Quái Lực Loạn Thần (truyện chữ)
Chapter 41: Chuyến viếng thăm nguy hiểm (Phần 3)

Mặc dù có tính khí nóng nảy, Hà Thải Lâm vẫn được Phi Sát Diễm Khách - một trong Tứ Đại Sát Thủ của Trung Nguyên huấn luyện và dạy dỗ rất kỹ.

Nguyên tắc cơ bản của việc ám sát là thu thập và chuẩn bị thông tin.

Vì vậy, nàng ta đã bắt đầu điều tra mục tiêu lần này – Tam công tử Mộc Kinh Vân.

Tuy nhiên, khi bắt tay vào điều tra, nàng ta nhận ra Mộc Kinh Vân là một tên công tử bột chính hiệu.

Nghe nói hắn không có tài năng gì, chỉ là hạng tam lưu và thậm chí không được các huynh đệ hay gia thần của Nghiên Mộc Kiếm Trang công nhận.

'Sao một kẻ như vậy có thể giết được Sát Thủ Cấp Trung số 29?'

Có hai điều mà nàng ta có thể suy đoán được.

Thứ nhất, hung thủ thực sự là người khác.

Người cung cấp thông tin này cho họ là một công tử khác cũng đang tranh giành vị trí người thừa kế của Nghiên Mộc Kiếm Trang.

Nên giả thuyết này có thể hoàn toàn khả thi!

Hoặc thứ hai.

'Hắn đã che giấu thực lực để chuẩn bị cho ngày này?'

Nàng ta cho rằng giả thuyết này khó mà xảy ra được.

Bởi vì hắn mới chỉ 17 tuổi, và nếu phải tranh giành quyền kế vị, hắn không có lý do gì để che giấu thực lực của mình.

Hơn nữa Trang chủ của Nghiên Mộc Kiếm Trang lâm bệnh chưa được bao lâu.

Vì vậy, nàng ta càng tin chắc hung thủ là người khác.

'....... Chuyện này nằm ngoài dự đoán của mình.'

Hà Thải Lâm nghi ngờ mình nhìn nhầm.

Mặc dù sinh ra là nữ nhân, nhưng nàng ta đã là cao thủ tuyệt đỉnh nhờ sự hỗ trợ và chỉ bảo hết lòng của gia gia.

Ngay cả nàng ta cũng không thể thực hiện kỹ thuật Hư Không Nhiếp Vật.

Vậy mà tên công tử bột Mộc Kinh Vân mới 17 tuổi lại có thể làm được điều này?

Hà Thải Lâm nhìn chằm chằm vào Mộc Kinh Vân, ánh mắt vô cùng sắc bén.

'Nhưng tại sao chứ?'

Nếu hắn có nội công thâm hậu đến mức có thể sử dụng Hư Không Nhiếp Vật thì hắn phải đạt đến cấp độ Cực của Siêu Tuyệt Đỉnh.

Tuy nhiên, khi cảm nhận khí tức của hắn, nàng ta thấy hắn vẫn là tam lưu.

Đúng như những thông tin mà nàng ta đã điều tra được.

"Thật kỳ lạ."

Dù là hạng tam lưu xoàng xĩnh nhưng hắn có thể sử dụng được Hư Không Nhiếp Vật sao?

Tuy nhiên, khí tức của hắn lại vô cùng đáng sợ.

Có lẽ vì hắn đã che giấu nội công của mình nên nàng ta không thể cảm nhận được.

"Công tử..."

Lúc này, Cao Toản cất giọng gọi Mộc Kinh Vân, thái độ vô cùng nhẹ nhõm.

Cũng phải thôi, vì chỉ cần Mộc Kinh Vân chậm chút là hắn ta đã mất mạng rồi.

Nhưng nguy hiểm vẫn chưa kết thúc.

- Bốp!

"Hức!"

Hà Thải Lâm túm lấy cổ Cao Toản và kéo hắn ta về phía mình.

Cao Toản hoảng hốt cố gắng vùng vẫy thoát ra, nhưng do chênh lệch nội công quá lớn nên hắn ta không thể chống cự.

Nàng ta giữ chặt Cao Toản và nói với Mộc Kinh Vân:

"Nếu ngài không muốn nhìn thấy hộ vệ của mình chết thì ta khuyên ngài đừng cử động, Mộc công tử ạ."

'........'

Nghe lời nàng ta nói, Cao Toản khẽ thở dài.

Cũng phải thôi, vì Hà Thải Lâm hoàn toàn không biết gì về tên này.

Mặc dù hắn vừa cứu mạng Cao Toản, nhưng ngay từ đầu hắn đã không phải kẻ sẽ nghe theo sự sắp đặt của người khác.

Lúc đó, Mộc Kinh Vân lên tiếng.

"Ngươi là ai?"

Hà Thải Lâm cười khúc khích trả lời:

"Tại sao ta phải cho ngài biết. Thay vào đó, ta muốn ngài lùi lại một chút."

Nàng ta đang muốn kiềm chế Mộc Kinh Vân.

Nếu không phải vì Hư Không Nhiếp Vật, nàng ta cũng không cần thận trọng đến mức này đâu.

Dù gì đi nữa thì nàng ta cần phải đề phòng.

Nàng ta không thể đánh giá chính xác võ công của Mộc Kinh Vân, và trong tình huống này, kế hoạch ám sát ban đầu đã không còn khả thi nữa.

'Mình nên rút lui sao?'

Trong khi nàng ta đang suy nghĩ, cổ họng mà nàng ta đang bóp chặt trong tay đột nhiên run rẩy.

Nàng ta nhận ra Cao Toản đang nhếch miệng cười.

Nàng ta bực bội siết chặt cổ hắn ta hơn.

- Bóp!

"Khụ!"

"Hoá ra Cao thúc định phản bội ta sao. Ta không ngờ thúc lại làm chuyện đê tiện như vậy."

Mặc dù đang đau đớn, Cao Toản vẫn tỏ ra tức giận.

Coi cái kẻ định lấy mạng hắn ta trước nói chuyện kìa, cứ như hắn ta là kẻ độc ác lắm ấy, hắn ta còn chưa kịp làm gì!

"Sát thủ của Phi Sát Môn à? Ừm hứm, hóa ra là sát thủ sao?"

- Rắc

Nghe Mộc Kinh Vân nói, Hà Thải Lâm cau mày khó chịu.

Chỉ với một câu nói ngắn gọn, nàng ta đã tự vạch trần thân phận của mình.

"Chết tiệt....tên khốn nạn này."

Không có gì tệ hơn việc một sát thủ thất bại trong việc ám sát và để lộ danh tính của mình.

Trong tình huống này, nàng ta bắt buộc phải giết Mộc Kinh Vân.

Không, ngay từ đầu, mục tiêu của nàng ta vẫn là giết hắn, dù có phải rút lui và thay đổi phương thức ám sát.

Là người được chọn vượt qua thử thách "Bách Nhật Bách Sát" (Giết 100 người trong 100 ngày), nếu không giết được cái tên này, nàng ta không thể nhận danh hiệu Tứ Đại Sát Thủ và trở thành môn chủ của Phi Sát Môn.

'Mình phải kết liễu hắn.'

Mặc dù nàng ta vẫn chưa thể xác định thực lực võ công của Mộc Kinh Vân, nhưng nàng ta có một tuyệt chiêu.

Đó là Cực Sát Châm được giấu trong vòng tay của nàng ta.

Nó được chế tạo đặc biệt nên chỉ có thể sử dụng một lần, nhưng chỉ cần trong phạm vi 3 trượng thì ngay cả những cao thủ cũng khó có thể chống đỡ.

Nàng ta định sử dụng trong trường hợp nguy hiểm đến tính mạng, nhưng đây không phải lúc để tiếc nuối.

'Nếu mình lơ là, mình có thể là người phải trả giá.'

Nàng ta không dám buông lỏng, từ từ hạ tay trái xuống.

Mộc Kinh Vân lên tiếng:

"Hãy thả hắn ta ra."

"Cái gì?"

"Nếu ngươi thả Cao Toản hộ vệ của ta ra, ta sẽ để ngươi đi. Ta hiếm khi nào thả kẻ định giết mình đi lắm đấy.

'Gì cơ?'

Cao Toản thầm kinh ngạc.

Hắn ta không ngờ rằng tên ma quỷ này lại chịu để nàng ta đi vì muốn cứu hắn, huống hồ nàng ta còn là sát thủ đang định lấy mạng hắn nữa.

Cao Toản cứ nghĩ Mộc Kinh Vân chỉ muốn lợi dụng mình?

Hắn ta cứ nghĩ mình sẽ lại bị bỏ rơi, nhưng thật bất ngờ…

'Để ta đi? Ha!'

Nghe Mộc Kinh Vân nói vậy, một bên lông mày của Hà Thải Lâm nhướng lên.

Nàng ta khó chịu với thái độ như thể đang ban ơn của Mộc Kinh Vân.

Tuy nhiên, hắn tỏ thái độ như vậy đối với nàng ta cũng có một điểm tốt.

Hắn đã mắc sai lầm.

Việc hắn sẵn sàng thả sát thủ đang muốn lấy mạng mình đi dễ dàng như vậy chứng tỏ hắn ta coi trọng Cao Toản hơn những gì nàng ta nghĩ.

Nàng ta giữ chặt cổ họng cao Toản, vừa kéo hắn ta đi lùi lại, vừa nói:

"Mộc công tử, ngài rất quý trọng tên hộ vệ này nhỉ?”

"Không. Ta không quý trọng hắn ta lắm. Chỉ là ta không muốn để một người hữu ích như Cao Toản chết một cách vớ vẩn quá thôi."

“Mồm mép chưa kìa."

Nàng ta cười nhạo, nói với Mộc Kinh Vân:

"Nếu ngài muốn giữ mạng hắn ta, hãy lùi lại thêm mười bước nữa, quỳ xuống và giữ nguyên tư thế. Sau đó, ta sẽ thả hắn ta ra ngay khi ta rời khỏi đây.”

Cùng với lời nói đó, nàng ta lợi dụng góc khuất để chuyển đổi khóa xoay của vòng tay và nạp Cực Sát Châm.

Nàng ta đã hình dung ra tình huống này trong đầu nhiều lần.

Ngay khi Mộc Kinh Vân lùi lại, nàng ta sẽ đẩy Cao Toản ra làm lá chắn và bắn Cực Sát Châm vào góc khuất.

"Nhanh chóng lùi lại....."

'!?'

Đúng lúc đó.

Nàng ta nhận ra ánh mắt của Mộc Kinh Vân không hướng về phía nàng ta mà hắn đang nhìn sau lưng nàng ta.

Cùng lúc đó.

- Rùng mình!

Nàng ta chợt bắt được một cảm giác kỳ lạ từ sau lưng, vội vàng chuyển đổi vòng tay và bắn ra Anh Lân Phi Châm.

- Phù phù phù!

Tuy nhiên, phía sau không có gì cả.

'Cái gì thế?'

Rõ ràng là nàng ta vừa cảm thấy có thứ gì đó đang đến từ phía sau.

Cảm giác thật rùng rợn, nhưng rốt cuộc....!?

- Bốp!

"Khụ!"

Trong tích tắc, nàng ta kéo Cao Toản vẫn đang bị giữ chặt cổ họng, xoay người sang một bên.

Ngay lúc đó, một con dao găm bay sượt qua bên phải nàng ta.

Mộc Kinh Vân thấy Hà Thải Lâm né tránh, ánh mắt hắn lóe lên.

'Nhanh hơn cả Mộc Du Thiên.'

Giác quan của nàng ta cũng nhạy bén hơn.

Thanh Linh vẫn đang nhắm vào Hà Thải Lâm, lên tiếng:

- Giác quan của một cao thủ nhất lưu sao có thể so với cao thủ tuyệt đỉnh, Quỷ khí của bổn tọa quá mạnh nên không dễ dàng tiếp cận trong phạm vi một trượng.

Có vẻ như vậy.

Mộc Du Thiên cũng thỉnh thoảng liếc nhìn vị trí của Thanh Linh trong khi đàm phán với Mộc Kinh Vân.

Dường như khi đạt đến cảnh giới cao, việc điều khiển khí sẽ trở nên suôn sẻ hơn, do đó các võ sĩ sẽ trở nên nhạy bén đối với khí của các linh hồn.

Hà Thải Lâm nhìn Mộc Kinh Vân bằng ánh mắt sắc bén và nói:

"Mộc công tử. Ngài còn có một trợ thủ."

".........."

Nàng ta đã chắc chắn.

Cảm giác kỳ lạ và khác thường mà nàng ta cảm nhận được từ phía sau.

Nàng ta không biết đó là gì, nhưng nàng ta đã cảnh giác cao độ trong một thời gian dài, nên cảm giác của nàng ta không thể sai được.

Và nàng ta nhận ra một sự thật.

'Hắn rất yếu.'

Mặc dù con dao găm mà Mộc Kinh Vân vừa ném là một đòn tấn công bất ngờ, nhưng sức mạnh được truyền vào nó rất yếu.

Nếu một cao thủ ở cảnh giới Tuyệt Đỉnh trở lên ném nó, nàng ta ta sẽ bị dao ghim trúng vai trong khoảnh khắc sơ hở đó.

Có gì đó không ổn.

Tại sao hắn lại bỏ lỡ cơ hội tuyệt vời khi nàng ta không đề phòng?

'Chẳng lẽ?'

Có lẽ màn trình diễn Hư Không Nhiếp Vật mà hắn thể hiện trước đó không phải là kỹ năng của chính Mộc Kinh Vân.

Có một thực thể khác thường rất giỏi ẩn nấp đã giúp hắn.

Khi suy nghĩ đến đây, khóe miệng nàng ta khẽ nhếch lên.

Nếu Mộc Kinh Vân không phải là một cao thủ mà nàng ta cần phải đề phòng, nàng ta chắc chắn có thể giết hắn.

'Cực Sát Châm!'

Trong tích tắc, trên người nàng ta bùng lên sát khí.

Cảm nhận được điều này, Mộc Kinh Vân lạnh lùng lên tiếng:

"Có vẻ như ngươi sẽ không nghe theo đề nghị của ta nhỉ."

"Không. Tuyệt đối không!"

Cùng với lời nói đó, Hà Thải Lâm đẩy Cao Toản về phía Mộc Kinh Vân.

- Rắc rắc rắc rắc!

Và khi đến gần ba trượng, nàng ta dùng tay trái vỗ vào lưng Cao Toản.

- Phù!

Có tiếng gì đó nổ tung.

"Khụ!"

Cực Sát Châm xuyên qua lưng Cao Toản, bay thẳng vào giữa trán Mộc Kinh Vân.

Cực Sát Châm bay với tốc độ kinh hoàng, sức mạnh của nó thậm chí có thể xuyên thủng các loại áo giáp của các cao thủ.

Tuy nhiên,

- Vút!

Cực Sát Châm đang bay trên không trung đột ngột bị chuyển hướng, đâm xuyên qua bàn tay phải đang giơ cao của Mộc Kinh Vân.

- Phập!

'!?'

Mắt Hà Thải Lâm trợn to.

Cực Sát Châm đang bay trên không trung đột nhiên đổi hướng, chuyện gì đang xảy ra vậy?

Ngay lúc nàng ta đang bối rối,

- Nha đầu, đáng lẽ ngươi nên đi ngay khi hắn cho ngươi đi mới đúng.

Giọng nói của nữ nhân nào đó vang lên bên tai trái khiến nàng ta giật mình, nàng ta bay người về phía bên phải và bắn ra Anh Lân Phi Châm.

Nhưng không có gì ở đó.

- Phù phù phù!

Rõ ràng là nàng ta đã nghe thấy giọng nói ngay bên cạnh.

Vậy tại sao nàng ta không nhìn thấy gì cả?

Khi nàng ta đang bối rối, có thứ gì đó kéo cơ thể cô ta xuống đất với một lực mạnh mẽ.

- Rầm! Rầm!

"Ác!"

Tiếng hét cuối cùng của Hà Thải Lâm bật ra khỏi miệng khi nàng ta ngã xuống đất.

Hoảng hốt, nàng ta vận khí và dồn hết công lực vào hai tay.

Sau đó, nàng ta cố gắng chống lại lực lượng đang đè nén cơ thể mình bằng cách tạo ra lực phản chấn.

Tuy nhiên,

"Hừ!"

Ngay lúc đó, một điều không thể tin được đã xảy ra.

- Ọc ọc!

Vùng đất xung quanh nơi nàng ta bị đè xuống tràn ngập máu, nhuộm đỏ tứ phía.

Đồng thời, mùi máu tanh nồng nặc khiến nàng ta ngạt thở.

Đây là lần đầu tiên trong đời nàng ta gặp phải một hiện tượng kỳ quái như vậy, nàng ta không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa.

- Rỏc! Rỏc!

'!!!!!!!'

Trong tích tắc, nàng ta hoài nghi mình nhìn nhầm.

Hàng chục bàn tay đỏ thẫm trồi lên từ mặt đất, túm lấy tay chân nàng ta và kéo nàng ta đi, tim nàng ta như muốn nổ tung.

Nàng ta quá sợ hãi đến nỗi không thể kêu lên.

- Xoắn xuýt!

Cách tốt nhất để thoát khỏi trạng thái trói buộc này chính là lăn lộn qua lại.

Nhìn thấy Hà Thải Lâm như vậy, Thanh Linh cười khúc khích.

- Ta sẽ không để lại vết thương nào trên cơ thể mà ta sẽ sử dụng.

Nàng ấy đang vui vẻ.

Nhìn Thanh Linh cười trên nỗi đau khổ sợ hãi của Hà Thải Lâm, Mộc Kinh Vân lắc đầu.

"Ta đã cho ngươi cơ hội."

Rõ ràng là hắn đã cảnh báo.

Hắn đã cho nàng ta cơ hội sống để bảo vệ Cao Toản.

Nhưng cuối cùng nàng ta đã bỏ lỡ cơ hội này.

"Khục khục."

Mộc Kinh Vân nhìn Cao Toản, cả người hắn ta đang dần chuyển sang màu xanh và lạnh dần.

Miệng hắn ta đầy bọt máu, phần ngực bị đâm thủng cũng đang liên tục trào máu..

Có vẻ như tim hắn ta đã bị đâm thủng, thật sự không có hy vọng sống.

Mộc Kinh Vân vô cảm nhìn hắn ta.

"Thật đáng tiếc. Tôi đã nghĩ rằng chúng ta có thể ở bên nhau lâu hơn."

Hắn đã cố gắng hết sức để cứu Cao Toản.

Nhưng Cao Toản thực sự không may mắn.

Mộc Kinh Vân nhìn Cao Toản đang hấp hối và tiếp tục nói.

"Cảm ơn vì đã vất vả. Ta sẽ không bao giờ quên công lao của Cao Toản hộ vệ."

"Khục khục......ta.....không.....muốn.......chết.......”

Cao Toản khó khăn nói từng chữ.

Đó là mong muốn mãnh liệt được sống của một con người đang hấp hối.

Mộc Kinh Vân thờ ơ nhìn chằm chằm hắn ta, nói

"Ngươi quá luyến tiếc cuộc sống."

"Khục khục........làm ơn........”

Nhìn chằm chằm vào con người ngày càng tối đi của Cao Toản, Mộc Kinh Vân lẩm bẩm, khóe miệng cong lên.

"Có lẽ vẫn có cách để chúng ta ở bên nhau."

Nói xong, hắn lấy thứ gì đó từ thắt lưng.

Nó được viết bằng mực đỏ, nhưng mắt Cao Toàn ngày càng mờ đi và hắn ta không thể nhìn rõ.

Mộc Kinh Vân dán lá bùa đó lên trán của Cao Toản.

Sau đó, hắn đặt lòng bàn tay lên tim Cao Toản và đọc.

"Theo Lục Nhân Hàng Linh Thuật, oan hồn không chỉ được sinh ra từ nguyện vọng mạnh mẽ trước khi chết mà còn được sinh ra do ảnh hưởng của chấp niệm và sát khí tràn ngập nơi người đó chết."

Ngay khi hắn nói xong.

Một luồng khí lạnh lẽo và dữ dội ập đến từ lòng bàn tay của Mộc Kinh Vân.

- Grào!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương