PS 143,7
-
Chương 82
"Bảo bối, ngươi có tin vào luân hồi không?" Nàng nhìn vào mắt ta hỏi.
Ta lăng lăng nhìn nàng, nghĩ sao tự nhiên nàng lại hỏi vấn đề này.
Nàng chỉ hỏi một câu như thế, thì đứng dậy thu dọn chén bát.
Ta đi theo phía sau nàng giúp đỡ nàng cùng nhau thu dọn, nhưng từ khí tức nàng tản mát ra, ta có thể cảm giác được rất rõ rang sự u buồn của nàng.
Ta nhẹ nhàng từ phía sau thay nàng làm chuyện rửa chén, nàng không có từ chối, xoay người ôm ta.
Cứ như vậy, ta bị nàng ôm, giúp nàng rửa chén sạch sẽ.
"Ta vốn không tin, nhưng khi gặp ngươi, khiến ta phải tin tưởng." Lúc ta ôm nàng ngồi ở sô pha thì nàng mở miệng nói.
"Ta? Ta khiến ngươi phải tin tưởng?" Ta lập lại câu nói của nàng một lần.
"Ân." Nàng gật đầu, tựa ở trên vai ta.
Ta ôm nàng càng chặt.
"Đối với ta mà nói ngươi rất đặc biệt, bởi vì lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi, ta nhớ đến nàng." Nàng tựa ở trong lòng ta nói.
"Chúng ta rất giống nhau sao?" Ta hỏi nàng.
"Ân, ta vẫn nói với bản thân, bất quá chỉ là giống nhau mà thôi, trên thế giới này có rất nhiều người mạc danh kỳ diệu mà giống nhau, không có gì lạ." Nàng ngừng một chút lại tiếp tục nói.
Ta tựa ở phía sau nàng, hôn nhẹ lên tóc của nàng.
"Ta không có cách nào khống chế được muốn nhìn ngươi nhiều thêm vài lần, lúc bắt đầu có lẽ là đối với hình dạng của nàng không muốn xa rời, nhưng ta dần dần phát hiện, đôi mắt của ngươi cũng có sự u buồn như đôi mắt nàng, thế nhưng sự u buồn kia song song mang theo dã tâm. Thật giống như lúc đó, khi nàng nói với ta nàng muốn làm lão sư tiếng Anh. Thậm chí từng động tác khi ngươi viết bài trong giờ học, từng biểu tình khi ngươi nói chuyện lúc tới văn phòng của ta thảo luận bài thi tốt nghiệp tiếng Anh, mỗi cái giở tay nhấc chân đều rất giống nàng." Nàng quay đầu nhìn ta, lấy tay nhẹ nhàng vỗ về gương mặt ta.
"Sau đó thì sao?" Ta muốn nghe nàng tiếp tục nói hết.
"Sau đó a, khi ta muốn tìm lý do giữ ngươi lại để trò chuyện thì ngươi biến mất 2 tuần a." Nàng dùng ngữ khí oán giận nói.
"Xin lỗi...Vậy bây giờ, ta vẫn là rất giống nàng sao?" Ta mang theo một chút bất an hỏi.
Nàng lắc đầu.
"Ngươi a, so với nàng gian trá giảo hoạt hơn! Cũng so với nàng càng làm cho người ta đau lòng." Nàng nhìn vào mắt ta, mang theo ôn nhu cùng không đành lòng.
"Thật sao?" Ta hỏi nàng, nhưng ta cũng không biết ta là hỏi phần giảo hoạt hay phần đau lòng.
"Ta thừa nhận, ngay từ đầu ta muốn từ trên người ngươi tìm được càng nhiều bóng dáng của nàng, ta thậm chí cho rằng, ngươi là nàng chuyển thế tới, chúng ta vừa vặn cách nhau 16 tuổi, ha hả, rất ngốc đi." Nàng cười nói.
Ta đau lòng hôn lên trán của nàng.
"Nhưng sau đó, ta dần dần phát hiện, ta không chỉ bị hấp dẫn bởi vì sự giống nhau giữa ngươi và nàng, càng hấp dẫn ta chính là tình yêu ngươi dành cho Tiểu Kiệt cùng mẹ ngươi thứ ta chưa từng thấy được từ nàng, điều đó làm cho sự u buồn của ngươi không giống nàng. Sự u buồn của nàng, là một loại không có cách nào hình dung, là loại u buồn lạnh lẽo trong sạch, ta tới gần nàng, muốn sưởi ấp cho nàng; thế nhưng của sự u buồn ngươi, là một loại u buồn ấm áp, ngươi u buồn, là vì ngươi yêu, ngươi quan tâm người khác, lo lắng bản thân có quan tâm người khác tốt hay không, sự u buồn của ngươi, đều là vì người khác. Cái loại u buồn này, khiến ta cảm thấy ấm áp, muốn tới gần, thậm chí, muốn trở thành một phần trong sự u buồn của ngươi. Ta tiếp cận ngươi không phải vì muốn sưởi ấp cho ngươi, mà là muốn được ngươi sưởi ấm. Còn có, ngươi khi đó, khiến ta nghĩ ngươi đem tất cả tình yêu đều dành cho người nhà, một chút cũng không nghĩ tới bản thân, cho nên đau lòng muốn thay ngươi nghĩ đến bản than ngươi." Lời của nàng khiến ta nghĩ tới nàng đã từng nói ta hiểu chuyện thành thục đến làm cho người khác đau lòng.
"Ta ngay từ đầu đã biết ngươi rất thích ta, tựa như ta nói, ta làm lão sư lâu như vậy, tình cảm sinh viên đối với ta ta làm sao sẽ không biết, chỉ là ta cũng không có để ý tới. Thế nhưng ta phát hiện, ta không cách nào quên đi ánh mắt của ngươi. Thành thật mà nói, lúc đầu ta rất hoảng, ngươi là sinh viên, hơn nữa chúng ta cách nhau 16 tuổi, ta đã từng cố gắng khắc chế bản thân không chú ý tới ngươi, không nhìn tới ngươi, nhưng cũng vô ích, cuối cùng ta chỉ có thể từ bỏ, tùy ý bản thân đối tốt với ngươi, tới gần ngươi." Nàng giống như đang bày tỏ nói.
"Vậy vì sao khi lần đầu tiên ta nói ta thích ngươi ngươi lại không đáp ứng ta?" Ta hỏi.
"Bởi vì ta muốn biết rõ ràng, ta là thích chính bản thân người, hay là tìm bóng dáng của nàng." Nàng nhìn vào ánh mắt ta, là nghiêm túc không gì sánh được.
"Vậy sau đó?" Ta lại hỏi.
"Sau đó, khi ta bình tĩnh hảo hảo suy nghĩ, mới phát hiện, ta đã lâu không còn nghĩ tới nàng, thủ nhi đại chi, là mỗi khi ở một mình, luôn bất giác lo lắng cho ngươi, nghĩ ngươi đang làm cái gì, nhớ đến mỗi một biểu tình của ngươi, sau đó ta còn phát hiện, ta muốn nắm tay ngươi, muốn hôn ngươi..." Nàng càng nói càng xấu hổ.
"Ngươi đang xấu hổ sao?" Ta cố ý hỏi nàng.
"Ngươi rất đáng ghét! Ta không thể xấu hổ sao? Nói những thứ này không phải giống như bảy tỏ một lần nữa sao..." Lúc nàng kháng nghị, toàn bộ đều hòa tan tại trong miệng ta.
"Tiếp tục nói, ta còn muốn nghe." Chờ ta hôn được rồi, mới buông nàng ra.
"Ngươi thực sự, được tiện nghi còn khoe mã..." Nàng oán giận.
Ta cho nàng một biểu tình "Không có biện pháp, ta vốn là như vậy".
"Vấn đề khiến ta phiền não, thực sự là khoảng cách 16 tuổi... Thế nhưng sau đó, có người đùa giỡn thủ đoạn a, đem ta đuổi ra khỏi nhà, ta chỉ có thể bất chấp tất cả mà đáp ứng a, nếu không phải làm sao bây giờ..." Nàng bất đắc dĩ nói.
"Oa! Hóa ra khi đó ngươi nghĩ nhiều như vậy, ta còn cho rằng, ngươi vẫn luôn là lão thần tiên khắp nơi rất tiêu sái!" Ta đùa với nàng nói.
"Ta có thể ở trước mặt ngươi bất an sao? Như vậy chúng ta làm thế nào tiếp tục ở chung? Hai người cùng bất an, làm thế nào cùng một chỗ lâu dài?" Nàng nhìn ta hỏi.
"Khổ cực cho ngươi..." Đến lượt ta đau lòng.
"Ta phải thừa nhận, sự bất an kia vẫn luôn tồn tại, cho nên mới sẽ làm ta quyết định buông tay ngươi..." Nàng cụp ánh mắt nói.
"Vậy còn bây giờ? Còn bất an không?" Ta đem nàng ôm vào trong lòng, nghiêm túc ôm.
"Hiện tại bất an, là ta sợ có một ngày sẽ đi trước ngươi..." Nàng ngẩng đầu nhìn ta nói.
"Cái này ngươi không cần lo lắng, nếu thật có một ngày như thế, ta sẽ hảo hảo tiếp tục sống. Bởi vì, ta muốn thay ngươi tiếp tục yêu ta. Hơn nữa, ta cũng mong muốn ngươi đi trước, ta không muốn cho ngươi, lần thứ hai trải qua sự đau đớn khi mất đi." Ta nhìn vào đôi mắt của nàng nói.
"Promise me, you will take care of yourself, when I can"t be with you." Nàng đưa tay vuốt ve gương mặt của ta.
"I promise." Ta nói xong, hôn lên môi của nàng.
Đêm hôm đó, chúng ta chỉ là nghiêm túc ôm nhau, nhìn vào mắt đối phương, cho đến khi chìm vào giấc ngủ.
Ta lăng lăng nhìn nàng, nghĩ sao tự nhiên nàng lại hỏi vấn đề này.
Nàng chỉ hỏi một câu như thế, thì đứng dậy thu dọn chén bát.
Ta đi theo phía sau nàng giúp đỡ nàng cùng nhau thu dọn, nhưng từ khí tức nàng tản mát ra, ta có thể cảm giác được rất rõ rang sự u buồn của nàng.
Ta nhẹ nhàng từ phía sau thay nàng làm chuyện rửa chén, nàng không có từ chối, xoay người ôm ta.
Cứ như vậy, ta bị nàng ôm, giúp nàng rửa chén sạch sẽ.
"Ta vốn không tin, nhưng khi gặp ngươi, khiến ta phải tin tưởng." Lúc ta ôm nàng ngồi ở sô pha thì nàng mở miệng nói.
"Ta? Ta khiến ngươi phải tin tưởng?" Ta lập lại câu nói của nàng một lần.
"Ân." Nàng gật đầu, tựa ở trên vai ta.
Ta ôm nàng càng chặt.
"Đối với ta mà nói ngươi rất đặc biệt, bởi vì lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi, ta nhớ đến nàng." Nàng tựa ở trong lòng ta nói.
"Chúng ta rất giống nhau sao?" Ta hỏi nàng.
"Ân, ta vẫn nói với bản thân, bất quá chỉ là giống nhau mà thôi, trên thế giới này có rất nhiều người mạc danh kỳ diệu mà giống nhau, không có gì lạ." Nàng ngừng một chút lại tiếp tục nói.
Ta tựa ở phía sau nàng, hôn nhẹ lên tóc của nàng.
"Ta không có cách nào khống chế được muốn nhìn ngươi nhiều thêm vài lần, lúc bắt đầu có lẽ là đối với hình dạng của nàng không muốn xa rời, nhưng ta dần dần phát hiện, đôi mắt của ngươi cũng có sự u buồn như đôi mắt nàng, thế nhưng sự u buồn kia song song mang theo dã tâm. Thật giống như lúc đó, khi nàng nói với ta nàng muốn làm lão sư tiếng Anh. Thậm chí từng động tác khi ngươi viết bài trong giờ học, từng biểu tình khi ngươi nói chuyện lúc tới văn phòng của ta thảo luận bài thi tốt nghiệp tiếng Anh, mỗi cái giở tay nhấc chân đều rất giống nàng." Nàng quay đầu nhìn ta, lấy tay nhẹ nhàng vỗ về gương mặt ta.
"Sau đó thì sao?" Ta muốn nghe nàng tiếp tục nói hết.
"Sau đó a, khi ta muốn tìm lý do giữ ngươi lại để trò chuyện thì ngươi biến mất 2 tuần a." Nàng dùng ngữ khí oán giận nói.
"Xin lỗi...Vậy bây giờ, ta vẫn là rất giống nàng sao?" Ta mang theo một chút bất an hỏi.
Nàng lắc đầu.
"Ngươi a, so với nàng gian trá giảo hoạt hơn! Cũng so với nàng càng làm cho người ta đau lòng." Nàng nhìn vào mắt ta, mang theo ôn nhu cùng không đành lòng.
"Thật sao?" Ta hỏi nàng, nhưng ta cũng không biết ta là hỏi phần giảo hoạt hay phần đau lòng.
"Ta thừa nhận, ngay từ đầu ta muốn từ trên người ngươi tìm được càng nhiều bóng dáng của nàng, ta thậm chí cho rằng, ngươi là nàng chuyển thế tới, chúng ta vừa vặn cách nhau 16 tuổi, ha hả, rất ngốc đi." Nàng cười nói.
Ta đau lòng hôn lên trán của nàng.
"Nhưng sau đó, ta dần dần phát hiện, ta không chỉ bị hấp dẫn bởi vì sự giống nhau giữa ngươi và nàng, càng hấp dẫn ta chính là tình yêu ngươi dành cho Tiểu Kiệt cùng mẹ ngươi thứ ta chưa từng thấy được từ nàng, điều đó làm cho sự u buồn của ngươi không giống nàng. Sự u buồn của nàng, là một loại không có cách nào hình dung, là loại u buồn lạnh lẽo trong sạch, ta tới gần nàng, muốn sưởi ấp cho nàng; thế nhưng của sự u buồn ngươi, là một loại u buồn ấm áp, ngươi u buồn, là vì ngươi yêu, ngươi quan tâm người khác, lo lắng bản thân có quan tâm người khác tốt hay không, sự u buồn của ngươi, đều là vì người khác. Cái loại u buồn này, khiến ta cảm thấy ấm áp, muốn tới gần, thậm chí, muốn trở thành một phần trong sự u buồn của ngươi. Ta tiếp cận ngươi không phải vì muốn sưởi ấp cho ngươi, mà là muốn được ngươi sưởi ấm. Còn có, ngươi khi đó, khiến ta nghĩ ngươi đem tất cả tình yêu đều dành cho người nhà, một chút cũng không nghĩ tới bản thân, cho nên đau lòng muốn thay ngươi nghĩ đến bản than ngươi." Lời của nàng khiến ta nghĩ tới nàng đã từng nói ta hiểu chuyện thành thục đến làm cho người khác đau lòng.
"Ta ngay từ đầu đã biết ngươi rất thích ta, tựa như ta nói, ta làm lão sư lâu như vậy, tình cảm sinh viên đối với ta ta làm sao sẽ không biết, chỉ là ta cũng không có để ý tới. Thế nhưng ta phát hiện, ta không cách nào quên đi ánh mắt của ngươi. Thành thật mà nói, lúc đầu ta rất hoảng, ngươi là sinh viên, hơn nữa chúng ta cách nhau 16 tuổi, ta đã từng cố gắng khắc chế bản thân không chú ý tới ngươi, không nhìn tới ngươi, nhưng cũng vô ích, cuối cùng ta chỉ có thể từ bỏ, tùy ý bản thân đối tốt với ngươi, tới gần ngươi." Nàng giống như đang bày tỏ nói.
"Vậy vì sao khi lần đầu tiên ta nói ta thích ngươi ngươi lại không đáp ứng ta?" Ta hỏi.
"Bởi vì ta muốn biết rõ ràng, ta là thích chính bản thân người, hay là tìm bóng dáng của nàng." Nàng nhìn vào ánh mắt ta, là nghiêm túc không gì sánh được.
"Vậy sau đó?" Ta lại hỏi.
"Sau đó, khi ta bình tĩnh hảo hảo suy nghĩ, mới phát hiện, ta đã lâu không còn nghĩ tới nàng, thủ nhi đại chi, là mỗi khi ở một mình, luôn bất giác lo lắng cho ngươi, nghĩ ngươi đang làm cái gì, nhớ đến mỗi một biểu tình của ngươi, sau đó ta còn phát hiện, ta muốn nắm tay ngươi, muốn hôn ngươi..." Nàng càng nói càng xấu hổ.
"Ngươi đang xấu hổ sao?" Ta cố ý hỏi nàng.
"Ngươi rất đáng ghét! Ta không thể xấu hổ sao? Nói những thứ này không phải giống như bảy tỏ một lần nữa sao..." Lúc nàng kháng nghị, toàn bộ đều hòa tan tại trong miệng ta.
"Tiếp tục nói, ta còn muốn nghe." Chờ ta hôn được rồi, mới buông nàng ra.
"Ngươi thực sự, được tiện nghi còn khoe mã..." Nàng oán giận.
Ta cho nàng một biểu tình "Không có biện pháp, ta vốn là như vậy".
"Vấn đề khiến ta phiền não, thực sự là khoảng cách 16 tuổi... Thế nhưng sau đó, có người đùa giỡn thủ đoạn a, đem ta đuổi ra khỏi nhà, ta chỉ có thể bất chấp tất cả mà đáp ứng a, nếu không phải làm sao bây giờ..." Nàng bất đắc dĩ nói.
"Oa! Hóa ra khi đó ngươi nghĩ nhiều như vậy, ta còn cho rằng, ngươi vẫn luôn là lão thần tiên khắp nơi rất tiêu sái!" Ta đùa với nàng nói.
"Ta có thể ở trước mặt ngươi bất an sao? Như vậy chúng ta làm thế nào tiếp tục ở chung? Hai người cùng bất an, làm thế nào cùng một chỗ lâu dài?" Nàng nhìn ta hỏi.
"Khổ cực cho ngươi..." Đến lượt ta đau lòng.
"Ta phải thừa nhận, sự bất an kia vẫn luôn tồn tại, cho nên mới sẽ làm ta quyết định buông tay ngươi..." Nàng cụp ánh mắt nói.
"Vậy còn bây giờ? Còn bất an không?" Ta đem nàng ôm vào trong lòng, nghiêm túc ôm.
"Hiện tại bất an, là ta sợ có một ngày sẽ đi trước ngươi..." Nàng ngẩng đầu nhìn ta nói.
"Cái này ngươi không cần lo lắng, nếu thật có một ngày như thế, ta sẽ hảo hảo tiếp tục sống. Bởi vì, ta muốn thay ngươi tiếp tục yêu ta. Hơn nữa, ta cũng mong muốn ngươi đi trước, ta không muốn cho ngươi, lần thứ hai trải qua sự đau đớn khi mất đi." Ta nhìn vào đôi mắt của nàng nói.
"Promise me, you will take care of yourself, when I can"t be with you." Nàng đưa tay vuốt ve gương mặt của ta.
"I promise." Ta nói xong, hôn lên môi của nàng.
Đêm hôm đó, chúng ta chỉ là nghiêm túc ôm nhau, nhìn vào mắt đối phương, cho đến khi chìm vào giấc ngủ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook