Tác giả: TR

Editor: Dương

Beta: Shin

Bản dịch được thực hiện bởi Qtruyen - Ổ của những chú Cú ăn Tạp. Hãy truy cập qtruyen.net đọc để ủng hộ nhóm dịch nhaaaaa.

---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Khi tôi quay trở lại đội lính đánh thuê, bầu không khí u tối như bao trùm lên cả đội lính đánh thuê. Đó là vì cái chết của Miles. Đội trưởng cuối cùng vẫn chưa được nhận lại thi thể của con mình. Họ nói rằng vì cuộc điều tra vẫn chưa kết thúc nên không thể tiết lộ thông tin và không thể trao trả thi thể. Chasborne nói rằng đội trưởng đã bị lôi ra ngay sau khi nhận dạng danh tính của nạn nhân xong. Đại đội trưởng ngay khi vừa đến đội lính đánh thuê, ông ta ngồi bệt xuống sàn vừa đập tay xuống đất vừa khóc nức nở. Tiếng khóc thê lương đến nỗi ngay cả những kẻ bình thường ghét Miles cũng tỏ vẻ buồn rầu. Chasborne cũng thở dài một hơi và thút thít. 

“Nhất định phải trả thù.”

Đội trưởng với giọng nói cực kỳ bi thương đã tập trung tất cả mọi người lại để tăng nhuệ khí. Và trong bầu không khí đó không có ai phàn nàn về ông ta cả. 

 "Đúng, mặc dù không thuộc đội lính đánh thuê nhưng Miles là con trai ta. Vì vậy, có ai bất mãn không?"

Rõ ràng mọi người bình thường đều ghét Miles và mong hắn ta chết đi nhưng khi điều đó thành sự thật thì bầu không khí lại trở nên sôi sục. Dù cho có ghét hắn ta đến cỡ nào nhưng nếu không báo thù cho cái chết của người nhà đội trưởng mất hết thể diện của lính đánh thuê chúng tôi. Bởi vậy nên tôi càng trở nên bất lực hơn. 

"Con trai của ta, ta không biết rằng nó đi đến đâu, nhưng chắc chắn rằng nó cũng không gây thù chuốc oán với ai. Sẽ không dễ dàng gì để xác định được nghi phạm."

Lời khen về việc không gây thù chuốc oán với ai chưa được xác thực đã được ông ta thêm thắt vào. Tất nhiên, lần này, không ai tỏ thái độ mà chỉ im lặng lắng nghe.

“Dù vậy thì con ta là một đứa biết cách bảo vệ cơ thể của mình. Dù có thiếu kinh nghiệm thực tế đến đâu thì nó cũng sẽ không bị một đối thủ nhỏ bé và yếu hơn nó đâm chết….!”

Ngọn lửa giận dữ như đang bùng cháy trong mắt của đội trưởng. Không biết ông ta có biết được chuyện dương vật của con trai ông ta vẫn đang trong tình trạng cương cứng khi chết hay không. Nhưng có vẻ như vẫn chưa nghe được gì từ người khám nghiệm tử thi rồi. Mặc dù vậy, tôi vẫn cảm thấy thật hoang đường khi nhìn thấy sự phẫn nộ của ông ta như thể con ông ta đã bị chết oan chứ không do cố ý cưỡng hiếp một người đàn ông. Tôi đã dự đoán được trước nhưng tâm trạng của tôi vẫn không yên.

 "Tình trạng của thi thể như thế nào?" 

"....Không thể xác nhận được. Ta chỉ nhìn thấy khuôn mặt thôi."

Ông ta là đội trưởng đã giết hàng chục người trong suốt thời gian dài qua. Vì ông ta đã nhìn thấy tất cả các cái chết và cũng đã từng tự tay mình giết người, nên nếu nhìn vào thi thể thì có thể đoán được sơ về tình hình khi chết hoặc nguyên nhân cái chết. Tuy nhiên, có vẻ như ông ta không thể kiểm tra kỹ càng được thi thể.  Tôi có cảm giác rằng đây là việc do Đại công tước làm. Ngài ấy dường như đã ngăn chặn Favick bằng cách vận dụng các quy tắc trong điều tra,  quả nhiên đây cũng là một phần của giao dịch. Nhưng tôi không biết mình nên an tâm hay nên cảm thấy tuyệt vọng hơn nữa. 

 "Không có nhiều thông tin nhỉ. Đội trưởng, mặc dù tôi đã từng không thích Miles nhưng tôi cũng đồng ý là phải tìm hiểu sự thật về cái chết của anh ấy. Nhưng nó có vẻ không dễ dàng đâu."

“Vậy thì…”

“Đầu tiên, bằng cách nào đó, đội trưởng hãy kiểm tra cơ thể một cách chi tiết. Hãy tìm ra manh mối chính xác. Nếu là đội trưởng, thì người có thể suy luận ra hoàn cảnh của vụ giết người chỉ bằng cách nhìn vào cơ thể mà. Trong thời gian chờ đợi, chúng tôi sẽ tìm ra thời gian Miles bị sát hại."

Bình thường đội trưởng là người ra chỉ thị nhưng bây giờ ông ta đã không còn tỉnh táo. Vì vậy, người đứng ra là Radovan. Những người lính đánh thuê cũng ngầm đồng ý với với ý kiến đó. Họ bắt đầu xì xào nói về hành tung của mình vào 3 ngày trước. Ai cũng kể mình đã làm gì và đưa ra chứng cứ ngoại phạm trong khoảng thời gian đó. Thực ra tất cả họ đều nghi ngờ chuyện này là do một người trong đội lính đánh thuê làm.

"Ngày hôm đó cậu đã cặp kè với phụ nữ và quay lại vào khoảng trưa đúng chứ?"

“Đúng vậy.”

May mắn thay, tôi đã có chứng cớ ngoại phạm. Thi thể được phát hiện nhưng không ai biết chính xác được hắn ta đã chết khi nào. Người khám nghiệm đã không thể biết thời gian ước tính tử vong chính xác là bao giờ. Nhưng dù cho có biết đúng thời gian thì có lẽ Đại công tước... cũng sẽ nhúng tay vào. Miễn là tôi cho ngài ấy những gì mà ngài ấy muốn.

"Này, Elric."

Sau khi Radovan chỉ đường cho cuộc điều tra vụ giết Miles, đội trưởng nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh và gọi tôi. 

Tôi chú ý kiềm lại biểu cảm của mình và tiến lại gần ông ta. Tuyệt đối không được để lộ những cảm xúc ở trong lòng như sự bất an ra bên ngoài. Đội trưởng quả nhiên đã không lãng phí thời gian ở trên chiến trường, vì ông ta là một con người giỏi đến mức các giác quan của ông ta đều đáng sợ. 

Đội trưởng dẫn tôi vào phòng bên trong. Nỗi buồn là nỗi buồn, công việc là công việc. Người đàn ông đó vừa rồi khi nhìn thấy thi thể của con trai đã không để ý đến thể diện mà ngồi xuống khóc nức nở thế mà bây giờ lại mang một khuôn mặt của người lính đánh thuê rắn rỏi. 

 "Có vẻ Đại công tước rất thích ngươi nhỉ."

"....Hả?" 

"Nhìn vào hợp đồng thì thấy có những điều khoản phải giữ bí mật. Vì vậy, ta đã không hỏi ngươi sẽ làm gì.”

“Đó là điều đương nhiên rồi, đừng làm ngài ấy khó xử.”

"Đừng quên nguyên tắc đó, hãy nhớ rằng nếu ngươi phản bội chúng ta, dù ngươi có nhận được sự bảo vệ của ai đi chăng nữa thì ta cũng sẽ giết ngươi." 

“Tôi cũng đâu phải mới làm ở đây ngày một ngày hai đâu. Cứ nói chuyện không đâu…”

Đội lính của chúng tôi là đội lính đánh thuê có căn cứ chính đặt tại quê hương Dalkan của tôi. Những người lính đánh thuê là hàng xóm và gia đình của nhau. Việc gây hại cho đội lính đánh thuê là chuyện giống như việc đặt quê hương của tôi vào nguy hiểm vậy. Ngay cả khi bố mẹ tôi mất và tôi không có anh chị em, và thứ duy nhất còn lại ở Dalkan là ngôi nhà trống của tôi, nhưng điều đó không thay đổi được việc Dalkan là gốc rễ của tôi. 

“....Làm ơn giúp ta.”

Nhưng tôi không ngờ rằng đội trưởng lại cầu xin tôi như thế này. Tôi đơ người trước bộ dạng yếu ớt chưa từng thấy của ông ấy. 

“Trong khi nói về cuộc điều tra, họ thậm chí không tiết lộ nguyên nhân thực sự của cái chết cho ta…! Con ta đã bị đâm bằng vũ khí gì, chết khi nào, và có tìm thấy bằng chứng hay nhân chứng nào khác không ... Họ không nói cho ta gì cả. Làm ơn hãy giúp ta." 

“…… Đội trưởng ……”

“Ta không biết thằng nhóc đó đã xúc phạm ngươi như thế nào. Nhưng mà đối mặt với tình huống này…. nếu là nam tử hán đại trượng phu, thì xin ngươi hãy rộng lượng tha thứ cho đứa con trai vô tư của ta.”

 

 Ngay khoảnh khắc đó, sự khó chịu trong lòng tôi bỗng dâng trào, nhưng tôi đã không biểu lộ cảm xúc gì. Sự nuông chiều chết tiệt này. Nếu biết con trai ông ta đang làm phiền và sỉ nhục tôi như vậy thì lẽ ra ông ta phải ngăn lại chứ. Lúc đó, ông ta đã mặc kệ việc người khác thấy khó chịu vì bị con ông ta nhục mạ và cứ để nó làm theo ý mình, đôi khi còn nghe theo rồi bênh vực đứa con trai phản nghịch đó.Vậy mà giờ lại không biết liêm sỉ mà nhờ vả người khác nữa…! Sự giáo dục sai lầm của ông ta chẳng khác gì việc giết chết con cái cả...! 

"Vì Đại công tước nói rằng sẽ để ngươi ở bên cạnh và làm việc cho ngài nên ngươi sẽ có nhiều cơ hội để tìm hiểu… Vậy nên xin hãy cho ta biết tiến trình cuộc điều tra…. để ta có thể biết được nguyên nhân cái chết của Miles.”

Tuy nhiên, tôi cũng không thể trách người cha đang đau buồn vì mất con. Một kẻ phạm tội không thể thú nhận rằng mình đã giết người như tôi không có quyền thể hiện sự tức giận trước nỗi đau buồn của ông ta được.

"... Tôi sẽ cố gắng hết sức."

Vì vậy tôi không còn cách nào khác ngoài nói dối. Mặc dù tôi sẽ nhờ  Đại công tước nhanh chóng che đậy vụ án của Miles, che giấu nguyên nhân cái chết và giao nộp cho Đội trưởng sau khi thi thể bị thối rữa. Tôi không còn lựa chọn nào khác. Tôi đã bị dồn vào ngõ cụt, và lối thoát duy nhất là chui vào miệng hổ.

"Cảm ơn ..."

Đội trưởng lẩm bẩm với khuôn mặt già nua hơn so với cách đây vài giờ. Giọng nói dường như đã mất hết sức lực và run rẩy. 

Mẹ kiếp, tôi suýt bị cưỡng hiếp đó. Việc giết Miles chỉ là một tai nạn. 

Hắn ta là một tên khốn đáng bị giết ...nhưng lúc này cảm giác tội lỗi hiếm khi có lại như đang đè nặng lên ngực tôi. 

Nhưng thật không may, sự bất hạnh của tôi không chỉ kết thúc bằng cảm giác tội lỗi này. Để che đậy tội lỗi của mình, một sự nhục nhã khác đang chờ đợi tôi phía sau.

***

Khi tôi đến lâu đài của Đại công tước, người hầu đã dẫn tôi đến tòa nhà phụ. Không biết chuyện này có xảy ra thường xuyên hay không, nhưng người hầu không liếc tôi dù chỉ một cái mà chỉ nhìn xuống sàn nhà và chăm chăm đi. 

Khi đến tòa nhà phụ, nơi này vắng tanh và không cảm giác gì về việc có người sống ở đây. Ngọn đèn nhỏ ở phía xa kia dường như tách biệt với toà nhà này. Ngay cả trong bóng tối, người hầu vẫn bước đều trên hành lang, và tôi cũng nhanh chóng làm quen với bóng tối nên không có chuyện bất cẩn té ngã. 

Người hầu đến cuối cùng vẫn không nói một lời nào cả.  Nhưng nơi anh ấy đưa tôi đến là phòng tắm, vì vậy tôi đã rửa mặt nhanh chóng. Dù tôi rất thích sự sang trọng của việc rửa mặt bằng nước nóng, nhưng sao ở đây không cảm thấy tốt chút nào. Thực ra trước khi bước vào lâu đài này, hoặc thậm chí sau khi ký hợp đồng với Đại công tước mà không ai biết được, tôi đã cảm thấy ghê tởm.

Ngay trước khi bước vào lâu đài, cuộc trò chuyện giữa tôi với Radovan, người đang chờ tôi rời khỏi đội lính đánh thuê, cũng gây ra rất nhiều áp lực cho tôi.

 “Elric. Không phải là cậu đúng không?”

Anh ta nói vô cùng thản nhiên.

“Anh đang nói quái gì vậy?”

Mặc dù đến Đội trưởng cũng không muốn nghĩ như vậy, nhưng nếu là người giết Miles thì có khả năng là một trong những người lính đánh thuê của chúng ta.'

“Ha, vậy nên kết luận là tôi sao?”

“Hắn ta đã từng nhiều lần quấy rối cậu còn gì. Cậu đã luôn phớt lờ những lời nói kinh tởm của hắn ta đúng chứ. Biết đâu là do tức nước vỡ bờ mà giết hắn ta.”

“Thành thật mà nói nếu là tôi thì tôi sẽ cho hắn ta vài đập để hắn phắn xuống địa ngục rồi.”

“Dù sao thì, Chasbourne cũng đã nói với tôi rằng hôm đó cậu đến muộn là do chơi bời với phụ nữ ... nhưng nếu cần thì phải chứng minh. Cậu có biết cô ta sống ở đâu không?”

“Tất nhiên là biết.”

 “Vậy thì được. Dù sao thì cậu cũng nên nhanh chóng bắt được thủ phạm.  Chúng tôi sẽ rời đi vào cuối tháng này, nếu cho đến lúc đó vẫn chưa biết được thủ phạm thì những người còn lại ở Miros sẽ phải chịu khổ sở lắm. Cậu phải nhanh chân lên.”

“Cái tên khốn ích kỷ đó. Tôi có tội gì sao? Sao Đại công tước phải nhất định chọn tôi, vì nhìn tôi đáng ghét lắm à?”

“Tôi cũng không biết nữa. Trong số những người phụ nữ mà cậu chạm vào, có khi nào là tình nhân của Đại công tước không?”

“Gì? Anh đang nói nhảm gì vậy?”

 “Dù sao thì đi cẩn thận nhé.  Nhớ phải luôn lịch sự đối với Đại công tước….và hãy nhanh tay trà trộn vào để có thể nắm được thông tin về Miles. Nhân tiện, quân dự bị cũng đề nghị chúng ta ký hợp đồng lại để mở rộng quy mô."

Chết tiệt, thật dễ dàng khi nói về việc của người khác. Mặc dù tôi đã nói lại và vượt qua được, nhưng tôi vẫn cảm thấy bứt rứt khi Radovan, chứ không phải ai khác, đã đến gặp tôi và kiểm tra chứng cứ ngoại phạm của tôi.

 Tên khốn Miles thực sự đã từng sỉ nhục tôi trước mặt tất cả những người lính đánh thuê khác. Cho dù tôi có phớt lờ hắn ta đến cùng, thì với lập trường là người chứng kiến của những tên lính đánh thuê khốn kiếp, họ sẽ nghĩ rằng tôi đang để bụng sự tức giận đối với hắn. 

Vì vậy, nếu chọn ra một kẻ tình nghi đã giết Miles, không phải vô lý khi nghĩ đến tôi đầu tiên. Nếu bình thường, tôi sẽ không bận tâm vì điều đó.  Nhưng bây giờ, tôi như muốn phát điên lên vì quá lo lắng mất. Bởi vì tôi thực sự đã giết hắn ta. Không chỉ đơn thuần là nổi giận vì hắn đã sỉ nhục tôi, mà tôi thực sự đã giết người.......

Ah, tôi luôn tự hào về bản thân mình đã đã sống hết mình mà. Rốt cuộc tại sao ông trời lại thử thách tôi như vậy...!

“Elric.”

Vì quá chìm đắm trong những hồi tưởng ngắn ngủi nên tôi đã không nhận ra được một bóng người đang đến gần. Cho đến khi một giọng nói trầm thấp gọi tên tôi, tôi mới nhận ra rằng Đại công tước đã bước vào phòng. Thật xấu hổ, cả cơ thể tôi run rẩy. 

“Nghĩ gì mà thừ người ra thế.”

Đại công tước dường như khi đang chuẩn bị đi ngủ thì mới ghé ngang qua đây vì trên người ngài ấy lúc này đang mặc một chiếc áo choàng màu tối khoác ngoài lớp áo mỏng.  Vì không đi ngang qua cửa ngoài nên tôi đã đoán rằng có một lối đi bí mật kết nối giữa nhà chính và tòa nhà phụ này. Vì vậy, cho dù tôi có để ý thì cũng không biết được ngài ấy đến từ khi nào. 

“...Không có gì đâu ạ…”

"Tôi không thích phải nói hai lần. Lần này ta sẽ bỏ qua. Nhưng trước mặt ta cậu tuyệt đối không được nói dối thêm nữa đâu đấy.”

Ngài ấy nhếch mép cười rồi thản nhiên cởi áo choàng ngủ và thả xuống sàn.

“Cái miệng của cậu chỉ được chứa sự thật và dương vật của ta thôi.”

Rõ ràng đây là giọng nói êm dịu dễ nghe, nhưng nội dung của lời nói đó khiến tôi cảm thấy buồn nôn. Chết tiệt, mặc dù  không phải là tôi không biết “làm” bằng miệng, nhưng không cần phải nói rõ ràng với tôi là tôi sẽ ngậm dương vật của một gã đàn ông chứ. Tôi không muốn biết về việc đó sắp xảy ra. Tôi thà không biết việc ngài ấy sẽ làm gì tôi còn hơn.

“Câu trả lời là?”

“...Tôi chỉ là đang nhớ lại cuộc nói chuyện với đồng nghiệp của mình thôi ạ.”

“Vậy cậu đã nói gì nhỉ.”

"... Về Miles ... Về thông tin của người con trai bị giết chết của đội trưởng ... Ông ấy nhờ ta thử mở lời để ngài giúp ông ấy tìm kiếm ..."

Tôi đã suy nghĩ một lúc không biết việc nói thẳng thắn như vậy có đúng không, nhưng trước đôi mắt màu vàng đang nhìn chằm chằm vào tôi, tôi đã vô thức nói ra sự thật.  Đôi mắt ngài ấy như những ngọn nến sáng rực trong bóng tối. Dù đó chỉ là sự phản chiếu ánh sáng nhưng lại khiến tôi rơi vào ảo giác rằng đôi mắt ấy tự phát ra ánh sáng.

"Haha, vậy ta có nên cho ông ta biết không đây? Nói với ông ra rằng con trai ông ta đã bị đâm xuyên tim và chết sao? Thanh kiếm xuyên qua rất gọn gàng và để lại một dấu vết đẹp đẽ, nhưng đó lại chính là thanh kiếm được cấp cho một tay lính đánh thuê mà ông ta biết ư? À, còn cả việc chết rồi nhưng dương vật hắn ta vẫn còn dựng đứng lên, ta nên nói, hay là không nên nói đây. "

“Thưa, thưa ngài…”

Đó là một giọng nói đùa, nhưng nó lại gây uy hiếp đối với tôi. Nếu biết hắn ta chết vì vì tội cưỡng hiếp, và bị đâm bởi một thanh kiếm dài của lính đánh thuê chúng tôi, thì ai nhìn vào cũng biết thủ phạm chính là tôi. Nếu đây là chuyện cưỡng hiếp bất thành thì còn nhận được sự lượng tình một chút từ đám lính đánh thuê, nhưng tôi chắc chắn sẽ bị xử tội vì người chết lại chính là con trai của đội trưởng. Đại công tước, người chỉ mặc một chiếc áo trắng mỏng phất phơ, đang dần dần đi đến ghế sofa thay vì giường, ngồi xuống và thì thầm uể oải.

“Hừm, nếu có thứ muốn dâng tặng cho ta thì cậu phải nói thật rõ ra mới phải lẽ chứ.”

Ngài ta quả là một tên khốn chết tiệt, sao có thể đe dọa một cách thẳng thừng như vậy chứ. Thật khốn nạn, chẳng khác gì nói tôi hãy làm giống như một kỹ nữ thì ngài ta mới giúp tôi. Nếu tôi không bị lâm vào bước đường cùng thì tôi đã không làm tới mức này rồi. Nhưng Đại công tước thật là một tên điên mà. Quả là không có biến thái nhất, chỉ có biến thái hơn.

“Xin…”

Nhưng tôi không còn lựa chọn nào khác nữa. 

“...Xin ngài... hãy đâm thật sâu vào tôi...”

Ngoại trừ việc đi theo con đường mà ngài ấy đưa ra. Sau khi nói ra, ý muốn tự sát trong tôi bỗng dâng trào lên, nhưng ngay sau đó đã biến mất. Điều này không có nghĩa là tôi không còn thấy nhục nhã, nhưng sinh tồn là một bản năng trước mắt. Thật không may,tôi không phải là người có thể từ bỏ cuộc sống của chính mình dễ dàng. Tôi muốn sống sót dù phải chịu bất kỳ sự sỉ nhục nào.

“Không có thành ý gì cả.”

Nhưng Đại công tước đã bóp chết những nỗ lực và sự nhẫn nại trong tuyệt vọng của tôi chỉ bằng một lời nói.

“Cởi quần ra và nằm trên bàn đi.”

Và ngài ấy lại yêu cầu thêm một điều nhục nhã và xấu hổ hơn nữa.

“Hay là… trên giường ạ.”

Trong lúc bối rối, những lời nói bất chợt tuôn ra từ miệng tôi. Mặc dù tôi cũng không muốn bị “làm” trên giường, nhưng tôi lại càng không muốn bị “làm” ở trên một cái bàn.  Đại công tước cười nhạo tôi một cách lạnh lùng. Ngài ấy còn không giấu giếm sự nhạo báng trắng trợn và khinh bỉ tôi.

“Là vậy, chàng trai trẻ, thì ra cậu không hiểu thế nào là yểu điệu thục nữ. Nhưng mà phải làm sao đây? Nếu lên giường thì thật thiếu lịch sự quá rồi.”

“Nhưng thưa ngài….”

“Không phải ta đã nói với cậu là ta ghét một chuyện phải nói hai lần rồi sao?”

Một tia cáu kỉnh trong giọng nói của ngài ấy. Tôi dừng lại việc khẩn cầu thêm và cắn chặt môi. Tôi chưa bao giờ sợ hãi dù đã ra vào hố tử thần không biết bao nhiêu lần, nhưng người đàn ông trước mặt này lại khiến tôi thấy sợ hãi. Thật xấu hổ khi phải thừa nhận, nhưng tôi đang rất sợ. Tôi không thể che giấu nổi sự kích động của mình đến mức các ngón tay của tôi trở nên run rẩy. Không hề sử dụng sức mạnh thể chất nào nhưng quyền lực của ngài ấy có thể giết tôi chỉ bằng một lời nói và đã khiến tôi sợ hãi.

Tôi cởi nút thắt quần của mình. Dù đôi tay có lóng ngóng và hành động vụng về, chậm chạp, nhưng Đại công tước vẫn không nói gì và nhìn tôi như thể đang xem một buổi biểu diễn. Ánh mắt đó khiến miệng tôi khô khốc. Bây giờ tôi thực sự muốn uống rượu. Bởi vì như vậy tôi mới có thể làm những chuyện đáng xấu hổ mà tôi không bao giờ có thể làm được với tâm trí tỉnh táo của mình.

Khi tôi cởi hết quần dài, đồ lót ra và nằm ngửa trên bàn,  đồng thời tôi cũng giữ cho mình tỉnh táo trong suốt thời gian ấy.  Nhưng cho đến khi. 

“Nắm chân lên. Đúng vậy, phải đưa tay xuống và ôm chặt chân vào lòng nào."

Tôi ngoan ngoãn làm theo lời người đàn ông nói. Hơi nóng như bốc lên trên mặt. Không chỉ mặt mà toàn thân tôi đều nóng bừng và đột nhiên tôi thấy khó thở. Tuyệt đối không phải là vì khoái cảm tình dục. Đó là vì tôi cảm thấy xấu hổ không thể chịu nổi khi mình phải nằm ngửa lên bàn, hai bàn tay ôm chặt lấy chân, và để lộ ra toàn bộ háng và mông trước mặt người đàn ông này. Nó nhục nhã đến nổi lửa giận trong tôi nhưng đang cháy phừng phừng. Nhưng sự nhục nhã này chưa kết thúc ở đó. Nói trắng ra, đây mới chỉ là sự khởi đầu.

“Xin….”

Tôi nôn mất. Mặt tôi nóng bừng, tim đập thình thịch với đủ mọi cung bậc cảm xúc. Thà rằng làm từ phía sau còn hơn. Cảm giác như tôi sắp chết vì xấu hổ khi phải làm điều đó như thế này.

“...Xin ngài... hãy đâm thật sâu vào tôi...”

Cuối cùng thì tôi cũng bất lực nói ra những lời tự chà đạp lên lòng tự trọng của bản thân. Tôi cố nuốt một thứ gì đó đang dâng lên trong lòng và nghiến chặt răng. Tôi cắn mạnh đến nỗi trong miệng toàn mùi máu tanh. 

“Ta cũng không phải cưỡng hiếp cậu, ta chỉ đơn giản là làm theo nguyện vọng của cậu mà thôi. Chí ít thì cậu nên biểu hiện ra chút thành ý của mình chứ nhỉ, không phải vậy sao?”

Với khuôn mặt đẹp trai phù phiếm đó, Đại công tước vừa nói vừa lột quần áo của tôi ra. Mặc dù ngài ấy có thể thấy rõ nét mặt hung tợn trên khuôn mặt tôi, nhưng ngài ấy vẫn chế nhạo tôi cứ như tôi thực sự muốn làm chuyện ấy với ngài ấy vậy.

“Hức…!”

Nhưng cơn giận cũng chỉ trong chốc lát. Ngay khi tay của Đại công tước chạm vào cơ thể tôi, tôi gần như hét lên. Mặc dù tôi đã kiềm lại tiếng hét của mình nhưng tôi không thể kìm được hơi thở và cơ thể đang run rẩy của tôi. Suýt chút nữa thì cặp đùi mà tôi đang nắm lấy bằng bàn tay đẫm mồ hôi đã rơi xuống.

“Phải giữ chặt vào chứ”

Đai công tước chắp miệng và mắng tôi trong khi những ngón tay thon dài của ngài ấy đang mò mẫm phía dưới tôi. Trong khoảnh khắc đó, tôi đã cố gắng kiềm chế hết sức để không đá vào Đại công tước. Mắt tôi trợn lên do cơn giận dữ tột độ và căng thẳng. Tôi thà ngất xỉu còn hơn. Người đàn ông đó đang xoa đầu ngón tay của mình vào những nếp gấp trong cúc huyệt của tôi, nơi mà chưa bao giờ được chạm vào bởi bất kỳ ai khác ngoài tôi. Tôi nghiến chặt răng của mình vì nếu không tôi nghĩ mình sẽ phun ra những lời chửi rủa trong miệng đầy mùi máu mất. 

“Có bao nhiêu kẻ khốn đã cắm vào nơi này của cậu rồi?”

Những câu hỏi xúc phạm liên tục tuôn ra từ miệng Đại công tước.

“Không, không có ai hết...”

“Đừng giả vờ mình còn trinh nữa, thất vọng thật đấy. Cậu tham gia vào lính đánh thuê khi mới 15 tuổi mà tất cả các kẻ ở đó đều không làm gì sao? Cậu nghĩ ta tin điều đó à?”

" Dalkan, trong quân đoàn lính đánh thuê Dalkan, không có, chuyện đó ... !!”

Tôi còn chưa kịp nói xong thì ngài ấy đã cho thêm một ngón tay và đâm vào người tôi. Cảm giác như có một thứ gì đó như một cây gậy cứng đâm thẳng vào ruột thật là kinh khủng mà không có gì sánh nổi. Tôi muốn đá vào Đại công tước, nhưng cơ thể tôi lại run bần bật.

“Vậy là từ lúc sinh ra đã dâm đãng như vậy rồi sao? Bên dưới của cậu đang ngậm chặt ngón tay của ta thế này mà.”

“Hư...ức, ư…!”

“Chưa có kinh nghiệm gì mà lại đói khát đến mức này sao?”

Tôi không còn sức lực nào để phủ nhận điều đó không phải. Những tiếng rên rỉ liên tục phát ra từ miệng tôi. Dù tôi không biết ngài ấy đã đâm vào bao nhiêu ngón tay, nhưng bên trong cơ thể tôi đã bị mở rộng tràn đầy và đầu ngón tay như đã cọ xát sâu vào vách tường bên trong tôi, thật khó chịu khi phải chịu đựng cái cảm giác đó. Mặc dù nó ít đau hơn so với tôi nghĩ. Tuy nhiên khi ngón tay đâm vào sâu trong thành ruột, tôi không khống chế được và ưỡn người lên vì cảm giác sảng khoái đến rùng mình. Tôi như một con cá nhảy cẫng lên khi bị vớt ra khỏi nước. Nhưng mà chỉ trong khoảnh khắc đó. Khoảnh khắc mà ngón tay của Đại công tước đâm sâu vào trong và ấn không thương tiếc lên vào một điểm bên trong vách tường của tôi. 

“Hộc!”

Đột nhiên như có sét đánh trước mặt tôi. Không, nó như đánh thẳng vào đỉnh đầu rồi đi dọc theo sống lưng tôi vậy, khiến cả người tôi trở nên ê ẩm. Tôi như nhất trời mất trí và lỗ tai cũng ù lên. Cảm giác như có thứ gì đó bùng nổ bên trong và dư chấn của nó khiến cả cơ thể tôi ngứa ngáy, thật muốn có cái gì đó lớn hơn đâm vào trong.

“A, ư!”

Mỗi lần ngài ấy tùy tiện ấn ngón tay vào nơi đó thì như có một tia lửa bùng lên và lấp lánh giữa bóng tối thăm thẳm vậy. Đầu óc của tôi trở nên mơ hồi. Đó như một cơn lũ mang theo ngập tràn cảm giác mà tôi chưa bao giờ trải qua. Không phải là tôi không có kinh nghiệm làm tình, sáng nay tôi còn mới ôm một người phụ nữ và cũng đã nếm thử tư vị cao trào, nhưng bây giờ là một cái gì đó hơn cả đỉnh điểm nữa. Tôi cảm thấy như mình sắp mất trí. Ngay lúc này, giọng nói đầy chế giễu của Đại công tước lại vang lên.

“Đã phát điên đến mức co rúm hết cả người rồi, làm sao ta có thể tin là cậu vẫn còn trinh đây.”

Ngài ấy rút các ngón tay ra, và cùng lúc ấy lại đổ một chất lỏng nhớp nháp nào đó tràn vào vào cúc huyệt của tôi. Đại công tước cởi áo ra và đứng sát vào hông tôi.

Dù sắp mất lý trí nhưng tôi vẫn cố nắm giữ chân mình lại. Một côn thịt cứng rắn chạm vào bên ngoài của cúc huyệt đang mở ra. Đó là dương vật cương cứng của Đại công tước. Tôi thậm chí còn không có thời gian để ý rằng nó lớn đến mức nào.

“Hức, á!!”

Ngay khoảnh khắc Đại công tước đâm dương vật vào trong tôi… tôi không nhận ra chuyện gì đã xảy ra với mình. Không, tôi từ chối nhận ra. Mái tóc dài màu bạc hư ảo đang chảy xuống trên người tôi. Khuôn mặt đẹp trai đến mức khó tin đang nhìn chằm chằm tôi. Tôi không thể tìm thấy cảm giác thực ngay cả khi cảm nhận có nhiệt độ cơ thể truyền đi từ bàn tay đang nắm lấy đầu gối tôi. Tuy nhiên, ngay khi ngài ấy đâm sâu vào bên trong, tôi cảm thấy đau đớn như dâng trào lên đến đỉnh đầu. Ngoài ra, do dương vật liên tục cọ xát vào bên trong khiến cơ thể tôi nóng đến mức không chịu được. Mỗi khi ngài ấy đâm vào, một nơi nào đó bên trong ngứa ngáy đến phát điên. 

“Giải thích đi.”

Đại công tước liên tục lẩm bẩm những điều vô nghĩa. Tôi không thể trả lời ngài ấy dù chỉ một lời. Tôi tuyệt vọng giữ chặt hai chân của mình, bất lực lắc lư dưới thân ngài ấy. Sau đó, những lời lăng mạ như dâm ô và việc lắc mông một cách hèn hạ vẫn tiếp tục không có hồi kết.

Người đàn ông này vẫn tiếp tục đâm vào khí thế như muốn chia tôi ra làm đôi, sau đó rút ra và tiếp tục đẩy thắt lưng vào lại dồn dập không ngừng. Một chất lỏng trắng chảy ra chỗ giao hợp. Chất lỏng cơ thể tràn đầy bên trong bị kéo ra theo chuyển động của Đại công tước và nhỏ giọt rơi xuống bàn. Đại công tước đã mắng tôi vì đã không siết chặt lại mà thả lỏng ra. Tuy nhiên ngài ấy vẫn không dừng lại. Tôi kìm nén cơ thể đang run rẩy của mình và những lời thô tục muốn thốt ra. 

Đây mới chỉ là sự khởi đầu của ngài ấy và tôi. Theo nghĩa đen thì đêm chỉ vừa mới bắt đầu thôi. 

 

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương