Phượng Nghịch Thiên Hạ
-
Chương 1114: Thiên hạ chia làm bốn 5
Đối phó một người được, nhưng cả ba thì nếu ta và ngươi không liên minh thì chỉ có từng người bị đánh tan."
"Phân tích rất đúng!" Hoàng Bắc Nguyệt gật đầu.
Mạnh Kỳ Thiên nói:"Cho nên điểm mấu chốt là ở Mặc Liên, cũng có thể nói, nằm ở ngươi có chịu tiếp nhận tấm chân tình của hắn hay không?."
Động tác châm trà của Hoàng Bắc Nguyệt dừng một chút, sợ run trong chốc lát, buông ấm trà nói "Mạnh Kỳ Thiên, ngươi biết Mặc Liên là hạng người gì không?"
"Ta chỉ biết chỉ cần ngươi nói, hắn đều nghe."
Hoàng Bắc Nguyệt lắc đầu: "Ngươi không biết, nếu như ngươi cho hắn một chút hy vọng, hắn sẽ vẫn ôm cái hy vọng này, như thiêu thân lao vào lửa, dù không thể thực hiện, hắn cũng không chịu buông tay."
Mạnh Kỳ Thiên ngẩn ra, chưa bao giờ biết, hiểu rõ Mặc Liên nhất lại là Hoàng Bắc Nguyệt.
"Vậy ngươi không thể để hắn vĩnh viễn ôm hy vọng này sao?"
"Ngươi có ý gì?"
Mạnh Kỳ Thiên mỉm cười: "Ý của ta rất đơn giản, ngươi đã quyết liệt cùng Phong Liên Dực, có thể tiếp nhận Mặc Liên......."
"Ha ha ha..." Hoàng Bắc Nguyệt cười ra tiếng "Mạnh Kỳ Thiên, ngươi thông minh một đời, không ngờ ở tình yêu lại ngu như vậy! Tình yêu không phải tùy tiện liền có thể chuyển dời đến người khác."
Mạnh Kỳ Thiên nhíu mày, hắn quả thật không nghiên cứu tình yêu bao giờ, thứ này, cổ nhân nói: nó là mặc tràng độc dược, vũ khí sắc bén giết người, không chạm được.
Sau khi nhìn thấy Mặc Liên, hắn càng kiên trì tin tưởng, quả thật là giết người vô hình, thật đáng sợ.
Hắn bất đắc dĩ nói: "Xem ra, chúng ta chỉ có thể từng người tự chiến."
"Cũng không nhất định." Hoàng Bắc Nguyệt chống cằm "Mặc dù ta không muốn đối địch cùng bọn họ, tuy nhiên tình huống hiện tại đã không thể thay đổi, tuy nhiên ít nhất bây giờ ta còn một lựa chọn, đó chính không đối địch cùng Mặc Liên."
"A?" Mạnh Kỳ Thiên sáng mắt lên,"Ngươi nghĩ được cách gì tốt?".
"Không có cách nào, tuy nhiên ta và ngươi lập ước hẹn quân tử, bất cứ phương nào gặp nạn cũng không khoanh tay đứng nhìn!"
"Cái khế ước này rõ ràng ta bị thiệt a!" Mạnh Kỳ Thiên cười khổ "Mặc Liên khẳng định sẽ giúp ngươi, còn ta thì không có vương bài."
"Đông Lăng nhà chúng ta ở trên tay ngươi, còn không tính vương bài sao?" Hoàng Bắc Nguyệt liếc mắt nhìn hắn "Huống hồ, ta mặc dù không thích ngươi dối trá như thế, nhưng Mặc Liên là bằng hữu của ta, hắn gặp nạn, ta tuyệt sẽ không khoanh tay đứng nhìn!"
"Như thế rất tốt, muốn lấy máu lập khế ước không?"
Hoàng Bắc Nguyệt cười hắc hắc: "Mạnh Kỳ Thiên, người như ngươi cho dù có khế ước, ta cũng biết vô dụng đối với ngươi."
Người thông minh luôn biết chỗ trống trong khế ước, cho nên lập khế ước chỉ là thủ đoạn bảo vệ mà một kẻ ngốc tự an ủi mà thôi.
Mạnh Kỳ Thiên cũng cười nói: "Ta cũng muốn nói với ngươi câu như thế."
Hai người không hẹn mà cùng cười rộ lên, lấy trà thay rượu, cạn một chén.
Ở ngã tư đường náo nhiệt trong Thành Lâm Hoài.
Mặc Liên từ ngoài thành trở về, trên đường thấy rao bán mặt nạ, nghĩ đến Hoàng Bắc Nguyệt tiều tụy trong khách điếm liền không nhịn được dừng lại, mua một mặt nạ thư sinh trông rất sống động muốn mang về để nàng vui một chút.
"Ngươi trộm đồ vật đúng không? Tiểu khất cái! Không có tiền thì cút! Dám ăn cắp, ta tống ngươi đi quan phủ!"
Phía trước một hàng bán bánh nướng rong, người bán hàng nhéo một tiểu cô nương gầy yếu, lớn tiếng ồn ào.
Tiểu cô nương sợ đến mức oa oa khóc lớn, người qua đường chỉ chỉ trỏ trỏ, có đồng tình, cũng có chửi rủa.
Ánh mắt Mặc Liên thâm sâu hơn, đột nhiên đi tới trước mặt người bán hàng rong, xoay bắt tay hắn, tách tiểu cô nương lại đây.
"Ngươi này..." Người bán hàng rong vừa há mồm muốn mắng, đột nhiên một kim tệ rơi vào trong lòng bàn tay hắn, nhất thời ánh mắt sáng lên,"Khách quan, này, tiền này nhiều quá?"
"Không nên, khinh người." Mặc Liên nhìn không thèm liếc người bán hàng rong một cái liền xoay người đi.
"Đại ca ca, cám ơn ngươi." Tiểu cô nương kia được cứu vẫn kéo tay áo hắn, vừa khóc vừa đi theo hắn.
Mặc Liên mấy lần bỏ qua cô ta, cô ta vẫn bám riết không tha lại bắt được hắn.
Rơi vào đường cùng, Mặc Liên liền nhớ lại lúc lần đầu tiên nhìn thấy Hoàng Bắc Nguyệt, sau khi nàng giúp hắn, hắn cũng bám riết theo sát nàng, lúc ấy nàng nhất định cảm giác rất phiền.
Tựa như hắn hiện tại vậy.
Lúc nghĩ như vậy, trái tim Mặc Liên đột nhiên mềm mại vài phần, đi tới chỗ ít người liền xoay người, đưa tiền trên người cho tiểu cô nương kia, sau đó đẩy nàng một chút để nàng đi.
Nhìn nửa túi tiền trong tay, tiểu cô nương hút cái mũi, ngẩng đầu: "Đại ca ca, thật nhiều tiền ta dùng không hết, ta chỉ đói bụng, ngươi không thể mua bánh nướng cho ta à?"
Mặc Liên đẩy nàng ra, ý là: Cho ngươi tiền, tự ngươi đi mua đi!
Tiểu cô nương kia nghiêng đầu nhìn hắn chốc lát, đột nhiên hô: "Mặc Liên!"
Bước chân ngẩn ra, Mặc Liên quay đầu lại, có người quen hắn? Hơn nữa bộ dáng rất quen thuộc...
Chưa kịp nghĩ thông suốt, tiểu cô nương kia đã như chim nhỏ vui sướng nhào tới, ôm cổ hắn cười ha ha: "Mặc Liên Mặc Liên! Ngươi thật tốt quá! Ta rốt cuộc tìm được người quen"
Mặc Liên kéo hồi lâu cũng không kéo được kẻ như bạch tuộc này, vừa do dự không thể đánh nàng, nhưng nàng đè nát mặt nạ mà hắn mua cho Nguyệt nên rất khó chịu.
"Ngươi, người nào?"
"Ta là Chi Chi a!"
Mặc Liên choáng váng, Chi... Chi?.
"Đúng đúng!" Chi Chi dùng sức gật đầu "Lâu như vậy không thấy ngươi, ngươi rất nhớ ta đúng không?"
Mặc Liên trực tiếp xách nàng xuống, đẩy ra một chút, hắn giao tình không tồi với Chi Chi. Lúc Chi Chi là chức mộng thú thường xuyên ở cùng hắn.
Vừa rồi cảm giác được khí tức quen thuộc cho nên mới không ra tay với Chi Chi.
Nhìn tiểu cô nương mắt ngọc mày ngài, vui vẻ động lòng người trước mắt,khác xa Chi Chi trong trí nhớ... Muốn hắn tiếp nhận tiểu đồng bọn ngày xưa đột nhiên biến thành tiểu cô nương này thì có chút khó khăn.
"Mặc Liên, ngươi đi đâu vậy? Chờ ta a!" Nhìn thấy Mặc Liên đột nhiên xoay người đi, Chi Chi vội vàng đuổi theo.
Mặc Liên đi rất nhanh, Chi Chi liền chạy theo phía sau "Ngươi có gặp Nguyệt nhi tỷ tỷ a? Ta chạy đến là vì tìm nàng."
Mặc Liên vừa đi vừa lắc đầu.
"Ngươi gạt người!" Chi Chi trống quai hàm nói "Ngươi mua mặt người làm gì?"
"Ta, chính mình chơi đùa." Mặc Liên nhanh tay giấu mặt nạ người vào trong nạp giới.
Chi Chi cười "Khì khì" một tiếng "Chính ngươi mới không mua mặt người chơi đùa! Ta biết rồi, ngươi nhất định là đưa cho Nguyệt nhi tỷ tỷ đúng không? Ngươi biết nàng ở đâu, mau dẫn ta đi!"
Mặc Liên âm thầm giận bị nàng nhìn thấu ý đồ mình, trong lòng không hài lòng, tuy nhiên Chi Chi luôn luôn không sợ hắn, đuổi theo kéo cánh tay của hắn "Mang ta đi, mang ta đi, mang ta đi, mang ta đi mà!"
Trình độ dính người như kẹo cao su, Mặc Liên xa xa không phải là đối thủ, chỉ cảm thấy như cơn ác mộng không tránh thoát, rơi vào đường cùng đành phải gật đầu đồng ý.
"Thật tốt quá! Mặc Liên Mặc Liên, chúng ta đi mua bánh nướng trước đi!" Chi Chi rõ ràng chiếm được lợi thế vẫn còn ra vẻ, chỉ cần hắn lắc đầu lập tức thi triển quấn công vô địch, hắn căn bản vô lực chống đỡ.
Đoạn đường bị "bắt nạt" trở lại khách điếm, Chi Chi tự nhiên là thắng lợi trở về, đáng Thượng Mặc Cho Cho Liên vừa nhìn thấy cửa khách điếm vội vàng chạy như điên vào, nửa giây cũng không dám trì hoãn.
Trong sân khách điếm, Mặc Liên vừa vào liền nhìn thấy thiên đại Đông nhi, bước chân dừng lại, ánh mắt đông lạnh.
Phía sau Chi Chi theo sát bước chân, đầu đánh vào lưng cứng rắn của Mặc Liên, "Bộp" một tiếng ngã trên mặt đất, hốc mắt lập tức đỏ.
thiếu niên tóc vàng bên cạnh Thiên đại Đông nhi xoay người liếc nhìn bên này, ánh mắt vượt qua Mặc Liên, nhìn thấy Chi Chi ngồi dưới đất thì giật mình.
"U u...... ngươi cố ý!" Chi Chi rịn ra hai giọt nước mắt, kéo quần áo Mặc Liên khóc lóc kể lể.
Mặc Liên như kỳ tích không tức giận, chỉ xoay người nâng Chi Chi dậy, dùng ống tay áo vụng về lau nước mắt cho nàng.
Cử động này làm thiên đại Đông nhi cả kinh mở to hai mắt, nhìn Mặc Liên như nhìn quái vật.
"Mặc Liên?" Thiên đại Đông nhi nghi hoặc hỏi,"Cô ta là.."
Mặc Liên chưa trả lời, chỉ ngẩng đầu, nhìn về phía phòng lầu hai, từ nguyên khí dao động, hắn biết Mạnh Kỳ Thiên cũng tới.
Sắc mặt có chút âm trầm khiến người ta sợ hãi, thiên đại Đông nhi hít sâu một hơi.
"Đông Lăng tỷ tỷ!" Chi Chi chỉ khóc hai tiếng mà thôi, bị Mặc Liên nâng dậy thì nín, đầu tiên nhìn thấy thiên đại Đông nhi thì ngẩn ra, lập tức khi trí nhớ hiện ra, lập tức vui mừng lẫn sợ hãi hô to.
Thiên đại Đông nhi nhìn nữ hài tử xa lạ này, ánh mắt có chút khác thường.
Trên đời này, người vẫn gọi nàng là "Đông Lăng" hình như không nhiều lắm.
Nhưng nàng chưa từng gặp tiểu cô nương này.
"Phân tích rất đúng!" Hoàng Bắc Nguyệt gật đầu.
Mạnh Kỳ Thiên nói:"Cho nên điểm mấu chốt là ở Mặc Liên, cũng có thể nói, nằm ở ngươi có chịu tiếp nhận tấm chân tình của hắn hay không?."
Động tác châm trà của Hoàng Bắc Nguyệt dừng một chút, sợ run trong chốc lát, buông ấm trà nói "Mạnh Kỳ Thiên, ngươi biết Mặc Liên là hạng người gì không?"
"Ta chỉ biết chỉ cần ngươi nói, hắn đều nghe."
Hoàng Bắc Nguyệt lắc đầu: "Ngươi không biết, nếu như ngươi cho hắn một chút hy vọng, hắn sẽ vẫn ôm cái hy vọng này, như thiêu thân lao vào lửa, dù không thể thực hiện, hắn cũng không chịu buông tay."
Mạnh Kỳ Thiên ngẩn ra, chưa bao giờ biết, hiểu rõ Mặc Liên nhất lại là Hoàng Bắc Nguyệt.
"Vậy ngươi không thể để hắn vĩnh viễn ôm hy vọng này sao?"
"Ngươi có ý gì?"
Mạnh Kỳ Thiên mỉm cười: "Ý của ta rất đơn giản, ngươi đã quyết liệt cùng Phong Liên Dực, có thể tiếp nhận Mặc Liên......."
"Ha ha ha..." Hoàng Bắc Nguyệt cười ra tiếng "Mạnh Kỳ Thiên, ngươi thông minh một đời, không ngờ ở tình yêu lại ngu như vậy! Tình yêu không phải tùy tiện liền có thể chuyển dời đến người khác."
Mạnh Kỳ Thiên nhíu mày, hắn quả thật không nghiên cứu tình yêu bao giờ, thứ này, cổ nhân nói: nó là mặc tràng độc dược, vũ khí sắc bén giết người, không chạm được.
Sau khi nhìn thấy Mặc Liên, hắn càng kiên trì tin tưởng, quả thật là giết người vô hình, thật đáng sợ.
Hắn bất đắc dĩ nói: "Xem ra, chúng ta chỉ có thể từng người tự chiến."
"Cũng không nhất định." Hoàng Bắc Nguyệt chống cằm "Mặc dù ta không muốn đối địch cùng bọn họ, tuy nhiên tình huống hiện tại đã không thể thay đổi, tuy nhiên ít nhất bây giờ ta còn một lựa chọn, đó chính không đối địch cùng Mặc Liên."
"A?" Mạnh Kỳ Thiên sáng mắt lên,"Ngươi nghĩ được cách gì tốt?".
"Không có cách nào, tuy nhiên ta và ngươi lập ước hẹn quân tử, bất cứ phương nào gặp nạn cũng không khoanh tay đứng nhìn!"
"Cái khế ước này rõ ràng ta bị thiệt a!" Mạnh Kỳ Thiên cười khổ "Mặc Liên khẳng định sẽ giúp ngươi, còn ta thì không có vương bài."
"Đông Lăng nhà chúng ta ở trên tay ngươi, còn không tính vương bài sao?" Hoàng Bắc Nguyệt liếc mắt nhìn hắn "Huống hồ, ta mặc dù không thích ngươi dối trá như thế, nhưng Mặc Liên là bằng hữu của ta, hắn gặp nạn, ta tuyệt sẽ không khoanh tay đứng nhìn!"
"Như thế rất tốt, muốn lấy máu lập khế ước không?"
Hoàng Bắc Nguyệt cười hắc hắc: "Mạnh Kỳ Thiên, người như ngươi cho dù có khế ước, ta cũng biết vô dụng đối với ngươi."
Người thông minh luôn biết chỗ trống trong khế ước, cho nên lập khế ước chỉ là thủ đoạn bảo vệ mà một kẻ ngốc tự an ủi mà thôi.
Mạnh Kỳ Thiên cũng cười nói: "Ta cũng muốn nói với ngươi câu như thế."
Hai người không hẹn mà cùng cười rộ lên, lấy trà thay rượu, cạn một chén.
Ở ngã tư đường náo nhiệt trong Thành Lâm Hoài.
Mặc Liên từ ngoài thành trở về, trên đường thấy rao bán mặt nạ, nghĩ đến Hoàng Bắc Nguyệt tiều tụy trong khách điếm liền không nhịn được dừng lại, mua một mặt nạ thư sinh trông rất sống động muốn mang về để nàng vui một chút.
"Ngươi trộm đồ vật đúng không? Tiểu khất cái! Không có tiền thì cút! Dám ăn cắp, ta tống ngươi đi quan phủ!"
Phía trước một hàng bán bánh nướng rong, người bán hàng nhéo một tiểu cô nương gầy yếu, lớn tiếng ồn ào.
Tiểu cô nương sợ đến mức oa oa khóc lớn, người qua đường chỉ chỉ trỏ trỏ, có đồng tình, cũng có chửi rủa.
Ánh mắt Mặc Liên thâm sâu hơn, đột nhiên đi tới trước mặt người bán hàng rong, xoay bắt tay hắn, tách tiểu cô nương lại đây.
"Ngươi này..." Người bán hàng rong vừa há mồm muốn mắng, đột nhiên một kim tệ rơi vào trong lòng bàn tay hắn, nhất thời ánh mắt sáng lên,"Khách quan, này, tiền này nhiều quá?"
"Không nên, khinh người." Mặc Liên nhìn không thèm liếc người bán hàng rong một cái liền xoay người đi.
"Đại ca ca, cám ơn ngươi." Tiểu cô nương kia được cứu vẫn kéo tay áo hắn, vừa khóc vừa đi theo hắn.
Mặc Liên mấy lần bỏ qua cô ta, cô ta vẫn bám riết không tha lại bắt được hắn.
Rơi vào đường cùng, Mặc Liên liền nhớ lại lúc lần đầu tiên nhìn thấy Hoàng Bắc Nguyệt, sau khi nàng giúp hắn, hắn cũng bám riết theo sát nàng, lúc ấy nàng nhất định cảm giác rất phiền.
Tựa như hắn hiện tại vậy.
Lúc nghĩ như vậy, trái tim Mặc Liên đột nhiên mềm mại vài phần, đi tới chỗ ít người liền xoay người, đưa tiền trên người cho tiểu cô nương kia, sau đó đẩy nàng một chút để nàng đi.
Nhìn nửa túi tiền trong tay, tiểu cô nương hút cái mũi, ngẩng đầu: "Đại ca ca, thật nhiều tiền ta dùng không hết, ta chỉ đói bụng, ngươi không thể mua bánh nướng cho ta à?"
Mặc Liên đẩy nàng ra, ý là: Cho ngươi tiền, tự ngươi đi mua đi!
Tiểu cô nương kia nghiêng đầu nhìn hắn chốc lát, đột nhiên hô: "Mặc Liên!"
Bước chân ngẩn ra, Mặc Liên quay đầu lại, có người quen hắn? Hơn nữa bộ dáng rất quen thuộc...
Chưa kịp nghĩ thông suốt, tiểu cô nương kia đã như chim nhỏ vui sướng nhào tới, ôm cổ hắn cười ha ha: "Mặc Liên Mặc Liên! Ngươi thật tốt quá! Ta rốt cuộc tìm được người quen"
Mặc Liên kéo hồi lâu cũng không kéo được kẻ như bạch tuộc này, vừa do dự không thể đánh nàng, nhưng nàng đè nát mặt nạ mà hắn mua cho Nguyệt nên rất khó chịu.
"Ngươi, người nào?"
"Ta là Chi Chi a!"
Mặc Liên choáng váng, Chi... Chi?.
"Đúng đúng!" Chi Chi dùng sức gật đầu "Lâu như vậy không thấy ngươi, ngươi rất nhớ ta đúng không?"
Mặc Liên trực tiếp xách nàng xuống, đẩy ra một chút, hắn giao tình không tồi với Chi Chi. Lúc Chi Chi là chức mộng thú thường xuyên ở cùng hắn.
Vừa rồi cảm giác được khí tức quen thuộc cho nên mới không ra tay với Chi Chi.
Nhìn tiểu cô nương mắt ngọc mày ngài, vui vẻ động lòng người trước mắt,khác xa Chi Chi trong trí nhớ... Muốn hắn tiếp nhận tiểu đồng bọn ngày xưa đột nhiên biến thành tiểu cô nương này thì có chút khó khăn.
"Mặc Liên, ngươi đi đâu vậy? Chờ ta a!" Nhìn thấy Mặc Liên đột nhiên xoay người đi, Chi Chi vội vàng đuổi theo.
Mặc Liên đi rất nhanh, Chi Chi liền chạy theo phía sau "Ngươi có gặp Nguyệt nhi tỷ tỷ a? Ta chạy đến là vì tìm nàng."
Mặc Liên vừa đi vừa lắc đầu.
"Ngươi gạt người!" Chi Chi trống quai hàm nói "Ngươi mua mặt người làm gì?"
"Ta, chính mình chơi đùa." Mặc Liên nhanh tay giấu mặt nạ người vào trong nạp giới.
Chi Chi cười "Khì khì" một tiếng "Chính ngươi mới không mua mặt người chơi đùa! Ta biết rồi, ngươi nhất định là đưa cho Nguyệt nhi tỷ tỷ đúng không? Ngươi biết nàng ở đâu, mau dẫn ta đi!"
Mặc Liên âm thầm giận bị nàng nhìn thấu ý đồ mình, trong lòng không hài lòng, tuy nhiên Chi Chi luôn luôn không sợ hắn, đuổi theo kéo cánh tay của hắn "Mang ta đi, mang ta đi, mang ta đi, mang ta đi mà!"
Trình độ dính người như kẹo cao su, Mặc Liên xa xa không phải là đối thủ, chỉ cảm thấy như cơn ác mộng không tránh thoát, rơi vào đường cùng đành phải gật đầu đồng ý.
"Thật tốt quá! Mặc Liên Mặc Liên, chúng ta đi mua bánh nướng trước đi!" Chi Chi rõ ràng chiếm được lợi thế vẫn còn ra vẻ, chỉ cần hắn lắc đầu lập tức thi triển quấn công vô địch, hắn căn bản vô lực chống đỡ.
Đoạn đường bị "bắt nạt" trở lại khách điếm, Chi Chi tự nhiên là thắng lợi trở về, đáng Thượng Mặc Cho Cho Liên vừa nhìn thấy cửa khách điếm vội vàng chạy như điên vào, nửa giây cũng không dám trì hoãn.
Trong sân khách điếm, Mặc Liên vừa vào liền nhìn thấy thiên đại Đông nhi, bước chân dừng lại, ánh mắt đông lạnh.
Phía sau Chi Chi theo sát bước chân, đầu đánh vào lưng cứng rắn của Mặc Liên, "Bộp" một tiếng ngã trên mặt đất, hốc mắt lập tức đỏ.
thiếu niên tóc vàng bên cạnh Thiên đại Đông nhi xoay người liếc nhìn bên này, ánh mắt vượt qua Mặc Liên, nhìn thấy Chi Chi ngồi dưới đất thì giật mình.
"U u...... ngươi cố ý!" Chi Chi rịn ra hai giọt nước mắt, kéo quần áo Mặc Liên khóc lóc kể lể.
Mặc Liên như kỳ tích không tức giận, chỉ xoay người nâng Chi Chi dậy, dùng ống tay áo vụng về lau nước mắt cho nàng.
Cử động này làm thiên đại Đông nhi cả kinh mở to hai mắt, nhìn Mặc Liên như nhìn quái vật.
"Mặc Liên?" Thiên đại Đông nhi nghi hoặc hỏi,"Cô ta là.."
Mặc Liên chưa trả lời, chỉ ngẩng đầu, nhìn về phía phòng lầu hai, từ nguyên khí dao động, hắn biết Mạnh Kỳ Thiên cũng tới.
Sắc mặt có chút âm trầm khiến người ta sợ hãi, thiên đại Đông nhi hít sâu một hơi.
"Đông Lăng tỷ tỷ!" Chi Chi chỉ khóc hai tiếng mà thôi, bị Mặc Liên nâng dậy thì nín, đầu tiên nhìn thấy thiên đại Đông nhi thì ngẩn ra, lập tức khi trí nhớ hiện ra, lập tức vui mừng lẫn sợ hãi hô to.
Thiên đại Đông nhi nhìn nữ hài tử xa lạ này, ánh mắt có chút khác thường.
Trên đời này, người vẫn gọi nàng là "Đông Lăng" hình như không nhiều lắm.
Nhưng nàng chưa từng gặp tiểu cô nương này.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook