PS 143,7
-
Chương 80
Lão sư đưa Philip quay về hotel trước, sau đó lái xe đưa ta về.
Trên đường trở về, Tiểu Kiệt gọi điện thoại cho ta.
"Tỷ, ngươi vui đến quên cả trời đất!" Câu đầu tiên thì hắn nói như vậy.
"Ta nào có a." Ta lên tiếng kháng nghị.
"Được rồi, không trêu ngươi. Ngươi hôm nay có muốn về hay không? Có rảnh thì cùng lão sư về a." Nghe ra được hắn rất hài lòng.
"Được rồi, ta đã biết, tối nay ta sẽ trở về." Ta nói với hắn.
"Trở về lái xe cẩn thận." Hắn dặn dò ta.
Ta cười nói với hắn hảo, sau đó cúp máy.
"Tiểu Kiệt?" Nàng vừa lái xe vừa hỏi ta.
Ta gật đầu.
"Ta cũng thật lâu rồi không gặp hắn." Nàng cười nói.
"Hắn muốn ngươi có thời gian thì cùng gặp mặt." Ta đem lời của Tiểu Kiệt nói cho nàng nghe.
"Vậy chút nữa ta cùng ngươi trở về, hôm nay ngủ ở nhà ngươi." Nàng quyết định rất nhanh.
"Ngày mai ngươi không cần đến trường sao?" Ta nhìn nàng hỏi.
"Từ nhà ngươi đi a." Nàng nói rất đương nhiên.
Không lâu sau, chúng ta về tới nhà Tiểu Kiệt.
"Lão sư! Đã lâu không gặp!" Tiểu Kiệt thấy lão sư cùng ta trở về, lập tức ôm lão sư một cái thật chặt.
Ta phát hiện Lam Hâm cũng ở đây.
"Tỷ, nàng là lão sư của ngươi?" Nàng ở một bên hỏi ta.
"Ân, đúng là bệnh nhân lái chiếc Porsche lúc trước." Ta nói cho nàng.
"Thiệt hay giả? Thế giới này là nhỏ như vậy a?" Nàng giật mình hỏi.
"Cái gì nhỏ như vậy? Đây là...bạn gái của Tiểu Kiệt sao?" Lão sư chú ý tới Lam Hâm.
"Đúng vậy, ta là Lam Hâm, ngươi có lẽ không còn nhớ ta, vết thương trên vai ngươi là do ta khâu." Lam Hâm cười nói.
"Lam y sư, ta nhớ rõ a, khi đó ngươi vừa mới tốt nghiệp, tóc so với hiện tại thì dài hơn, ngươi khâu rất đẹp." Lão sư cười nói.
"Tốt, người bên cạnh ta từng cái đều biết ngươi, gặp qua ngươi, có quan hệ với ngươi, chỉ có một mình ta cái gì cũng không biết." Ta ở bên cạnh oán giận.
"Sẽ không, tỷ, ngươi hiện tại tìm được, hơn nữa mọi người có thể làm chứng bên cạnh nàng mấy năm nay không có người khác a." Lam Hâm lôi kéo tay của ta nói.
"Xin lỗi, không cần sinh khí có được không?" Nàng lôi kéo tay kia của ta nói.
Ta tối chịu không nổi loại tình huống này.
"Được rồi được rồi, ta muốn đi tắm rồi đi ngủ." Ta bắt đầu đi vào trong phòng.
"Chờ một chút, tỷ, vậy... Ta có thể ngồi chiếc Porsche sao?" Lam Hâm đột nhiên hỏi ra vấn đề này.
"Ngươi không sợ cùng nàng cùng nhau vào phòng cấp cứu a?" Ta cố ý nói.
"Ách..." Lam Hâm một chút ngây ngẩn cả người.
"Sẽ không, ta không đua xe khi chở người khác." Nàng cười cười vỗ vai Lam Hâm nói.
"Cái gì không đua xe khi chở người khác, ngươi lại đi đua xe sẽ không để ý tới ngươi." Ta đột nhiên lạnh lùng nói xong thì đi về phòng.
Ta biết, đó là một chút bất bình thình lình xuất hiện.
Ta vẫn là rất lưu ý đoạn thời gian khi nàng biến mất.
Ta hẳn là, dọa đến các nàng rồi.
Ta nằm trên giường, nhìn trần nhà.
Nghe được tiếng bước chân nàng đến gần, ta cầm y phục đi vào phòng tắm.
Nàng hẳn là biết ta đang cáu kỉnh, cho nên cũng không gõ cửa, ta lẳng lặng một người ngâm mình ở bồn tắm, cho đến khi da đều nhíu lại mới đứng lên.
Khi ta lau tóc đi ra thì phát hiện nàng không ở trong phòng.
Đại khái lại cùng hai người Tiểu Kiệt nói chuyện phiếm, ta nghĩ.
Ta sấy tóc, sau đó tự mình lên giường trước, đột nhiên nghĩ mệt mỏi quá.
Hơn nữa ta cũng thực sự buồn ngủ.
Chẳng biết qua bao lâu, ta cảm giác được nàng ôm ta.
"Ân?" Ta bị vây trong trạng thái nửa mơ nửa tỉnh.
"Ngươi sinh khí sao?" Nàng nhẹ giọng hỏi ta.
"Thơm quá." Giác quan của ta hình như chỉ còn lại khứu giác.
"Đương nhiên, ta vừa tắm xong." Nàng cắn lên cổ ta nói.
Ta không nói gì, đem nàng ôm chặt.
"Ngươi nghĩ, Tiểu Kiệt bọn họ đang làm cái gì?" Nàng nhẹ nhàng ngậm lấy vành tai ta, khiêu khích ta.
"Không biết..." Tại loại thời khắc này tương đối dễ mất đi lý trí đúng không?
"Còn chúng ta?" Nàng vừa nói, tay chui vào trong quần áo ta.
"Ngươi muốn làm cái gì?" Ta đối với sự đụng chạm của nàng, thủy chung là mẫn cảm.
"Ta nghĩ...Ăn tươi ngươi." Nàng nói xong, hôn lên môi ta.
Nụ hôn của nàng khiến ta dần trở nên thanh tỉnh, mở mắt ra nhìn thấy, là ánh mắt tràn ngập du͙ƈ vọиɠ của nàng.
Ta ôm nàng, để cho đầu lưỡi đôi bên quấn quít lấy.
"Ngươi sao lại để như vậy thì lên giường ngủ." Nàng ngồi ở trên người ta, nhìn ta mặc quần áo trên người nói.
"Bởi vì muốn đợi ngươi giúp ta cởi ra." Ta nhìn thân hình nàng như ẩn như hiện bên dưới chiếc áo tắm nói.
"Như vậy a..." Miệng nàng cong lên vẽ ra nụ cười hút hồn người, nhẹ nhàng kéo nơ con bướm ở thắt lưng, áo choàng tắm trượt trên da thịt, thuận thế từ trên người nàng chảy xuống.
Hiện ra ở trước mắt ta, là vóc người hoàn hảo như trước của nàng, ta không khỏi đưa tay, nhẹ nhàng chạm vào than thể ta vẫn luôn nhớ thương.
"Ngươi cố ý." Ta híp mắt nói.
"Ta muốn ngươi cả đời, đều nhớ kỹ ta, còn có hình dạng thân thể ta." Nàng vừa nói, vừa đưa tay kéo ra nút thắt bên hông ta.
Nhìn nàng thong thả cúi người xuống, hôn lên trán của ta, mi tâm, đôi mắt, chóp mũi, gương mặt, sau đó là môi.
Ngón tay bắt đầu không an phận, tại trên người ta nhẹ nhàng trượt qua lại.
Nụ hôn của nàng dời xuống, khẽ cắn cái cổ, xương quai xanh, vai, sau đó ngậm lấy nhũ tiêm sớm đã bị nàng kíƈɦ ŧɦíƈɦ làm đứng thẳng, ta nghe được bản thân thỏa mãn rêи ɾỉ.
"Ta biết ngươi thích." Nàng nói, cắn, mút.
Cơ thể của ta nóng lên, hai tay ôm nàng, tiết lộ ta nghĩ muốn càng nhiều.
Tay cùng miệng nàng cùng sử dụng, kíƈɦ ŧɦíƈɦ bộ ngực ta, đầu gối ở giữa hai chân nhẹ nhàng ma sát.
Ta có thể cảm giác được thân thể bản thân co rút lại.
Ta bắt đầu bất an giãy dụa thân thể, thúc giục nàng.
"Bảo bối chịu không nổi sao?" Nàng tại bên tai ta nhẹ nhàng thổi hơi.
Ta kéo tay nàng xuống giữa hai chân.
"Gấp như vậy sao?" Nàng nhẹ giọng cười.
Nàng vuốt ve bên người qυầи ɭóŧ.
"Cho ta, xin ngươi..." Ta chịu không nổi sự trêu đùa của nàng.
"Thật ướt..." Nàng cởi ra qυầи ɭóŧ đã ướt đẫm từ lâu của ta, dùng miệng chạm vào nơi riêng tư của ta.
Ta cong người lên, cắn môi không cho bản thân kêu ra tiếng.
Đầu lưỡi của nàng đảo quanh âm đế của ta, âm thanh ướŧ áŧ biểu hiện ra sự hưng phấn của ta.
"Bảo bối thật ngon miệng." Ngôn ngữ khiêu khích của nàng càng làm cho ta run rẩy không thể khống chế được.
Đầu lưỡi tạo nên kɦoáı ƈảʍ khiến ta dần dần xụi lơ vô lực, khi ta cho rằng thế tiến công của nàng sẽ kết thúc thì nàng đưa tay vào cơ thể của ta.
Ta cảm giác được, nàng thật sự đang ở trong cơ thể ta.
Ngón tay thay đầu đầu lưỡi, đầu lưỡi về tới trên ngực, ta giống như bèo trôi trên làn sóng triều tìиɦ ɖu͙ƈ do nàng mang tới.
Nụ hôn của nàng trở lại môi, hai tay ta ôm lấy cổ nàng, hai chân ôm lấy thắt lưng nàng, hận không thể đem nàng dung tiến vào trong cơ thể ta, ta phối hợp tốc độ của ngón tay nàng mà luật động.
"Bảo bối ngươi càng ngày càng gấp." Nàng biết, đó là biểu hiện trước khi ta cao trào, nàng nhanh hơn tốc độ trên tay, ta dần dần theo không kịp tốc độ của nàng, chỉ có thể để mặc nàng bài bố.
Trong không gian hôn ám, tiếng nước khi ngón tay nàng ra vào thân thể ta, ta cắn chăn kêu rên, duy nhất có thể nghe rõ ràng, là tiếng thở dài thỏa mãn khi ta cao trào ở dưới thân nàng.
Chúng ta hoàn thành một lần, tràn ngập kíƈɦ ŧɦíƈɦ lặng yên tình ái.
"Ta thật muốn nghe tiếng kêu của ngươi..." Nàng ghé vào trên người ta thở dốc nói.
"Đây là oán giận sao?" Ta hỏi.
"Một chút..." Nàng hôn lên môi ta.
"Vậy bây giờ đến lượt ta bồi thường cho ngươi." Ta nói xong, một cái xoay người đem nàng đặt ở dưới thân.
Du͙ƈ vọиɠ trong mắt nàng vẫn giống như trước, ta theo du͙ƈ vọиɠ của nàng, bắt đầu tiến công.
Tình cảm mãnh liệt qua đi, ta ghé vào trên lưng nàng, nhẹ nhàng hôn lên vết thương trên đầu vai nàng.
"Ngươi thực sự rất xấu, thông cảm cho người già sắp 50 tuổi một chút được không?" Nàng vừa thở gấp vừa oán giận.
"Ngươi mới không già, ngươi vĩnh viễn đều hai mươi tuổi." Ta cắn lên cổ nàng nói.
"Ta yêu ngươi." Nàng xoay người nhìn ta nói.
"Ta cũng yêu ngươi." Ta ôm nàng, vùi đầu vào cần cổ nàng.
"P.S.143,7" Nàng nhẹ giọng nói bên tai ta.
"Nói cho ta biết, số 7 kia rốt cuộc là có ý gì?" Ta nhìn nàng hỏi.
"Forever." Nàng cười nói.
"Ta cũng nghĩ như vậy." Ta cũng cười, ôm nàng nhắm mắt lại ngủ.
Trên đường trở về, Tiểu Kiệt gọi điện thoại cho ta.
"Tỷ, ngươi vui đến quên cả trời đất!" Câu đầu tiên thì hắn nói như vậy.
"Ta nào có a." Ta lên tiếng kháng nghị.
"Được rồi, không trêu ngươi. Ngươi hôm nay có muốn về hay không? Có rảnh thì cùng lão sư về a." Nghe ra được hắn rất hài lòng.
"Được rồi, ta đã biết, tối nay ta sẽ trở về." Ta nói với hắn.
"Trở về lái xe cẩn thận." Hắn dặn dò ta.
Ta cười nói với hắn hảo, sau đó cúp máy.
"Tiểu Kiệt?" Nàng vừa lái xe vừa hỏi ta.
Ta gật đầu.
"Ta cũng thật lâu rồi không gặp hắn." Nàng cười nói.
"Hắn muốn ngươi có thời gian thì cùng gặp mặt." Ta đem lời của Tiểu Kiệt nói cho nàng nghe.
"Vậy chút nữa ta cùng ngươi trở về, hôm nay ngủ ở nhà ngươi." Nàng quyết định rất nhanh.
"Ngày mai ngươi không cần đến trường sao?" Ta nhìn nàng hỏi.
"Từ nhà ngươi đi a." Nàng nói rất đương nhiên.
Không lâu sau, chúng ta về tới nhà Tiểu Kiệt.
"Lão sư! Đã lâu không gặp!" Tiểu Kiệt thấy lão sư cùng ta trở về, lập tức ôm lão sư một cái thật chặt.
Ta phát hiện Lam Hâm cũng ở đây.
"Tỷ, nàng là lão sư của ngươi?" Nàng ở một bên hỏi ta.
"Ân, đúng là bệnh nhân lái chiếc Porsche lúc trước." Ta nói cho nàng.
"Thiệt hay giả? Thế giới này là nhỏ như vậy a?" Nàng giật mình hỏi.
"Cái gì nhỏ như vậy? Đây là...bạn gái của Tiểu Kiệt sao?" Lão sư chú ý tới Lam Hâm.
"Đúng vậy, ta là Lam Hâm, ngươi có lẽ không còn nhớ ta, vết thương trên vai ngươi là do ta khâu." Lam Hâm cười nói.
"Lam y sư, ta nhớ rõ a, khi đó ngươi vừa mới tốt nghiệp, tóc so với hiện tại thì dài hơn, ngươi khâu rất đẹp." Lão sư cười nói.
"Tốt, người bên cạnh ta từng cái đều biết ngươi, gặp qua ngươi, có quan hệ với ngươi, chỉ có một mình ta cái gì cũng không biết." Ta ở bên cạnh oán giận.
"Sẽ không, tỷ, ngươi hiện tại tìm được, hơn nữa mọi người có thể làm chứng bên cạnh nàng mấy năm nay không có người khác a." Lam Hâm lôi kéo tay của ta nói.
"Xin lỗi, không cần sinh khí có được không?" Nàng lôi kéo tay kia của ta nói.
Ta tối chịu không nổi loại tình huống này.
"Được rồi được rồi, ta muốn đi tắm rồi đi ngủ." Ta bắt đầu đi vào trong phòng.
"Chờ một chút, tỷ, vậy... Ta có thể ngồi chiếc Porsche sao?" Lam Hâm đột nhiên hỏi ra vấn đề này.
"Ngươi không sợ cùng nàng cùng nhau vào phòng cấp cứu a?" Ta cố ý nói.
"Ách..." Lam Hâm một chút ngây ngẩn cả người.
"Sẽ không, ta không đua xe khi chở người khác." Nàng cười cười vỗ vai Lam Hâm nói.
"Cái gì không đua xe khi chở người khác, ngươi lại đi đua xe sẽ không để ý tới ngươi." Ta đột nhiên lạnh lùng nói xong thì đi về phòng.
Ta biết, đó là một chút bất bình thình lình xuất hiện.
Ta vẫn là rất lưu ý đoạn thời gian khi nàng biến mất.
Ta hẳn là, dọa đến các nàng rồi.
Ta nằm trên giường, nhìn trần nhà.
Nghe được tiếng bước chân nàng đến gần, ta cầm y phục đi vào phòng tắm.
Nàng hẳn là biết ta đang cáu kỉnh, cho nên cũng không gõ cửa, ta lẳng lặng một người ngâm mình ở bồn tắm, cho đến khi da đều nhíu lại mới đứng lên.
Khi ta lau tóc đi ra thì phát hiện nàng không ở trong phòng.
Đại khái lại cùng hai người Tiểu Kiệt nói chuyện phiếm, ta nghĩ.
Ta sấy tóc, sau đó tự mình lên giường trước, đột nhiên nghĩ mệt mỏi quá.
Hơn nữa ta cũng thực sự buồn ngủ.
Chẳng biết qua bao lâu, ta cảm giác được nàng ôm ta.
"Ân?" Ta bị vây trong trạng thái nửa mơ nửa tỉnh.
"Ngươi sinh khí sao?" Nàng nhẹ giọng hỏi ta.
"Thơm quá." Giác quan của ta hình như chỉ còn lại khứu giác.
"Đương nhiên, ta vừa tắm xong." Nàng cắn lên cổ ta nói.
Ta không nói gì, đem nàng ôm chặt.
"Ngươi nghĩ, Tiểu Kiệt bọn họ đang làm cái gì?" Nàng nhẹ nhàng ngậm lấy vành tai ta, khiêu khích ta.
"Không biết..." Tại loại thời khắc này tương đối dễ mất đi lý trí đúng không?
"Còn chúng ta?" Nàng vừa nói, tay chui vào trong quần áo ta.
"Ngươi muốn làm cái gì?" Ta đối với sự đụng chạm của nàng, thủy chung là mẫn cảm.
"Ta nghĩ...Ăn tươi ngươi." Nàng nói xong, hôn lên môi ta.
Nụ hôn của nàng khiến ta dần trở nên thanh tỉnh, mở mắt ra nhìn thấy, là ánh mắt tràn ngập du͙ƈ vọиɠ của nàng.
Ta ôm nàng, để cho đầu lưỡi đôi bên quấn quít lấy.
"Ngươi sao lại để như vậy thì lên giường ngủ." Nàng ngồi ở trên người ta, nhìn ta mặc quần áo trên người nói.
"Bởi vì muốn đợi ngươi giúp ta cởi ra." Ta nhìn thân hình nàng như ẩn như hiện bên dưới chiếc áo tắm nói.
"Như vậy a..." Miệng nàng cong lên vẽ ra nụ cười hút hồn người, nhẹ nhàng kéo nơ con bướm ở thắt lưng, áo choàng tắm trượt trên da thịt, thuận thế từ trên người nàng chảy xuống.
Hiện ra ở trước mắt ta, là vóc người hoàn hảo như trước của nàng, ta không khỏi đưa tay, nhẹ nhàng chạm vào than thể ta vẫn luôn nhớ thương.
"Ngươi cố ý." Ta híp mắt nói.
"Ta muốn ngươi cả đời, đều nhớ kỹ ta, còn có hình dạng thân thể ta." Nàng vừa nói, vừa đưa tay kéo ra nút thắt bên hông ta.
Nhìn nàng thong thả cúi người xuống, hôn lên trán của ta, mi tâm, đôi mắt, chóp mũi, gương mặt, sau đó là môi.
Ngón tay bắt đầu không an phận, tại trên người ta nhẹ nhàng trượt qua lại.
Nụ hôn của nàng dời xuống, khẽ cắn cái cổ, xương quai xanh, vai, sau đó ngậm lấy nhũ tiêm sớm đã bị nàng kíƈɦ ŧɦíƈɦ làm đứng thẳng, ta nghe được bản thân thỏa mãn rêи ɾỉ.
"Ta biết ngươi thích." Nàng nói, cắn, mút.
Cơ thể của ta nóng lên, hai tay ôm nàng, tiết lộ ta nghĩ muốn càng nhiều.
Tay cùng miệng nàng cùng sử dụng, kíƈɦ ŧɦíƈɦ bộ ngực ta, đầu gối ở giữa hai chân nhẹ nhàng ma sát.
Ta có thể cảm giác được thân thể bản thân co rút lại.
Ta bắt đầu bất an giãy dụa thân thể, thúc giục nàng.
"Bảo bối chịu không nổi sao?" Nàng tại bên tai ta nhẹ nhàng thổi hơi.
Ta kéo tay nàng xuống giữa hai chân.
"Gấp như vậy sao?" Nàng nhẹ giọng cười.
Nàng vuốt ve bên người qυầи ɭóŧ.
"Cho ta, xin ngươi..." Ta chịu không nổi sự trêu đùa của nàng.
"Thật ướt..." Nàng cởi ra qυầи ɭóŧ đã ướt đẫm từ lâu của ta, dùng miệng chạm vào nơi riêng tư của ta.
Ta cong người lên, cắn môi không cho bản thân kêu ra tiếng.
Đầu lưỡi của nàng đảo quanh âm đế của ta, âm thanh ướŧ áŧ biểu hiện ra sự hưng phấn của ta.
"Bảo bối thật ngon miệng." Ngôn ngữ khiêu khích của nàng càng làm cho ta run rẩy không thể khống chế được.
Đầu lưỡi tạo nên kɦoáı ƈảʍ khiến ta dần dần xụi lơ vô lực, khi ta cho rằng thế tiến công của nàng sẽ kết thúc thì nàng đưa tay vào cơ thể của ta.
Ta cảm giác được, nàng thật sự đang ở trong cơ thể ta.
Ngón tay thay đầu đầu lưỡi, đầu lưỡi về tới trên ngực, ta giống như bèo trôi trên làn sóng triều tìиɦ ɖu͙ƈ do nàng mang tới.
Nụ hôn của nàng trở lại môi, hai tay ta ôm lấy cổ nàng, hai chân ôm lấy thắt lưng nàng, hận không thể đem nàng dung tiến vào trong cơ thể ta, ta phối hợp tốc độ của ngón tay nàng mà luật động.
"Bảo bối ngươi càng ngày càng gấp." Nàng biết, đó là biểu hiện trước khi ta cao trào, nàng nhanh hơn tốc độ trên tay, ta dần dần theo không kịp tốc độ của nàng, chỉ có thể để mặc nàng bài bố.
Trong không gian hôn ám, tiếng nước khi ngón tay nàng ra vào thân thể ta, ta cắn chăn kêu rên, duy nhất có thể nghe rõ ràng, là tiếng thở dài thỏa mãn khi ta cao trào ở dưới thân nàng.
Chúng ta hoàn thành một lần, tràn ngập kíƈɦ ŧɦíƈɦ lặng yên tình ái.
"Ta thật muốn nghe tiếng kêu của ngươi..." Nàng ghé vào trên người ta thở dốc nói.
"Đây là oán giận sao?" Ta hỏi.
"Một chút..." Nàng hôn lên môi ta.
"Vậy bây giờ đến lượt ta bồi thường cho ngươi." Ta nói xong, một cái xoay người đem nàng đặt ở dưới thân.
Du͙ƈ vọиɠ trong mắt nàng vẫn giống như trước, ta theo du͙ƈ vọиɠ của nàng, bắt đầu tiến công.
Tình cảm mãnh liệt qua đi, ta ghé vào trên lưng nàng, nhẹ nhàng hôn lên vết thương trên đầu vai nàng.
"Ngươi thực sự rất xấu, thông cảm cho người già sắp 50 tuổi một chút được không?" Nàng vừa thở gấp vừa oán giận.
"Ngươi mới không già, ngươi vĩnh viễn đều hai mươi tuổi." Ta cắn lên cổ nàng nói.
"Ta yêu ngươi." Nàng xoay người nhìn ta nói.
"Ta cũng yêu ngươi." Ta ôm nàng, vùi đầu vào cần cổ nàng.
"P.S.143,7" Nàng nhẹ giọng nói bên tai ta.
"Nói cho ta biết, số 7 kia rốt cuộc là có ý gì?" Ta nhìn nàng hỏi.
"Forever." Nàng cười nói.
"Ta cũng nghĩ như vậy." Ta cũng cười, ôm nàng nhắm mắt lại ngủ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook