Quái Lực Loạn Thần (truyện chữ)
Chapter 54: Đề xuất (2)

“Ngươi… làm đệ tử của ta đi.”

‘!?’

Lời nói của Triệu phương sĩ khiến ánh mắt của Mộc Kinh Vân trở nên sắc bén.

Lão ta không thấy khó chịu khi bùa chú bị phá giải sao?

‘Làm chuyện vô ích.’

Mộc Kinh Vân đảo mắt nhìn xung quanh.

Hiện tại không có ai cả và cũng không có dấu hiệu gì khác.

Lão ta quá tự tin vào thực lực bản thân, nên cố tình dụ hắn qua đây sao?

‘Mười bước.’

Khoảng cách này có vẻ như đủ để hắn chế ngự đối phương.

Hắn đã trở nên nhanh hơn nhờ việc luyện tập Khinh Thân Pháp.

Hơn nữa, so với các võ lâm nhân sĩ thì thể lực của các phương sĩ kém hơn nhiều.

‘Nếu giết lão ta trước khi lão ta sử dụng phương thuật…’

“Xung quanh không có ai cả, vậy nên nếu ngươi nghĩ rằng mình có thể làm gì ta thì ta cũng sẽ nói cho ngươi biết luôn, những gì ngươi thấy chỉ là ảo giác.”

“……..”

Lão ta không phải là kẻ vô dụng như hắn nghĩ.

Nhưng rõ ràng là không có dấu hiệu gì.

Và lão ta cũng không lấy bùa chú hay thứ gì ra.

Thử một lần cũng không sao.....

-Hự!

Mộc Kinh Vân khựng lại.

Khoảnh khắc hắn định nhấc chân khỏi mặt đất, hắn cảm thấy không khí xung quanh méo mó.

Nó giống như luồng khí kỳ lạ lúc hắn buông tay khỏi cỗ xe.

Giống như vậy, nhưng lần này nó sắc bén như thể đang vung một vũ khí.

"Khá nhạy bén đấy."

Mắt Triệu phương sĩ lóe lên vẻ thích thú.

Tất nhiên, lão ta đã dự đoán rằng một kẻ thông minh như Mộc Kinh Vân chắc chắn sẽ giải được huyệt đạo.

Vì vậy, lão ta đã chuẩn bị trước.

"Để tồn tại trong thế giới khắc nghiệt này, ngươi cần phải chuẩn bị kỹ lưỡng. Đó là bài học đầu tiên ta sẽ dạy cho ngươi."

"........"

Nghe lão ta nói, Mộc Kinh Vân nhìn xung quanh.

Hắn không nhìn thấy bùa chú hay gì cả.

Nhưng tại sao hắn lại cảm thấy điềm gở như vậy khi định nhấc chân lên?

Phương thuật quả thực thâm sâu càng khó lường.

Mộc Kinh Vân nhìn Triệu phương sĩ và mở miệng.

".......Ta chưa bao giờ nói rằng ta sẽ trở thành đệ tử của ngươi."

"Ngươi nghĩ ngươi có lựa chọn sao?"

"Ngươi có vẻ rất quan tâm đến ta, nhưng ta cũng có lập trường của mình."

"Lập trường? Ha."

Triệu phương sĩ cười nhạo.

Rồi lão ta rút một thứ gì đó từ trong thắt lưng.

Đó là một con rối gỗ có dán bùa chú với chữ "Phong" (封).

Triệu phương sĩ tung hứng nó vài lần rồi nói.

"Ngươi không muốn lấy lại thứ này sao?"

Mộc Kinh Vân nghiêng đầu khi nhìn thấy nó.

Rồi hắn dồn tử khí vào hai mắt, nhìn chăm chăm vào con rối gỗ, tự hỏi liệu có phải là thứ hắn đang nghĩ đến không. Có vẻ như có thứ gì đó bên trong.

Tuy nhiên, khí của nó gần như không thể nhận ra, vì vậy hắn không thể biết được nếu không tập trung.

"Ngươi đã bảo vệ thứ này, vậy mà ngươi đã quên nó rồi sao?"

"Không thể nào..."

"Đúng vậy. Đó là nó. Ngươi nghĩ rằng ta để thứ nguy hiểm này tự do bên ngoài sao?"

"........"

"Ngươi thật thú vị. Ngay cả những phương sĩ tài năng cũng hiếm khi sử dụng oan hồn làm thức thần."

Triệu phương sĩ chỉ biết điều này sau khi phong ấn Ma Tăng vào con rối gỗ.

Hắn không chỉ tự học thuật bùa chú mà còn có một oan hồn làm thức thần, điều mà ngay cả những phương sĩ tài năng cũng khó có thể làm được.

Lão ta không thể không thèm muốn một tài năng như vậy làm đệ tử của mình.

"Ta có thể trả lại cho ngươi thứ này nếu ngươi ngoan ngoãn trở thành đệ tử của ta."

Lão ta nghĩ rằng đó là một đề nghị hợp lý.

Chắc hẳn tên này cũng đã có những nghiên cứu đáng kể của riêng mình để biến oan hồn thành thức thần.

Vì vậy, lão ta tin rằng tên này sẽ không muốn dễ dàng mất đi thức thần.

Tuy nhiên.

"Ngươi không cần phải trả lại tên đó cho ta."

"Gì?"

"Ta đã buông tay nó rồi, ta có thể làm gì được chứ?"

".......Hả?"

Này này.

Hắn chắc đã phải rất vất vả để biến oan hồn thành thức thần, vậy mà hắn lại dễ dàng từ bỏ nó như vậy sao?

Hắn đang cố tỏ ra mạnh mẽ ư?

"Kể cả ta tiêu diệt oan hồn này ngươi cũng mặc kệ ư?"

"Ngươi muốn làm gì thì làm."

Thật nực cười khi hắn không hề tỏ ra tiếc nuối.

Hắn có suy nghĩ khác với những phương sĩ khác.

Hay vì hắn có xuất thân từ võ môn thế gia nên mới khác người đến vậy?

"Hừm."

Nếu lão ta hủy diệt oan hồn này theo lời hắn, thì uy tín của lão ta sẽ bị tổn hại.

Tóm lại, uy tín của một người sư phụ phải thật lớn.

Triệu phương sĩ ném con rối gỗ về phía Mộc Kinh Vân.

"Nhận lấy."

-Bốp!

"........Sao ngươi lại đưa nó cho ta?"

“Ngươi nghĩ rằng ta có một cái tâm nhỏ bé đến mức thèm muốn thứ gì đó thuộc về một kẻ sẽ trở thành đệ tử của ta sao?”

Nghe vậy, Mộc Kinh Vân thầm cười nhạo.

Lão ta thực sự muốn nhận hắn làm đệ tử.

Vậy hắn nên làm gì?

Hiện tại hắn có ba lựa chọn.

Liệu hắn nên mạo hiểm giết Triệu phương sĩ và trốn thoát, mặc dù không biết hiện giờ đang là cái bẫy gì?

Hay giả vờ đồng ý trở thành đệ tử của lão ta và tìm cách trốn thoát sau?

Và lựa chọn cuối cùng.

‘........Mặc dù nguy hiểm, nhưng ta sẽ trở thành đệ tử của lão ta để xâm nhập vào Thiên Địa Hội.’

Đây là lựa chọn nguy hiểm nhất trong ba lựa chọn.

Nếu hắn tình cờ chạm trán với kẻ đã theo dõi hắn và gia gia, hắn có thể sẽ bị giết chết trước khi kịp trả thù.

‘Có lẽ lựa chọn thứ hai ổn thoả hơn.’

Đây là phương án mà hắn thích nhất.

Nó cũng là phương án mà hắn thường sử dụng nhất.

Lúc đó, Triệu phương sĩ nói.

“Nếu ta là ngươi, ta sẽ không từ chối lời đề nghị này.”

"Tại sao?"

“Trở thành đệ tử của ta sẽ khiến ngươi có nhiều khả năng sống sót hơn, vậy tại sao ngươi phải do dự?”

“........”

“Ngươi đã tự ý học Bí kíp cơ mật của Hội, ngươi nghĩ rằng ngươi có thể sống sót ở đó được sao? Không đâu. Đó là nơi mạng sống của ngươi phụ thuộc vào tâm trạng của Hội chủ và các trưởng lão. Tốt hơn hết là ngươi nên trở thành đệ tử của ta, điều đó sẽ tăng khả năng sống sót của ngươi.”

“........”

Mộc Kinh Vân không biểu lộ cảm xúc.

Triệu phương sĩ thầm tặc lưỡi khi nhìn thấy biểu hiện của hắn.

Thuyết phục kiểu này có tác dụng với tên đó không?

Hắn là kẻ đã dám chĩa kiếm vào cổ mình để mặc cả với Tôn Doãn.

‘Hắn không sợ chết sao? Hay hắn chỉ là một kẻ tính toán thâm hiểm?’

Nếu là trường hợp sau, lão ta cần phải thay đổi phương pháp.

Triệu phương sĩ nói.

“Xem ra ta không thể dùng cách thức cứng rắn để thuyết phục ngươi nhỉ. Được rồi, vậy thế này thì sao? Dù sao ngươi cũng sẽ học nó khi trở thành đệ tử của ta, vậy thì ta sẽ dạy cho ngươi thuật bùa chú để có thể chứa thức thần vào vật trung gian.”

“.......Ý ngươi là gì?”

“Ngươi nghe chính xác rồi đấy. Thấy cái ngươi cầm trong tay chưa? Mặc dù cái ta dạy ngươi sẽ hơi khác chút.”

Nghe vậy, Mộc Kinh Vân nhìn vào con rối gỗ mà hắn đang cầm trong tay.

Hắn không cảm nhận được bất kỳ khí tức nào từ con rối gỗ có dán lá bùa chữ “Phong” này.

Mắt Mộc Kinh Vân sáng lên khi nhìn chằm chằm vào con rối gỗ.

"Có vẻ như ngươi quan tâm đến thứ này." Triệu phương sĩ cười tà.

Lão ta đã nghĩ rằng hắn chắc chắn sẽ quan tâm.

'Nếu hắn muốn mang theo oan hồn đó mà không bị phát hiện, thì hắn chắc chắn sẽ cần đến nó.'

Nếu không, bất cứ khi nào hắn xuất hiện, các phương sĩ sẽ cố gắng chế ngự oan hồn kia mà không biết rằng nó là một thức thần.

Lão ta tin rằng Mộc Kinh Vân đang cần đến thuật bùa chú này.

Và dự đoán của lão ta đã đúng.

'Nó có thể che giấu khí của thức thần...'

Mộc Kinh Vân đã từng nghĩ đến phương pháp này.

Đây là một đề nghị hấp dẫn hơn so với lời đảm bảo trước đó của lão về mạng sống của Mộc Kinh Vân.

Với những phương sĩ tài giỏi hoặc những cao thủ như Minh Đạo Vương, hắn không thể giữ Thanh Linh hoặc Ma Tăng ở gần.

Nhìn thấy Mộc Kinh Vân tỏ ra thích thú, Triệu phương sĩ nói.

"Thế nào? Bây giờ ngươi đã muốn trở thành đệ tử của ta chưa?"

"Nếu ta trở thành đệ tử của ngươi, ta có thể học được thuật bùa chú đó không?"

"Tất nhiên."

Nghe vậy, Mộc Kinh Vân nói.

"Vậy thì hãy dạy cho ta thuật bùa chú đó trước. Sau đó ta sẽ trở thành đệ tử của ngươi."

"Dạy cho ngươi trước? Hahahahaha. Dạy cho ngươi có gì khó. Nhưng nếu ngươi muốn học nó, ngươi phải thề trước."

Lão ta sẽ không dễ dàng đồng ý như vậy.

Tất nhiên, Mộc Kinh Vân đã dự đoán được điều này, vì vậy hắn hơi nhếch mép.

Nhìn thấy điều đó, Triệu phương sĩ rút một thứ khác từ thắt lưng của lão ta ra.

Đó là một chiếc vòng xích nhỏ.

"Nhận lấy."

-Xoẹt!

-Cạch!

Mộc Kinh Vân nhận lấy nó và tỏ ra bối rối.

Sau đó, lão ta nói.

"Đeo nó vào cổ tay và nói: Ta, Mộc Kinh Vân, nguyện trở thành đệ tử của Triệu phương sĩ và tuân theo ý nguyện của ngài ấy."

"........"

Nghe vậy, Mộc Kinh Vân tỏ ra nghi ngờ.

"Đeo chiếc vòng xích này và nói sao?"

"Đúng vậy."

“........Ta chỉ cần nghe lời còn chưa đủ hả?”

“Đương nhiên rồi. Ta có thể tin tưởng một kẻ suýt bỏ trốn như ngươi mà an tâm nhận ngươi làm đệ tử sao?”

“Vậy nếu ta thề thì sao?”

Nghe câu hỏi đó, Triệu phương sĩ, hay chính xác hơn là phương sĩ Triệu Nghị Công, cười và trả lời.

“Ngươi sẽ bị ràng buộc.”

“Ràng buộc?”

“Nếu ngươi thề, ngươi sẽ không thể làm hại ta theo bất kỳ cách nào. Nó gần như là tuyệt đối."

'Tất nhiên, ngươi sẽ buộc phải tuân theo mệnh lệnh của ta.'

Triệu Nghị Công đã đưa chiếc vòng xích này cho những người mà lão ta muốn nhận làm đệ tử.

Bằng cách dưới sự chứng kiến của chiếc vòng xích này, họ sẽ không bao giờ có thể từ chối mệnh lệnh của lão ta.

Tuy nhiên, lão ta đã không nói điều này vì lão ta biết rằng tên này sẽ không dễ dàng tuân theo.

'Nó sẽ làm gì đây?'

Tuy nhiên, lão ta không chắc liệu tên này có dễ dàng thề thốt hay không vì hắn là một kẻ đa nghi.

Đúng lúc đó, Mộc Kinh Vân đeo chiếc vòng xích vào và nói.

“Ta hy vọng ngươi sẽ giữ lời hứa. Ta, Mộc Kinh Vân, nguyện trở thành đệ tử của Triệu Nghị Công và tuân theo ý nguyện của hắn.”

Ngay khi hắn nói xong.

Chiếc vòng xích rung lên.

Nhìn thấy điều này, Triệu Nghị Công mỉm cười hài lòng.

'Bây giờ mình đã có được nó.'

Lão ta là người luôn muốn có được thứ mình muốn bằng mọi giá.

Triệu Nghị Công lấy ra từ trong ngực một thứ gì đó được bọc trong da bò.

“Nhận lấy.”

-Xoẹt! Rầm!

Mộc Kinh Vân chộp lấy nó bằng một tay.

Nó được viết như sau.

[Thi Vấn Bí Thư]

“Đây là cái gì?”

“Đây là cuốn sách bùa chú mà sư phụ ta đã tạo ra. Hãy học thuộc lòng tất cả trong khi ngươi quay trở lại Thiên Địa Hội và trả lại nó cho ta.”

“........Ngươi không giữ lời hứa sao?”

“Làm sao ta có thể làm như vậy được. Bên trong nó cũng có bùa chú mà ngươi muốn.”

“Đa tạ ngươi.”

“Hãy gọi ta là sư phụ.”

“Đa tạ sư phụ.”

Nghe từ sư phụ, Triệu Nghị Công nở một nụ cười hài lòng và bước xuống khỏi tảng đá mà lão ta đang ngồi, chống gậy và đi về phía nào đó.

Mộc Kinh Vân nói.

“Sư phụ không gỡ bỏ phương thuật sao?”

Nếu lão ta không gỡ bỏ nó, hắn sẽ không thể ra khỏi khu rừng này.

“Ta sẽ cho ngươi một canh giờ.”

“Hả?”

“Trong đó cũng có cách để phá bỏ thuật này, vì vậy hãy tìm kiếm cẩn thận. Nếu ngươi không tìm thấy và không quay lại kịp, hậu quả sẽ rất khủng khiếp. Ha ha ha ha ha.”

Nói xong, Triệu Nghị Công đi vào khu rừng về hướng Đông Nam và biến mất.

Mộc Kinh Vân khẽ cười khẩy.

Lão ta đã cố gắng dạy dỗ hắn từ bây giờ rồi sao?

'Thật thú vị.'

Bất kể phương thức nào, hắn cũng không quan tâm.

Hắn ta chỉ cần biết hắn sẽ lấy được bao nhiêu có thể và sau đó sẽ rời đi là được

-Xoẹt!

Đúng lúc đó, không lâu sau, ai đó từ trên trời nhẹ nhàng đáp xuống.

Không ai khác ngoài Thanh Linh.

-Bây giờ tên phương sĩ kia đã rời khỏi ngươi rồi.

Mộc Kinh Vân nhìn nàng với ánh mắt nghi ngờ.

“Ngài không phải đồ giả chứ?”

-Giả mạo? Ngươi đang nói cái quái gì vậy? Thay vào đó, thật buồn cười khi thấy ngươi bị mắc kẹt trong bùa chú và chạy quanh như một con gà không đầu. Bổn tọa nên để ngươi làm điều đó lâu hơn.

“Ngài là thật rồi.”

-........Dựa vào đâu mà ngươi tin rằng bổn toạ là thật?

“Ừm......chỉ là có cảm giác như vậy.”

Nên gọi đó là cảm giác?

Thanh Linh hỏi Mộc Kinh Vân.

-Nhưng tại sao ngươi lại làm điều đó, không giống như ngươi, phàm nhân?

“Ngài đang nói gì vậy?”

-Ta đang hỏi tại sao ngươi lại thề khi ngươi cảm nhận được sự ràng buộc của sợi xích kia?

“Để có được thứ này.”

Mộc Kinh Vân lắc cuốn sổ tay Thi Vấn Bí Thư trước mặt nàng.

Nàng ta hừ một tiếng và nói.

-Ngươi nói rằng ngươi chấp nhận ràng buộc để có thứ đó? Ngươi bị lừa đá sao? Hay là ngươi tự tin rằng mình có thể thoát khỏi sự ràng buộc đó?

“Ta không cần phải thoát khỏi nó.”

-Gì cơ?

Mộc Kinh Vân thản nhiên tháo chiếc vòng xích ra khỏi cánh tay.

Trước sự việc này, Thanh Linh cau mày hỏi.

-Tháo dễ vậy sao?

“Không. Ban đầu, lời thề là thứ mà người ta phải thực hiện bằng chính tên của mình.”

-Ha!

Nghe vậy, Thanh Linh cuối cùng cũng hiểu tại sao Mộc Kinh Vân lại thề như vậy.

Ngay từ đầu, Mộc Kinh Vân không phải là tên thật của hắn.

Đương nhiên, lời thề không thể được thiết lập và xiềng xích không thể trói buộc hắn.

'Vậy thì đúng rồi.'

Tên khốn này sẽ không bao giờ tự làm hại mình chỉ để học được phương thuật.

-Vậy thì ngươi có muốn trốn thoát sau khi có được thứ mình muốn không?

“.......Ta đã định làm vậy, nhưng ta đang băn khoăn.”

- Ngươi đổi ý?

“Vâng. Ta đang tự hỏi liệu có nên trốn dưới ô dù của Triệu phương sĩ không.”

Nơi đó có thể nguy hiểm, nhưng theo một cách nào đó, nó cũng là nơi tối tăm nhất.

Nghe Mộc Kinh Vân nói vậy, Thanh Linh nhìn hắn với ánh mắt kỳ lạ.

Mộc Kinh Vân hỏi.

“Ngài có điều gì muốn nói không? Dù sao thì ta cũng có điều muốn hỏi ngài."

-Ngươi đang nói vớ vẩn gì vậy? Lúc thì hỏi bổn tọa có gì muốn nói không? Lúc lại bảo ngươi có thứ cần hỏi?

“Ý ta là ta muốn hỏi trước.”

-Ngươi muốn hỏi gì?

“Tại sao lúc ta thi triển nhất thức và nhị thức theo hướng dẫn của ngài, bọn họ lại cho nó là thật mà không nhận ra nó đã có sự thay đổi?”

Đó là thứ khiến hắn băn khoăn.

Nghe Mộc Kinh Vân nói vậy, Thanh Linh im lặng.

-.........

“Ngài không muốn nói cho ta biết à?”

-Hừ.

Nàng im lặng và rít một hơi thuốc.

Thông thường, khi nàng phản ứng như thế này, điều đó có nghĩa là nàng đang không muốn nói.

Mộc Kinh Vân nhún vai.

“Chà, nếu vậy thì thôi.”

-.........

“Trước tiên, ta cần xem kỹ cuốn sách này sau đó ta sẽ ......"

-Ngươi thực sự sẽ đến đó sao?

“Hả?”

- Ý bổn tọa là Thiên Địa Hội.

Trước câu hỏi có phần nghiêm túc của nàng, Mộc Kinh Vân nhớ lại ánh mắt trên mái nhà.

Đôi mắt đỏ ngầu như thể muốn nhuộm mọi thứ thành màu máu.

Và bây giờ, cơn thịnh nộ đó vẫn còn le lói.

“Phải xem tình huống như nào đã.”

-........Thật trùng hợp.

“Ý ngài là gì?”

- Ý ta là tình huống.

“Ừm. Ngài muốn nói gì?”

Nghe Mộc Kinh Vân hỏi vậy, Thanh Linh nhả khói thuốc ra khỏi miệng và đưa tay về phía hắn.

- Nếu ngươi thực sự định đến đó, hãy trở thành đệ tử của ta.

“.......Hửm.”

Mộc Kinh Vân gãi đầu.

Hôm nay, dường như hắn nghe đi nghe lại câu “hãy trở thành đệ tử của ta” hơi nhiều.

Thậm chí hắn còn nghe điều đó từ Thanh Linh.

“Ừm ...... ta không biết tại sao, nhưng ta không nghĩ rằng cần thiết phải có một mối quan hệ sư đồ giữa chúng ta ......”

- Nó khác.

“Hả?”

- Trở thành đệ tử của ta có nghĩa là ngươi, một phàm nhân, sẽ phải kế thừa nghiệp chướng của Nguyệt và thực hiện một cuộc thanh tẩy đẫm máu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương