Phượng Nguyệt Vô Biên
8: Kế Sinh Nhai


Lư Oanh bước đi rất nhanh, ra tới cửa lại thấy một đám đông ở đó, ngoái lại thì thấy khoảng bảy, tám người ăn mặc không tầm thường, trông giống phú thương đang vây quanh Tam cữu phụ*.

*Tam cữu phụ: cậu baLư Oanh cũng không để ý, cúi đầu bước tiếp, chỉ nghe thấy một người trung niên béo mập thở dài nói: "Bệ hạ vừa giành được đất Thục liền ra chiếu chỉ muốn giảm thuế tô cho nhà nông, giảm tới ba phần, bệ hạ thực anh minh".

Người trung niên bên cạnh cũng gật đầu: "Đúng vậy, cho mọi người đi học, lại giảm thuế, thực là cuộc sống hưng thịnh.

"Tiếng nói của mấy người vọng tới nhưng Lư Oanh không chú ý lắng nghe, bước ra khỏi Bình phủ.

Đi ra khỏi Bình phủ, Lư Oanh quay đầu, nhìn những bức tường cao xung quanh, thầm nghĩ: Bình phủ muốn có chỗ dựa để phát triển, nhưng tài lực có hạn! !Đảo mắt một vòng, nàng nghĩ tiếp: Chuyện này thì liên quan gì đến ta chứ! Việc trước mắt là phải kiếm tiền nuôi thân đã!Nghĩ đến kiếm tiền, Lư Oanh liền phiền não.

Đứng giữa ngã tư, xung quanh khắp nơi đều có đám người ăn mặc kiểu nho sĩ đang rảo bước.

Nhìn bọn họ, Lư Oanh lắc đầu cười thầm: Thứ hoàng đế yêu thích, mọi người đều yêu thích! Những người này một chữ bẻ đôi cũng không biết, thế mà cũng đội mũ nhà nho!Mải nghĩ khiến cước bộ chậm lại, nàng ngây người một lúc, rồi cất bước, vội vàng trở về nhà.

Nàng về đến nhà, Lư Vân vẫn còn đang đi học.

Lư Oanh đẩy cửa, bước vào phòng đệ đệ, ngẩng đầu nhìn chăm chú giá sách đến ngây ngốc.

Những cuốn sách này! !cho dù bị người ta đuổi đánh hay chiến tranh loạn lạc, phụ thân cũng không chịu vứt bỏ một cuốn nào.


Bởi vậy, mặc dù có nhiều người không tin bọn họ là hậu thế của quý tộc nhưng những bộ sách hiếm có này đã khiến bọn họ không thể không nhắc tới chuyện này.

Hiện tại Lư Oanh còn đánh giá thấp giá trị của những quyển sách này.

Thời đại này, để làm ra những trang giấy giá không hề rẻ chút nào, bởi vậy, đại đa số những bộ sách đều khắc lên những chiếc thẻ tre, rồi dùng chỉ xâu lại.

Loại sách này giấy thô, số lượng ít, chi phí cao, nên không thông dụng.

Trong tình trạng như vậy, giá trị giá sách này của Lư Oanh quả thực không thể tính được, nếu thực sự muốn bán đi, chừng đó cũng đủ cho hai tỷ đệ có một cuộc sống an nhàn, đầy đủ về vật chất.

Ngồi trong phòng, Lư Oanh không ngừng suy nghĩ.

Vừa nãy, lúc đi trên đường nàng đã suy xét, nếu muốn kiếm được tiền thì phải dựa vào những bộ sách này mới được.

Suy nghĩ thì là thế, nhưng thực hiện ra sao?Cũng không biết qua bao lâu, Lư Oanh bỗng nhiên nảy ra một ý, xoay người ra khỏi phòng.

Hai khắc sau, khi nàng trở về, đi theo phía sau là một hán tử kéo xe lừa.

Thấy Lư Oanh ra ra vào vào, một phụ nhân bên hàng xóm thấp giọng cười, nói: "A Oanh đó hả? Đang bận gì thế?".

Vừa hỏi thăm Lư Oanh, bà vừa nhìn nàng, rồi ánh mắt thoáng quay sang liếc đứa con trai đi bên cạnh.

Lư Oanh quay đầu lại, điềm đạm cười: "Dương thẩm muốn ra ngoài ạ? Là đệ đệ muốn luyện chữ, cháu tính đi mua thẻ tre thôi!"Nghe Lư Oanh trả lời, Dương thẩm thở dài một hơi: "Cũng do nhà các cháu điều kiện tốt, muốn đọc chữ liền mở sách ra là có.

Không giống như nhà chúng ta, bọn nhỏ tuy mang tiếng là đi học nhưng chả có được mấy chữ"Nghe mẫu thân mình nói như vậy, đứa con trai ngồi cạnh Dương thẩm bèn đỏ mặt xấu hổ kêu: "Mẫu thân!", ngữ điệu mang đầy vẻ bất mãn, song sợ Lư Oanh phát hiện ra nên hắn hạ thấp giọng mình.

Nhắc tới gia cảnh, Lư Oanh cũng không khác gì những người hàng xóm kế bên, nhưng có thể do nàng biết đọc biết viết, hoặc do nàng xuất thân không tầm thường nên các thiếu niên xung quanh nhà luôn cảm thấy Lư Oanh rất xinh đẹp, xinh đẹp hơn nhiều so với những nữ tử đồng trang lứa.

Nói chuyện được đôi câu thì chiếc xe lừa đã được đẩy tới ngoài cửa.

Lư Oanh vội vàng mở cửa phòng.

Lư Vân chạng vạng tối mới về, vừa đến cửa đã nhìn thấy trên đất la liệt thẻ tre.

Ngạc nhiên, cậu nhìn về Lư Oanh hỏi: "Tỷ, cái này để làm gì?""A Vân về rồi à?".


Lư Oanh vừa thấy đệ đệ liền nở nụ cười ấm áp, phát hiện đệ đệ đang nhìn chằm chằm vào những chiếc thẻ tre, nàng cười khanh khách nói: "Đương nhiên là để cho đệ luyện chữ rồi!""Viết chữ cũng không cần nhiều đến vậy mà!""Phải" Lư Oanh vừa bưng canh xương và cơm lên giường vừa cười nói: "Bởi tỷ cũng muốn viết chữ.

"A Vân nhíu mày, tức giận nói: "Tỷ, tỷ có chuyện gì thì nói luôn một lời cho xong đi.

""Đừng nóng.

Ý của tỷ là từ nay về sau, đệ viết chữ, không cần phải dùng bút chấm nước rồi viết lên bàn nữa mà trực tiếp viết lên thẻ tre này.

Tỷ nghĩ thế này, mỗi một thẻ tre, đệ viết một chữ, ở dưới lý giải ngắn gọn ý tứ và cách dùng của nó.

"Lư Oanh ngẩng đầu nhìn đệ đệ, ánh mắt ngời sáng khác thường: "A Vân, tỷ đã nghĩ kỹ rồi, từ ngày mai, chúng ta sẽ đi bán chữ.

""Bán chữ?".

Lư Vân chưa từng nghe kiểu bán này, nhất thời thấy mông lung.

"Đúng, bán chữ.

Chúng ta viết những chữ thông dụng, sau đó ghi chú giải rồi đem bán.

Lúc đệ đến trường, tỷ sẽ mang ra chợ bán".

Việc này nàng đã suy nghĩ cả một ngày nay rồi, Lư Oanh vô cùng hào hứng, ngữ điệu nhanh hơn một chút: "Đệ nghĩ kỹ xem, đương kim thánh thượng không phải đang khởi xướng truyền bá tinh hoa nho học đến khắp mọi nơi sao? Tỷ hôm nay đi trên đường thấy rất nhiều người cũng mang cái danh học chữ, thế nhưng ở trên học đường chỉ là tiên sinh đọc rồi mọi người đọc theo, về đến nhà lại không có sách vở để học lại, cũng quên đến quá nửa.

Nếu có những chiếc thẻ tre này, bọn họ dù là về nhà cũng có thể ôn lại, nhớ lâu hơn.


"Nghe sự lý giải của tỷ mình, Lư Vân nghiêng đầu ngẫm nghĩ.

Có điều, cho tới nay, cậu đã quen mọi chuyện trong nhà đều do tỷ tỷ làm chủ, suy nghĩ một lúc lâu, cũng không thấy có vấn đề gì, cuối cùng chỉ đáp "Vâng", ra vẻ tán thành.

Lư Vân đã đồng ý, tỷ đệ hai người liền bận rộn hơn.

Hai người tay cầm quyển sách, trước tiên viết những chữ đơn giản nhất.

Viết một chữ thì đơn giản, nhưng đến lời giải thích thì không thể qua loa, bình thường cũng cần lật đến vài quyển sách mới làm xong.

Có điều, tỷ đệ hai người cũng không phải là đại nho sĩ, không thể đưa ra được lời giải thích hoàn mỹ.

Những lời giải nghĩa chỉ cần ước chừng chắc cũng đủ rồi!Cứ như vậy qua một canh giờ, tỷ đệ hai người mới viết được bốn cái thẻ tre.

Tám chữ không phải là nhiều, nhưng xét cả quá trình viết, không nói Lư Oanh, chính Lư Vân cũng cảm thấy được đây là một việc rất có ích.

.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương