Quái Lực Loạn Thần (truyện chữ)
Chapter 44: Trang chủ (2)

Mộc Du Thiên bước nhanh về phía Mộc Kinh Vân, dường như có điều muốn nói.

Tuy nhiên, khi đến gần, y mới sực nhớ hai võ sĩ Nội đường vẫn đang theo sát, nên y không thể trực tiếp nói ra điều mình muốn nói.

Mộc Kinh Vân mỉm cười, cất lời.

“Đã bốn ngày rồi nhỉ.”

“Đừng có nói chuyện nhàn nhã như vậy. Ngươi...”

“Ngươi?”

Mộc Du Thiên ấp úng, rồi im bặt.

Tại sao y lại cư xử như vậy?

Mộc Kinh Vân đang cảm thấy nghi hoặc thì Mộc Du Thiên gật đầu ra hiệu cho hắn đi vào chính điện.

Cả hai coi như cũng đường đường chính chính sóng vai với nhau.

Hai võ sĩ Nội đường nhận thấy huynh đệ họ có điều muốn nói với nhau nên hiểu ý đi trước, Mộc Du Thiên liền nói nhỏ:

“Ngươi... đã thử luyện tập nó chưa?”

“Nó?”

“Nói nhỏ thôi.”

Mộc Du Thiên nhẹ giọng quát.

Mộc Kinh Vân cười khúc khích và nói nhỏ:

“Ngươi đang nói gì vậy?”

“Ngươi thực sự không biết sao?”

“À! Ngươi có phải muốn nói đến Nhiên Mộc...”

“Suỵt.”

Mộc Du Thiên ngắt lời Mộc Kinh Vân.

Mộc Du Thiên liếc nhìn hai võ sĩ Nội đường đang đi trước, rồi thì thầm nhỏ hơn:

“Đừng trực tiếp đề cập đến nó. Chỉ trả lời những câu hỏi của ta thôi.”

Điều Mộc Du Thiên đang hỏi không gì khác chính là bí kíp độc quyền của Trang chủ, Nhiên Mộc Hóa Tâm Pháp.

Thực ra, Mộc Kinh Vân đã sớm biết y sẽ hỏi gì, hắn thấy rõ mặt y đỏ hơn hẳn 4 ngày trước.

Tuy nhiên, hắn chỉ giả vờ không biết.

- Vậy mà vẫn chưa bị Tẩu Hỏa Nhập Ma cơ đấy. Đúng là may mắn. Hừ.

Thanh Linh ở bên cạnh nhả khói, nói.

Nàng đương nhiên biết Mộc Du Thiên đã luyện sai tâm pháp.

Do Mộc Kinh Vân cố tình không đưa cho hắn ta tâm pháp chính xác, mà thay đổi một số chữ trong khẩu quyết, nên việc xảy ra tác dụng phụ là điều không thể tránh khỏi.

“Có vấn đề gì sao?”

Mặc dù đã đoán trước được, nhưng Mộc Kinh Vân vẫn giả vờ như không biết gì.

Nghe vậy, lông mày của Mộc Du Thiên nhíu lại một cách đáng sợ.

“Ngươi nhìn mặt ta bây giờ xem, ngươi còn dám hỏi...”

Giọng nói của y đang cao dần thì chợt liếc nhìn phía trước và ngậm miệng im bặt.

Hình như hắn ta đang cố gắng kìm nén cơn giận.

Mộc Du Thiên cố gắng lấy lại bình tĩnh và hỏi nhỏ:

“Ngươi đã luyện tập nó chưa? Chưa luyện tập à? Chỉ cần trả lời điều đó thôi.”

Nghe y hỏi vậy, Mộc Kinh Vân thản nhiên trả lời:

“Nếu là ngươi, ngươi sẽ không thử luyện tập sao?”

Nghe vậy, Mộc Du Thiên nheo mắt nhìn chằm chằm vào Mộc Kinh Vân.

‘.......Đúng rồi. Không có lý gì hắn lại không luyện tập nó cả.’

Dù hắn nói hắn không thèm muốn vị trí Trang Chủ, thì đó cũng là bí kíp võ học thượng thừa.

Bất kỳ võ sĩ nào cũng sẽ tò mò về nó.

‘Nhưng tại sao hắn vẫn bình thường?’

Trong bốn ngày qua, Mộc Du Thiên đã phấn khởi bừng bừng mà tiến hành luyện tập Nhiên Mộc Hoá Tâm Pháp.

Tuy nhiên, càng luyện tập, y càng cảm thấy khí lực trong cơ thể mình bị biến chất và thay đổi một cách kỳ lạ.

Ngày đầu tiên, y nghĩ do Nhiên Mộc Hoá Tâm Pháp là võ học thượng thừa nên khi luyện tập có phần khó khăn là điều dễ hiểu, nhưng sau bốn ngày, da y trở nên đỏ bừng, rõ ràng có gì đó không ổn.

‘.......Hay là hắn đã lừa mình?

Vì những hiện tượng xảy ra trong cơ thể mình, y không thể dễ dàng gạt bỏ nghi ngờ.

Y đã yêu cầu Mộc Kinh Vân đọc thuộc lòng khẩu quyết chín lần tại chỗ theo yêu cầu của mình, nên y không thể cứ phán bừa nói Mộc Kinh Vân đã đưa cho y một khẩu quyết giả.

‘Nếu tên này đưa cho mình khẩu quyết chính xác, thì vấn đề là ở mình.’

Điều đó khiến y khó mà thừa nhận.

Ngay cả bản y, người đã đạt đến cảnh giới tuyệt đỉnh, cũng đang phải chật vật luyện tập tâm pháp, vậy mà tên này lại không hề có tác dụng phụ nào giống như y.

Điều đó có nghĩa là y có thể đã hiểu sai hoặc luyện tập sai khẩu quyết của tâm pháp.

-Siết!

Mộc Du Thiên siết chặt tay lại.

Không, không thể nào.

Tên vô dụng này, chỉ là một võ sĩ tam lưu, không thể nào có hiểu được võ học thượng thừa cao hơn thiên tài như y.

“Ta không biết có vấn đề gì, nhưng ta chắc chắn sẽ vượt qua nó.”

Lúc đó, Mộc Kinh Vân nói với Mộc Du Thiên.

“Ta không biết có vấn đề gì, nhưng bây giờ Trang chủ đã tỉnh lại, ngươi biết tình hình sẽ không còn như lúc ta nói với ngươi nữa, đúng chứ?”

Nghe vậy, lần này khóe miệng của Mộc Du Thiên hơi nhếch lên.

Đúng vậy, việc Trang chủ tỉnh lại là một điều may mắn trời cho đối với y.

Mặc dù thông qua việc trao đổi với Mộc Kinh Vân, y dã học được võ công bí truyền của Trang chủ nhưng vẫn có nhiều gia thần không ưa y vì y là nhi tử của thị thiếp.

Vì vậy, y luôn cảm thấy bất an.

Nhưng bây giờ người phụ thân rất yêu quý y đã tỉnh lại, cơ hội kế vị một lần nữa sẽ nghiêng về phía y.

‘Ông trời đang giúp mình rồi.’

Việc Trang chủ gọi các nhi tử đến ngay sau khi tỉnh lại có thể cũng liên quan đến điều này.

Có lẽ là để xác định người kế vị một cách chắc chắn.

Trước vẻ mặt đầy hy vọng của Mộc Du Thiên, Mộc Kinh Vân cười khúc khích rồi quay mặt đi, tỏ vẻ không hứng thú.

-Hừm?

Lúc đó, Thanh Linh nhìn về một hướng nào đó và tỏ vẻ thích thú.

Mộc Kinh Vân nghi hoặc nhìn nàng.

Nàng nói:

-Hình như có khách đến đấy.

‘Đến?’

-Gan cũng to thật đấy. Dám bước vào phạm vi nghe lén bổn tọa mà không sợ hãi.

‘À à à.’

Nghe vậy, Mộc Kinh Vân gật đầu như hiểu ra.

Có vẻ như thứ mà hắn đang chờ đợi đã đến.

Mộc Kinh Vân đã đoán rằng những phương sĩ khác có liên quan đến Sóc sẽ sớm đến tìm hắn thôi.

-Ta sẽ ra đón chúng trước.

-Xoạt!

Cùng với lời nói đó, Thanh Linh với ánh mắt đỏ rực biến mất sau bức tường bên cạnh con đường.

Trước chính điện.

Có một Mộc công tử khác đã đến trước.

Gã là trưởng tử Mộc Anh Hào.

Gã đã vận công để giải bớt rượu, nhưng mùi rượu vẫn còn nồng nặc, khiến cho vẻ mặt của Đại phu nhân Tích thị không được vui cho lắm.

Gã phóng túng không phải một hai ngày, nên nàng ta đã quen với việc này, dù trong lòng không khỏi bực bội.

Nhưng sao cứ phải đi chơi bời vào hôm nay chứ!

‘Sao lại đúng lúc thế này.’

Nàng ta vốn đã đau đầu vì biến số mang tên Mộc Kinh Vân.

Tuy nhiên, biến số này có thể được giải quyết nếu nàng ta nhanh chóng thủ tiêu tên tiểu tử đó hoặc lấy lại bí kíp của Trang chủ từ hắn là xong, vốn bà ta còn đang cân nhắc xem nên làm cách nào cho nhanh.

Nhưng rồi Trang chủ, người mà nàng ta cứ đinh ninh là sẽ qua đời, đã tỉnh lại.

Nàng ta cảm thấy lo lắng nhiều hơn là vui mừng vì trượng phu đã tỉnh lại.

‘.........Chẳng lẽ?’

Tại sao ông ấy lại gọi các nhi tử của mình đến ngay sau khi tỉnh lại?

Dù có suy nghĩ thế nào đi nữa, trong đầu bà ta chỉ hiện lên một đáp án duy nhất.

‘Người kế vị.’

Có lẽ Trang chủ đã tỉnh lại sau một thời gian hôn mê dài nên ông ấy muốn xác định người kế vị để đề phòng trường hợp xấu nhất.

Nếu dự đoán của nàng ta là đúng thì thật là tệ.

Ai cũng biết Trang chủ rất yêu quý tiểu nhi tử Mộc Du Thiên.

Vậy mà Anh Hào lại còn bước vào với bộ dạng này,

-Ugh!

Dù là nhi tử của mình, nhưng vào lúc này, gã chẳng khác gì kẻ thù cứ hay phá bĩnh nàng ta cả.

Chỉ hai năm trước, gã vẫn được khen là thông minh, dù không phải là thiên tài, nhưng từ một thời điểm nào đó, gã đã chìm đắm vào cuộc sống trụy lạc.

Tất cả đều là do tên Mộc Du Thiên khốn kiếp đó.

Nhưng bây giờ không phải là lúc để ghét bỏ hay trách móc gã.

“Anh Hào à.”

“Vâng, mẫu thân.”

“Con đừng nói những điều vô nghĩa trước mặt Trang chủ, ta sẽ lo liệu mọi chuyện, con chỉ cần im lặng.”

Không có gì tốt khi gã mở miệng ra với mùi rượu nồng nặc.

Mặc dù đây là cuộc gặp mặt chỉ dành cho các nhi tử, nhưng nàng ta tin sẽ không ai ngăn nàng bước vào, dù sao nàng ta cũng là Đại phu nhân.

Nếu họ định xác định người kế vị ngay lập tức, thì nàng phải ngăn cản bằng mọi giá.

Trong khi nàng ta đang suy nghĩ, nàng ta nhìn thấy Trương phu nhân và Mộc Ân Bình, Nhị công tử của Mộc gia, đang đi vào từ cánh cửa điện bên trái.

‘Hừ.’

Nàng ta cũng ghét những kẻ đó.

Trương phu nhân, người xuất thân từ Hoài Bắc Trương gia, luôn tỏ ra ngoan ngoãn trước mặt nàng ta, một câu tỷ tỷ, hai câu tỷ tỷ, nhưng sau lưng nàng ta, ả đã làm mọi cách để nhi tử mình có thể được chọn làm người kế vị, chẳng hạn như mua chuộc các gia thần.

‘Thật đáng ghét.’

Mộc Ân Bình cũng vậy.

Y cũng là một tên trộm muốn cướp lấy vị trí trưởng tử của Mộc Anh Hào.

Nàng ta không chắc Trang chủ sẽ nói gì hôm nay, nhưng ý muốn của bọn người này sẽ không bao giờ thành hiện thực đâu.

Nàng ta sẽ ngăn cản bằng mọi giá.

Trong khi nàng ta đang suy nghĩ như vậy, các công tử còn lại của Mộc gia đã đến từ lối vào phía nam.

Đó là Tam công tử Mộc Kinh Vân, và Mộc Du Thiên, tiểu công tử.

Nhìn thấy tất cả đã có mặt đầy đủ, Nội đường chủ Trương Danh Nhẫn bước lên bục và nói với cánh cửa đang hé mở:

“Tất cả các công tử đã có mặt.”

Bốn huynh đệ cùng cha khác mẹ của Mộc gia đứng cạnh nhau.

Từ trái sang phải là trưởng tử Mộc Anh Hào, Nhị công tử Mộc Ân Bình, Tam công tử Mộc Kinh Vân và Tiểu công tử Mộc Du Thiên.

Chỉ có bốn người này được vào phòng của Trang chủ.

Đại phu nhân Tích thị và Nhị phu nhân Trương thị cũng cố chấp muốn vào, nhưng trước sự kiên quyết của Trang chủ, họ đã không thể làm vậy.

Họ đứng bên ngoài, bồn chồn chờ đợi.

‘Hừm?’

Mộc Kinh Vân thầm cảm thấy khó hiểu.

Lý do là vì phản ứng của các huynh đệ Mộc gia.

Lẽ ra họ phải vui mừng và chào đón Trang chủ đã trở về từ cõi chết, nhưng thay vào đó, họ lại tỏ ra vô cùng căng thẳng.

Ngay cả Mộc Du Thiên, người được Trang chủ yêu quý, cũng không khác gì.

Vậy nên bầu không khí khá nặng nề.

‘....... Là do thế này sao.’

Bây giờ thì hắn đã hiểu.

Tại sao họ lại quan tâm đến sự sống chết của Trang chủ khi ông ấy đang nằm trên giường bệnh.

Hóa ra họ đã quan sát sắc mặt của Trang chủ.

Ông ấy nghiêm khắc đến mức nào mà họ lại tỏ ra căng thẳng như vậy?

Mộc Kinh Vân lặng lẽ nhìn lên khuôn mặt của Trang chủ đang nửa nằm trên giường.

Mặc dù ông ấy đã bất tỉnh trong một thời gian dài do bị ám toán, nhưng ánh mắt của ông ấy vẫn sắc bén đến mức khiến người ta cảm thấy sợ hãi.

‘Người này là kẻ mạnh nhất Nghiên Mộc Kiếm Trang sao?’

Thật vậy, trong thông tin mà Mộc Kinh Vân để lại có ghi:

Trang chủ Mộc Lân Đoàn.

Người ta nói rằng ông ấy là người mạnh nhất trong Nghiên Mộc Kiếm Trang và là một trong mười bậc thầy kiếm thuật của toàn bộ An Huy.

Hắn đã từng hỏi Cam hộ vệ đã chết về ông ấy.

[Là mười người đứng đầu thì mạnh đến mức nào?]

[Ngươi nghĩ việc trở thành một trong những bậc thầy kiếm thuật đứng đầu của toàn bộ tỉnh An Huy là điều dễ dàng sao?]

Cam hộ vệ nói rằng thực lực của Mộc Lân Đoàn đã đạt đến cảnh giới siêu việt.

Vào thời điểm đó, hắn vẫn chưa hiểu hết giới võ lâm, cũng không hiểu được người Trang chủ này mạnh ra sao.

Tuy nhiên, sau khi trải nghiệm sức mạnh của Mộc Du Thiên, người đã đạt đến ngưỡng cửa đỉnh cao, hắn đã phần nào hình dung được một bậc thầy đạt đến cảnh giới siêu việt sẽ mạnh mẽ như thế nào.

Tuy nhiên, điều đó cũng khiến hắn có một thắc mắc.

‘Ai đủ khả năng để ám toán ông ấy?’

Người ta nói rằng một bậc thầy siêu việt có thể điều khiển khí như thể họ đang thở.

Tại sao một cao thủ như thế lại dễ dàng bị bùa chú nguyền rủa chứ?

Vì đang mày mò tìm hiểu phương thuật nên Mộc Kinh Vân còn tò mò hơn.

Vào lúc đó, ánh mắt của Mộc Kinh Vân chạm vào ánh mắt của Trang chủ Mộc Lân Đoàn.

Thay vì cúi xuống như những huynh đệ khác, Mộc Kinh Vân đã không làm như vậy.

Hắn tự hỏi liệu có cần thiết phải làm thế không, ngay cả khi ông ấy nghiêm khắc, thì ông ấy vẫn là phụ thân “Mộc Kinh Vân”.

“.........”

Trước thái độ của Mộc Kinh Vân, đôi mắt của Trang chủ Mộc Lân Đoàn lóe lên một tia sáng.

Lý do rất đơn giản.

Đó là bởi vì Tam nhi tử đã không còn nhìn thẳng vào mắt ông ấy từ khi mẫu thân của hắn mất nay đã không còn né tránh ông ấy nữa.

Nhưng, sự ngạc nhiên chỉ dừng lại ở đó.

Mộc Lân Đoàn lên tiếng.

“Có biết tại sao ta gọi các ngươi đến đây không?”

“..........”

Câu hỏi này khiến tất cả mọi người im lặng.

Tất nhiên, bọn họ đều đoán được.

‘Người kế vị.’

Tuy nhiên, họ không thể nói ra điều đó một cách công khai.

Họ không thể để lộ ra vẻ háo hức.

Nhưng có người đã phá vỡ sự im lặng, lên tiếng.

“Ngay sau khi tỉnh dậy khỏi cơn bạo bệnh, ngài gọi tất cả chúng ta đến đây không phải để nói về người kế vị sao?”

Mọi người đều ngạc nhiên nhìn người vừa lên tiếng.

Đó là Mộc Kinh Vân.

‘Thằng này uống lộn thuốc sao?’

‘Công khai như vậy sao?’

Sau khi liếc nhìn Mộc Kinh Vân, họ cẩn thận quan sát sắc mặt của Trang chủ Mộc Lân Đoàn.

Dò xét xem thử ông ấy có thấy khó chịu không.

Tuy nhiên, trái với mong đợi, Trang chủ Mộc Lân Đoàn không hề có vẻ khó chịu.

Thay vào đó,

“Đúng vậy. Ta gọi các ngươi đến đây để quyết định người kế vị.”

Ông ấy thẳng thắn thừa nhận điều đó.

Điều này khiến tất cả mọi người căng thẳng.

Cho đến trước khi tỉnh dậy khỏi giường bệnh, Trang chủ chưa bao giờ tự mình đề cập đến người kế vị.

Đây là lần đầu tiên ông ấy đề cập đến vấn đề này.

‘Ông ấy sẽ quyết định ngay tại đây sao?’

‘Chẳng lẽ ông ấy tập hợp tất cả chúng ta lại để trao vị trí người kế vị cho tên khốn Mộc Du Thiên?’

‘Phụ thân đang cho mình cơ hội sao?’

Đó là khoảnh khắc suy nghĩ của mỗi người trở nên phức tạp.

Tất nhiên, Mộc Kinh Vân không có bất kỳ tham vọng nào đối với vị trí của Trang chủ, hắn chỉ đến để hòa nhập với bầu không khí.

Vì vậy, hắn cảm thấy thoải mái hơn bất kỳ ai khác.

Tuy nhiên, điều này lại khiến Trang chủ cảm thấy bất ngờ.

‘Nó không có kỳ vọng? Hay nó đã thay đổi?’

Phản ứng hoàn toàn khác biệt so với những nhi tử khác khiến ông ấy tò mò.

Trang chủ đã nghe Nội đường chủ kể lại mọi việc về cái đêm nguy hiểm kia, đương nhiên là phiên bản bịp bợm mà Mộc Kinh Vân bịa ra chứ không phải toàn bộ sự thật.

[Mộc Kinh Vân đã cứu ta?]

[Vâng. Lúc đầu, thuộc hạ cũng khó tin, nhưng chính Tam công tử đã ngăn cản tên phương sĩ đang cố gắng hãm hại chủ nhân do bị quỷ ám.]

Điều đó khá bất ngờ.

Ông ấy sẽ thấy dễ chấp nhận hơn nếu đó là Mộc Du Thiên.

Tuy nhiên, chính nhi tử nhút nhát nhất, kém cỏi nhất và vô vọng nhất lại là người đã cứu ông ấy.

[Tuy nhiên, đó chỉ là lời nói một chiều của Tam công tử, và sự thật chính xác là......]

[Được rồi. Như vậy là đủ rồi.]

[Vâng?]

[Hãy gọi tất cả bọn chúng đến đây.]

[Các công tử sao ạ?]

[Đúng vậy.]

Trang chủ đã triệu tập tất cả nhi tử của mình chỉ sau nửa canh giờ tỉnh dậy.

Lần đầu tiên, ông ấy rằng thời gian dành cho mình có thể không còn nhiều nữa.

Nằm trên giường bệnh trong một thời gian dài, ông ấy đã tiêu hao rất nhiều năng lượng và suýt chút nữa đã nhắm mắt xuôi tay mãi mãi.

Nếu điều đó xảy ra, Nghiên Mộc Kiếm Trương sẽ trở thành một mớ hỗn độn do cuộc chiến tranh giành quyền lực giữa các công tử.

Ngay cả khi chưa trải qua, ông ấy cũng có thể hình dung ra tương lai đó.

Vì vậy, ông ấy đã quyết định.

“Ta sẽ tổ chức một cuộc thi để xác định ai xứng đáng là người kế vị của ta.”

‘!!!!!’

Cùng với lời tuyên bố đó, Trang chủ liếc nhìn Mộc Kinh Vân.

'Ta sẽ cho con một cơ hội.'

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương