PS 143,7
-
Chương 81
Ngày hôm sai khi ta rời giường, nàng vừa lúc từ WC rửa mặt chải đầu đi ra.
"Muốn đi trường học sao?" Ta hỏi nàng.
"Ân, sau tuần này thì được nghỉ hè." Nàng hôn lên trán của ta.
"Ta đi theo ngươi được không?" Ta nhìn nàng hỏi.
"Để làm gì? Còn muốn học lớp của ta sao?" Nàng cười hỏi ta.
Ta gật đầu.
"Học không chán sao, thích học lớp của ta như vậy." Nàng nhéo nhéo gương mặt ta.
"Sao lại chán, học lớp của Thạch lão sư làm sao có thể chán được? Hơn nữa, ngươi còn thiếu ta một cái đáp án." Ta nói.
"Ngươi còn nhớ rõ a, được rồi, tối nay nói với ngươi. Ta đi trường học trước, ngươi đi chuẩn bị đi. Ta sẽ đem thời gian địa điểm nhắn cho ngươi." Nàng nói xong, bắt đầu chuẩn bị đi ra ngoài.
Khi ta tiễn nàng ra cửa, thấy được tờ giấy Tiểu Kiệt và Lam Hâm để trên bàn.
Nói buổi tối bọn họ hai người cũng không trở về, muốn ta tự chiếu cố bản thân.
"Mỗi ngày đều viết như nhau, viết không chán a." Ta xem xong, mở tủ lạnh tìm thức ăn.
Đột nhiên nghĩ đến một người khi ta đến Đài Loan thì quên mất ─Alisha.
Vội vã mở e-mail, quả nhiên có mấy tin nhắn của Alisha.
Ta rất "Nghiêm túc" gởi một email cho nàng, đại thể nói một chút chuyện phát sinh gần đây, ta nghĩ nàng xem xong nhất định sẽ hận không thể lập tức gọi điện thoại cho ta đi.
Không biết nàng hiện tại thế nào? Nàng cũng là một cô gái, bề ngoài kiên cường, nội tâm yếu đuối.
Khi ta viết thư xong thì Philip điện thoại tới.
"Tỷ, ngươi đang làm gì vậy?" Hắn tự động trở về vị trí đệ đệ.
"Mới vừa tỉnh ngủ, viết e-mail cho Alisha." Ta nói.
"Ngươi hôm nay muốn làm gì?" Hắn hỏi ta.
"Ta muốn đến lớp tiếng Anh của a di, trở về chỗ cũ tìm lại một chút cảm giác sinh viên." Ta cười nói.
"Ha ha! Thật thú vị!" Hắn cười to.
"Còn ngươi?" Ta hỏi hắn.
"Ta hôm nay muốn đi tìm hội bạn học cũ ở Đài Loan, buổi tối bọn họ nói muốn đi pub, ta cũng muốn đi xem pub ở Đài Loan như thế nào. Ngươi có muốn cùng tới hay không?" Hắn mang theo hưng phấn hỏi ta.
"Không được, ngươi biết ta không thích chỗ đông người." Ta từ chối hắn.
"Cũng đúng... Được rồi, ta tự mình đi là được rồi. Ác được rồi, hết tuần là mẹ được nghỉ hè, chúng ta cùng đi chỗ khác chơi đi." Hắn đột nhiên nói.
"A, ta là có thể, ngươi gọi hỏi a di đi." Tuy rằng ta nói với hắn như vậy, nhưng ta biết ta nhất định sẽ nhịn không được mà nói trước.
"Cho nên ngươi đáp ứng? Vậy thật tốt quá, mẹ nhất định cũng sẽ không từ chối!" Hắn hài lòng nói.
Ai, ta thực sự nghĩ chúng ta thật xấu. Có một loại cảm giác yêu đương vụиɠ ŧяộʍ sau lưng hắn.
Không lâu sau, ta nhận được tin nhắn của lão sư.
"Hóa ra nàng hôm nay dạy sáng tác đoản văn." Ta nhìn một chút thời gian địa điểm, tính toán còn bao nhiêu thời gian thì có thể chuẩn bị xuất phát.
Năm phút đồng hồ trước giờ chuông reo, ta mang mũ vào lớp, tìm một vị trí trong góc ngồi xuống.
Nàng cũng rất đúng giờ, vài giây sau khi chuông reo thì vào lớp.
Ta cười nhìn nàng, nhớ tới lần đầu tiên khi ta nhìn rõ nàng.
Một lát sau thì nàng thấy ta ngồi ở trong góc, đó là ánh mắt giao lưu mà chúng ta đều quen thuộc.
So với 8 năm trước, nàng xác thực có chút tiều tụy, độ cao của gót giầy cũng thấp hơn một chút, thế nhưng phong thái tự tin khi đứng ở trên đài, càng hơn dĩ vãng. Là kinh nghiệm tích lũy.
Trước khi tan học, nàng muốn mọi người dùng đề mục nàng viết trên bảng đen, viết ra một đoản văn 200 chữ, viết xong mới có thể tan học.
Sau đó ta nhìn thấy nàng hướng ta nở nụ cười một chút, ta biết nàng là cố ý. Nhưng ta vẫn là viết.
Cũng như 8 năm trước, khi tan học cũng có một đống sinh viên vây quanh nàng hỏi một chút vấn đề, quả nhiên mị lực của nàng cũng không có giảm.
"Ngươi nghĩ lão sư rốt cuộc bao nhiêu tuổi a?" Ta đột nhiên nghe được nhóm sinh viên ngồi bên cạnh đối thoại.
"Hẳn là...Tối đa là 40 tuổi, cảm giác nàng còn rất trẻ." Người bạn học nói.
"Còn trẻ như vậy đã làm hệ chủ nhiệm, nàng thật là lợi hại." Nghe thế, ta không khỏi len lén nở nụ cười.
"Hơn nữa nàng thật đẹp, ban chúng ta rất nhiều nam sinh muốn đăng ký vào lớp của nàng mà không được." Ta cười đến lớn hơn nữa, thế nhưng vẫn đang là len lén.
"Đó cũng không là trọng điểm, trọng điểm là, nàng siêu thần bí! Trang web trường học tìm khắp cũng không có chút tư liệu về nàng, ta đã search Google, hoàn toàn không có thông tin khi nàng vào trường chúng ta, tất cả thông tin đều là khi nàng còn tại C đại học, còn có, lớp của nàng không thể đăng ký trên mạng, nhất định phải đến khoa tiếng Anh mới có thể đăng ký được." Đột nhiên có người thêm vào một câu như thế.
"Khó trách lúc trước ta thử Google, cái gì cũng không có, hóa ra là nàng ra tay trước." Ta âm thầm nghĩ, hôm nào nhất định phải hỏi nàng rõ ràng.
Tiếng chuông vang lên, nàng nhanh chóng đem hai mươi mấy bài đoản văn của sinh viên xem qua, sau đó cười nói với mọi người nàng thu được đoản văn viết không tệ, văn chương viết rất có ý tứ.
Ta nhíu mày nhìn nàng, nàng chỉ liếc mắt nhìn ta, sau đó bắt đầu đọc lên đản văn nàng lấy ra.
Quả nhiên, bài thứ nhất là của ta. Này là cố ý.
Ta nhìn thấy dưới đài sinh viên châu đầu ghé tai thảo luận là, không biết là văn của ai.
Nàng đọc xong cũng không nói thêm cái gì, tiếp tục nhìn bài văn tiếp theo, sau đó tiếp tục dạy.
Tan học thì cũng là như vậy, bị sinh viên vây quanh một trận mới lấy được tự do.
"Đến phòng làm việc dưới lầu chờ ta." Nàng nhắn cho ta nói.
Ta đợi nàng xuống lầu, sau đó cùng nhau lái xe rời đi trường học.
"Philip có gọi điện thoại cho ngươi không?" Ta vừa lên xe thì hỏi.
"Có, lúc buổi trưa, hắn nói muốn đi ra ngoài chơi, ngươi đáp ứng rồi sao?" Nàng nhìn ta.
"Ta... Nên từ chối sao?" Ta hỏi nàng.
"Không có, chỉ là có chút kinh ngạc ngươi lại vui vẻ đáp ứng." Nàng nói.
"Lại nói ngươi cũng sẽ đi, có cái gì không thể đồng ý?" Ta cười hỏi nàng.
"Ngươi và Philip, thực sự không thành vấn đề sao?" Nàng mang theo một chút lo lắng hỏi.
"Ta nghĩ là, sáng nay hắn gọi ta tỷ tỷ. Khi hắn vừa mới quen ta, trước khi ta bị bệnh đều là gọi như vậy." Đó là một loại thoải mái sau khi từ bỏ.
"Ân, vậy là tốt rồi, chúng ta đi ăn cơm đi." Trên mặt nàng lại xuất hiện nụ cười mê chết người kia.
"Lại ăn sao? Ta với ngươi cùng một chỗ thật là ăn endless..." Ta nghĩ tới thời gian trước đây khi còn ở trường.
"Ngày hôm nay muốn ăn cái gì?" Nàng quay đầu mỉm cười hỏi.
"Muốn ăn đồ ngươi nấu." Ta thành thật nói.
"Hảo, chúng ta đây đi mua đồ ăn." Nàng đem xe chạy đến siêu thị.
Ta lại nghĩ tới, trước kia khi nàng đến Mỹ, lúc chúng ta cùng nhau đi siêu thị.
"Thế nào? Ngươi ngày hôm nay sao lại vẫn không yên lòng?" Tay nàng quơ quơ trước mắt ta.
"Không có gì, chỉ là vẫn nhớ tới chuyện trước đây." Ta cười, cầm tay nàng.
"Đều có hiện tại cùng tương lai, lại vẫn nhớ tới chuyện trước kia a." Nàng gõ gõ đầu ta.
Chúng ta bèn nhìn nhau cười.
Trở lại nhà nàng, chúng ta cùng nhau nấu cơm.
"Sau này, có thể vẫn như vậy sao?" Khi đang ăn thì ta hỏi nàng.
"Vì sao không thể?" Nàng hỏi lại ta.
"Ta đang nghĩ khi ta ở Đài Loan phải làm cái gì..." Ta nói.
"Ngươi muốn đi dạy sao?" Nàng hỏi ta.
"Không muốn..." Ta lắc đầu.
"Vậy ngươi muốn làm gì? Tô tiến sĩ." Nàng nhìn ta hỏi.
"Nếu không, ngươi từ chức theo ta quay về Mỹ được rồi, lại nói ta ở đó không lo không tìm được công việc." Ta xấu xa nói.
"Hay thật, tốt nhất là ta có thể nói muốn từ chức thì từ chức." Nàng tức giận nói.
"Có thể a, trước kia ngươi từ C đại học tới đây không phải như vậy." Ta phản kích nàng.
"Hiện tại không giống a, ta bây giờ lại không phải chỉ là một lão sư." Nàng vừa nói vừa lấy cho ta một chén canh đầy.
"Ta nghĩ đến một việc, vì sao ta Google không được thông tin của ngươi ở đây?" Ta nhìn nàng hỏi
"A, ngươi từng Google sao." Nàng mang theo nụ cười khi thực hiện được quỷ kế.
"Đúng vậy, bây giờ ai không nghĩ Google a?" Ta tức giận hỏi.
"Ân, đó là điều kiện ta yêu cầu trường học." Nàng trả lời.
"Cái gì? Ngươi yêu cầu trường học loại điều kiện này?" Ta không tin nổi hỏi.
"Ân a, lúc trước trường học liên hệ với ta, có hỏi ta về vấn đề tiền lương, ta trả lời bọn họ, tiền lương thế nào ta cũng không có ý kiến, nhưng ta chỉ yêu cầu bảo mật thông tin của ta. Như là không đang trên trang web trường, đại loại vậy. Trường học cũng có hỏi ta nguyên nhân, ta chỉ trả lời bởi vì một ít lý do cá nhân, cho nên mong muốn bọn họ có thể thông cảm." Nàng thành thật nói.
"Trời ạ! Cho nên trường học đáp ứng yêu cầu quỷ này của ngươi?" Ta kêu to hỏi.
"Ngươi sao lại kích động như vậy a? Bọn họ không có đáp ứng ngay lập tức, là suy nghĩ một thời gian mới đáp ứng. Ai nha, dù sao ta trước đây tại C đại học cũng là một giáo sư tốt đẹp nha." Nàng đắc ý nói.
"Ngươi làm như vậy, là không muốn để ta tìm được ngươi sao?" Kỳ thực đây mới là trọng điểm ta muốn biết.
"Ta cũng không biết nữa, mấy năm nay ta thực sự rất mâu thuẫn, ta mong muốn ngươi không cần tìm ta, nhưng lại không có cách nào khắc chế chờ mong có một ngày ngươi sẽ tìm được ta." Nàng nói.
"Ta nhất định sẽ tìm ngươi a." Ta nói.
"Ta biết ngươi nhất định sẽ tìm ta, cho nên ta chỉ có thể đem bản thân giấu thật tốt, cho ngươi không thể dễ dàng như vậy tìm được." Nàng bướng bỉnh nói.
"Ngươi thực sự rất xấu! Cư nhiên thực sự muốn rời đi ta." Ta có chút tổn thương.
"Xin lỗi...Ta hiện tại thực sự biết sai rồi." Nàng ngồi ở bên cạnh hôn lên gương mặt ta dỗ dành ta.
"Ai, được rồi, ta biết rồi." Đối với sự ôn nhu mang theo làm nũng của nàng, thủy chung là yếu điểm của ta.
Nàng cười cười, thoả mãn trở lại bàn ăn cùng ta ăn xong bữa cơm.
"Còn có, ngươi còn thiếu ta một cái đáp án." Ta vừa ăn canh vừa nói.
Nàng chậm rãi cầm chén ăn xong muỗng canh cuối cùng, sau đó mới nhìn vào ánh mắt của ta.
"Muốn đi trường học sao?" Ta hỏi nàng.
"Ân, sau tuần này thì được nghỉ hè." Nàng hôn lên trán của ta.
"Ta đi theo ngươi được không?" Ta nhìn nàng hỏi.
"Để làm gì? Còn muốn học lớp của ta sao?" Nàng cười hỏi ta.
Ta gật đầu.
"Học không chán sao, thích học lớp của ta như vậy." Nàng nhéo nhéo gương mặt ta.
"Sao lại chán, học lớp của Thạch lão sư làm sao có thể chán được? Hơn nữa, ngươi còn thiếu ta một cái đáp án." Ta nói.
"Ngươi còn nhớ rõ a, được rồi, tối nay nói với ngươi. Ta đi trường học trước, ngươi đi chuẩn bị đi. Ta sẽ đem thời gian địa điểm nhắn cho ngươi." Nàng nói xong, bắt đầu chuẩn bị đi ra ngoài.
Khi ta tiễn nàng ra cửa, thấy được tờ giấy Tiểu Kiệt và Lam Hâm để trên bàn.
Nói buổi tối bọn họ hai người cũng không trở về, muốn ta tự chiếu cố bản thân.
"Mỗi ngày đều viết như nhau, viết không chán a." Ta xem xong, mở tủ lạnh tìm thức ăn.
Đột nhiên nghĩ đến một người khi ta đến Đài Loan thì quên mất ─Alisha.
Vội vã mở e-mail, quả nhiên có mấy tin nhắn của Alisha.
Ta rất "Nghiêm túc" gởi một email cho nàng, đại thể nói một chút chuyện phát sinh gần đây, ta nghĩ nàng xem xong nhất định sẽ hận không thể lập tức gọi điện thoại cho ta đi.
Không biết nàng hiện tại thế nào? Nàng cũng là một cô gái, bề ngoài kiên cường, nội tâm yếu đuối.
Khi ta viết thư xong thì Philip điện thoại tới.
"Tỷ, ngươi đang làm gì vậy?" Hắn tự động trở về vị trí đệ đệ.
"Mới vừa tỉnh ngủ, viết e-mail cho Alisha." Ta nói.
"Ngươi hôm nay muốn làm gì?" Hắn hỏi ta.
"Ta muốn đến lớp tiếng Anh của a di, trở về chỗ cũ tìm lại một chút cảm giác sinh viên." Ta cười nói.
"Ha ha! Thật thú vị!" Hắn cười to.
"Còn ngươi?" Ta hỏi hắn.
"Ta hôm nay muốn đi tìm hội bạn học cũ ở Đài Loan, buổi tối bọn họ nói muốn đi pub, ta cũng muốn đi xem pub ở Đài Loan như thế nào. Ngươi có muốn cùng tới hay không?" Hắn mang theo hưng phấn hỏi ta.
"Không được, ngươi biết ta không thích chỗ đông người." Ta từ chối hắn.
"Cũng đúng... Được rồi, ta tự mình đi là được rồi. Ác được rồi, hết tuần là mẹ được nghỉ hè, chúng ta cùng đi chỗ khác chơi đi." Hắn đột nhiên nói.
"A, ta là có thể, ngươi gọi hỏi a di đi." Tuy rằng ta nói với hắn như vậy, nhưng ta biết ta nhất định sẽ nhịn không được mà nói trước.
"Cho nên ngươi đáp ứng? Vậy thật tốt quá, mẹ nhất định cũng sẽ không từ chối!" Hắn hài lòng nói.
Ai, ta thực sự nghĩ chúng ta thật xấu. Có một loại cảm giác yêu đương vụиɠ ŧяộʍ sau lưng hắn.
Không lâu sau, ta nhận được tin nhắn của lão sư.
"Hóa ra nàng hôm nay dạy sáng tác đoản văn." Ta nhìn một chút thời gian địa điểm, tính toán còn bao nhiêu thời gian thì có thể chuẩn bị xuất phát.
Năm phút đồng hồ trước giờ chuông reo, ta mang mũ vào lớp, tìm một vị trí trong góc ngồi xuống.
Nàng cũng rất đúng giờ, vài giây sau khi chuông reo thì vào lớp.
Ta cười nhìn nàng, nhớ tới lần đầu tiên khi ta nhìn rõ nàng.
Một lát sau thì nàng thấy ta ngồi ở trong góc, đó là ánh mắt giao lưu mà chúng ta đều quen thuộc.
So với 8 năm trước, nàng xác thực có chút tiều tụy, độ cao của gót giầy cũng thấp hơn một chút, thế nhưng phong thái tự tin khi đứng ở trên đài, càng hơn dĩ vãng. Là kinh nghiệm tích lũy.
Trước khi tan học, nàng muốn mọi người dùng đề mục nàng viết trên bảng đen, viết ra một đoản văn 200 chữ, viết xong mới có thể tan học.
Sau đó ta nhìn thấy nàng hướng ta nở nụ cười một chút, ta biết nàng là cố ý. Nhưng ta vẫn là viết.
Cũng như 8 năm trước, khi tan học cũng có một đống sinh viên vây quanh nàng hỏi một chút vấn đề, quả nhiên mị lực của nàng cũng không có giảm.
"Ngươi nghĩ lão sư rốt cuộc bao nhiêu tuổi a?" Ta đột nhiên nghe được nhóm sinh viên ngồi bên cạnh đối thoại.
"Hẳn là...Tối đa là 40 tuổi, cảm giác nàng còn rất trẻ." Người bạn học nói.
"Còn trẻ như vậy đã làm hệ chủ nhiệm, nàng thật là lợi hại." Nghe thế, ta không khỏi len lén nở nụ cười.
"Hơn nữa nàng thật đẹp, ban chúng ta rất nhiều nam sinh muốn đăng ký vào lớp của nàng mà không được." Ta cười đến lớn hơn nữa, thế nhưng vẫn đang là len lén.
"Đó cũng không là trọng điểm, trọng điểm là, nàng siêu thần bí! Trang web trường học tìm khắp cũng không có chút tư liệu về nàng, ta đã search Google, hoàn toàn không có thông tin khi nàng vào trường chúng ta, tất cả thông tin đều là khi nàng còn tại C đại học, còn có, lớp của nàng không thể đăng ký trên mạng, nhất định phải đến khoa tiếng Anh mới có thể đăng ký được." Đột nhiên có người thêm vào một câu như thế.
"Khó trách lúc trước ta thử Google, cái gì cũng không có, hóa ra là nàng ra tay trước." Ta âm thầm nghĩ, hôm nào nhất định phải hỏi nàng rõ ràng.
Tiếng chuông vang lên, nàng nhanh chóng đem hai mươi mấy bài đoản văn của sinh viên xem qua, sau đó cười nói với mọi người nàng thu được đoản văn viết không tệ, văn chương viết rất có ý tứ.
Ta nhíu mày nhìn nàng, nàng chỉ liếc mắt nhìn ta, sau đó bắt đầu đọc lên đản văn nàng lấy ra.
Quả nhiên, bài thứ nhất là của ta. Này là cố ý.
Ta nhìn thấy dưới đài sinh viên châu đầu ghé tai thảo luận là, không biết là văn của ai.
Nàng đọc xong cũng không nói thêm cái gì, tiếp tục nhìn bài văn tiếp theo, sau đó tiếp tục dạy.
Tan học thì cũng là như vậy, bị sinh viên vây quanh một trận mới lấy được tự do.
"Đến phòng làm việc dưới lầu chờ ta." Nàng nhắn cho ta nói.
Ta đợi nàng xuống lầu, sau đó cùng nhau lái xe rời đi trường học.
"Philip có gọi điện thoại cho ngươi không?" Ta vừa lên xe thì hỏi.
"Có, lúc buổi trưa, hắn nói muốn đi ra ngoài chơi, ngươi đáp ứng rồi sao?" Nàng nhìn ta.
"Ta... Nên từ chối sao?" Ta hỏi nàng.
"Không có, chỉ là có chút kinh ngạc ngươi lại vui vẻ đáp ứng." Nàng nói.
"Lại nói ngươi cũng sẽ đi, có cái gì không thể đồng ý?" Ta cười hỏi nàng.
"Ngươi và Philip, thực sự không thành vấn đề sao?" Nàng mang theo một chút lo lắng hỏi.
"Ta nghĩ là, sáng nay hắn gọi ta tỷ tỷ. Khi hắn vừa mới quen ta, trước khi ta bị bệnh đều là gọi như vậy." Đó là một loại thoải mái sau khi từ bỏ.
"Ân, vậy là tốt rồi, chúng ta đi ăn cơm đi." Trên mặt nàng lại xuất hiện nụ cười mê chết người kia.
"Lại ăn sao? Ta với ngươi cùng một chỗ thật là ăn endless..." Ta nghĩ tới thời gian trước đây khi còn ở trường.
"Ngày hôm nay muốn ăn cái gì?" Nàng quay đầu mỉm cười hỏi.
"Muốn ăn đồ ngươi nấu." Ta thành thật nói.
"Hảo, chúng ta đây đi mua đồ ăn." Nàng đem xe chạy đến siêu thị.
Ta lại nghĩ tới, trước kia khi nàng đến Mỹ, lúc chúng ta cùng nhau đi siêu thị.
"Thế nào? Ngươi ngày hôm nay sao lại vẫn không yên lòng?" Tay nàng quơ quơ trước mắt ta.
"Không có gì, chỉ là vẫn nhớ tới chuyện trước đây." Ta cười, cầm tay nàng.
"Đều có hiện tại cùng tương lai, lại vẫn nhớ tới chuyện trước kia a." Nàng gõ gõ đầu ta.
Chúng ta bèn nhìn nhau cười.
Trở lại nhà nàng, chúng ta cùng nhau nấu cơm.
"Sau này, có thể vẫn như vậy sao?" Khi đang ăn thì ta hỏi nàng.
"Vì sao không thể?" Nàng hỏi lại ta.
"Ta đang nghĩ khi ta ở Đài Loan phải làm cái gì..." Ta nói.
"Ngươi muốn đi dạy sao?" Nàng hỏi ta.
"Không muốn..." Ta lắc đầu.
"Vậy ngươi muốn làm gì? Tô tiến sĩ." Nàng nhìn ta hỏi.
"Nếu không, ngươi từ chức theo ta quay về Mỹ được rồi, lại nói ta ở đó không lo không tìm được công việc." Ta xấu xa nói.
"Hay thật, tốt nhất là ta có thể nói muốn từ chức thì từ chức." Nàng tức giận nói.
"Có thể a, trước kia ngươi từ C đại học tới đây không phải như vậy." Ta phản kích nàng.
"Hiện tại không giống a, ta bây giờ lại không phải chỉ là một lão sư." Nàng vừa nói vừa lấy cho ta một chén canh đầy.
"Ta nghĩ đến một việc, vì sao ta Google không được thông tin của ngươi ở đây?" Ta nhìn nàng hỏi
"A, ngươi từng Google sao." Nàng mang theo nụ cười khi thực hiện được quỷ kế.
"Đúng vậy, bây giờ ai không nghĩ Google a?" Ta tức giận hỏi.
"Ân, đó là điều kiện ta yêu cầu trường học." Nàng trả lời.
"Cái gì? Ngươi yêu cầu trường học loại điều kiện này?" Ta không tin nổi hỏi.
"Ân a, lúc trước trường học liên hệ với ta, có hỏi ta về vấn đề tiền lương, ta trả lời bọn họ, tiền lương thế nào ta cũng không có ý kiến, nhưng ta chỉ yêu cầu bảo mật thông tin của ta. Như là không đang trên trang web trường, đại loại vậy. Trường học cũng có hỏi ta nguyên nhân, ta chỉ trả lời bởi vì một ít lý do cá nhân, cho nên mong muốn bọn họ có thể thông cảm." Nàng thành thật nói.
"Trời ạ! Cho nên trường học đáp ứng yêu cầu quỷ này của ngươi?" Ta kêu to hỏi.
"Ngươi sao lại kích động như vậy a? Bọn họ không có đáp ứng ngay lập tức, là suy nghĩ một thời gian mới đáp ứng. Ai nha, dù sao ta trước đây tại C đại học cũng là một giáo sư tốt đẹp nha." Nàng đắc ý nói.
"Ngươi làm như vậy, là không muốn để ta tìm được ngươi sao?" Kỳ thực đây mới là trọng điểm ta muốn biết.
"Ta cũng không biết nữa, mấy năm nay ta thực sự rất mâu thuẫn, ta mong muốn ngươi không cần tìm ta, nhưng lại không có cách nào khắc chế chờ mong có một ngày ngươi sẽ tìm được ta." Nàng nói.
"Ta nhất định sẽ tìm ngươi a." Ta nói.
"Ta biết ngươi nhất định sẽ tìm ta, cho nên ta chỉ có thể đem bản thân giấu thật tốt, cho ngươi không thể dễ dàng như vậy tìm được." Nàng bướng bỉnh nói.
"Ngươi thực sự rất xấu! Cư nhiên thực sự muốn rời đi ta." Ta có chút tổn thương.
"Xin lỗi...Ta hiện tại thực sự biết sai rồi." Nàng ngồi ở bên cạnh hôn lên gương mặt ta dỗ dành ta.
"Ai, được rồi, ta biết rồi." Đối với sự ôn nhu mang theo làm nũng của nàng, thủy chung là yếu điểm của ta.
Nàng cười cười, thoả mãn trở lại bàn ăn cùng ta ăn xong bữa cơm.
"Còn có, ngươi còn thiếu ta một cái đáp án." Ta vừa ăn canh vừa nói.
Nàng chậm rãi cầm chén ăn xong muỗng canh cuối cùng, sau đó mới nhìn vào ánh mắt của ta.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook