CHƯƠNG 3: SIẾT CỔ

Sườn mặt nóng rát. Nàng ngẩng đầu, không thể tin mà nhìn Tô Thần, tay Tô Thần còn chưa kịp thu hồi.

"Nói xong chưa?" Tô Thần hờ hững nói.

Nàng...nàng bị đánh?

Tô Thần khinh thường câu môi cười lạnh: "Ngươi trước giờ luôn giả bộ nhu nhược, bản vương khinh thường."

Diệp Tống thuận miệng đáp một câu: "Cũng là ta đã đánh giá cao ngươi, là vương gia, vậy mà không có chút cốt khí nào."

Tô Thần bị nàng chọc giận, tay bỗng nâng lên nắm chặt cổ Diệp Tống áp lên trêи tường, hai mắt sắc lạnh như lưỡi kiếm, siết chặt tay, Diệp Tống giãy giụa, mặt nghẹt thở đến đỏ bừng.

Bên tai là thanh âm như đến từ Diêm La địa ngục: "Diệp Tống, ngươi đừng có không biết điều như thế, ngoan ngoãn một chút bổn vương còn cho ngươi sống yên ổn. Nếu còn dám làm tổn thương Xu nhi, bổn vương liền giết ngươi."

Thời điểm trước mắt Diệp Tống dần biến thành màu đen, Nam Xu bỗng nhiên tỉnh dậy, thấy một màn như vậy, sắc mặt càng thêm trắng, giãy giụa ngồi dậy, vội la lên: "Vương gia không được, xin vương gia hạ thủ lưu tình."

Tô Thần thả tay, Diệp Tống được thả tự do, ngã ngồi trêи mặt đất, hít thở không thông.

Tô Thần ngồi vào mép giường cạnh Nam Xu, vuốt ve khuôn mặt nàng, cầm tay nàng, ngữ khí nhẹ nhàng hỏi: "Sao đột nhiên lại té xỉu, có thấy chỗ nào còn không thoải mái hay không?"

Nam Xu yếu ớt mà cười một cái, dựa vào lồng ngực Tô Thần, lắc đầu nói: "Thϊế͙p͙ không có việc gì, có thể là...Tối hôm qua không được nghỉ ngơi tốt", nói tới đây, ngại ngùng cười e lệ, "Bất quá việc này thực sự không có liên quan đến tỷ tỷ, Vương gia không cần tức giận, bỏ qua cho nàng đi."

Thấy Tô Thần cùng Nam Xu tình chàng ý thϊế͙p͙, Diệp Tống gian nan đứng lên, nghĩ thầm mình ở đây đúng là chướng mắt. Không đợi Tô Thần lên tiếng, nàng tự mình rời đi.

Mặc dù kia chính là phòng nàng, lại phản chủ mà chứa chấp một màn chói mắt này.

Phái Thanh thấy nàng ra tới, trêи mặt hiện rõ vết năm ngón tay, ngay cả trêи cổ cũng rõ ràng, hai mắt đẫm lệ, thổn thức: "Vương gia đánh tiểu thư sao?"

Diệp Tống chẳng hề để ý mà sờ lên khóe miệng sưng đỏ, nói: "Không có việc gì, vết thương nhỏ mà thôi. Về sau muội không cần phải làm khó dễ Nam phu nhân, coi như đây là bài học."

"Đều là nô tỳ sai..." Phái Thanh đau lòng mà lấy một quả trứng gà luộc lăn cho nàng hết sưng, vừa lăn vừa khóc.

Tô Thần nhanh chóng ôm Nam Xu đi ra, cũng không quay đầu lại mà cứ thế rời đi. Diệp Tống nhìn bóng dáng tuấn tú kia, cùng Nam Xu phiêu phiêu váy áo, vân đạm phong khinh nói: "Trước kia sao ta có thể thích một tên ghê tởm như vậy, đúng là mù mắt chó mà."

Cũng không biết Tô Thần có nghe được thanh âm này hay không, chỉ biết hắn ngưng một chút, rồi biến mất ở cửa Bích Hoa uyển.

Diệp Tống nghỉ trưa tại phòng cho khách ở Bích Hoa uyển, buổi chiều bảo Phái Thanh phân phó hạ nhân thu dọn phòng của nàng.

Hạ nhân hỏi nàng muốn thu dọn như thế nào, bên trong nên sắp xếp đồ ra sao, nàng thong thả ung dung mà uống ngụm trà, trêи mặt vết sưng đỏ còn chưa tiêu hết, nghĩ nghĩ nói: "Nên ném liền ném, nên thiêu liền thiêu, tốt nhất là dọn dẹp sạch sẽ đổi mới toàn bộ nội thất trong phòng đi."

Hạ nhân vô cùng khó xử, ấp a ấp úng nói: "Chính là...Vương gia có lệnh, Vương phi muốn yêu cầu thêm gì cần phải được Vương gia đồng ý, bọn nô tài không dám tự tiện làm chủ."

"Như vậy a", Diệp Tống thu hạt dưa, bảo Phái Thanh đem hạt dưa thưởng cho bọn họ, còn cầm chút trái cây, nói, "Chờ lát nữa ta sẽ tự qua thông báo với Vương gia, các ngươi cứ tự bố trí đi."

Bọn hạ nhân rời khỏi Bích Hoa uyển, nhìn hạt dưa được ban thưởng trong tay, nói ném thì không nỡ, nói ăn thì lại xấu hổ. Rốt cuộc trong vương phủ, bọn hạ nhân đối với vị Vương phi Diệp Tống này đều là một mảnh khinh thường. Nhưng cũng không dám làm gì quá đáng, thậm chí giờ còn có chút đồng tình với vị Vương phi bị thất sủng này.

"Kỳ thật, Vương phi cũng quá đáng thương."

"Đúng vậy, Vương gia thậm chí còn không thèm liếc nhìn nàng một cái, tất cả quan tâm đều dành cho Nam phu nhân."

"Ai, các ngươi có cảm thấy Vương phi hiện tại đã khác nhiều so với quá khứ không, giống như là một con người khác..."

Hôm nay thời tiết thật tốt, trời âm u, không có nắng, đây chính là thời tiết mà Diệp Tống thích nhất. Nằm trêи ghế mãi rồi, nàng liền hoạt động gân cốt, mang Phái Thanh cùng đi tản bộ.

Vương phủ này rộng như vậy, nàng có đi mãi cũng không hết, cảnh sắc thực không tồi. Chẳng qua bọn hạ nhân trong phủ thấy nàng đều vô cùng bất ngờ, không nghĩ tới nàng sẽ xuất hiện ở chỗ khác ngoài Bích Hoa uyển.

Đi đến nhà ăn, vừa đúng lúc thấy Tô Thần cùng Nam Xu chuẩn bị dùng bữa tối.

Bọn hạ nhân không dám cản, Diệp Tống cư nhiên đi vào, liếc mắt thấy một bàn toàn mỹ thực thơm ngon, cười như không cười mà nói: "Ta đến, không quấy rầy muội muội cùng Vương gia chứ?"

Tô Thần híp híp mắt, nhìn đôi mắt trong suốt của Diệp Tống cùng biểu tình cười như không cười của nàng thật khó có thể rời mắt, chỉ là hắn càng nhìn càng thấy chán ghét.

"Làm sao có chuyện đấy được, nếu biết tỷ tỷ sẽ lại đây dùng bữa, muội muội đã sai người qua hỏi tỷ tỷ một câu." Nam Xu vội phân phó nha đầu chuẩn bị thêm chén đĩa.

Diệp Tống thấy món ngon trước mắt không thể không động lòng mà thưởng thức.

Tô Thần nhìn chằm chằm nàng cùng dấu vết trêи mặt và cổ chưa tan hết, nói: "Xem ra lá gan ngươi quả thật rất lớn, có vẻ đã quên những gì ta nói rồi?"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương