Plaything ~ Món đồ chơi của đại công tước ~
-
Chapter 2
Tác giả: TR
Editor: Dương
Beta: Shin
Bản dịch được thực hiện bởi Qtruyen - Ổ của những chú Cú ăn Tạp. Hãy truy cập qtruyen.net đọc để ủng hộ nhóm dịch nhaaaaa.
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Mái tóc vàng bạc, suôn mềm, óng ả và tỏa sáng lấp lánh trên vai người đàn ông đang ngồi trên ghế thượng vị kia. Cùng với làn da trắng và trong suốt của ngài ấy trông giống như một món đồ gốm sứ trắng được mang đến từ phương Đông xa xôi. Cảm giác thật mịn màng giống như được làm từ đồ gốm mà không có bất kỳ sai sót nhỏ nào. Dường như là mềm hơn cả lụa nữa. Điểm nổi bật hơn tất cả là khuôn mặt đẹp tuyệt trần của ngài ấy. Vầng trán cao lộ ra qua mái tóc suôn mượt, và cặp lông mày rậm của ngài ấy cũng được hiện ra hoàn hảo như thể chúng được cắt tỉa hàng ngày. Dưới đôi lông mày ấy là đôi mắt đen sâu thẳm ẩn chứa khí chất lạnh lùng, chỉ riêng đôi mắt ấy thôi cũng đã gây ra cho tôi cảm giác căng thẳng kỳ lạ.
Chiếc mũi cao thẳng như dọc dừa lại càng làm khuôn mặt thêm thanh lịch, cùng với đôi môi gợi cảm không dày, không mỏng và mang một màu hồng thanh thoát khiến tôi tự hỏi liệu nó có còn tồn tại trong thế giới này hay không. Đó là đôi môi của một người đàn ông, nhưng nó lại mềm mại và bóng mượt như thể được phủ thêm một lớp bột ngọc trai vậy.
Đôi mắt ấy như những viên ngọc trai đen quý hiếm. Tôi không hiểu sao mình lại có cảm xúc như này khi nhìn thấy người đàn ông đó, nhưng tôi không thể phủ nhận được sự hiện diện của nó. Đôi mắt hổ phách tinh khiết đang kiên định nhìn chằm chằm như thể muốn xuyên thấu vào một người. Trong đôi mắt ấy ánh lên màu vàng và đỏ thật rực rỡ và huyền bí. Nó bí ẩn như thể nó không phải là màu sắc của thế giới này.
Tôi thậm chí không biết rằng mình đã bị hớp hồn từ khi nào. Tôi đã tỉnh táo lại và gửi lời chào đến ngài ấy. Tôi cũng không biết liệu tôi có xử lý tốt ánh mắt của mình hay không. Tôi chỉ hy vọng ngài ấy không biết rằng tôi đang nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ấy.
Đây là điều không lịch sự, và cho dù khuôn mặt của một người đàn ông có đẹp đến đâu đi nữa thì việc một việc một người đàn ông nhìn chằm chằm vào một người đàn ông chẳng phải là điều kỳ lạ hay sao?
Vì vậy, sau khi tỉnh táo lại, tôi chỉ nhìn chằm chằm vào mặt bàn.
“Elric là một lính đánh thuê dày dặn kinh nghiệm. 15 tuổi gia nhập vào đội lính đánh thuê, và không có việc gì là không dám làm. Sẽ thật tuyệt nếu để người này luôn bên cạnh ngài. Nếu nói về kinh nghiệm chinh chiến của người này thì dư sức…”
Favick, người có khả năng miễn nhiễm với khuôn mặt của Đại công tước hơn so với tôi, đã nói chuyện thay tôi.
Thực ra tôi không phải là người giỏi giết người đến nỗi không chớp mắt, tôi chỉ là một tên lính đánh thuê với kỹ năng chiến đấu tốt....
Favick đã ra sức đề cử tôi vì không muốn bỏ lỡ cơ hội này. Nghe thấy giọng nói run run cùng với sự đề cử hết sức nhiệt tình thì đến lúc này tôi thực sự tò mò không biết mình đã nhận được bao nhiêu tiền phí môi giới.
Dĩ nhiên chưa từng có việc gì mà tôi chưa dám làm trước đây, nhưng dù có giỏi đến mấy thì tôi cũng không phải là người vạn năng như vậy.
Đại công tước vẫn cứ ngồi nghe và không nói gì cả. Thỉnh thoảng nghe thấy giọng nói run rẩy của Favick, ngài ấy chỉ lắc đầu một chút.
Nhìn vẻ mặt của ngài ấy thật sự không biết là đang nghĩ gì, cứ ngồi yên đó nhấm nhấp ngụm trà với thái độ vô cùng thư thái nên không thể biết được liệu ngài ấy có đang nghe hay không.
Thậm chí ngay cả sau khi kết thúc bài diễn thuyết dài của Favick, ngài ấy vẫn thư thái tập trung vào tách trà.
Âm thanh duy nhất trong sự im lặng của phòng khách là tiếng lách cách của những chiếc bình gốm tinh xảo. Vào giây phút đó, sự căng thẳng của tôi như dâng trào lên đến tận ngực, khiến tôi khó thở.
Phòng khách nơi này rộng rãi như phòng khách của bất kỳ dinh thự quý tộc nào. Trong không gian rộng lớn đó tràn ngập sự im lặng và không khí căng thẳng mà nó tạo ra. Tôi cảm giác như mình đang bị nghiền nát bởi bầu không khí ngột ngạt này. Miệng tôi trở nên khô khốc vì gần như không thể nuốt nổi một giọt nước bọt nào.
“Tôi ... thưa ngài.”
Người phá vỡ sự im lặng sau một thời gian dài là Favick với khuôn mặt gần như bị nghiền nát bởi sự im lặng nặng nề này. Tôi rất ngạc nhiên vì đây là lần đầu tiên nhìn thấy khuôn mặt nhăn nhó và căng thẳng như vậy của anh ấy.
Mồ hôi lạnh chảy lấm tấm trên vầng trán rám nắng của anh ấy. Giọng nói của anh ấy cũng trở nên kỳ lạ hơn so với khi ngâm nga nói về kinh nghiệm của tôi. “Nếu ngài không hài lòng thì…”
“Không”.
Sau đó, người đàn ông đó đã phớt lờ phản ứng của chúng tôi như thể anh ta đang đứng trước một hòn đá hơn là một con người.
“Quả nhiên ... không tệ.”
Giọng nói trầm ấm của ngài ấy không hiểu sao lại làm tôi nổi cả da gà. Đó là một giọng nói trầm, êm dịu, không có cảm giác thực tế đến mức tôi như cảm giác được rùng rợn từ bên trong nó. Tôi nghiến chặt răng để xua đi cái cảm giác đó.
“Hãy nói chuyện với phụ tá của ta về tiền lương, chi phí và số lượng người mà bên ta cần.”
Một người đàn ông đã đẹp trai lại còn có giọng nói hay nữa . Thế giới thật không công bằng mà.
Một người đàn ông đẹp trai như vậy, có giọng nói hay, lại là một đại công tước của Công quốc khi tuổi còn trẻ, và đã chứng minh được cho mọi người thấy khả năng cai trị của mình, không biết liệu bao lâu nữa thì ngài ấy sẽ trở thành người thống trị của vùng đất trong tương lai.
“Dù sao thì, ta đã nói là Favick rồi.”
“Vâng, vâng.
‘Tôi không biết phải nói chuyện như thế nào nữa ’
Vầng trán thanh tú của Đại công tước hơi nhăn lại. Vì tôi chưa bao gặp người có thân phận cao quý như vậy, nên tôi cảm thấy chỉ cần ngài ấy khẽ nhíu mày trên mặt thôi là đã xảy ra chuyện gì đó nghiêm trọng rồi. Ánh mắt đó như thể khiến người khác phải quỳ xuống cúi đầu phục tùng vậy. Nhắc đến Favick, anh ta đang bày ra một khuôn mặt cứng đờ. Mặc dù cố gắng giữ bình tĩnh nhưng vô ích, âm thanh nuốt nước bọt khô của anh ấy lại vang lên kèm theo tiếng ọc ọc. Tôi không còn cách nào khác ngoài việc lo lắng hơn.
Sau một khoảng thời gian im lặng, cuối cùng Công tước đã mở miệng.
“Cách đây vài ngày, một thi thể đã được phát hiện trong một cối xay nước bên ngoài thành phố.”
Đó là một câu chuyện mà tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ nghe được từ miệng của Đại công tước.
Nhà máy nước, ngoài thành phố.
Một thi thể.
“Đó là thi thể của một người đàn ông bị lưỡi kiếm đâm chết.”
Bùm. Có một âm thanh của thứ gì đó rơi xuống từng mảnh vỡ vụn. Đó chính là tiếng trái tim tôi rơi xuống, mà chỉ có tôi mới có thể nghe được.
Favick cũng không thể hiểu được. Anh ta bày ra một khuôn mặt không hiểu tại sao lại nói với chúng tôi về thi thể của người đàn ông được tìm thấy. Chỉ có tôi đang ngạc nhiên khi biết rằng có một thi thể ở một cối xay nước.
“Ngài có nghĩ đây là việc của lính đánh thuê chúng tôi làm không?”
“Không, tất nhiên là không rồi. Nhìn các ngươi cũng không giống những người vô liêm sỉ đến mức vào thành phố để ký hợp đồng và làm hại mọi người.”
Vì lý do đó mà đã chọn tôi trong số rất nhiều lính đánh thuê sao? Sau khi nói thêm, Đại công tước khẽ cười nhẹ.
Đôi mắt màu hổ phách như dát vàng đang hướng về phía tôi. Khoảnh khắc mắt chúng tôi chạm vào nhau, tôi cảm thấy mình giống như một con ếch trước một con rắn.
Nụ cười ngắn ngủi ấy đã biến mất ngay lập tức, khuôn mặt đẹp trai của Đại công tước cũng trở nên nghiêm túc như thể chưa từng cười. Một giọng nói hơi trầm xuống nhẹ nhàng phát ra.
“Ta nghe nói người bị sát hại chính là đứa con trai bị mất tích của ngươi.”
Thi thể đã được tìm thấy. Con trai bị mất tích. Mặc dù cuối cùng Đại công tước cũng đã đề cập đến hai điều nhưng Favick vẫn nghiêng đầu với vẻ mặt khó hiểu. Anh ta dường như muốn suy nghĩ một lúc.
Ngay sau đó sự căng thẳng từ từ biến mất trên khuôn mặt Favick. Khuôn mặt vốn cứng đơ của anh ta sụp đổ tức thì.
Tôi định nói điều gì đó nhưng miệng lại há hốc và môi cũng giật giật. Tôi không thể thốt ra một lời nào và lại ngậm miệng lại.
Và ngay sau đó khuôn mặt anh ta cũng cứng lại vì kinh ngạc.
Tôi nghiến răng và nắm chặt tay hạ xuống. Cuối cùng thì cái chết của Miles cũng đã được tiết lộ. Đại công tước cũng biết. Bây giờ thì đến Favick cũng đã biết…..
Tôi nghĩ rằng cái chết của Miles sẽ được biết đến vào một ngày nào đó, nhưng tôi không bao giờ tưởng tượng rằng nó sẽ là ngày hôm nay. Thậm chí còn nhanh hơn tôi dự kiến, nó quá nhanh. Đó cũng là một cú sốc đối với tôi.
Tất nhiên, là vì một lý do hoàn toàn khác với Favik.
“... Con trai của tôi ... Con trai của tôi.”
“Vẫn chưa chắc chắn được điều gì. Tốt hơn hết là anh nên tự mình xác nhận trước đã.”
Tôi không chắc chắn nên đã bảo anh ấy hãy xác nhận trước, nhưng nhìn biểu hiện và sắc thái của cơ thể thì chắc chắn rằng đó là thi thể con trai của Favick.
Không, có lẽ tôi là người duy nhất chấp nhận được điều đó.
Thi thể được tìm thấy trong cối xay nước. Chính tôi là người đã giết Miles, vì vậy thi thể mà Đại công tước đang cố gắng xác nhận với Favick chắc chắn là Miles.
“Ta sẽ nói phụ tá dẫn ngươi đi, vậy nên hãy đi theo để xác nhận. Vì ngươi có chuyện riêng nên hãy cử một phụ tá đến để bàn về hợp đồng mới. "
Favick thậm chí không thể trả lời một cách đàng hoàng được. Anh ấy trông có vẻ như không biết đâu mà lần bởi cuộc xung đột gay gắt đang diễn ra trong lòng.
Người chết không phải là con trai tôi. Nhưng nếu không chết thì không thể nào không tìm được một bóng dáng nào trong 3 ngày được. Không, chắc là con trai tôi đã chết rồi. Trước khi xác nhận thi thể, anh ta liên tục đưa ra những câu hỏi không thể tìm được câu trả lời và dường như không thể tỉnh táo được vì bị cuốn vào vòng xoáy của câu hỏi tự hỏi.
Cơ thể anh ta run lên khi đứng dậy khỏi chiếc ghế dài. Tôi nhanh chóng đứng dậy và đỡ lấy cơ thể của Favick. Ngoài việc giúp đỡ anh ta, tôi đã nghĩ ra kế hoạch đi cùng để xác nhận thi thể. Nhưng sau đó.
“Ngươi hãy ở lại nghe thêm về hợp đồng đi.”
Giọng nói trầm ấm của Đại công tước như tóm lấy tôi.
Trớ trêu thay, ngay lúc đó, tôi đã sửng sốt và lộ rõ vẻ kích động. May mắn thay, Favick, người không còn tâm trí nào, đã không để ý đến tôi. Anh ta bận đi theo phụ tá để xác nhận.
Tôi đã đấu tranh suy nghĩ một lúc vì không biết phải làm gì, nhưng khi Đại công tước yêu cầu tôi hãy ở đây để nghe về hợp đồng thì tôi chỉ có một lựa chọn duy nhất. Tôi ngồi xuống ghế lại sau khi đứng dậy.
“Trà nguội mất rồi.”
Khi Đại công tước đang lẩm bẩm một mình, một người hầu nhanh chóng từ trong góc bước vào rót trà mới vào tách của ngài ấy. Phải đến khi thấy hơi nước bốc lên, tôi nhận ra rằng chỉ có một tách trà được chuẩn bị trên bàn.
Sau khi gọi Favick và tôi đến phòng khách, ngài ấy là người duy nhất uống trà và đã không mời ai cả. Mặc dù trà là thứ xa xỉ chỉ dành cho giới quý tộc, nhưng rõ ràng cách cư xử đối với mọi người của ngài ấy không tốt lắm. Như thể người đàn ông này đang uống trà một cách đơn độc vậy. Bộ trà với hoa hồng và cành trên nền sứ trắng vô cùng hợp với Đại công tước Miros. Dù vậy, ngay cả khi chỉ uống trà một mình thì ngài ấy trông vẫn thật tuyệt vời.
Thời gian cứ thế mà trôi qua.
“Thi thể được tìm thấy trong cối xay nước.”
Công tước Miros, người đang ngồi trước mặt mọi người và thưởng thức bữa trà thanh lịch một mình, cuối cùng cũng đã mở miệng. Thế nhưng với những lời mà ngài ấy nói ra, thì thà rằng ngài ấy im lặng còn hơn. Tôi cảm thấy thật may mắn khi không có Favick ở đây. Nhưng ngay cả như vậy, tôi vẫn thấy khó thở.
“Vật giữa hai chân của thi thể ấy cũng dựng đứng lên một cách đáng thương.”
“….”
Tôi quên cả thở trong chốc lát. Tôi không thể biết được điều khiến tôi bị sốc là nội dung mà Đại công tước đang nói đến, hay những từ ngữ thô tục và bẩn thỉu mà ngài ấy sử dụng.
Không, cả hai đều gây sốc, nhưng chính sự lựa chọn từ ngữ của ngài ấy càng tác động mạnh mẽ hơn. Với khuôn mặt chính trực ấy, đôi môi gợi cảm và giọng nói trầm vang, cảm giác như đây không phải là những lời nên thốt ra từ ngài ấy. Dù sao, hai thứ đó kết hợp lại như đánh gục tôi, và cơ thể của tôi cũng cứng lại như thể bị sét đánh.
“Có thể nói đây là một vụ cưỡng hiếp bất thành nhỉ? Lẽ nào trước khi có ý định cưỡng hiếp thì đã bị giết trừ khử rồi sao. Rốt cuộc thì phải là người vạn năng như thế nào mới khiến thi thể kia có dục vọng mạnh mẽ như thế?”
Ngay cả tiếng cười khúc khích tiếp theo cũng rất nhẹ nhàng. Tuy nhiên, ngay cả trong lúc này, giọng nói của ngài ấy vẫn thật ngọt ngào.
Giọng nói đó thật dễ nghe, nhưng tôi không có thời gian để cảm nhận giọng nói đó. Từng lời nói ra khỏi miệng của ngài ấy đều xuyên thấu trái tim tôi.
Rốt cuộc ngài ấy đã biết được những gì và biết bao nhiêu mới là vấn đề thiết yếu. Có phải đó chỉ là một suy luận từ tình trạng của cơ thể?
“Chà, có những người đàn ông thích cắm điên cuồng vào mông của người đàn ông khác hơn so với huyệt của phụ nữ. Haha, cái đó mà gọi là đàn ông đó sao?”
Lẽ nào ngài ấy biết được điều gì khác ..
Nhưng Đại công tước dường như đã xác định rõ ràng hung thủ là một “nam giới”.
Đó như là một lời khẳng định rằng ngài ấy biết lý do tại sao Miles bị sát hại, và đồng thời cũng đang ám chỉ tôi một điều khác. Chắc không phải là vì nghe tôi ở chung với đàn ông....nên mới nói chuyện ẩn ý như vậy nhỉ.
Giọng điệu của ngài ấy thay đổi 180 độ so với khi có Favick khiến tôi rất khó chịu. Đó là những âm thanh nhớp nháp và bẩn thỉu như rác rưởi từ rãnh nước, chúng giống như là âm thanh được phát ra từ những kẻ tạp nham bẩn thỉu trên đường phố. Lời nói đó khiến tôi tưởng tượng đến nổi cả da gà và lạnh sống lưng.
Trong cuộc sống của lính đánh thuê không phải tôi chưa từng nhìn thấy những người đàn ông chung sống gắn bó với nhau. Tuy nhiên, vào thời điểm đó, ngay cả khi trực tiếp nhìn thấy trước mắt thì tôi cũng không thấy gì đặc biệt cả.
Nhưng sau khi bị Miles cưỡng hiếp bất thành thì tôi nhận ra rằng tôi có thể bị tấn công tình dục bởi một người đàn ông. Tôi cảm thấy bụng mình như lộn lại và sắp nôn.
Mẹ kiếp, rốt cuộc ngài ấy đã biết cái quái gì, biết bao nhiêu mà ăn nói lung tung như vậy? Bụng tôi đau nhói vì chịu căng thẳng. Rõ ràng vào thời điểm đó, không có người nào lẩn quẩn ở xung quanh nhà máy nước mà.
Vì ngay sau khi vô ý giết người, các giác quan của tôi nhạy bén hơn bao giờ hết nên tôi chắc chắn về cảm giác của mình lúc đó. Không có vật chứng,nhân chứng nào cả. Vì vậy, việc liên kết tôi với vụ giết người của Miles không phải là một việc dễ dàng.
Thế nhưng người đàn ông này không chỉ biết một cái gì đó mà còn...
“Ưmm , nếu một người vì suýt bị cưỡng hiếp mà đâm chết một người đàn ông, sau đó ôm một người phụ nữ để tạo chứng cứ ngoại phạm thì người đó chỉ có thể là một người đàn ông thôi….”
Ngài ấy nói ra mọi tình huống như thể đã nhìn thấy tất cả mọi thể. Như thể đã chứng kiến tất cả mọi thứ từ việc giết Miles đến việc ôm một người phụ nữ khác để làm bằng chứng ngoại phạm.
“Ngài ... đang nói gì vậy?”
Giọng điệu chậm rãi, nhưng may mắn thay, đó là một giọng nói không lộ ra nhiều kích động. Biểu cảm của tôi cũng được kiềm nén một cách cẩn thận. Tuy nhiên, Đại công tước đã phớt lờ tôi và tiếp tục những lời muốn nói.
“Đứa con của mình bị giết như vậy mà đội trường của ngươi vẫn bình tĩnh thế nhỉ. Nếu là ta thì ta sẽ trả thù. Nếu là con ta, khi biết được nó đã cố gắng làm những việc ngu ngốc, thậm chí không thành công và bị giết hại một cách xấu hổ như vậy...ta sẽ muốn trả thù nhiều hơn so với việc che đậy sự xấu hổ của con ta. Nếu đối phương thậm chí là thuộc hạ của ta, việc trả thù còn dễ dàng hơn cả việc bẻ cổ tay trẻ con.”
“….”
“Có những người lính đánh thuê là bậc thầy trong việc tra tấn người khác. Vì bọn chúng có thói quen giết người như ăn tươi nuốt sống nên việc tra tấn không chỉ để ép đối phương tự thú hay thu thập thông tin mà đang rèn luyện những kỹ thuật khiến cho đối phương phải chết trong vật vã cùng với cơn đau kinh hoàng nhất. À, liệu có người nào như vậy trong quân đoàn đánh thuê của ngươi không? Nếu không, ta có thể cho mượn một trong những người giỏi nhất của ta. Thật ngại quá nhưng phòng tra tấn cũng được trang trí khá được đấy.”
Tôi... tôi không thể suy nghĩ được gì cả. Tôi không hiểu dù chỉ một nửa những gì Đại công tước đã nói với tôi. Nhưng tôi biết rằng đây là sự đe doạ.
Đại công tước như biết rằng chính tôi là người đã giết con trai của đội trưởng. Và cũng đang rất mong đợi xem thử nếu như thông tin này rò rỉ đến tai đội trưởng thì đội trưởng phải đối mặt với hoàn cảnh này như thế nào.
Khi nói về sự tra tấn, chỉ cần nói với một giọng nhẹ nhàng thôi cũng đã đáng sợ đến như vậy.
Miệng tôi khô khốc, môi tôi thậm chí còn không thể tách rời được. Tôi cố nuốt nước bọt khô khốc, nhưng vẫn không cử động được như thể cổ họng tôi đã bị tê liệt hoàn toàn. Bên trong lồng ngực của tôi đập mạnh như trống đánh vì lo lắng và căng thẳng. Như thể có một trận động đất đang xảy ra trong đầu tôi, mọi suy nghĩ trong tôi nhưng tan thành từng mảnh vỡ.
"Ngài đang nói cái gì vậy ......"
"Ta không thích nói dài dòng."
Thậm chí những lời nói phủ nhận của tôi đã tan tành trước khi tôi cố gắng để nói. Tôi nghiến chặt răng và trong đầu tôi đã trở nên rối tung, tôi đấu tranh để lựa những lời để giải thích. Công tước vẫn đang nhìn tôi với khuôn mặt tươi cười như vậy.
Đó là một nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt đẹp trai của ngài ấy, nhưng đối với tôi bây giờ trông nó giống như một con rắn.
“… Ngài… ngài muốn gì…”
“Ta muốn gì sao. Tôi có thể muốn gì từ một người lính đánh thuê chỉ có một thân hình to lớn?”
Tôi không thể biết đường đi nước bước của một quý tộc, nhưng tôi biết rằng người đàn ông này hết sức thâm độc. Bên trong lớp vỏ hoa lệ đó là rác rưởi bẩn thỉu và đê tiện hơn những kẻ lang thang ở đầu đường xó chợ.
Người đàn ông đó đang cố gắng để có được những gì hắn ta muốn bằng hình thức bắt tôi phải tự nguyện cống hiến cho hắn, chứ không phải là dưới hình thức bóc lột tôi.
Điều ngài ấy muốn từ tôi là tuyệt đối không phải là tài sản. Dù tôi là lính đánh thuê, nhưng tôi không bao giờ lao động và bị cư xử như một con chó. Nhưng hắn lại đang muốn tôi làm việc không công như một con chó. Tài chính và sức mạnh của tôi quá nhỏ bé để có thể đấu lại những người có quyền lực, nắm hết mọi thứ trong tay như vậy.
Theo như những lời Đại công tước nói thì ngài ấy chẳng có gì cần từ một người lính đánh thuê chỉ có thân hình to lớn.
Vấn đề là dù tôi có suy nghĩ như thế nào thì cũng không thể tìm được câu trả lời. Theo quan điểm của ngài ấy, ngài ấy không phủ nhận sự tồn tại của tôi, nhưng ngài ấy có thể khai thác gì từ tôi sao?
“Haizz, ta không ngờ là đầu óc của ngươi lại tệ như vậy.”
Đại công tước chậc nhẹ lưỡi và quở trách tôi. Tôi ngậm chặt miệng nhìn Đại công tước như thể tôi đang dán chặt keo vào miệng vậy. Đại công tước nhếch mép cười với tôi và thở dài một hơi. Tôi thực sự cũng muốn thở dài mà.
“Hừ, dù sao ta cũng không yêu cầu ngươi phải thông minh nên cũng không sao.”
“Tôi xin lỗi. Nhưng nếu ngài có thể cho tôi biết câu trả lời…. thì tôi rất cảm kích.”
“Nhưng vì có nhiều thứ phải dạy người nên thật phiền phức mà...”
“...Xin hãy chỉ dạy cho tôi, tôi sẽ làm theo ý của ngài.”
“Phải vậy chứ, phải như vậy thì ta mới giữ kín miệng không nói cho bất kỳ ai biết. Bằng cách đó, thì ngươi mới có thể thoát khỏi đội trưởng của ngươi một cách an toàn.”
“....”
“Ngươi oan ức lắm nhỉ. Chắc là thi thể đó đã cố gắng cưỡng hiếp ngươi trước. Một người đàn ông, đặc biệt là lính đánh thuê, làm sao có thể chấp nhận được việc bị người khác cưỡng hiếp. Không phải ngươi không đủ sức để bảo vệ mình, mà là bản năng tự vệ đúng chứ? Chắc chắn là tự vệ chính đáng rồi.”
“Cảm ơn vì đã hiểu cho tôi.”
“Vì ta cảm thương xót hoàn cảnh của ngươi nên ta quyết định cho ngươi một đặc ân.”
“Cảm ơn…”
“Vậy nên đầu tiên hãy để ta đâm vào cơ thể ngươi đi”
Trong giây lát tôi không thể hiểu được những gì ngài ấy nói ngay sau khi tôi vừa nói xong lời cảm ơn.
“… Cái gì…”
“Ta thực sự không có ý định làm bất cứ điều gì với ngươi, nhưng nếu như ngươi thực sự muốn. Ta cũng không còn cách nào cả.”
Quả nhiên vẫn không thể hiểu được mà. Vậy nên…
“Nếu như ngươi cầu xin ta, ta sẽ đâm dương vật của ta vào hậu huyệt của ngươi.”
Vậy nên…
Khi nhìn thấy tôi không trả lời và miệng như cứng lại thì đại công tước đã khẽ cười. Sau đó lại nở một nụ cười rất tươi.
Vậy nên…
“Nào, bây giờ hãy trả lời ta đi”
Tôi không thể nghĩ được gì bây giờ cả ngoài việc là tôi sẽ bị thịt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook