếp và thuật pháp thay đổi theo ấn quyết cuối cùng.
Khi hắn chắp hai lòng bàn tay lại để tạo thành Hợp Chưởng Ấn.
-Rào!
Nhiều sợi tơ kết nối với Mộc Kinh Vân xuất hiện và tạo thành một quả cầu.
Đây là kết giới để đẩy lùi quỷ dữ.
Để sử dụng Cửu Tự Hoạt Pháp một cách chính xác, cần có một vật trung gian để hỗ trợ bùa chú hoặc thần chú, và Mộc Kinh Vân đang đeo một chiếc nhẫn trên ngón trỏ tay trái.
Nó là món quà của Triệu Nghị Công.
Nó chứa đựng thần chú để có thể sử dụng toàn bộ Cửu Tự Hoạt Pháp.
'Đây là kết giới sao? Khá hữu ích đấy.'
Kết giới có nghĩa là tạo thành một không gian nhất định theo từng mục đích.
-Rầm rầm rầm!
-Không thể tiến lại gần được.
-Cái quái gì thế này?
“Chúng đã bị chặn lại."
Những oan hồn không có cấp bậc đang tiến lại gần bị bật ra.
Ấn quyết của Cửu Tự Hoạt Pháp có thể chịu đựng và đẩy lùi được những oan hồn từ cấp Xích Linh trở xuống.
Trong khi vẫn giữ Hợp Chưởng Ấn, Mộc Kinh Vân trượt xuống, cảm thấy độ dốc thay đổi ở một điểm nào đó.
'Có vẻ như mình phải bám vào đâu đó.'
Có vẻ như hắn sẽ phải bám vào vách đá để leo xuống.
Nhưng khi hắn nhìn xuống, anh ấy thấy nước đọng lại.
Nó không thể nhìn thấy từ trên cao, nhưng ở độ sâu này, có vẻ như hắn có thể nhảy xuống mà không gặp vấn đề gì.
-Phịch!
Mộc Kinh Vân đẩy hai chân ra.
Và hắn nhảy xuống chỗ nước.
-Bùm!
'Đúng như dự đoán.'
Nước không quá sâu.
Nó chỉ khoảng gấp đôi chiều cao của hắn.
Vì vậy, hắn cố gắng bơi lên,
-Aaaaaaaaaaa!
-Eeeeeeeeee!
Hắn nghe thấy tiếng la hét của những oan hồn văng vẳng bên tai.
Chúng phát ra từ đáy nước, và một thứ trắng như tuyết xuất hiện xung quanh.
'Tay?'
Đó là những bàn tay.
Những bàn tay trắng như tuyết, sưng tấy như thể chúng đã ngâm trong nước thời gian dài.
Chỉ nhìn thôi cũng đủ rùng mình.
Những bàn tay đó từ từ trồi lên và cố gắng nắm lấy mắt cá chân của Mộc Kinh Vân.
-Rầm rầm rầm!
Nhưng chúng vẫn chưa thể vượt qua kết giới của Cửu Tự Hoạt Pháp vì hắn vẫn luôn giữ Hợp Chưởng Ấn.
'May quá mình vẫn giữ nó.'
Hắn nghĩ vậy, nhưng có điều gì đó khác biệt.
Những oan hồn dễ dàng bị bật ra khỏi kết giới.
Tuy nhiên, những bàn tay bị bật ra khỏi kết giới đó không từ bỏ, chúng vẫn cố gắng vươn tới.
Và sau đó,
-Bốp!
Những bàn tay bám vào kết giới như xúc tu của bạch tuộc.
'!?'
Nó đang chống lại kết giới.
Đột nhiên, hắn nhớ lại những gì mình đã đọc trong Âm Dương Gia Bổn Thư.
[Oan hồn trong nước nguy hiểm hơn oan hồn bình thường.]
'Đây là những gì thư tịch nói?'
Nếu vậy, đây không phải là oan hồn không cấp bậc mà là oan hồn cấp Chu Linh.
Vì vậy, Mộc Kinh Vân đã nhận ra rằng có điều gì đó nguy hiểm, chân hắn nhanh chóng đá ra trong khi tay vẫn luôn giữ vững Hợp Chưởng Ấn.
Hắn phải nhanh chóng lên bờ.
"Rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm!"
Lúc này, vô số bàn tay từ đáy nước trồi lên.
Sau đó, chúng bám vào kết giới hình cầu bao quanh Mộc Kinh Vân và cố gắng kéo hắn xuống.
-Phào!
'Đây là.....rắc rối rồi.'
Với tình trạng này, hắn sẽ không thể lên mặt nước ngay được.
Mặc dù hắn có thể nín thở tốt hơn người bình thường, nhưng nếu kéo dài, nó sẽ trở nên nguy hiểm.
-Rắc!
Lúc đó, một vết nứt xuất hiện trên kết giới nơi vô số bàn tay bám vào.
Trông như thể nó sẽ vỡ ra bất cứ lúc nào.
Mộc Kinh Vân cau mày.
'Nếu vậy.'
-Phịch!
Mộc Kinh Vân thay đổi ấn quyết từ Hợp Chưởng Ấn thành Kim Cương Chỉ, giơ ngón giữa lên.
Ngay lúc đó,
-Phào!
Kết giới hình cầu nổ tung và một lực mạnh đẩy tất cả các bàn tay ra ngoài cùng một lúc.
Mộc Kinh Vân không bỏ lỡ cơ hội này, hai chân quạt nước thật mạnh, đẩy mình lên khỏi mặt nước.
Khi hắn đang bơi về bờ, hắn cảm thấy những bàn tay bị bật ra khỏi đáy nước đang đồng loạt lao lên để túm lấy hắn.
-Aaaaaaaaaaaaaaaaa!
Ngay lúc đó.
-Vù!
Cơ thể của Mộc Kinh Vân đột ngột bay lên.
Sau đó, hắn bị ném lên trên bờ.
-Phịch!
Mộc Kinh Vân lăn hai vòng trên mặt đất khi hắn bị ném mạnh, hắn nhanh chóng đứng dậy.
Ngay bên cạnh Mộc Kinh Vân, ai đó từ từ hạ xuống.
Đó là Thanh Linh.
-Tên phàm nhân chết tiệt. Ngươi nhất quyết không nghe lời bổn tọa.
Mộc Kinh Vân mỉm cười với nàng ấy, người đang tỏ ra khó chịu.
“Hừm, quả nhiên ngài đã đến kịp.”
-Gì? Đến kịp?
“Ta nghĩ rằng Thanh Linh chắc chắn sẽ giúp ta.”
-Hừ!
Trước lời nói của Mộc Kinh Vân, Thanh Linh định lấy tẩu thuốc gõ vào đầu hắn, nhưng nàng ấy đã kiềm chế được.
Tên phàm nhân kiêu ngạo này đang khiến nàng ấy phát điên vì không thể khiến hắn ngoan ngoãn nghe lời.
Dù sao thì, có vẻ như việc dính líu với tên này là nghiệp của nàng ấy.
Lúc đó.
-Xoẹt!
Những bàn tay trắng như tuyết nhô lên khỏi mặt nước và tiến về phía Mộc Kinh Vân.
Thanh Linh quay đầu lại và nhìn chằm chằm vào những bàn tay đó với ánh mắt đỏ ngầu.
Sau đó, nàng ấy nói bằng giọng nhỏ nhẹ.
-Của ta. Cút đi, lũ nhãi ranh.
Ngay khi nàng ấy nói xong.
Vô số bàn tay đang nhắm vào Mộc Kinh Vân run rẩy như thể chúng đang co giật, chúng không thể quay trở lại mặt nước được.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook