Phượng Hoàn Triều: Vương Gia Yêu Nghiệt Xin Tránh Đường
-
Chương 2: Bị đánh
Diệp Tống nâng mặt lên, tiêu sái mà cười nói: "Nơi nào không giống nhau?"
"Trước kia tiểu thư sẽ không bình tĩnh mà làm như vậy."
Diệp Tống cong cong khóe miệng cười, "Vậy ngươi coi như Diệp Tống trước kia đã chết rồi đi."
Trở lại trong viện, chỉ chốc lát sau, trêи bàn đã dọn xong một bàn tiệc rượu và thức ăn nóng hổi. Phái Thanh thu xếp xong, nói: "Tiểu thư, mau tới ăn cơm."
Diệp Tống một bên ăn thịt, một bên uống rượu, cầm đũa chỉ chỉ trỏ trỏ: "Phái Thanh, lại đây cùng nhau ăn."
"Nô tỳ sao có thể ngồi cùng bàn ăn với tiểu thư được."
"Hôm nay là đại hỉ, ta không để ý muội để ý cái này làm gì." Nàng đem Phái Thanh kéo tới, cấp Phái Thanh gắp đồ ăn, như suy tư gì nói, "Ta nghe nói, là ta chia rẽ Tô Thần cùng Nam Xu?"
Phái Thanh phản bác: "Nói bậy! Tiểu thư là người ôn nhu nhất thế gian! Tiểu thư thích Vương gia, môn đăng hộ đối, sao mà không được. Tiểu thư nói không phải Vương gia thì không gả, Đại tướng quân liền xin Hoàng thượng ban hôn, Vương gia không thể cưới Nam thị thành Vương phi, bất quá đây cũng là bản lĩnh của tiểu thư. Nam thị kia có bản lĩnh thì cũng kiếm cha là Đại tướng quân đi."
"Muội nói rất đúng." Diệp Tống gắp cho nàng một cái đùi gà.
Phái Thanh liếc nhìn nàng một cái: "Tiểu thư,...người thật sự không buồn sao?"
"Ta bệnh đến suýt mất mạng, giờ tỉnh lại chẳng nhớ gì nữa thì còn buồn cái quái gì? Tô Thần kia thế nào ta cũng không nhớ rõ, cũng không có hứng thú. Nào, uống rượu."
"Nô tỳ, nô tỳ không biết uống rượu."
"Không biết thì học."
......
Rượu quá ba tuần, Phái Thanh uống đến quên mình. Diệp Tống nói nàng vung quyền, hai người cùng đạp chân lên ghế chơi đến vô cùng vui vẻ.
Phái Thanh gương mặt hồng hồng, cười hỏi: "Tiểu thư, người là một tiểu thư khuê các, sao có thể uống rượu vào là vung quyền lung tung a~?"
Diệp Tống cũng ngà ngà say, nói: "Lão tử làm một giấc mộng, trong mộng gặp được một người tự xưng là thần tiên, hắn nói cho lão tử, chỉ cần chịu xuyên qua, sẽ có thân thể vô cùng yêu kiều còn có cha là tướng quân dũng mãnh."
"Nhưng lại không hạnh phúc!" Phái Thanh bổ sung nói, dứt lời ngã quỵ bất tỉnh nhân sự.
Diệp Tống lung lay bò dậy, đá đổ cái ghế, chỉ lên trời mắng: "Ngươi lừa một nữ nhân như ta sao có thể coi là hảo hán, có bản lĩnh xuống đây đấu với ta a, con mẹ nó ngươi có còn đạo đức hay không, lão tử phải đi về."
Thiên không ứng, Địa không linh. Diệp Tống phẫn nộ đá chân rồi ngã lăn xuống bàn dài.
Nàng say mèm nên cứ nằm yên như thế ngủ ngon lành.
Lúc Diệp Tống tỉnh dậy, nàng phát hiện bản thân đang nằm trêи giường, Phái Thanh đang ở bên cạnh vắt khăn lông chuẩn bị lau mặt cho nàng. Cả đêm say rượu, đầu đau như muốn nứt ra.
Phái Thanh sắc mặt cũng không tốt hơn, lải nhải nói: "Tiểu thư tối hôm qua uống say, nếu không phải nô tỳ sớm phát hiện, để tiểu thư ngủ một đêm bên ngoài sẽ bị cảm lạnh. Về sau tiểu thư cũng đừng uống nhiều như vậy nữa, rượu sẽ làm hại thân, nếu là bởi vì Vương gia, càng không đáng." Xem ra nàng đã quên sạch hôm qua mình say rượu như thế nào.
Diệp Tống lười biếng mà bò ở trêи bàn ăn cháo, không có tinh thần nói: "Kỳ thật ta không thấy luyến tiếc hắn."
"Tiểu thư nên như vậy, nô tỳ phát giác rằng tiểu thư sau khi sinh bệnh nặng, cả người đều thay đổi, nhưng thay đổi này chưa chắc đã không phải là chuyện tốt." Phái Thanh mặt mày cuối cùng cũng khởi sắc, "Đúng rồi tiểu thư, một canh giờ trước Nam thị lại đây muốn thỉnh an người, lúc ấy tiểu thư còn ngủ, ta liền không cho nàng vào, hiện nàng ta vẫn đang ở trong sân hành lễ."
Diệp Tống sặc một ngụm cháo, trừng mắt lên: "Sao ngươi không nói sớm?"
Phái Thanh vẻ mặt cao ngạo: "Không phải nàng ta rất lợi hại sao, suy cho cùng vẫn phải cúi đầu trước tiểu thư."
Đúng lúc này, sân bên ngoài truyền đến tiếng kinh hô: "Phu nhân! Phu nhân người làm sao vậy?"
Diệp Tống liếc mắt nhìn Phái Thanh một cái, xem đi, xảy ra chuyện rồi kìa. Nam thị giả bộ nhu nhược, đến ly trà còn cố tình không bưng xong, chẳng lẽ lại tin nàng ta là thật lòng hành lễ bên ngoài để đợi nàng suốt một canh giờ?
Diệp Tống vội vàng ra cửa nhìn lên, quả nhiên Nam Xu sắc mặt tái nhợt đang dựa vào nha hoàn bên cạnh. Nha hoàn kia than thở khóc lóc: "Vương phi nương nương dù không thích phu nhân nhà chúng ta thế nào đi nữa, cũng không thể thấy phu nhân nhà chúng ta thân thể yếu đuối mà đối xử như vậy được. Nếu phu nhân nhà ta có bất trắc gì, nô tỳ sẽ đến đòi Vương gia một công đạo!"
Diệp Tống phân phó Phái Thanh nói: "Mau đi mời đại phu tới."
Phái Thanh thấy không thể trì hoãn liền vội vã chạy đi.
Tô Thần lâm triều trở về, vừa vào cửa liền nghe nói Nam Xu ở Bích Hoa uyển của Diệp Tống té xỉu, tức khắc nổi trận lôi đình hướng Bích Hoa uyển đi tới. Nếu như là ngày thường, hắn sẽ vòng tránh chứ làm gì có chuyện bước vào đây một bước.
Nam Xu suy yếu mà nằm ở trêи giường, đại phu bắt mạch cho nàng, kết quả là, Nam Xu thân mình hư nhược, lại ở bên ngoài hành lễ quá lâu làm huyết mạch không thông nên ngất xỉu, uống chút dược và điều dưỡng tốt là được.
Đại phu thấy Vương gia tới, Vương phi lại ở trong phòng, thức thời đi ra ngoài phối dược.
Phái Thanh lạnh run, liền vội vã quỳ xuống, nhưng còn chưa kịp nói gì, Tô Thần đã lạnh giọng: "Cút đi."
Phái Thanh bị dọa run lên, kiên trì nói: "Đều là nô tỳ sai, tiểu thư không có liên quan gì cả, cầu xin Vương gia..." Nàng ôm chân Tô Thần, bị Tô Thần một chân đá văng ra.
Diệp Tống nhíu nhíu mày, thấy Phái Thanh vẫn ngựa quen đường cũ ôm chân hắn, có vẻ như trước nay đã quen làm như thế này. Nàng bình tĩnh nói: "Phái Thanh, muội ra ngoài trước đi."
Phái Thanh kéo lại váy, lo lắng liếc mắt nhìn nàng một cái, cắn cắn môi, gạt nước mắt đứng dậy đi ra ngoài.
Tô Thần lúc này mới chậm rãi giương mắt nhìn về phía Diệp Tống, trong mắt không mang chút cảm tình nào mà chỉ tràn đầy lạnh băng cùng chán ghét.
Diệp Tống tự biết mình đuối lý, cúi đầu nói: "Lần này là ta không đúng, muội muội chờ trong sân lâu như vậy mà không phát hiện sớm, lần sau ta sẽ không khiến nàng phải chịu ủy khuất nữa..."
"Bang!" một tiếng giòn tan, Diệp Tống đột nhiên dừng lại, cả người đều choáng váng. Tóc chảy dài từ mặt xuống trước ngực, che khuất sườn mặt nàng.
-------------------
Lần đầu Edit, mình cũng không giỏi văn lắm nên biết câu cú còn rất nhiều chỗ không ổn. Nhưng do khá yêu thích truyện này nên vẫn muốn làm thử. Mọi người cứ góp ý nhiệt tình cho mình nhé.
-------------------
Đối với đoạn này, mình thấy Diệp Tống chẳng có lỗi gì cả, tự con Nam Xu kia đòi đợi ở trước viện chứ có ai bắt như vậy đâu, vậy mà lại phải xuống nước nhận lỗi. Tô Thần đúng xứng với cái danh tra nam. Loại đàn ông con trai mà đánh phụ nữ là không thể chấp nhận được rồi. Dù sau này có thế nào đi nữa, ta cũng vì cái tát này mà không đội trời chung với ngươi ><
"Trước kia tiểu thư sẽ không bình tĩnh mà làm như vậy."
Diệp Tống cong cong khóe miệng cười, "Vậy ngươi coi như Diệp Tống trước kia đã chết rồi đi."
Trở lại trong viện, chỉ chốc lát sau, trêи bàn đã dọn xong một bàn tiệc rượu và thức ăn nóng hổi. Phái Thanh thu xếp xong, nói: "Tiểu thư, mau tới ăn cơm."
Diệp Tống một bên ăn thịt, một bên uống rượu, cầm đũa chỉ chỉ trỏ trỏ: "Phái Thanh, lại đây cùng nhau ăn."
"Nô tỳ sao có thể ngồi cùng bàn ăn với tiểu thư được."
"Hôm nay là đại hỉ, ta không để ý muội để ý cái này làm gì." Nàng đem Phái Thanh kéo tới, cấp Phái Thanh gắp đồ ăn, như suy tư gì nói, "Ta nghe nói, là ta chia rẽ Tô Thần cùng Nam Xu?"
Phái Thanh phản bác: "Nói bậy! Tiểu thư là người ôn nhu nhất thế gian! Tiểu thư thích Vương gia, môn đăng hộ đối, sao mà không được. Tiểu thư nói không phải Vương gia thì không gả, Đại tướng quân liền xin Hoàng thượng ban hôn, Vương gia không thể cưới Nam thị thành Vương phi, bất quá đây cũng là bản lĩnh của tiểu thư. Nam thị kia có bản lĩnh thì cũng kiếm cha là Đại tướng quân đi."
"Muội nói rất đúng." Diệp Tống gắp cho nàng một cái đùi gà.
Phái Thanh liếc nhìn nàng một cái: "Tiểu thư,...người thật sự không buồn sao?"
"Ta bệnh đến suýt mất mạng, giờ tỉnh lại chẳng nhớ gì nữa thì còn buồn cái quái gì? Tô Thần kia thế nào ta cũng không nhớ rõ, cũng không có hứng thú. Nào, uống rượu."
"Nô tỳ, nô tỳ không biết uống rượu."
"Không biết thì học."
......
Rượu quá ba tuần, Phái Thanh uống đến quên mình. Diệp Tống nói nàng vung quyền, hai người cùng đạp chân lên ghế chơi đến vô cùng vui vẻ.
Phái Thanh gương mặt hồng hồng, cười hỏi: "Tiểu thư, người là một tiểu thư khuê các, sao có thể uống rượu vào là vung quyền lung tung a~?"
Diệp Tống cũng ngà ngà say, nói: "Lão tử làm một giấc mộng, trong mộng gặp được một người tự xưng là thần tiên, hắn nói cho lão tử, chỉ cần chịu xuyên qua, sẽ có thân thể vô cùng yêu kiều còn có cha là tướng quân dũng mãnh."
"Nhưng lại không hạnh phúc!" Phái Thanh bổ sung nói, dứt lời ngã quỵ bất tỉnh nhân sự.
Diệp Tống lung lay bò dậy, đá đổ cái ghế, chỉ lên trời mắng: "Ngươi lừa một nữ nhân như ta sao có thể coi là hảo hán, có bản lĩnh xuống đây đấu với ta a, con mẹ nó ngươi có còn đạo đức hay không, lão tử phải đi về."
Thiên không ứng, Địa không linh. Diệp Tống phẫn nộ đá chân rồi ngã lăn xuống bàn dài.
Nàng say mèm nên cứ nằm yên như thế ngủ ngon lành.
Lúc Diệp Tống tỉnh dậy, nàng phát hiện bản thân đang nằm trêи giường, Phái Thanh đang ở bên cạnh vắt khăn lông chuẩn bị lau mặt cho nàng. Cả đêm say rượu, đầu đau như muốn nứt ra.
Phái Thanh sắc mặt cũng không tốt hơn, lải nhải nói: "Tiểu thư tối hôm qua uống say, nếu không phải nô tỳ sớm phát hiện, để tiểu thư ngủ một đêm bên ngoài sẽ bị cảm lạnh. Về sau tiểu thư cũng đừng uống nhiều như vậy nữa, rượu sẽ làm hại thân, nếu là bởi vì Vương gia, càng không đáng." Xem ra nàng đã quên sạch hôm qua mình say rượu như thế nào.
Diệp Tống lười biếng mà bò ở trêи bàn ăn cháo, không có tinh thần nói: "Kỳ thật ta không thấy luyến tiếc hắn."
"Tiểu thư nên như vậy, nô tỳ phát giác rằng tiểu thư sau khi sinh bệnh nặng, cả người đều thay đổi, nhưng thay đổi này chưa chắc đã không phải là chuyện tốt." Phái Thanh mặt mày cuối cùng cũng khởi sắc, "Đúng rồi tiểu thư, một canh giờ trước Nam thị lại đây muốn thỉnh an người, lúc ấy tiểu thư còn ngủ, ta liền không cho nàng vào, hiện nàng ta vẫn đang ở trong sân hành lễ."
Diệp Tống sặc một ngụm cháo, trừng mắt lên: "Sao ngươi không nói sớm?"
Phái Thanh vẻ mặt cao ngạo: "Không phải nàng ta rất lợi hại sao, suy cho cùng vẫn phải cúi đầu trước tiểu thư."
Đúng lúc này, sân bên ngoài truyền đến tiếng kinh hô: "Phu nhân! Phu nhân người làm sao vậy?"
Diệp Tống liếc mắt nhìn Phái Thanh một cái, xem đi, xảy ra chuyện rồi kìa. Nam thị giả bộ nhu nhược, đến ly trà còn cố tình không bưng xong, chẳng lẽ lại tin nàng ta là thật lòng hành lễ bên ngoài để đợi nàng suốt một canh giờ?
Diệp Tống vội vàng ra cửa nhìn lên, quả nhiên Nam Xu sắc mặt tái nhợt đang dựa vào nha hoàn bên cạnh. Nha hoàn kia than thở khóc lóc: "Vương phi nương nương dù không thích phu nhân nhà chúng ta thế nào đi nữa, cũng không thể thấy phu nhân nhà chúng ta thân thể yếu đuối mà đối xử như vậy được. Nếu phu nhân nhà ta có bất trắc gì, nô tỳ sẽ đến đòi Vương gia một công đạo!"
Diệp Tống phân phó Phái Thanh nói: "Mau đi mời đại phu tới."
Phái Thanh thấy không thể trì hoãn liền vội vã chạy đi.
Tô Thần lâm triều trở về, vừa vào cửa liền nghe nói Nam Xu ở Bích Hoa uyển của Diệp Tống té xỉu, tức khắc nổi trận lôi đình hướng Bích Hoa uyển đi tới. Nếu như là ngày thường, hắn sẽ vòng tránh chứ làm gì có chuyện bước vào đây một bước.
Nam Xu suy yếu mà nằm ở trêи giường, đại phu bắt mạch cho nàng, kết quả là, Nam Xu thân mình hư nhược, lại ở bên ngoài hành lễ quá lâu làm huyết mạch không thông nên ngất xỉu, uống chút dược và điều dưỡng tốt là được.
Đại phu thấy Vương gia tới, Vương phi lại ở trong phòng, thức thời đi ra ngoài phối dược.
Phái Thanh lạnh run, liền vội vã quỳ xuống, nhưng còn chưa kịp nói gì, Tô Thần đã lạnh giọng: "Cút đi."
Phái Thanh bị dọa run lên, kiên trì nói: "Đều là nô tỳ sai, tiểu thư không có liên quan gì cả, cầu xin Vương gia..." Nàng ôm chân Tô Thần, bị Tô Thần một chân đá văng ra.
Diệp Tống nhíu nhíu mày, thấy Phái Thanh vẫn ngựa quen đường cũ ôm chân hắn, có vẻ như trước nay đã quen làm như thế này. Nàng bình tĩnh nói: "Phái Thanh, muội ra ngoài trước đi."
Phái Thanh kéo lại váy, lo lắng liếc mắt nhìn nàng một cái, cắn cắn môi, gạt nước mắt đứng dậy đi ra ngoài.
Tô Thần lúc này mới chậm rãi giương mắt nhìn về phía Diệp Tống, trong mắt không mang chút cảm tình nào mà chỉ tràn đầy lạnh băng cùng chán ghét.
Diệp Tống tự biết mình đuối lý, cúi đầu nói: "Lần này là ta không đúng, muội muội chờ trong sân lâu như vậy mà không phát hiện sớm, lần sau ta sẽ không khiến nàng phải chịu ủy khuất nữa..."
"Bang!" một tiếng giòn tan, Diệp Tống đột nhiên dừng lại, cả người đều choáng váng. Tóc chảy dài từ mặt xuống trước ngực, che khuất sườn mặt nàng.
-------------------
Lần đầu Edit, mình cũng không giỏi văn lắm nên biết câu cú còn rất nhiều chỗ không ổn. Nhưng do khá yêu thích truyện này nên vẫn muốn làm thử. Mọi người cứ góp ý nhiệt tình cho mình nhé.
-------------------
Đối với đoạn này, mình thấy Diệp Tống chẳng có lỗi gì cả, tự con Nam Xu kia đòi đợi ở trước viện chứ có ai bắt như vậy đâu, vậy mà lại phải xuống nước nhận lỗi. Tô Thần đúng xứng với cái danh tra nam. Loại đàn ông con trai mà đánh phụ nữ là không thể chấp nhận được rồi. Dù sau này có thế nào đi nữa, ta cũng vì cái tát này mà không đội trời chung với ngươi ><
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook