Quái Lực Loạn Thần (truyện chữ)
-
Chapter 40: Chuyến viếng thăm nguy hiểm (2)
"Ta cần thủ cấp của vị công tử mà thúc đang theo hầu."
"!?"
Nghe tân Môn chủ Phi Sát Môn Hà Thải Lâm nói, Cao Toản đã sững sờ trong giây lát.
Mục đích khi nàng ta nhắm tới Nghiên Mộc Kiếm Trang khiến hắn ta bối rối.
"N-người đang nói gì vậy?"
"Chính xác như những gì thúc vừa nghe. Ta muốn lấy đầu của Mộc Kinh Vân."
Cao Toản đang rất hoang mang.
Có một số luật lệ dành cho sát thủ.
Một trong số đó là cấm các sát thủ giết người mà không có ủy thác từ khách nhân.
Điều đó cũng áp dụng cho Môn chủ.
Cao Toản khô khan nuốt nước bọt, hỏi.
".......Người có nhận được uỷ thác không?"
"Không."
"Hả?"
Nghe nàng ta đáp gọn lỏn, Cao Toản cau mày.
Nàng ta đến đây lấy đầu của Mộc Kinh Vân mà không có uỷ thác, điều này có nghĩa là gì?
Hà Thải Lâm tri kỷ giải đáp thắc mắc.
"Ta đã nhận được thông tin từ ai đó trong Nghiên Mộc Kiếm Trang gửi đến."
"Thông tin gì?"
"Sát thủ trung cấp số 29."
–Thịch!
Trái tim của Cao Toản đột nhiên đập mạnh.
Sát thủ trung cấp số 29.
'Cam hộ vệ.'
Đó là số sát thủ Cam hộ vệ, đại ca của hắn ta.
Hà Thải Lâm vuốt ve khuôn mặt cứng rắn của Cao Toản, nói.
"Số 29, không, Cam thúc, nghe nói Mộc Kinh Vân, Tam công tử Mộc gia đã giết thúc ấy.”
"........."
"Thật bất ngờ. Mộc Kinh Vân, cái loại tam lưu đấy đã giết một cao thủ nhất lưu, người từng là sát thủ trung cấp của Phi Sát Môn."
"........."
"Nhưng có một điều kỳ lạ hơn nữa. Theo như ta biết, Cam thúc là đại ca của Cao thúc...... Tại sao Cao thúc vẫn ở bên cạnh Mộc Kinh Vân?"
"........."
Cao Toản hơi sững sờ.
Biết trả lời như nào cho hợp lý đây.
Nếu hắn ta nói mình đã khuất phục trước kẻ thù, kể cả khi hắn ta đã thoái lui, thì việc để mặc huynh đệ từng hoạt động cùng tổ chức chết cũng sẽ khiến Hà Thải Lâm điên lên, nhưng nếu hắn tiếp tục giữ im lặng, hắn ta cũng gặp phải chuyện tồi tệ thôi…
'Chết tiệt.'
Cao Toản suy nghĩ trong giây lát, cuối cùng mở miệng.
".......Ta buộc phải làm vậy vì ta cần phải chờ cơ hội."
"Cơ hội?"
"Ta đã thoái lui khá lâu rồi, với kỹ năng hiện tại, ta không thể làm gì được kẻ đã giết chết Cam sư huynh."
Trước lời nói của Cao Toản, Hà Thải Lâm, người đang nhìn hắn ta với ánh mắt nghi ngờ, bật cười khúc khích.
Rồi nàng ta đặt tay lên vai Cao Toản và nói.
"Quả nhiên là Cao thúc. Ta đã đoán được điều đó. Dù đã thoái lui, nhưng với tư cách là sát thủ của Phi Sát Môn, làm sao thúc có thể phớt lờ cái chết của sư huynh mình và khuất phục trước kẻ thù chứ, đúng không?"
Cảm giác như một mũi dao bay đến và đâm vào ngực hắn ta.
Tuy nhiên, đây là cách duy nhất để Cao Toản thoát khỏi tình huống này càng nhanh càng tốt.
Mặc dù nàng ta còn trẻ, nhưng nếu nàng ta đã trở thành môn chủ thì võ công của nàng ta phải ở cấp độ đỉnh phong.
Nếu không thể trốn thoát, hắn ta phải cúi đầu.
"Làm sao được chứ? Cam sư huynh đã luôn yêu quý ta."
Mỗi khi nghi ngờ thì cái tên đó đã tra tấn ta một cách tàn nhẫn, chặt đứt hai ngón tay của ta, ta không biết là tên đó yêu quý ta ở chỗ nào đấy.
Vì vậy, ta không cảm thấy hối hận hay nhớ nhung gì khi cái tên đó chết cả.
Có vẻ như những lời trái lòng khiến Hà Thải Lâm vừa lòng, nàng ta gật đầu, sau đó.
-Bốp! Bốp! Bốp!
Nàng tháo bỏ những chiếc kim ghim vào ngực hắn ta.
Khi những chiếc kim được gỡ bỏ, cơ thể cứng đờ của hắn ta bắt đầu di chuyển và hơi thở đang bị kìm nén cũng được trút ra.
"Ha.......”
"Đừng quá khó chịu. Ta cần phải xác nhận xem Cao thúc có phải đã khuất phục trước vị công tử kia chưa hay thôi.”
"........."
Cao Toản đang lặng lẽ điều hòa hơi thở, hỏi nàng ta.
".......Nhưng mà tiểu thư.....không, thưa môn chủ."
"Hửm?”
“Tại sao môn chủ lại đích thân ra mặt cho việc vặt vãnh này?”
"Tại sao?"
"Hả?"
"Ta không thể tự mình làm điều đó sao?"
"Không, không phải vậy."
Không có gì là không thể.
Chỉ hơi lạ khi tân môn chủ Phi Sát Môn, được gọi là Tứ Đại Sát Thủ, lại tham gia vào vụ việc liên quan đến một sát thủ đã thoái lui, chứ không phải là một uỷ thác đặc biệt.
Tất nhiên, có thể là do sự thất thường từ tính cách của nàng ta.
Hà Thải Lâm cười khúc khích nhìn Cao Toản.
“Tranh thủ rèn sắt khi còn nóng đi nào, xuất phát đến Nghiên Mộc Kiếm Trang thôi.”
Thấy nàng ta cao hứng như vậy, sắc mặt Cao Toản trở nên tối sầm.
‘Dùng cách nào cũng được, nhất định phải báo cho công tử biết.'
Nếu không, mạng sống của hắn ta có thể thực sự gặp nguy hiểm.
* * *
-Bốp! Bốp! Bốp! Bốp!
Mộc Kinh Vân đã thực hiện các động tác cơ bản được coi là nền tảng của kiếm thuật được gần ba canh giờ.
Mặc dù hắn chỉ mới bắt đầu luyện tập võ thuật nghiêm túc được bốn ngày, nhưng tư thế của hắn cứ như đã được trau dồi trong nhiều năm.
Nhìn thấy điều này, Thanh Linh chép miệng.
'Cái quái gì thế này?'
Cái tên này đang tự học võ thuật sao?
Nàng đã nghĩ rằng hắn sẽ yêu cầu nàng giúp đỡ, nhưng điều đó đã không xảy ra.
Nhưng hắn vẫn có thể trưởng thành đến mức này.
'........Thật là khó tin.'
Nàng đã từng thấy rất nhiều kẻ tài năng trong đời.
Nhưng đây là lần đầu tiên nàng gặp trường hợp như vậy.
Thông thường, khi bắt đầu luyện tập võ thuật, người ta sẽ trau dồi các thức cơ bản.
Thức là một dạng hình, và khi các thức này được kết nối với nhau, chúng phát triển thành một siêu thức.
Vì vậy, việc học các thức rất quan trọng.
'Lý do lặp đi lặp lại cùng một tư thế là để làm cho cơ thể quen với nó.'
Trong võ lâm, những cuộc đối đầu sinh tử thường xuyên xảy ra.
Trong những khoảnh khắc đó, thắng bại được quyết định trong tích tắc.
Khi đang so chiêu ngươi sẽ không có nhiều thời gian để suy nghĩ phán đoán, thắng bại hoàn toàn phụ thuộc vào mức độ quen thuộc của cơ thể ngươi với các thức.
Vì vậy, các võ sĩ liên tục lặp đi lặp lại các tư thế khi luyện tập.
Tuy nhiên,
'........Ngoại trừ lần đầu tiên cần làm quen để nắm bắt tư thế chính xác, kể từ lần thứ hai đến giờ, hắn chưa từng sai.'
Mộc Kinh Vân không có sai sót nào trong tư thế của mình.
Hắn lặp đi lặp lại tư thế này hàng chục lần trong ba canh giờ, và hắn không sai sót chút nào.
Điều này chỉ có thể xảy ra khi hắn thoả mãn được hai điều kiện.
'Đầu tiên là trí nhớ phi thường, thứ hai là thể xác của hắn có thể nắm bắt và hiện thực hóa được những ký ức mà hắn đã thu nạp.'
Cái này có thể xem như kỳ tích.
Ngay cả khi có trí nhớ phi thường, thì cũng chưa chắc cơ thể sẽ chịu phối hợp để làm theo.
Nhưng tên này có thể làm được.
Hắn có thể di chuyển cơ thể chính xác theo những gì hắn đã học được, hoặc những gì hắn muốn.
Hầu như không có sai sót nào.
Một số động tác cần có thời gian để thích nghi, phải liên tục lặp đi lặp lại chúng vì những cơ bắp cần thiết vẫn chưa phát triển, nếu không có quá trình lặp đi lặp lại này thì việc luyện tập trong thời gian dài sẽ trở nên vô nghĩa.
-Hừ.
Khói thuốc bay lên.
Thanh Linh tiếp tục phì phèo tẩu thuốc của mình.
Nhìn tên này, nàng cứ muốn dạy dỗ hắn chút ít.
Tuy nhiên, nàng đã kìm nén nó lại.
Kiến thức của nàng, chỉ những ai có tư cách mới được học.
Và dù sao thì tên này cũng đã có được Phá Tư Bát Thức, có thể được coi là võ công đỉnh cao.
Chỉ riêng thế thôi cũng đã là một điều vô cùng may mắn.
-Bốp!
Mộc Kinh Vân đã thực hiện xong một vòng tư thế cơ bản nữa, hắn nhanh chóng điều chỉnh trạng thái và lấy lại hơi thở.
"Hừ."
-Khi nào thì ngươi mới chịu dừng lại đây?
Thanh Linh hỏi hắn như vậy.
Nàng hỏi cũng phải thôi, mặt trời đã bắt đầu lặn cơ mà.
"Có phải vậy không?"
Sau khi xử lý Ngoại đường chủ, để Ma Tăng chiến lấy cơ thể của ông ta, hành động của Mộc Kinh Vân, cũng đã tự do hơn trước đây, hắn đã dành hẳn bốn ngày để luyện tập võ thuật, nắm hết những kỹ thuật cơ bản của Nghiên Mộc Kiếm Trang.
Mục đích ban đầu của hắn khi đến đây là để học võ thuật, hắn vẫn chưa bao giờ quên.
'Điều kiện như bây giờ thật tốt.'
Thật tuyệt vời vì không bị ai làm phiền.
Tất nhiên, Mộc Kinh Vân đoán rằng điều này sẽ không kéo dài được lâu.
Có lẽ khi Trang chủ trút hơi thở cuối cùng, những rắc rối sẽ liên tiếp xảy ra.
'Rời đi vào thời điểm thích hợp cũng không phải là một ý tưởng tồi.'
Dù sao thì hắn cũng đã học được võ thuật.
Không cần thiết phải ở lại đây.
Dù sao thì mục đích chỉ có một.
-Rắc!
Làm một ly rượu từ hộp sọ của kẻ đã giết gia gia và dâng nó lên bàn thờ.
Mộc Kinh Vân mỉm cười nói.
Dùng bữa tối nhé?"
Nghe vậy, khóe miệng của Thanh Linh vui vẻ cong lên.
* * *
-Ực ực!
Ngồi đối diện với Mộc Kinh Vân đang cầm sách là một nữ thị tỳ đang say sưa ăn uống.
Nữ thị tỳ ăn thịt lợn chua ngọt, uống cạn ly rượu và nở nụ cười hạnh phúc.
"Ừm. Vẫn là hương vị này."
Nhìn vẻ mặt như trẻ con của nàng, Mộc Kinh Vân bật cười.
Nữ thị tỳ rót rượu, hỏi.
“Ngươi cười gì chứ?"
"Vì ngài có vẻ rất vui."
"Một trong ba niềm vui của người sống là ăn uống. Ngay cả khi ngươi lăn lộn trong đống phân chó, khi được ăn ngon, ngươi cũng sẽ nhận ra rằng cuộc sống này thật tốt đẹp."
Nữ thị tỳ chính Thanh Linh.
Nàng luôn nhập vào cơ thể của thị tỳ hầu hạ mỗi khi đến giờ ăn.
Trong bốn ngày qua, đây là niềm vui của nàng.
-Cạch! Cạch!
Vấn đề là nó không kéo dài được lâu.
Thanh Linh tặc lưỡi khi nhìn mu bàn tay đang cầm ly rượu của mình.
"Chậc chậc."
Những mạch máu đen kịt đang nổi lên.
Thân xác phàm tục không thể chịu đựng được linh hồn của nàng, người đã đạt đến cảnh giới Si Mị Võng Lượng.
Bốn ngày trước, nàng đã cố gắng nhập vào thể xác của một thị tỳ xinh đẹp nào đó, nhưng thị tỳ đó suýt chết.
"Nha đầu này không thể chịu đựng được dù chỉ một khắc."
"Hãy kiên nhẫn một chút. Cho đến khi có được một cơ thể thích hợp."
"Nhanh lên và tìm cho bổn tọa một cái đi."
Nghe nàng nói, Mộc Kinh Vân mỉm cười.
Thực ra, hắn không có ý định tìm cho nàng một cơ thể ngay bây giờ.
Thanh Linh, oan hồn có cấp bậc cao, luôn có thể ở bên cạnh hắn, là một quân át chủ bài quan trọng của hắn.
"Đừng có mà lười biếng."
"Vâng, vâng."
"Nhân tiện, ngươi quan tâm đến phương thuật quá rồi đấy."
"Vì nó thú vị."
Cuốn sách mà Mộc Kinh Vân đang đọc là Lục Nhân Hàng Linh Thuật, một cuốn sách của Sóc phương sĩ đã chết.
Mộc Kinh Vân đã lấy hết những thứ hữu ích trên người Sóc.
Trong đó có một số bí kíp phương thuật và bùa chú liên quan đến nó.
Những thứ này đã thu hút sự chú ý của Mộc Kinh Vân.
"Có rất nhiều phương thuật thú vị ở đây. Ví dụ, người chết..."
-Khụ!
Mộc Kinh Vân cau mày, quay đầu sang một bên.
Thanh Linh trợn mắt trước thái độ của Mộc Kinh Vân.
"Ngươi thực sự đã trở nên nhạy bén hơn rồi đấy."
Nghe lời khen đó, Mộc Kinh Vân đóng cuốn sách lại và đứng dậy.
-----------------
Tại phòng của Cao Toản hộ vệ.
Cao Toản đưa cho Hà Thải Lâm một bộ y phục.
"Đây là y phục của các nữ tỳ."
Nàng ta nhấc bộ y phục lên xem xét và lẩm bẩm.
"Nó quê mùa quá. Quần áo của kỹ nữ còn tốt hơn."
Cao Toản liếc nhìn nàng ta.
Hắn ta cần phải dùng cách nào đó để thông báo điều này cho Mộc Kinh Vân, nhưng nàng ta không cho hắn ta cơ hội.
Rồi hắn ta nghĩ đến việc sử dụng y phục của nữ tỳ như một kế sách.
Hắn ta sẽ nhân lúc nàng ta thay quần áo để lẻn đến chỗ Mộc Kinh Vân và cảnh báo cho hắn.
Cao Toản cúi đầu nói.
"Thưa Môn chủ. Ta sẽ ra ngoài trong khi ngài thay y phục."
"Sao? Thúc không muốn xem à?"
"Làm sao có thể như vậy được?"
"Cơ hội để nhìn thấy cơ thể trần trụi của một người như ta không phải lúc nào cũng có."
Nàng ta nói vậy và khẽ khoe xương quai xanh của mình.
"Khụ khụ."
Nàng ta vẫn đang trêu chọc hắn ta.
Chả hiểu sao mà tiền Môn chủ lại trao quyền cho nàng ta khi tính cách của nàng ta vẫn thế này…
Cao Toản cúi gập người và định rời đi.
Hà Thải Lâm mỉm cười và nói với hắn ta.
"Đa tạ Cao thúc. Nhờ thúc mà ta đã dễ dàng vào được đây."
Nghe vậy, Cao Toản cảm thấy cay đắng trong lòng.
Hắn ta bị ép buộc vào trong bất kể ý muốn của mình, và đây không phải là lúc để nghe lời đa tạ.
"Không có gì. Vậy thì ta sẽ ra ngoài..."
Lời nói của hắn ta chưa kịp dứt.
-Phù phù phù phù phù!
'!?’
Kim châm vào ma huyệt.
Đó là ám khí tẩm độc.
Cao Toản bối rối nhìn nàng ta.
Hà Thải Lâm hạ tay phải đang vuốt ve chiếc nhẫn xuống.
Rồi nàng ta tiến lại gần, thì thầm.
"Thúc không cần phải làm vậy."
"Sao? Sao cơ"
"Việc của thúc đến đây là đủ rồi."
"Cái gì?
"Ta nói là đến đây thôi."
"M-môn chủ?"
"Thúc nghĩ rằng ta sẽ tin vào cái cớ ngớ ngẩn mà thúc nói sao? Hừ."
'Mẹ kiếp.'
Cao Toản cắn chặt môi.
Ngay từ đầu, nàng ta đã không tin lời hắn ta nói.
Nàng ta chỉ lợi dụng hắn ta để dễ dàng thâm nhập mà có thể tránh khỏi mạng lưới canh gác của Nghiên Mộc Kiếm Trang mà thôi.
"Thúc vẫn ngoan ngoãn ở lại đây ngay cả khi Cam thúc đã chết, có nghĩa là ngươi đã khuất phục. Một kẻ vô dụng bị mất võ công và phải thoái lui sao phải giả vờ trả thù chứ? Hừ."
Hà Thải Lâm chế nhạo Cao Toản.
Nụ cười của nàng ta khiến Cao Toản nghiến răng.
Tính cách méo mó của nàng ta vẫn không thay đổi so với trước đây, khiến hắn ta chán ghét.
Thật là khó hiểu làm sao nàng ta vượt qua được Bách Nhật Bách Sát để trở thành trụ cột của Phi Sát Môn chứ…
'!?’
Bỗng nhiên, Cao Toản cau mày, mở miệng.
"Chẳng lẽ... ngươi đang trong thời gian thử thách Bách Nhật Bách Sát?"
Nghi thức để trở thành môn chủ Phi Sát Môn.
Để làm được điều đó, người ta phải trải qua một thử thách gọi là Bách Nhật Bách Sát.
Trước câu hỏi của hắn ta, Hà Thải Lâm im lặng và cong môi lên.
Đó là một dấu hiệu khẳng định.
'Hừ.'
Có gì đó không ổn.
Thật kỳ lạ nếu như nàng ta đã lên chức môn chủ nhưng lại đích thân đến để xử lý chuyện này.
Chỉ có một cách giải thích duy nhất, nàng ta vẫn đang trong quá trình thử thách Bách Nhật Bách Sát.
Hà Thải Lâm mỉm cười nói.
"Xem ra ngươi cũng không hoàn toàn ngu ngốc. Đúng vậy. Vật tế thứ sáu mươi của Bách Nhật Bách Sát chính là Tam công tử Nghiên Mộc Kiếm Trang, Mộc Kinh Vân.
"........."
Cao Toản cảm thấy mệt mỏi vì sự bất lực của mình.
Từ khi nào mà mọi chuyện lại rối tung lên như thế này?
Kể từ khi tên giả mạo Mộc Kinh Vân xuất hiện, mọi thứ trở nên tồi tệ.
Hay là do bản thân hắn ta quá yếu đuối, không thể thoát khỏi nhị lưu cho dù đã lớn tuổi nên mới bị xoay như chong chóng đúng không?
Lúc đó, Hà Thải Lâm rút con dao găm ra khỏi thắt lưng Cao Toản.
"Ng, ngươi định làm gì?"
Nghe hắn ta hỏi, Hà Thải Lâm mỉm cười nói.
“Để báo thù cho Cam thúc, thúc đã giết chủ nhân của mình sau đó tự sát để tạ tội, hiểu chưa?”
"Ng, ngay từ đầu....."
-Cạch cạch!
Hà Thải Lâm cũng phong ấn cả á huyệt của Cao Toản.
Rồi nàng ta đưa ngón trỏ lên môi và thì thầm.
"Suỵt. Im lặng nào. Dù sao thì thúc cũng là một phần của Phi Sát Môn, nên ta sẽ cho thúc chết một cách danh dự."
Nói xong, Hà Thải Lâm định cắt cổ Cao Toản.
Ngay lúc đó.
-Phựt! Xoẹt!
Con dao găm trong tay nàng ta rơi khỏi tay và bay xuyên qua tấm bình phong.
'!?’
-Rầm!
Qua tấm bình phong bị đâm thủng, người ta có thể nhìn thấy ai đó đang cầm con dao găm.
Đôi mắt của Hà Thải Lâm mở to.
'Hừ......cái tên hiến tế cho Bách Nhật Bách Sát đây sao?'
-Rầm!
Trong khi nàng ta đang ngạc nhiên, người đó đá tung cánh cửa và bước vào.
Người đó chính là Mộc Kinh Vân.
"Cao Toản hộ vệ. Ngươi có sao không?"
Lần đầu tiên, Cao Toản cảm thấy cái tên ác ma này thật tuyệt con mẹ nó vời!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook