*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sáng hôm sau đi thử vai phim mới, lần này là phim bộ tình yêu.
Kỷ Dương thử qua vài tạo hình thương gia nhân sĩ rất hợp, chế tác vừa nhìn là muốn kí hợp đồng.
Buổi chiều bàn luận hạng mục công việc cùng đạo diễn tại quán cà phê.
Bình an vô sự.
Sáu giờ chiều, lúc chạng vạng, bầu trời bắt đầu đổ mưa.
Không phải mưa to giàn giụa.
Mà là tí tí tách tách, tinh tế mưa xuân.
“Tống Manh, anh không sao chứ? Sắc mặt khó coi quá.”
Từ tiệm cà phê đi ra, Tống Manh cố gắng kéo tay Kỷ Dương.
Miễn cưỡng nở nụ cười, lắc đầu một cái.
Bọn họ không mang ô đi mưa, Tống Manh chỉ muốn khẩn trương về nhà.
“Tống Manh…”
Đối phương bỗng nhiên dừng bước lại.
“Hừm, chúng ta trở lại xe nhanh lên một chút.”
“… Tống Manh?”
Tống Manh quay đầu nhìn lại, trong lòng đột nhiên run lên.
“… Tôi giống như có một chỗ muốn đi… Rất quan trọng…”
Kỷ Dương cúi đầu, không thấy rõ biểu tình.
Giống như nghiệp chướng.
Anh ngẩng đầu, trong đáy mắt là chỗ trống vô biên:
“Đừng cản tôi.”
Nhân lúc chớp giật, anh giằng khỏi tay Tống Manh, quay người.
“Kỷ Dương!”
Tống Manh sững sờ một lúc, liều mình đuổi theo người kia.
Mưa chằng chịt như tơ phủ lên người cậu.
Lạnh giá thấu xương.
******
Tại quán rượu hoa lệ nào đó của Hương Cảng, lầu hai mươi bốn.
Bên ngoài quán rực rỡ ánh đèn vàng, sân thượng.
Kỷ Dương hai tay ôm đầu ngồi gục xuống sàn, cả người ướt đẫm.
Thần sắc mờ mịt.
Lúc Tống Manh chạy đến, Kỷ Dương ngẩng đầu lên, thẫn thờ nhìn cậu.
Đáy mắt hư vô một mảnh.
“… Kỷ Dương.”
Cuống họng Tống Manh khô khốc. Tim “Thùng thùng” đập kịch liệt.
“Anh còn nhớ tôi là ai không?”
Kỷ Dương giống như người máy nặng nề hỏi lại:
“Nhớ?”
“Không phải tôi đã thừa nhận tính hướng rồi sao …”
“Sau đó, sau đó toàn thế giới cũng đã chấp nhận tôi mà…”
“Tại sao bọn họ lại nói tôi mắc bệnh trầm cảm…”
“… Điên rồi? Tôi điên rồi hay sao?”
“Tại sao tôi còn chưa chết đi.”
“Ở lại chỗ này, tại sao tại sao tại sao muốn ở lại đây chứ.”
“Chỉ muốn biến mất, biến mất, biến mất.”
Kỷ Dương đứng lên, bước ra ban công, tự lẩm bẩm.
“Có fan hỏi tôi… Tôi tại sao không chết đi.”
“Tôi vì cậu ta mà che giấu, coi cậu ta là quan trọng nhất, cậu ta lại bỏ đi. ”
“Cuối cùng tại sao bọn họ lại bỏ đi hết.”
“Tại sao tại sao…”
“Sai rồi, sai rồi.”
Kỷ Dương không ngừng lẩm nhẩm.
Tâm can Tống Manh dần trầm mặc.
Này rõ ràng, hẳn là tình trạng nguyên bản của Kỷ Dương…
Nếu như cậu chưa từng xuất hiện, hiện tại Kỷ Dương sẽ là thế này sao?
Cậu run rẩy đưa tay ra, kéo đối phương đang tuyệt vọng trầm trọng vào lòng:
“… Anh có nhớ tôi không?”
“Tôi tên là Tống Manh.”
Giọng nói của cậu cũng run rẩy.
“Tống trong canh củ dền, Manh trong manh nha sinh trưởng.”
“…”
“Đô rê mon, của anh thôi.”
Kỷ Dương mê mụi nhìn cậu, biểu tình thay đổi dần thành thẫn thờ.
******
Còn 15 phút.
Nếu như kết quả nhất định không thể thay đổi.
Nếu như cậu chống không lại thiên ý, đuổi không nổi vận mệnh.
“Như vậy.”
Tống Manh nháy mắt mấy cái, ôm chặt lấy Kỷ Dương, ngồi bệt trên sân thượng.
Quần áo ướt sũng lạnh như băng truyền đến nhiệt độ ấm áp của đối phương.
Nhiệt độ rất thoải mái.
“Như vậy, tôi kể cho anh câu chuyện trước khi ngủ một lần này, là lần cuối.”
Kỷ Dương vô thức gật đầu, cũng không biết có đang nghe hay không.
“Vai chính tên là Tống Manh, hiện tại hai mươi tám tuổi, là một đại muộn đản. ”
…
Hắn có rất ít bằng hữu, làm một công việc vô vị ngày qua ngày.
Hắn không có thú vui, không có gì vui vẻ.
Mà trong lòng hắn có một cái bí mật rất nhỏ, có một thần tượng hắn coi như trân bảo.
Sau đó hắn chết.
Sau đó, hai người gặp nhau.
Đây là một kỳ tích.
Vượt qua thời gian, vượt qua không gian.
Tống Manh học được dũng cảm, học được đùa giỡn, học được mặc kệ sự đời.
Học cách làm sao trở thành Đô rê mon.
Học cách yêu người.
Cuối cùng tại đây, thần tượng của hắn vẫn phải tuân theo số mệnh mà …
Rời đi.
…
Tống Manh cười với Kỷ Dương còn đang mê mẩn trong câu chuyện, nói:
“Vai chính này, còn có một tâm nguyện.”
Cậu chống người, đưa mặt tới gần.
Chuông bạc nơi cổ rung rinh.
Dùng đôi môi đạm sắc, chạm vào đối phương.
Đinh đang.
Vừa chạm liền rời.
Đinh đang.
Tống Manh cầm tay đối phương, khẽ siết:
“Ngày trước có một câu cửa miệng, gọi là “chấp tử chi thủ” …”
Nửa câu sau, cậu nói không nổi.
Nếu như… Tất cả lại là con số không.
Nếu anh đã quên Đô rê mon này.
Nếu như không thể “Dữ tử giai lão”.
Nếu như không thể cùng anh già đi thành hai đại thúc, không thể thành lão bá bá vững như keo sơn.
Nếu như, không thể nhìn thấy anh ngân sương nhuộm tóc.
Cũng không sao.
“Nếu như không thể đồng thời sống tiếp, như vậy…”
“Anh dẫn tôi cùng đi.”
******
Tia sáng đầu tiên của hừng đông chiếu lên hai người đang nằm bên nhau trên giường, trong quán rượu.
Tống Manh chậm rãi mở mắt ra.
…
Kỷ Dương lấy tay chống đầu, im lặng nhìn cậu:
“Đã tỉnh?”
Tống Manh: “…”
Chấn kinh đến nói thành ra lời.
Kỷ Dương nhu nhu mái tóc đen rối như tơ vò của cậu: “Chuyện hôm qua là sao.”
“Lúc tôi tỉnh lại, cậu và tôi đều nằm trên sân thượng, nhìn có vẻ chỉ muốn chết không muốn sống.”
Tống Manh: “…”
Đều quên…?
Kỷ Dương… Không có chết?
Kỷ Dương cẩn trọng nhìn cậu, vỗ vỗ đầu:
“Làm sao lại nhìn như thể muốn khóc vậy.”
Tống Manh không lên tiếng.
“Nói xem! Không phải hôm qua cậu đã tỏ tình với tôi sao.”
Tống Manh cúi thấp đầu.
Tí tách.
Kỷ Dương cười khẽ, dùng hai tay nâng mặt cậu.
Hôn lên viên lệ tích trong suốt.
Sau đó lại nhìn đối phương rơi lệ.
Đại khái, qua được cửa này, bọn họ còn con đường rất dài phải đi.
Bọn họ sẽ cãi nhau, rồi làm hoà.
Vấn tỷ có thể sẽ kinh ngạc hoặc sợ hãi mà la làng.
Kể cho nhau nghe chuyện của thời đại chưa đến, chờ đối phương chậm rãi tiếp thu.
Đi gặp gia trưởng, đối mặt với ánh mắt của mọi người.
Trong lúc gian nan nhất, nói với đối phương hai chữ “Không sao”.
Cậu sẽ được nhìn tận mắt anh bước lên trên bục trao giải.
Cậu sẽ ở một ngày nào đó, tự tay đeo nhẫn vào ngón áp út của anh.
Hết thảy đều sẽ có thể, đúng không?
Hết thảy đều sẽ tốt hơn.
Không biết là ai chủ động.
Vuốt ve, lướt qua liền thôi, lại rời đi.
Lại dán lên, thâm nhập, dây dưa.
Bọn họ nhận một cái hôn thật dài.
Trong nắng sớm, trong buồng tắm, dưới vòi hoa sen.
Cửa sổ hầu hết các ngôi nhà ở Hong Kong thời điểm này
Đừng ai chê đoạn thần tượng trầm cảm nhé:”> Truyện dựa trên hình tượng Trương Quốc Vinh, ông cũng tự tử dù cho khán giả đã chấp nhận tính hướng của ông, nguyên nhân là trầm cảm, còn vì sao trầm cảm thì … “người đã chết vĩnh viễn không thể trả lời”
Dữ tử giai lão: chết già bên nhau.
Sáng hôm sau đi thử vai phim mới, lần này là phim bộ tình yêu.
Kỷ Dương thử qua vài tạo hình thương gia nhân sĩ rất hợp, chế tác vừa nhìn là muốn kí hợp đồng.
Buổi chiều bàn luận hạng mục công việc cùng đạo diễn tại quán cà phê.
Bình an vô sự.
Sáu giờ chiều, lúc chạng vạng, bầu trời bắt đầu đổ mưa.
Không phải mưa to giàn giụa.
Mà là tí tí tách tách, tinh tế mưa xuân.
“Tống Manh, anh không sao chứ? Sắc mặt khó coi quá.”
Từ tiệm cà phê đi ra, Tống Manh cố gắng kéo tay Kỷ Dương.
Miễn cưỡng nở nụ cười, lắc đầu một cái.
Bọn họ không mang ô đi mưa, Tống Manh chỉ muốn khẩn trương về nhà.
“Tống Manh…”
Đối phương bỗng nhiên dừng bước lại.
“Hừm, chúng ta trở lại xe nhanh lên một chút.”
“… Tống Manh?”
Tống Manh quay đầu nhìn lại, trong lòng đột nhiên run lên.
“… Tôi giống như có một chỗ muốn đi… Rất quan trọng…”
Kỷ Dương cúi đầu, không thấy rõ biểu tình.
Giống như nghiệp chướng.
Anh ngẩng đầu, trong đáy mắt là chỗ trống vô biên:
“Đừng cản tôi.”
Nhân lúc chớp giật, anh giằng khỏi tay Tống Manh, quay người.
“Kỷ Dương!”
Tống Manh sững sờ một lúc, liều mình đuổi theo người kia.
Mưa chằng chịt như tơ phủ lên người cậu.
Lạnh giá thấu xương.
******
Tại quán rượu hoa lệ nào đó của Hương Cảng, lầu hai mươi bốn.
Bên ngoài quán rực rỡ ánh đèn vàng, sân thượng.
Kỷ Dương hai tay ôm đầu ngồi gục xuống sàn, cả người ướt đẫm.
Thần sắc mờ mịt.
Lúc Tống Manh chạy đến, Kỷ Dương ngẩng đầu lên, thẫn thờ nhìn cậu.
Đáy mắt hư vô một mảnh.
“… Kỷ Dương.”
Cuống họng Tống Manh khô khốc. Tim “Thùng thùng” đập kịch liệt.
“Anh còn nhớ tôi là ai không?”
Kỷ Dương giống như người máy nặng nề hỏi lại:
“Nhớ?”
“Không phải tôi đã thừa nhận tính hướng rồi sao …”
“Sau đó, sau đó toàn thế giới cũng đã chấp nhận tôi mà…”
“Tại sao bọn họ lại nói tôi mắc bệnh trầm cảm…”
“… Điên rồi? Tôi điên rồi hay sao?”
“Tại sao tôi còn chưa chết đi.”
“Ở lại chỗ này, tại sao tại sao tại sao muốn ở lại đây chứ.”
“Chỉ muốn biến mất, biến mất, biến mất.”
Kỷ Dương đứng lên, bước ra ban công, tự lẩm bẩm.
“Có fan hỏi tôi… Tôi tại sao không chết đi.”
“Tôi vì cậu ta mà che giấu, coi cậu ta là quan trọng nhất, cậu ta lại bỏ đi. ”
“Cuối cùng tại sao bọn họ lại bỏ đi hết.”
“Tại sao tại sao…”
“Sai rồi, sai rồi.”
Kỷ Dương không ngừng lẩm nhẩm.
Tâm can Tống Manh dần trầm mặc.
Này rõ ràng, hẳn là tình trạng nguyên bản của Kỷ Dương…
Nếu như cậu chưa từng xuất hiện, hiện tại Kỷ Dương sẽ là thế này sao?
Cậu run rẩy đưa tay ra, kéo đối phương đang tuyệt vọng trầm trọng vào lòng:
“… Anh có nhớ tôi không?”
“Tôi tên là Tống Manh.”
Giọng nói của cậu cũng run rẩy.
“Tống trong canh củ dền, Manh trong manh nha sinh trưởng.”
“…”
“Đô rê mon, của anh thôi.”
Kỷ Dương mê mụi nhìn cậu, biểu tình thay đổi dần thành thẫn thờ.
******
Còn 15 phút.
Nếu như kết quả nhất định không thể thay đổi.
Nếu như cậu chống không lại thiên ý, đuổi không nổi vận mệnh.
“Như vậy.”
Tống Manh nháy mắt mấy cái, ôm chặt lấy Kỷ Dương, ngồi bệt trên sân thượng.
Quần áo ướt sũng lạnh như băng truyền đến nhiệt độ ấm áp của đối phương.
Nhiệt độ rất thoải mái.
“Như vậy, tôi kể cho anh câu chuyện trước khi ngủ một lần này, là lần cuối.”
Kỷ Dương vô thức gật đầu, cũng không biết có đang nghe hay không.
“Vai chính tên là Tống Manh, hiện tại hai mươi tám tuổi, là một đại muộn đản. ”
…
Hắn có rất ít bằng hữu, làm một công việc vô vị ngày qua ngày.
Hắn không có thú vui, không có gì vui vẻ.
Mà trong lòng hắn có một cái bí mật rất nhỏ, có một thần tượng hắn coi như trân bảo.
Sau đó hắn chết.
Sau đó, hai người gặp nhau.
Đây là một kỳ tích.
Vượt qua thời gian, vượt qua không gian.
Tống Manh học được dũng cảm, học được đùa giỡn, học được mặc kệ sự đời.
Học cách làm sao trở thành Đô rê mon.
Học cách yêu người.
Cuối cùng tại đây, thần tượng của hắn vẫn phải tuân theo số mệnh mà …
Rời đi.
…
Tống Manh cười với Kỷ Dương còn đang mê mẩn trong câu chuyện, nói:
“Vai chính này, còn có một tâm nguyện.”
Cậu chống người, đưa mặt tới gần.
Chuông bạc nơi cổ rung rinh.
Dùng đôi môi đạm sắc, chạm vào đối phương.
Đinh đang.
Vừa chạm liền rời.
Đinh đang.
Tống Manh cầm tay đối phương, khẽ siết:
“Ngày trước có một câu cửa miệng, gọi là “chấp tử chi thủ” …”
Nửa câu sau, cậu nói không nổi.
Nếu như… Tất cả lại là con số không.
Nếu anh đã quên Đô rê mon này.
Nếu như không thể “Dữ tử giai lão”.
Nếu như không thể cùng anh già đi thành hai đại thúc, không thể thành lão bá bá vững như keo sơn.
Nếu như, không thể nhìn thấy anh ngân sương nhuộm tóc.
Cũng không sao.
“Nếu như không thể đồng thời sống tiếp, như vậy…”
“Anh dẫn tôi cùng đi.”
******
Tia sáng đầu tiên của hừng đông chiếu lên hai người đang nằm bên nhau trên giường, trong quán rượu.
Tống Manh chậm rãi mở mắt ra.
…
Kỷ Dương lấy tay chống đầu, im lặng nhìn cậu:
“Đã tỉnh?”
Tống Manh: “…”
Chấn kinh đến nói thành ra lời.
Kỷ Dương nhu nhu mái tóc đen rối như tơ vò của cậu: “Chuyện hôm qua là sao.”
“Lúc tôi tỉnh lại, cậu và tôi đều nằm trên sân thượng, nhìn có vẻ chỉ muốn chết không muốn sống.”
Tống Manh: “…”
Đều quên…?
Kỷ Dương… Không có chết?
Kỷ Dương cẩn trọng nhìn cậu, vỗ vỗ đầu:
“Làm sao lại nhìn như thể muốn khóc vậy.”
Tống Manh không lên tiếng.
“Nói xem! Không phải hôm qua cậu đã tỏ tình với tôi sao.”
Tống Manh cúi thấp đầu.
Tí tách.
Kỷ Dương cười khẽ, dùng hai tay nâng mặt cậu.
Hôn lên viên lệ tích trong suốt.
Sau đó lại nhìn đối phương rơi lệ.
Đại khái, qua được cửa này, bọn họ còn con đường rất dài phải đi.
Bọn họ sẽ cãi nhau, rồi làm hoà.
Vấn tỷ có thể sẽ kinh ngạc hoặc sợ hãi mà la làng.
Kể cho nhau nghe chuyện của thời đại chưa đến, chờ đối phương chậm rãi tiếp thu.
Đi gặp gia trưởng, đối mặt với ánh mắt của mọi người.
Trong lúc gian nan nhất, nói với đối phương hai chữ “Không sao”.
Cậu sẽ được nhìn tận mắt anh bước lên trên bục trao giải.
Cậu sẽ ở một ngày nào đó, tự tay đeo nhẫn vào ngón áp út của anh.
Hết thảy đều sẽ có thể, đúng không?
Hết thảy đều sẽ tốt hơn.
Không biết là ai chủ động.
Vuốt ve, lướt qua liền thôi, lại rời đi.
Lại dán lên, thâm nhập, dây dưa.
Bọn họ nhận một cái hôn thật dài.
Trong nắng sớm, trong buồng tắm, dưới vòi hoa sen.
Cửa sổ hầu hết các ngôi nhà ở Hong Kong thời điểm này
Đừng ai chê đoạn thần tượng trầm cảm nhé:”> Truyện dựa trên hình tượng Trương Quốc Vinh, ông cũng tự tử dù cho khán giả đã chấp nhận tính hướng của ông, nguyên nhân là trầm cảm, còn vì sao trầm cảm thì … “người đã chết vĩnh viễn không thể trả lời”
Dữ tử giai lão: chết già bên nhau.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook