Phượng Nghịch Thiên Hạ
-
Chương 1115: Miền Nam phong hầu 1
Nghe Chi Chi mở miệng gọi "Đông Lăng" trong nháy mắt, Tiểu Hổ đang ngẩn ngơ liền lập tức khôi phục, vội vàng bước tới chỗ Chi Chi để nàng đừng nói lung tung.
Song, tốc độ Chi Chi lại nhanh hơn hắn nhiều, nàng vui vẻ nói: "Đông Lăng tỷ tỷ, ta là Chi Chi a!"
Nàng từ lúc khôi phục hình thái loài người thì những người trước kia cũng không nhận ra nàng!
Nghe nàng tự giới thiệu, Tiểu Hổ vỗ đầu thầm hô: Không xong!
Thiên đại Đông nhi ngây người.
Mà lúc này, Mạnh Kỳ Thiên ở trong phòng khách điếm cười hỏi: "Ngươi vẫn định giấu thân phận với Đông nhi sao?"
Hai người uống trà, hàn huyên hồi lâu thời thế thiên hạ, bọn họ đều là người thông minh, sức quan sát kinh người, nói chuyện thâm sâu, ánh mắt độc đáo, trò chuyện hết sức khoái trá.
Hoàng Bắc Nguyệt đứng lên đóng cửa sổ, nghe vậy cười cười, đột nhiên quay đầu nhìn một màn trong sân mà sửng sốt.
"Có vẻ như không giấu được nữa."
Đang nói, thiên đại Đông nhi đứng trong sân đưa lưng về phía nàng đột nhiên quay đầu, nhìn nàng đứng ở bên cửa sổ, ánh mắt mấy lần biến ảo, cuối cùng rốt cuộc bình tĩnh.
Chi Chi ngẩng đầu nhìn thấy nàng, vội vàng vẫy vẫy tay hô to:"Nguyệt nhi tỷ tỷ!"
Hoàng Bắc Nguyệt cười cười với Chi Chi, phía sau Mạnh Kỳ Thiên đi tới, nhìn tình cảnh bên ngoài cũng cười: "Vừa hay, đang không biết nên nói thế nào."
"Ngươi dễ dãi thật." Hoàng Bắc Nguyệt liếc mắt nhìn hắn, Chi Chi chạy vội từ sân lên lầu, đẩy cửa phòng nhào vào.
"Chủ nhân! Ta rất nhớ ngươi a!"
Hoàng Bắc Nguyệt ôm nàng, vỗ vỗ lưng hỏi "Người chạy ra khỏi Tư U Cảnh thế nào vậy"
Chi Chi ngẩng đầu, bĩu môi nói: "Ta không thích làm vương tử, ta thích làm Chi Chi!"
"Vậy phụ vương ngươi..."
"Ta thấy phụ vương cùng Tống Mịch qua lại, Tống Mịch là người xấu, phụ vương cũng là người xấu!"
Hoàng Bắc Nguyệt ngẩn ra, biết Chi Chi tuyệt đối sẽ không nói dối, Dạ Vương là phụ thân của nàng, mặc dù hiện tại mới quen biết nhau, nhưng vẫn thấy được Chi Chi rất thích phụ thân kia.
Nghe vậy, những người còn lại trong phòng cũng chấn động, hiển nhiên không ngờ Tư U Cảnh luôn luôn không tranh sự đời lại qua lại cùng thánh quân đời trước của Điện Quang Diệu.
"Chi Chi, ngươi thật sự tận mắt thấy sao?" Hoàng Bắc Nguyệt hỏi, Dạ Vương trong ấn tượng của nàng không phải loại người như vậy.
"Thấy rõ ràng" Chi Chi vội vã gật đầu "Ta len lén trốn ở bên ngoài, sau Tống Mịch phát hiện, ta sợ nên lặng lẽ chạy trốn!"
Sắc mặt, Hoàng Bắc Nguyệt chợt nghiêm túc, nói với Mạnh Kỳ Thiên: "Ta tưởng sau khi chúng ta kết minh thì Đại lục Tạp Nhĩ Tháp từ bốn phần biến thành ba phần, hiện tại xem ra vẫn là bốn phần a!"
"Tống Mịch cùng Dạ VươngTiêu Lan..." Mạnh Kỳ Thiên cau mày "Hai người này cộng lại, thật sự là một tổ hợp quỷ dị a, họ cũng am hiểu hành động trong bóng tối, ta thấy lúc này chủ yếu là Tư U Cảnh muốn trọng chấn uy danh, quật khởi một lần nữa Trên Đại lục Tạp Nhĩ Tháp."
"Muốn quật khởi đâu dễ thế?" Hoàng Bắc Nguyệt cười lạnh, có Chi Chi ở đây không nên nói nhiều, dù sao Dạ Vương cũng là phụ thân nàng, bởi vậy đề tài vừa chuyển, nói: "Nến Đỏ mang Chiến Dã ra khỏi Rừng rậm Phù Quang chắc là đã đến Nước Nam Dực, Tiểu Hổ, ngươi đi tìm hiểu hành tung Nến Đỏ một chút."
Tiểu Hổ gật đầu, liếc Chi Chi một cái, xoay người đi ra ngoài, Chi Chi cắn ngón tay do dự một chút, thấp giọng nói: "Ta cũng theo Tiểu Hổ"
"Đi thôi." trên mặt Hoàng Bắc Nguyệt ý cười càng sâu, cổ vũ vỗ vỗ bả vai Chi Chi.
Hai Tiểu bằng hữu ngây thơ bị đuổi khéo, Thiên đại Đông nhi đột nhiên nói: "Thánh quân lần này đến đây có phải vì kết minh với nàng đúng không?"
Mạnh Kỳ Thiên cười không nói, Mặc Liên giật mình, lập tức trong mắt dần dần lộ ra tí vui mừng.
Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên hỏi: "Điện Quang Diệu kết minh cùng ta, chẳng lẽ có gì không ổn sao?"
Thiên đại Đông nhi cười lạnh, trực tiếp nói: "Kết minh cùng một người không thủ tín, ta không tin có hiệu quả gì!"
Vừa dứt lời, Mặc Liên chợt ra tay, nhanh như tia chớp đánh thẳng vào yếu huyệt trên thân thể Đông nhi!
Hoàng Bắc Nguyệt thấy thế, đột nhiên bắn về phía trước, trên bàn chén trà vỡ nát, nàng bắt được tay Mặc Liên, tay kia đẩy thiên đại Đông nhi ra.
"Đừng đụng vào ta!" Thiên đại Đông nhi điên cuồng hô to, một chưởng đánh mạnh vào vai Hoàng Bắc Nguyệt.
"Đông nhi!" Mạnh Kỳ Thiên sợ ngây người, vội vàng đè lại bả vai, thiên đại Đông nhi, ngăn nàng nổi điên lần nữa.
Mặc Liên tiếp được Hoàng Bắc Nguyệt ngã xuống phía sau, trong mắt thoáng hiện sắc lạnh, sát khí tỏa ra làm đóng băng không khí chung quanh.
Hoàng Bắc Nguyệt hít sâu một hơi, hoàn hảo chính mình sớm chuẩn bị, lấy nguyên khí bảo hộ thân thể, nếu không, một chưởng điên cuồng của thiên đại Đông nhi kiểu gì cũng khiến nàng nội thương hộc máu!
Nhưng dù không bị nội thương, một chưởng kia cũng làm nàng đau đến xuýt xoa
Mặc Liên thấy vậy đau lòng, hắn không nỡ thương tổn nàng, lại càng không muốn thấy có người thương tổn nàng!
Nhìn trong ánh mắt Mặc Liên sát khí khủng bố, thiên đại Đông nhi cười lạnh lên tiếng:"Một chưởng này ta đánh không hề hối hận! Nếu quay trở lại ta sẽ xuống tay ác hơn!"
Hoàng Bắc Nguyệt đè lại Mặc Liên xúc động, nói: "Một chưởng này ta tiếp cũng không hối hận, tuy nhiên nếu quay trở lại thì ngươi cũng không có cơ hội như vậy!"
Thiên đại Đông nhi trừng mắt nhìn nàng, hai mắt đỏ bừng "Ngươi không phải biến mất sao? trở về làm gì?"
"Ta có chuyện ta muốn làm, không cần ngươi quan tâm."
"Ha ha ha..." Thiên đại Đông nhi cuồng tiếu "Hóa ra chỉ có chuyện của mình, ngươi làm gì không cần ta bận tâm, ta là cái gì chứ? Nhiều năm như vậy ta nên sớm nhìn thấu! Là ta ngu ngốc, hết lần này đến lần khác tin tưởng ngươi, hiện tại ta hiểu rồi, sau này không thế nữa!"
Nàng đứng lên, lảo đảo chạy ra.
Hoàng Bắc Nguyệt bình tĩnh nhìn bóng lưng của nàng, không lên tiếng ngăn cản.
Mạnh Kỳ Thiên thở dài "Đông nhi khổ sở thương tâm khi thấy ngươi đã không trở về, hiện tại đột nhiên biết ngươi vẫn còn sống, khó tránh khỏi kích động."
"Ta hiểu cô ấy hơn ngươi." Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên nói, suy nghĩ một chút cười nói "Cô ấy sẽ sớm suy nghĩ cẩn thận lại, người mà cô ấy phải trung thành bảo vệ là Bắc Nguyệt quận chúa, mà ta không phải là Bắc Nguyệt quận chúa, cô ấy không thể coi ta thành người khác mà định tội ta được."
Mạnh Kỳ Thiên nhíu mày, cười nói: "Vấn đề này ngươi hiểu rõ thật."
Hoàng Bắc Nguyệt liếc mắt nhìn hắn, biết lời của hắn là ý gì, không muốn đàm luận nói: "Đừng nói nhảm, chuyện Tống Mịch cùng Dạ Vương kết minh, ngươi nến nghĩ biện pháp ứng đối đi?"
"Chuyện này không chỉ chúng ta phải lo, người khác cũng sẽ lo lắng. Nước Nam Dực mở mang ranh giới, trước mắt mà nói là thế lực vững chắc nhất, khó có thể dao động, cho nên nếu ba phương khác muốn động thủ cũng sẽ không chọn Nước Nam Dực là đối tượng đầu tiên, bởi vì sẽ phải tiêu hao lực lượng rất lớn ngay từ đầu, cho dù miễn cưỡng thắng thì cũng đại thương nguyên khí."
Mạnh Kỳ Thiên phân tích đạo lý rõ ràng, Hoàng Bắc Nguyệt cũng gật đầu đồng ý, biết rõ điểm này cho nên mới không hoảng không vội ở đây pha trà đãi khách.
"Nước Nam Dực có tạo hóa hôm nay là một nửa công lao của ngươi" Trong ánh mắt tràn đầy tán thưởng nhìn Hoàng Bắc Nguyệt.
Uy hiếp Ngụy Vũ Thần, đánh bại Nước Đông Ly; Chiêu hàng Thiên đại Doanh, hợp nhất Tây Nhung quốc.
Bản đồ của Nước Nam Dự trực tiếp mở rộng một lần, không chỉ như thế còn làm đám hỏi giữa Gia tộc Bố Cát Nhĩ cùng hoàng thất Nước Nam Dực, lấy thần tích thần hóa thân phận Bắc Nguyệt quận chúa, đối với Nước Nam Dực mà nói đều có ích lợi lâu dài.
Việc này không phải phụ nữ bình thường nào cũng làm được, có đôi khi Mạnh Kỳ Thiên tự hỏi Hoàng Bắc Nguyệt này rốt cuộc là ai, trong đầu của nàng sao lại có nhiều ý nghĩ như vậy?
"Ta không có công lao!" giọng nói Hoàng Bắc Nguyệt đột nhiên lạnh xuống "Chuyện đã qua, ta không muốn nhắc lại."
Mạnh Kỳ Thiên hơi híp mắt, nhìn sắc mặt nàng, biết nàng hạ lệnh đuổi khách cũng không tức giận, vẫn tươi cười như gió xuân.
"Được rồi, không quấy rầy ngươi nghỉ ngơi, chúng ta cũng thuê trọ tại khách điếm, có việc gì thì cứ tìm chúng ta."
Hoàng Bắc Nguyệt gật đầu, Mạnh Kỳ Thiên rời đi, nhưng Mặc Liên lại do dự không đi.
"Không phải vừa cố ý tức giận làm ngươi sợ chứ?" Hoàng Bắc Nguyệt quay đầu, nhìn hắn cười.
Vừa nãy nàng lạnh giọng, trên mặt Mặc Liên lộ ra vẻ bất an.
Hắn vẫn cẩn thận như vậy, ở trước mặt nàng không dám phạm sai lầm, dường như cảm giác sai một chút cũng không được nàng tha thứ.
Mặc Liên lắc đầu, cúi đầu sắp xếp lại ngôn ngữ mới nói: "Kết minh, thật vậy chăng?"
"Đương nhiên!"
"Chúng ta, không phải kẻ địch?"
"Không phải." Trả lời rất khẳng định.
Mặc Liên cúi đầu, trên gương mặt tái nhợt chậm rãi xuất hiện tươi cười, bộ dáng rất ngại ngùng.
Song, tốc độ Chi Chi lại nhanh hơn hắn nhiều, nàng vui vẻ nói: "Đông Lăng tỷ tỷ, ta là Chi Chi a!"
Nàng từ lúc khôi phục hình thái loài người thì những người trước kia cũng không nhận ra nàng!
Nghe nàng tự giới thiệu, Tiểu Hổ vỗ đầu thầm hô: Không xong!
Thiên đại Đông nhi ngây người.
Mà lúc này, Mạnh Kỳ Thiên ở trong phòng khách điếm cười hỏi: "Ngươi vẫn định giấu thân phận với Đông nhi sao?"
Hai người uống trà, hàn huyên hồi lâu thời thế thiên hạ, bọn họ đều là người thông minh, sức quan sát kinh người, nói chuyện thâm sâu, ánh mắt độc đáo, trò chuyện hết sức khoái trá.
Hoàng Bắc Nguyệt đứng lên đóng cửa sổ, nghe vậy cười cười, đột nhiên quay đầu nhìn một màn trong sân mà sửng sốt.
"Có vẻ như không giấu được nữa."
Đang nói, thiên đại Đông nhi đứng trong sân đưa lưng về phía nàng đột nhiên quay đầu, nhìn nàng đứng ở bên cửa sổ, ánh mắt mấy lần biến ảo, cuối cùng rốt cuộc bình tĩnh.
Chi Chi ngẩng đầu nhìn thấy nàng, vội vàng vẫy vẫy tay hô to:"Nguyệt nhi tỷ tỷ!"
Hoàng Bắc Nguyệt cười cười với Chi Chi, phía sau Mạnh Kỳ Thiên đi tới, nhìn tình cảnh bên ngoài cũng cười: "Vừa hay, đang không biết nên nói thế nào."
"Ngươi dễ dãi thật." Hoàng Bắc Nguyệt liếc mắt nhìn hắn, Chi Chi chạy vội từ sân lên lầu, đẩy cửa phòng nhào vào.
"Chủ nhân! Ta rất nhớ ngươi a!"
Hoàng Bắc Nguyệt ôm nàng, vỗ vỗ lưng hỏi "Người chạy ra khỏi Tư U Cảnh thế nào vậy"
Chi Chi ngẩng đầu, bĩu môi nói: "Ta không thích làm vương tử, ta thích làm Chi Chi!"
"Vậy phụ vương ngươi..."
"Ta thấy phụ vương cùng Tống Mịch qua lại, Tống Mịch là người xấu, phụ vương cũng là người xấu!"
Hoàng Bắc Nguyệt ngẩn ra, biết Chi Chi tuyệt đối sẽ không nói dối, Dạ Vương là phụ thân của nàng, mặc dù hiện tại mới quen biết nhau, nhưng vẫn thấy được Chi Chi rất thích phụ thân kia.
Nghe vậy, những người còn lại trong phòng cũng chấn động, hiển nhiên không ngờ Tư U Cảnh luôn luôn không tranh sự đời lại qua lại cùng thánh quân đời trước của Điện Quang Diệu.
"Chi Chi, ngươi thật sự tận mắt thấy sao?" Hoàng Bắc Nguyệt hỏi, Dạ Vương trong ấn tượng của nàng không phải loại người như vậy.
"Thấy rõ ràng" Chi Chi vội vã gật đầu "Ta len lén trốn ở bên ngoài, sau Tống Mịch phát hiện, ta sợ nên lặng lẽ chạy trốn!"
Sắc mặt, Hoàng Bắc Nguyệt chợt nghiêm túc, nói với Mạnh Kỳ Thiên: "Ta tưởng sau khi chúng ta kết minh thì Đại lục Tạp Nhĩ Tháp từ bốn phần biến thành ba phần, hiện tại xem ra vẫn là bốn phần a!"
"Tống Mịch cùng Dạ VươngTiêu Lan..." Mạnh Kỳ Thiên cau mày "Hai người này cộng lại, thật sự là một tổ hợp quỷ dị a, họ cũng am hiểu hành động trong bóng tối, ta thấy lúc này chủ yếu là Tư U Cảnh muốn trọng chấn uy danh, quật khởi một lần nữa Trên Đại lục Tạp Nhĩ Tháp."
"Muốn quật khởi đâu dễ thế?" Hoàng Bắc Nguyệt cười lạnh, có Chi Chi ở đây không nên nói nhiều, dù sao Dạ Vương cũng là phụ thân nàng, bởi vậy đề tài vừa chuyển, nói: "Nến Đỏ mang Chiến Dã ra khỏi Rừng rậm Phù Quang chắc là đã đến Nước Nam Dực, Tiểu Hổ, ngươi đi tìm hiểu hành tung Nến Đỏ một chút."
Tiểu Hổ gật đầu, liếc Chi Chi một cái, xoay người đi ra ngoài, Chi Chi cắn ngón tay do dự một chút, thấp giọng nói: "Ta cũng theo Tiểu Hổ"
"Đi thôi." trên mặt Hoàng Bắc Nguyệt ý cười càng sâu, cổ vũ vỗ vỗ bả vai Chi Chi.
Hai Tiểu bằng hữu ngây thơ bị đuổi khéo, Thiên đại Đông nhi đột nhiên nói: "Thánh quân lần này đến đây có phải vì kết minh với nàng đúng không?"
Mạnh Kỳ Thiên cười không nói, Mặc Liên giật mình, lập tức trong mắt dần dần lộ ra tí vui mừng.
Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên hỏi: "Điện Quang Diệu kết minh cùng ta, chẳng lẽ có gì không ổn sao?"
Thiên đại Đông nhi cười lạnh, trực tiếp nói: "Kết minh cùng một người không thủ tín, ta không tin có hiệu quả gì!"
Vừa dứt lời, Mặc Liên chợt ra tay, nhanh như tia chớp đánh thẳng vào yếu huyệt trên thân thể Đông nhi!
Hoàng Bắc Nguyệt thấy thế, đột nhiên bắn về phía trước, trên bàn chén trà vỡ nát, nàng bắt được tay Mặc Liên, tay kia đẩy thiên đại Đông nhi ra.
"Đừng đụng vào ta!" Thiên đại Đông nhi điên cuồng hô to, một chưởng đánh mạnh vào vai Hoàng Bắc Nguyệt.
"Đông nhi!" Mạnh Kỳ Thiên sợ ngây người, vội vàng đè lại bả vai, thiên đại Đông nhi, ngăn nàng nổi điên lần nữa.
Mặc Liên tiếp được Hoàng Bắc Nguyệt ngã xuống phía sau, trong mắt thoáng hiện sắc lạnh, sát khí tỏa ra làm đóng băng không khí chung quanh.
Hoàng Bắc Nguyệt hít sâu một hơi, hoàn hảo chính mình sớm chuẩn bị, lấy nguyên khí bảo hộ thân thể, nếu không, một chưởng điên cuồng của thiên đại Đông nhi kiểu gì cũng khiến nàng nội thương hộc máu!
Nhưng dù không bị nội thương, một chưởng kia cũng làm nàng đau đến xuýt xoa
Mặc Liên thấy vậy đau lòng, hắn không nỡ thương tổn nàng, lại càng không muốn thấy có người thương tổn nàng!
Nhìn trong ánh mắt Mặc Liên sát khí khủng bố, thiên đại Đông nhi cười lạnh lên tiếng:"Một chưởng này ta đánh không hề hối hận! Nếu quay trở lại ta sẽ xuống tay ác hơn!"
Hoàng Bắc Nguyệt đè lại Mặc Liên xúc động, nói: "Một chưởng này ta tiếp cũng không hối hận, tuy nhiên nếu quay trở lại thì ngươi cũng không có cơ hội như vậy!"
Thiên đại Đông nhi trừng mắt nhìn nàng, hai mắt đỏ bừng "Ngươi không phải biến mất sao? trở về làm gì?"
"Ta có chuyện ta muốn làm, không cần ngươi quan tâm."
"Ha ha ha..." Thiên đại Đông nhi cuồng tiếu "Hóa ra chỉ có chuyện của mình, ngươi làm gì không cần ta bận tâm, ta là cái gì chứ? Nhiều năm như vậy ta nên sớm nhìn thấu! Là ta ngu ngốc, hết lần này đến lần khác tin tưởng ngươi, hiện tại ta hiểu rồi, sau này không thế nữa!"
Nàng đứng lên, lảo đảo chạy ra.
Hoàng Bắc Nguyệt bình tĩnh nhìn bóng lưng của nàng, không lên tiếng ngăn cản.
Mạnh Kỳ Thiên thở dài "Đông nhi khổ sở thương tâm khi thấy ngươi đã không trở về, hiện tại đột nhiên biết ngươi vẫn còn sống, khó tránh khỏi kích động."
"Ta hiểu cô ấy hơn ngươi." Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên nói, suy nghĩ một chút cười nói "Cô ấy sẽ sớm suy nghĩ cẩn thận lại, người mà cô ấy phải trung thành bảo vệ là Bắc Nguyệt quận chúa, mà ta không phải là Bắc Nguyệt quận chúa, cô ấy không thể coi ta thành người khác mà định tội ta được."
Mạnh Kỳ Thiên nhíu mày, cười nói: "Vấn đề này ngươi hiểu rõ thật."
Hoàng Bắc Nguyệt liếc mắt nhìn hắn, biết lời của hắn là ý gì, không muốn đàm luận nói: "Đừng nói nhảm, chuyện Tống Mịch cùng Dạ Vương kết minh, ngươi nến nghĩ biện pháp ứng đối đi?"
"Chuyện này không chỉ chúng ta phải lo, người khác cũng sẽ lo lắng. Nước Nam Dực mở mang ranh giới, trước mắt mà nói là thế lực vững chắc nhất, khó có thể dao động, cho nên nếu ba phương khác muốn động thủ cũng sẽ không chọn Nước Nam Dực là đối tượng đầu tiên, bởi vì sẽ phải tiêu hao lực lượng rất lớn ngay từ đầu, cho dù miễn cưỡng thắng thì cũng đại thương nguyên khí."
Mạnh Kỳ Thiên phân tích đạo lý rõ ràng, Hoàng Bắc Nguyệt cũng gật đầu đồng ý, biết rõ điểm này cho nên mới không hoảng không vội ở đây pha trà đãi khách.
"Nước Nam Dực có tạo hóa hôm nay là một nửa công lao của ngươi" Trong ánh mắt tràn đầy tán thưởng nhìn Hoàng Bắc Nguyệt.
Uy hiếp Ngụy Vũ Thần, đánh bại Nước Đông Ly; Chiêu hàng Thiên đại Doanh, hợp nhất Tây Nhung quốc.
Bản đồ của Nước Nam Dự trực tiếp mở rộng một lần, không chỉ như thế còn làm đám hỏi giữa Gia tộc Bố Cát Nhĩ cùng hoàng thất Nước Nam Dực, lấy thần tích thần hóa thân phận Bắc Nguyệt quận chúa, đối với Nước Nam Dực mà nói đều có ích lợi lâu dài.
Việc này không phải phụ nữ bình thường nào cũng làm được, có đôi khi Mạnh Kỳ Thiên tự hỏi Hoàng Bắc Nguyệt này rốt cuộc là ai, trong đầu của nàng sao lại có nhiều ý nghĩ như vậy?
"Ta không có công lao!" giọng nói Hoàng Bắc Nguyệt đột nhiên lạnh xuống "Chuyện đã qua, ta không muốn nhắc lại."
Mạnh Kỳ Thiên hơi híp mắt, nhìn sắc mặt nàng, biết nàng hạ lệnh đuổi khách cũng không tức giận, vẫn tươi cười như gió xuân.
"Được rồi, không quấy rầy ngươi nghỉ ngơi, chúng ta cũng thuê trọ tại khách điếm, có việc gì thì cứ tìm chúng ta."
Hoàng Bắc Nguyệt gật đầu, Mạnh Kỳ Thiên rời đi, nhưng Mặc Liên lại do dự không đi.
"Không phải vừa cố ý tức giận làm ngươi sợ chứ?" Hoàng Bắc Nguyệt quay đầu, nhìn hắn cười.
Vừa nãy nàng lạnh giọng, trên mặt Mặc Liên lộ ra vẻ bất an.
Hắn vẫn cẩn thận như vậy, ở trước mặt nàng không dám phạm sai lầm, dường như cảm giác sai một chút cũng không được nàng tha thứ.
Mặc Liên lắc đầu, cúi đầu sắp xếp lại ngôn ngữ mới nói: "Kết minh, thật vậy chăng?"
"Đương nhiên!"
"Chúng ta, không phải kẻ địch?"
"Không phải." Trả lời rất khẳng định.
Mặc Liên cúi đầu, trên gương mặt tái nhợt chậm rãi xuất hiện tươi cười, bộ dáng rất ngại ngùng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook