Sau khi thương thế lành, đây là lần đầu Lư Oanh đến Bình phủ, nàng trước tiên bái kiến ngoại tổ mẫu và đương gia Đại cữu mẫu*, sau khi nói chuyện qua loa rồi bị đuổi đi, nàng liền tới phòng tam cửu mẫu cầu kiến.

*Đại cữu mẫu: mợ cảLát sau, một tỳ nữ đi ra: "Phu nhân cho phép biểu cô nương vào!".

Phu nhân? Nghĩ lại, hai trăm năm trước, chỉ có vợ của các chư hầu* mới có thể xưng là phu nhân.

Bây giờ thì sao? Chỉ cần có chút tiền của sẽ là một phu nhân.

*Chư hầu: cách gọi hoàng tử thời xưa.

Lư Oanh cúi đầu, theo sau tỳ nữ tiến vào.

Vài vị phu nhân đang ở trong phòng cười cười nói nói, thấy Lư Oanh bước vào chỉ liếc nhìn một cái rồi quay sang tiếp tục tranh luận với nhau.

Lư Oanh cũng không giận, im lặng đứng một bên, chờ các bà ngừng nói mới bước đến chỗ người phụ nữ đang ngồi ở giữa, thi lễ: "A Oanh vấn an Tam cữu mẫu.

""A Oanh đó hả? Đứa nhỏ này rõ thật là! !Tam cữu mẫu không phải là mắng con đâu, nhưng vết thương đã lành mấy hôm, sao hôm nay mới đến? Con làm như vậy chẳng phải là khiến Tam cữu mẫu lo lắng cho con sao?".


Lời nói của Tam cữu mẫu giống như tính cách của bà, bên trong sự lanh lẹ lộ ra vài phần châm chọc.

Nghe được những lời giả vờ quan tâm này, Lư Oanh thầm nghĩ: Thực quan tâm mình sao, hừ, sau khi mình bị thương cớ sao không thấy bà phái người đến thăm hỏi lấy một lần!Nghĩ tới đây, nàng liền ngẩng đầu lên.

Tam cữu mẫu mặt mày rạng rỡ, ôn hòa nhìn nàng, trái ngược với đôi lông mày mỏng xếch lên cùng với gò má cao xương xẩu, lộ rõ là người điêu ngoa đanh đá, Lư Oanh nhếch khóe môi xem như mỉm cười.

Nhìn thấy Lư Oanh vẫn giữ bộ dạng thờ ơ lạnh nhạt ngàn năm không thay đổi, tam cữu mẫu có chút nhụt chí, nàng phất phất tay: "A Oanh con ngồi xuống đi!"Nói tới đây, bà đứng lên tiễn các vị khách nhân rồi quay về vị trí chủ tọa.

Sau một hồi trầm mặc, tam cữu mẫu gượng cười hỏi: "A Oanh à, vết thương của con giờ đã đỡ hơn chưa?""Hồi bẩm Tam cữu mẫu, đã khỏi hẳn ạ!""Vậy là tốt rồi, A Nhân vẫn rất lo lắng đấy!".

Nói tới đây, Tam cữu mẫu thở dài một hơi, nặng nề nói: "A Oanh à, không phải cửu mẫu mắng con đâu, con bình thường mặt mày lạnh lùng, nói năng vụng về có thể bỏ qua được, nhưng giờ tại sao mà ngay cả cấp bậc lễ nghĩa cũng không chú ý? Cứ tiếp tục như vậy, con làm sao có thể sống ở Tăng phủ được? Mấy ngày trước Tăng phu nhân còn nói với ta một vài khiếm khuyết của con đấy"Tam cữu mẫu thao thao bất tuyệt phê bình Lư Oanh, Lư Oanh chỉ cúi đầu, không biện bạch cũng không nói gì cả.

Chờ bà nói xong, Lư Oanh mới cúi đầu khe khẽ đáp: "Tạ ơn Tam cữu mẫu đã quan tâm"Tam cữu mẫu thuyết giáo thêm một lúc, đột nhiên nói: "Đúng rồi, A Oanh, ta có việc muốn nói với con một tiếng, A Vân năm nay đã mười ba tuổi rồi phải không? Lý Nhị gia ở phố Đông chắc con đã nghe qua rồi chứ? Nữ nhi nhà họ nhìn trúng A Vân, ta cũng cảm thấy đứa bé kia không tệ, chuẩn bị định hôn ước cho hai đứa"Tam cữu mẫu vừa dứt lời, Lư Oanh giật mình ngẩng đầu lên.

Nàng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Tam cữu mẫu, có lẽ vì ánh mắt nàng quá sắc bén lợi hại khiến cho Tam cữu mẫu thấy bực bội, bà cau mày chực nổi giận.

Đúng lúc này, Lư Oanh lại tiếp tục cúi đầu xuống, quả quyết lắc đầu nói: "Tam cữu mẫu, việc này không thể được!".

Không đợi bà ta phát hỏa, Lư Oanh đã đứng lên, ngẩng đầu nhìn bà bằng ánh mắt trong trẻo lạnh lùng nói: "Phụ thân trước khi mất có dặn rằng, con cháu Lư gia có thể khốn, có thể khổ nhưng tuyệt đối không phải thuộc dạng bất tài đến nhà người ở rể.


Huống chi A Vân hằng ngày vừa làm ruộng vừa đi học, hiện nay học hành tiến tới, nói không chừng sẽ có một ngày thi Hiếu Liêm*! "*Hiếu Liêm: một kỳ thi do Hán Vũ đế lập ra nhằm tuyển chọn và phân loại quan viên.

Hiếu Liêm mang ý "Hiếu thuận thân trường, Liêm năng chính trực" (Mãi hiếu thuận với người thân, có tài, liêm khiết, ngay thẳng)Nàng mới nói được tới đây, một trận cười khẩy đầy châm biếm của Tam cữu mẫu vang lên: "Ha ha ha! Con nói sao thật là dễ nghe quá! Đang nói chơi sao? Lại còn thi Hiếu Liêm? A Oanh à, không phải là con thực sự nghĩ phụ thân bất tài vô dụng của con chính là con của đại gia tộc nào sao? Hay là con nghĩ sẽ có người đức cao vọng trọng nguyện ý tiến cử đệ đệ con?".

Dứt lời, Tam cữu mẫu lại bật cười, cười tới mức người ngả trước nghiêng sau.

Không chỉ có bà, giờ phút này, cả phủ nơi nơi đều là tiếng cười, trong phòng, ngoài phòng, tì nữ và người hầu đều cười đến không thở nổi.

Thời đại này không có khoa cử, những nho sinh muốn thăng tiến đều phải thông qua một vài người danh vọng cao tiến cử mới được.

Lư gia chỉ có hai tỷ đệ, thứ nhất không có tiền tài, thứ hai không có thế lực, làm sao có năng lực kết bạn với những người có danh vọng? Hơn nữa hai tỷ đệ còn không có dòng tộc của phụ mẫu đón đỡ, cho dù vì muốn thể hiện hiếu tâm mà nổi danh cũng không có chỗ để dùng.

Bởi vậy mọi người đều thấy lời Lư Oanh so với chuyện tiếu lâm còn nực cười hơn.

Tam cữu mẫu cười rất vui vẻ, ánh mắt Lư Oanh vẫn lạnh lẽo, không chờ bà ta cười xong, nàng đột nhiên cất tiếng, nói rõ ràng mà nghiêm túc: "Cữu mẫu cẩn thận lời nói của người đi! Đây là tâm nguyện cuối cùng của phụ thân con trước khi mất! Cữu mẫu dù là trưởng bối, cũng không có nghĩa là được cười cợt trưởng bối của người khác!"Hiện tại thiên hạ "lấy hiếu làm đầu", Lư Oanh vì muốn bảo vệ danh dự của người cha quá cố mà nổi giận với Tam cữu mẫu là hợp tình hợp lý.

Nàng, xét tình lý đều có thể tha, nhưng Tam cữu mẫu đã bao giờ chịu qua cơn tức bậc này đâu? Trước giờ, Lư Oanh ở trước mặt bà đều nhẫn nhục chịu đựng, bất kể là bà hay hạ nhân nhà bà, ở trước mặt Lư Oanh sa cơ thất thế, đều có cảm giác luôn ở thế thượng phong.


Vậy mà giờ này, chính cái người bà ta luôn khinh thường coi rẻ, dám đứng trước mặt mà khiển trách bà?Đứng bật dậy, mặt Tam cữu mẫu đỏ bừng lên vì tức, chỉ vào Lư Oanh mà rít lên: "Ngươi, ngươi, ngươi,! ", liên tiếp mấy từ "ngươi", bà ta chẳng biết nên chỉ trích Lư Oanh như thế nào cho phải.

Nha đầu trước mặt đang trợn mắt nhìn bà ta dựa trên một chữ "Hiếu", lý lẽ của bà dù nói sao cũng không qua được nàng.

Càng như thế, cơn tức giận vô danh của Tam cữu mẫu càng lớn lên, ngón tay bà chỉ vào Lư Oanh run run.

Qua một hồi lâu, bà mới gay gắt quát: "Cút! Cút ngay đi! Từ nay về sau hai tỷ đệ các ngươi sống hay chết ta không quan tâm!".

Bà ta quát đến đây, trong lòng thầm đắc ý: Đúng rồi, chính là như thế này, không có chỗ dựa vững chắc là bà đây, các ngươi làm sao có đường đi! Chờ đến khi ngươi cùng đường đến quỳ trước mặt ta cầu xin, ta sẽ nhục mạ các ngươi để xả cơn tức này.

Bà ta không ngờ tới, Lư Oanh chỉ chờ có những lời này.

Nàng từ lúc nói ra việc thi Hiếu Liêm đã liệu được phản ứng này của Tam cữu mẫu, nàng chính là đang chờ phản ứng này.

Bởi vậy, Tam cữu mẫu vừa nói xong, Lư Oanh ngay lập tức lui ra sau vài bước, nàng bình thản nghiêm mặt hướng Tam cữu mẫu thi lễ một cái, cao giọng: "Phụ thân mặc dù đã mất, giọng nói và hình bóng của người mãi mãi còn ở lại, dù nhi nữ mồ côi bất tài nhưng cũng không dám làm giảm đi chí khí của người đi trước! Lời nói của Tam cữu mẫu A Oanh không dám trái.

Như vậy, cáo từ!".

Dứt lời, nàng phất tay áo xoay người, không chút do dự đi thẳng ra ngoài.

Nhìn thân ảnh nàng đi xa, lửa giận trong người Tam cữu mẫu bùng lên, bà the thé quát: "Giỏi! Giỏi! Được lắm! Ngươi dám bước ra khỏi cánh cửa này, vậy vĩnh viễn đừng có tới cầu xin ta này!".


Tiếng hét sắc nhọn của Tam cữu mẫu vang tới cả hoa viên bên cạnh khiến những người đi ngang qua cũng ngoái đầu xem bên trong xảy ra chuyện gì.

Tam cữu mẫu càng chửi lớn, Lư Oanh bước đi càng nhịp nhàng, đôi mắt trên gương mặt lạnh lùng thanh lệ càng thêm ngời sáng.

Chửi giỏi lắm, chửi được thật là tốt! Bà càng chửi, người chú ý đến việc này càng nhiều, người chú ý càng nhiều, cuộc đối thoại giữa nàng và Tam cữu mẫu lan truyền càng xa.

Trước mặt mọi người, ai cũng hiểu rõ nàng vì bảo vệ hương hồn của phụ thân mà bị quở mắng, sẽ càng thêm kính trọng nàng hơn.

Nếu có may mắn truyền tới những người có danh vọng kia, không biết chừng lại khiến cho nhân vật lớn nào đó đồng cảnh ngộ xuất thân nghèo khó nổi lên lòng thương tiếc tỷ đệ mình.

Do đó nàng phải thay tiểu đệ phát triển quan hệ với những người đó, giúp mở ra con đường công danh cho tiểu đệ mới được.

Nếu không có được may mắn như vậy, cuộc đối thoại giữa nàng và Tam cữu mẫu truyền ra ngoài, dư luận đã biết ai đúng ai sai, bà ta liền không dám càng không thể lấn lướt các trưởng bối khác của Bình phủ, tùy ý thu hồi nhà của tỷ đệ hai người.

Chỉ cần có nơi ở, việc mình và bà ấy có xích mích sẽ không có tổn thất nhiều.

Tổn thất không lớn, còn thu hoạch được quyền làm chủ với hôn nhân của mình, dù tính như thế nào, trò khôi hài này đều là đáng giá!.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương