Quái Lực Loạn Thần (truyện chữ)
-
Chapter 53: Đề xuất (1)
"Làm sao?"
Thật ngạc nhiên, Mộc Kinh Vân vẫn di chuyển bình thường và thậm chí còn tự cởi trói được.
"Tên này làm sao mà giải được huyệt đạo thế?"
Trong khi đang bối rối, Mộc Kinh Vân đột nhiên vỗ nhẹ vào ngực y.
-Bốp bốp bốp bốp!
Sau đó, dường như Á Huyệt đã được giải, y đã nghe thấy âm thanh của mình thoát ra.
"Ngươi..."
Mộc Kinh Vân thì thầm nhìn y.
"Suỵt."
Mộc Du Thiên hạ giọng và hỏi:
"...Làm sao ngươi giải được huyệt đạo?"
Trước câu hỏi của hắn, Mộc Kinh Vân không trả lời.
Bởi vì ngay từ đầu hắn đã không bị điểm huyệt.
Không, đúng hơn là hắn đã bị điểm huyệt trong một thời gian ngắn, nhưng do tử khí của hắn quá mạnh nên chân khí của Minh Đạo Vương Tôn Doãn đã nhanh chóng tan rã.
Mộc Kinh Vân chỉ giả vờ để quan sát tình hình.
"Ngươi không cần biết điều đó."
Khi hắn né tránh câu hỏi, Mộc Du Thiên cau mày.
"Chẳng lẽ ngươi định... bỏ trốn?"
Mộc Kinh Vân mỉm cười không nói gì.
Đó là một sự khẳng định.
Mộc Du Thiên sửng sốt hỏi:
"Bằng cách nào? Các võ sĩ của Thiên Địa Hội đang canh giữ khắp nơi?"
"Bây giờ là cơ hội. Minh Đạo Vương và hầu hết mọi người đều đã rời đi, chỉ còn bốn người canh gác bên ngoài xe ngựa. Sáu người khác đang rải rác xung quanh để quan sát."
'!?'
Lúc này, Mộc Du Thiên nảy sinh nghi ngờ.
Hắn cũng bị bịt mắt và điểm huyệt giống y, vậy làm sao hắn biết được điều này?
Hơn nữa, tên này chỉ là một võ sĩ tam lưu, ngay cả việc cảm nhận chuyển động trong phạm vi vài trượng cũng khó khăn.
Mộc Kinh Vân nói với y, người vẫn chưa tin tưởng:
"Ta sẽ giúp ngươi trốn thoát nếu ngươi nói cho ta một điều."
"Gì cơ?"
"Ta chỉ giải Á Huyệt cho ngươi vì để ngươi nói thôi đấy."
'Hả?'
Nghĩ lại thì cơ thể y vẫn tê liệt.
Không phải vì hắn không cởi trói, mà là vì Ma Huyệt vẫn chưa được giải.
"Ngươi làm gì vậy? Nếu ngươi định giúp thì hãy làm cho tử tế..."
"Xin lỗi, nhưng ta không cần ngươi phải đồng tình với ta. Ta chỉ cần ngươi trả lời câu hỏi của ta."
Giọng nói của hắn mang theo sát khí mơ hồ.
Và bầu không khí kỳ lạ tỏa ra từ khuôn mặt vô cảm và ánh mắt thờ ơ của hắn.
Cảm giác hoàn toàn khác so với bình thường.
"Ngươi rốt cuộc..."
"Quỷ Kiếm là ai?"
"Gì?"
"Ta hỏi Quỷ Kiếm là ai?"
Trước câu hỏi của Mộc Kinh Vân, Mộc Du Thiên cau mày.
Hắn thực sự không biết Quỷ Kiếm là ai sao?
Là người trong giang hồ, ai mà chả biết đến tiếng xấu của Quỷ Kiếm..
"…Ngươi thực sự không biết nên mới hỏi sao?"
"Đúng vậy."
"Bây giờ ngươi đang đùa giỡn với ta..."
"Chỉ cần trả lời câu hỏi của ta."
Y không nói thêm gì, nhưng Mộc Kinh Vân lại toát ra uy áp như thể sẽ giết y nếu y không trả lời.
Trước đây y đã nghi ngờ, tên này thực sự là Mộc Kinh Vân nhát gan đó sao?
"Ngươi sẽ không trả lời sao?"
"...Là một trong Lục Thiên Bát Thánh."
"Lục Thiên Bát Thánh?"
"Ngươi… thực sự là cái gì vậy?"
Trước phản ứng như thế cái gì cũng chả biết của Mộc Kinh Vân, Mộc Du Thiên cảm thấy khó hiểu.
Có sáu đại tông sư được coi là đỉnh cao của võ lâm đương thời.
Vì võ công của họ được ví như thiên tử trên trời, nên những người trong võ lâm Trung Nguyên gọi họ là Lục Thiên.
Dưới họ, có tám cao thủ đạt đến cảnh giới cao nhất.
Họ chính là Bát Thánh.
"Làm sao ngươi có thể không biết Lục Thiên và Bát Thánh..."
"Ta không biết Bát Thánh là gì, còn Quỷ Kiếm đó đang ở đâu?"
Trước câu hỏi của Mộc Kinh Vân, Mộc Du Thiên nhìn thẳng vào mắt hắn rồi thở dài nói:
"Ta không biết."
"Ngươi không biết?"
"Ta làm sao biết được kẻ đã biến mất mười bảy năm trước."
"Biến mất?"
"Đúng vậy. Và cho đến nay, không ai biết được danh tính thực sự của Quỷ Kiếm."
"Không ai biết được có nghĩa là không ai tìm ra hắn sao?"
"Đúng như ta đã nói."
"Hừm."
Trước lời nói của Mộc Du Thiên, Mộc Kinh Vân xoa cằm, đúng là phiền phức mà.
Vết sẹo còn sót lại trên người gia gia và vết sẹo trên hông của Trang chủ Nghiên Mộc Kiếm Trang rất giống nhau.
"Vì vậy, Quỷ Kiếm chính là kẻ thù mà hắn đang tìm kiếm.
Tuy nhiên, nếu không ai biết danh tính của hắn, thì làm sao mà tiếp cận để trả thù chứ.
Nhưng có một điều đáng ngờ ở đây.
'Hắn biến mất mười bảy năm trước, vậy tại sao hắn lại nhắm vào gia gia?'
Nếu vết sẹo là do cùng một kẻ gây ra, thì chắc chắn đó là Quỷ Kiếm.
Nhưng tại sao kẻ đã biến mất lại đột nhiên nhắm vào gia gia, hắn không thể hiểu được.
Đang thắc mắc về điều đó, Mộc Du Thiên lên tiếng.
"Có lẽ chúng ta có thể tìm hiểu thêm nếu đến Thiên Địa Hội."
"Gì cơ?"
"Ta nghe nói những người mà Quỷ Kiếm nhắm đến đều là những cao thủ nổi tiếng trong triều đình, nên có tin đồn rằng hắn ta có thể là cao thủ của Thiên Địa Hội hoặc Hoàng thất."
"Thiên Địa Hội hoặc Hoàng thất?"
"Đúng vậy. Ta không biết tại sao ngươi lại tò mò như vậy."
Lời nói này khiến ánh mắt của Mộc Kinh Vân trở nên sắc bén.
Nếu vậy, có thể kẻ thù đã giết gia gia đang ở trong Thiên Địa Hội hoặc Hoàng thất.
Lúc đó, một giọng nói vang lên bên tai hắn.
- Phàm nhân, nhanh lên.
Đó là giọng nói của Thanh Linh.
Mộc Kinh Vân đáp:
"Ta sẽ giữ lời hứa."
Nói xong, hắn đưa tay ra để giải huyệt đạo còn lại.
Tuy nhiên,
"Đa tạ ngươi đã giải huyệt đạo, nhưng đừng làm điều gì ngu ngốc."
“…Điều ngu ngốc?"
"Nếu chúng ta trốn thoát bây giờ, Nghiên Mộc Kiếm Trang sẽ gặp nguy hiểm."
"Nguy hiểm?"
"Chúng ta là con tin. Ngươi cũng biết điều đó có nghĩa là gì. Nếu chúng ta biến mất, ngươi nghĩ bọn họ sẽ làm gì Nghiên Mộc Kiếm Trang?"
Trước lời nói của Mộc Du Thiên, Mộc Kinh Vân cười khẩy.
Mộc Du Thiên cau mày.
Hắn đang phản ứng kiểu gì vậy? - Y tự hỏi, rồi Mộc Kinh Vân lạnh lùng nói:
"Chuyện đó liên quan gì đến ta?"
"Gì cơ?"
"Vậy thì ngươi cứ ở đây đi."
"Ngươi!"
- Bốp!
Mộc Kinh Vân bổ vào sau gáy Mộc Du Thiên khiến y té xỉu.
Bình thường, với võ công của y, y sẽ không để Mộc Kinh Vân đánh trúng, nhưng vì bị điểm huyệt thời gian dài nên y chưa thể vận nội công."
-Hự!
Mộc Kinh Vân cẩn thận đặt Mộc Du Thiên đang bất tỉnh xuống đất.
Từ góc nhìn của Mộc Du Thiên, có lẽ bỏ trốn là điều đáng tức giận, nhưng thực sự hắn không quan tâm.
Việc Nghiên Mộc Kiếm Trang bị hủy diệt hay tất cả chết hết, hắn không quan tâm.
Đó là chuyện của Mộc Kinh Vân thật.
Và,
'Tiếc quá, định dùng y làm mồi nhử.'
Lý do hắn định giải huyệt đạo cho Mộc Du Thiên là vì điều đó.
'Thiên Địa Hội.'
Mộc Kinh Vân nhìn xuống Mộc Du Thiên và suy nghĩ.
Nếu như lời y nói là thật, và Quỷ Kiếm thực sự ở Thiên Địa Hội, thì đây cũng có thể là một cơ hội.
Tuy nhiên, rủi ro khá lớn.
Bọn chúng quan tâm đến bí kíp trong đầu hắn.
Vì vậy, sau khi biết được điều này, chúng có thể giết hắn không thương tiếc.
'Tốt hơn hết là nên chuẩn bị kỹ lưỡng trước khi tiếp cận.'
Đó là điều hợp lý.
Với võ công hiện tại của hắn, nếu tiếp cận một cách thiếu thận trọng, hắn có thể tự chuốc lấy rắc rối.
Trước hết cứ ra ngoài xem sao đã.
Mộc Kinh Vân cẩn thận bước về phía cửa xe ngựa.
Bốn tên mặt nạ canh giữ xung quanh đã bị Thanh Linh tạm thời làm cho bất tỉnh, nên hắn có thể hiên ngang dò xét.
Két!
Mộc Kinh Vân mở cửa.
Tuy nhiên,
- Hừm!
Vào khoảnh khắc cửa mở, hắn cảm thấy có điều gì đó không ổn trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.
Hắn dừng lại, và Thanh Linh xuất hiện, nói:
- Đi về hướng Tây Bắc. Đừng dừng lại. Ta sẽ xử lý kẻ bám đuôi.
"Vâng."
- Phắt!
Cùng với lời nói đó, Mộc Kinh Vân đã sử dụng Khinh Thân Pháp.
Mặc dù hắn đã luyện tập Khinh Thân Pháp trong bốn ngày, nhưng đây là lần đầu tiên hắn thực sự sử dụng nó.
Khinh Thân Pháp về cơ bản có thể được chia thành Bộ Pháp và Khinh Công.
Khinh Công có thể được coi là kỹ thuật chạy để di chuyển nhanh hơn trên quãng đường dài hoặc thu hẹp khoảng cách.
- Phậpapapapat!
Khi tử khí chảy vào huyệt Dũng Tuyền, cơ thể hắn nhanh chóng lao về phía trước.
Tốc độ này bỏ xa tốc độ chạy thông thường của hắn.
Cảnh vật xung quanh nhanh chóng thay đổi.
Có vẻ như hắn đã di chuyển một quãng đường đáng kể chỉ trong nửa khắc.
Tuy nhiên,
- Phàm nhân, sao ngươi lại có vẻ mặt như vậy?
"Giống nhau."
- Giống?
"Cảnh vật cứ lặp đi lặp lại."
- Lặp lại á?
- Bụp!
Mộc Kinh Vân dừng Khinh Thân Pháp và chỉ tay vào một cái cây được bao quanh bởi dây leo, nói:
"Hình như ta đã nhìn thấy cái cây này lần thứ tư rồi."
Nghe Mộc Kinh Vân nói vậy, Thanh Linh đang lướt bên cạnh cau mày.
Rồi nàng nói:
- Ngươi nhầm rồi phải không?
"Làm sao có thể."
- Nếu đó là một loại thuật pháp hay tà thuật, bổn tọa không thể không nhận ra.
"......Đúng vậy."
- Có thể là do ngươi đang căng thẳng. Nhanh lên.
Nói xong, Thanh Linh định tiến về phía trước.
Nhưng Mộc Kinh Vân vẫn đứng yên tại chỗ.
Điều này khiến Thanh Linh bực bội.
- Sao ngươi lại làm thế? Nếu không nhanh lên, chúng ta sẽ không thể thoát khỏi đây được.
Nghe vậy, Mộc Kinh Vân nhìn chằm chằm vào Thanh Linh và mở miệng nói:
"Ngươi.......là ai?"
- Gì cơ?
"Ta hỏi ngươi là ai."
Nghe vậy, nàng tỏ vẻ khó hiểu và nói:
- Phàm nhân, ngươi có bị điên không? Bây giờ ngươi hỏi ta là ai.....
- Bốp!
Chưa kịp dứt lời, Mộc Kinh Vân đã đưa tay ra.
Đó là thế Chước.
Ngay lập tức, cơ thể của Thanh Linh bị kéo về phía trước và cổ của nàng nằm gọn trong lòng bàn tay của Mộc Kinh Vân.
- Khụ, khụ, chuyện gì đang xảy ra......
"Ngươi đã chọn sai đối tượng để giả mạo. Hoặc nếu ngươi định làm điều đó, thì nên làm cho tử tế."
Nếu là Thanh Linh thật, nàng sẽ không bỏ qua nghi vấn của hắn.
Hơn nữa, ngay từ đầu, một người có địa vị cao như nàng sẽ không dễ dàng bị cuốn vào chuyện này.
- Phàm nhân. Ngươi đang phạm sai lầm.....
"Hình như không phải sai lầm."
Một luồng khí kỳ lạ tràn vào lòng bàn tay.
Nó không liên quan gì đến luồng khí tử vong đặc trưng mà oan hồn sở hữu.
Và nếu là Thanh Linh, nàng sẽ không dễ dàng bị Chước ảnh hưởng mà sẽ hất văng hắn đi.
-Woooo hoooo!
Vào lúc đó, một điều kỳ lạ đã xảy ra.
Cơ thể của Thanh Linh run rẩy, rồi tan rã, để lộ ra một con rối gỗ trong lòng bàn tay.
Con rối gỗ được dán bùa, trên đó viết "Thủ Mộc Chú".
- Rào rào rào!
Lá bùa trên lòng bàn tay bốc cháy và hóa thành tro bụi.
- Phập!
Vào lúc đó, Mộc Kinh Vân chắp hai tay lại, tạo thành ấn Bất Động Tâm Ấn.
Rồi hắn nhắm mắt và niệm chú.
“Thiên địa nhật nguyệt, thiên địa hợp khí chính nhật nguyệt hợp khí mệnh thần quỷ hợp khí hình nhị thập hợp a tâm a tâm hợp a tâm thiên tâm vạn tâm vạn vạn tâm ý hợp a tâm thái thượng lão quân, cấp cấp như luật lệnh!”
Cùng với đó, tro tàn nhanh chóng bay về một phương hướng cố định.
Tro tàn xoay quanh dây leo đang quấn quanh cái cây với tốc độ chóng mặt, sau đó,
- Xoẹt!
Sau đó chúng bị hút hết vào trong cây.
Nhìn thấy điều này, Mộc Kinh Vân tung người về phía đó.
- Bụp!
Hắn lao về phía cái cây bị dây leo quấn quanh, và vào khoảnh khắc va chạm với nó,
- Xoẹt!
Tầm nhìn của hắn thay đổi, và cùng với ngọn lửa trại, một người đàn ông trung niên mặc áo choàng ngồi trên tảng đá lớn xuất hiện.
Trên áo của lão có dính tro bụi, và Triệu phương sĩ phủi nó đi, môi lão mấp máy.
'Ha.....thằng nhóc này.'
Triệu phương sĩ thực sự cảm thấy kinh ngạc.
Lão đã đã xác nhận tài năng của thằng nhãi này lúc ở Nghiên Mộc Kiếm Trang.
Tuy nhiên, lão không tin lắm việc công tử Mộc gia học phương thuật, vì vậy lão đã nhân cơ hội này để thử thách Mộc Kinh Vân bằng thuật pháp và bùa chú.
Thuật pháp Luyện Linh Liễu.
Đó là một kỹ thuật sử dụng con rối được tạo thành từ gỗ liễu để biến đổi thành người mà đối tượng tin tưởng hoặc gần gũi.
Nó là một kỹ thuật cao cấp đánh lừa ngũ quan của đối phương khiến họ tự nhận thức con rối liễu là một người nào đó, điều này có hiệu quả trong việc khiến đối phương mất cảnh giác để lấy thông tin.
Tuy nhiên, tên nhóc này nhận ra nó là giả trong vòng nửa khắc, sau đó còn giải được bùa chú.
'Tìm ra lối thoát theo cách này......'
Có một phương pháp chính thống để hoá giải bùa chú.
Tuy nhiên, Mộc Kinh Vân đã phá hủy Thuật pháp Luyện Linh Liễu và sử dụng tàn dư của lá bùa xuất hiện trong khoảnh khắc đó để tìm ra Sinh Môn và vị trí của lão bằng một thuật truy tìm gọi là Chiêu Hoan Hòa Hợp Pháp.
'Khả năng vận dụng không tầm thường.'
Tài năng xuất chúng như vậy thực sự khó tìm.
Mấy đồ đệ của lão thu nhận trước đây còn lâu mới bằng được tài năng của Mộc Kinh Vân.
Triệu phương sĩ cong môi và nói với Mộc Kinh Vân.
"Ngươi......hãy làm đệ tử của ta."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook