Phù Thủy, Xin Tỉnh Giấc
-
Chương 11: Đêm đầu tiên – 06
Lý Tư Niên thử kéo chốt cửa, xác nhận cửa đã khóa kín, xong xuôi mới quay về. Y mang theo hai chai rượu, đưa cho Phương Đại Xuyên một chai, hai người mặt đối mặt ngồi trên cửa sổ, cúi đầu ngắm biển bên ngoài.
“Hình như tôi chưa cho cậu biết thân phận của tôi?” Phương Đại Xuyên vừa nói vừa lật túi áo, để đề phòng người khác nhận ra thẻ nhân vật của mình, hắn đã thủ tiêu hết những thứ liên quan, đến lúc này lại chẳng có cách nào chứng minh thân phận, hắn ủ dột nói, “Tôi là phù thủy, quẹt thẻ ID xong lỡ ném thẻ nhân vật xuống biển rồi, cậu chờ tí, tôi lấy ống thuốc cho cậu xem.”
Lý Tư Niên ngồi đối diện cười nói, “Không cần. – Tôi đoán được lâu rồi, tôi tin anh mà.” Phương Đại Xuyên vẫn kiên quyết lắc đầu, móc hai ống thuốc trong túi quần ra, hai ống thuốc bằng thủy tinh có nắp, một nắp hình đồng hồ cát, một nắp hình đầu lâu.
Hắn mở ra cho Lý Tư Niên xem, kiên trì nói, “Cậu đoán được là việc của cậu, còn tôi không hi vọng giữa chúng ta có bất kỳ tai hoạ ngầm và khoảng cách nào. Phải sáng tỏ hết với nhau, thẳng thắn thành khẩn mới được tín nhiệm.”
Lý Tư Niên ngẩn người, không cười nữa, chỉ ngước lên nhìn Phương Đại Xuyên thật lâu. Phương Đại Xuyên nhướn mày nhìn lại y, đôi mắt cún của hắn loe lóe vầng sáng nhỏ như đom đóm, Lý Tư Niên không thể phủ nhận, dãy núi chôn giấu trong lòng y bao lâu, ngay khoảnh khắc đó bất chợt dao động.
Y đè nén xúc cảm trong tim, một lần nữa nở nụ cười, “Anh đang chỉ trích tôi chưa đủ thẳng thắn thành khẩn đó à?”
Phương Đại Xuyên cười, “Tôi biết kiểu người như cậu rồi, quen độc lai độc vãng, không dễ tiếp nhận bạn bè mới. Tôi cũng biết trong lòng cậu có rất nhiều bí mật. Tôi mở rộng lòng mình là hi vọng có thể đổi về một chút tín nhiệm của cậu. Còn về phía cậu thì, dù sao trên cổ tôi cũng đặt một cái bể cá vàng, có những chuyện cậu nói cũng được, không nói cũng được, tôi vẫn tin cậu, không quan trọng cậu che giấu bao nhiêu núi băng trong lòng đâu.”
“Tôi rút lại lời vừa nãy.” Lý Tư Niên lắc đầu cười, “Tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi, anh thấy rất rõ ràng.”
Phương Đại Xuyên đắc ý, nhướn mày cười đáp, “Đúng thế. Làm cái nghề như bọn tôi, không nắm rõ tình hình thì chết mất xác lâu rồi. Tôi chống chọi được đến hôm nay chính là nhờ tâm thế vững chắc, thấy rất rõ ràng.”
Hắn vừa nói vừa rút chai rượu Lý Tư Niên đưa cho hắn, lắc lắc chai, quay lại nhìn mặt biển, “Nếu chúng ta quen nhau ở chỗ khác thì tốt quá, nếu giờ chúng ta ở Thanh Đảo thì đã được đi dạo bờ biển, bơi lặn lướt sóng, uống rượu nữa, chuỗi phim điện ảnh tôi đeo đuổi mười năm sau sẽ bắt đầu từ hôm nay đây, haizzz.” Hắn thở dài.
Lý Tư Niên nhảy xuống khỏi bậu cửa sổ, Phương Đại Xuyên thấy lạ, quay sang nhìn theo y.
“Anh bảo muốn dạo bờ biển mà.” Lý Tư Niên nói, “Ngụp lặn lướt sóng trên đảo này hơi quá sức, nhưng uống rượu ngắm biển thì vẫn làm được. Đi, giờ đi luôn.”
Có lẽ mối hiểm nguy nay sống mai chết càng đề cao khoái cảm phản nghịch của con người, hoặc cũng có thể Lý Tư Niên nói câu này phấn khích quá mức, Phương Đại Xuyên bị mê hoặc dễ dàng. Giữa thời khắc chỉ mành treo chuông, hắn lại thật sự xách chai rượu đi theo Lý Tư Niên ra cửa.
Cả tòa biệt thự rất tĩnh lặng, thi thể dưới sảnh vẫn nằm nguyên vị.
Phương Đại Xuyên dè dặt quẹt phải cái xác, thình lình dừng bước, Lý Tư Niên tức khắc nhận ra sự khác thường của hắn, quay lại kinh ngạc nhìn hắn.
“Cậu thử nói xem người chết đã tiêu hủy thẻ nhân vật hay chưa?” Phương Đại Xuyên nảy ra ý tưởng, “Họ còn chưa ra khỏi biệt thự, theo lý thuyết thì chỉ có thể xé đi rồi ném vào bồn cầu thôi. Biết đâu vẫn còn dấu vết để lại trên người thì sao?” Đây là kinh nghiệm Phương Đại Xuyên tích lũy qua nhiều năm chơi máy lẻ RPG, đạo cụ người sống đưa cho bạn rất có khả năng là đạo cụ làm nhiệm vụ cấp cao, còn đạo cụ người chết đưa cho bạn luôn là chìa khóa mấu chốt nào đó.
Lý Tư Niên gật đầu, khom lưng dùng ngón tay chọc chọc thi thể, “Dead Men Tell No Tales, anh nói có lý, vậy anh khám người ông ta đi.”
“Tôi khám?” Phương Đại Xuyên biến sắc, “Không được đâu…”
Lý Tư Niên nhướn mày, “Anh cõng cả xác chết rồi cơ mà, sợ gì nữa?”
Phương Đại Xuyên ngồi xổm bên cạnh thi thể, chạm chạm trán rồi hai vai mình, vẽ hình chữ Thập trước ngực, trong lòng mặc niệm vài câu “Bất đắc dĩ, đừng trách đừng trách”, xong xuôi mới nghiến răng vén quần áo người chết lên.
Trong túi quần có một tấm thẻ mỏng, là thẻ ID, ngoài ra không có bất kỳ ống thuốc, thẻ, hay bản hướng dẫn nào. Phương Đại Xuyên cầm thẻ ID, soi dưới đèn nhìn trái nhìn phải, không phát hiện bất cứ dấu vết gì.
“Không có thuốc, ít nhất có thể kết luận ông ta không phải sói hoặc phù thủy.” Lý Tư Niên nói.
Hai người lục soát khoảng mười phút, tiếc rằng không thu hoạch được gì.
Phương Đại Xuyên suy nghĩ một lát, “Cậu biết mười ba người này bố trí như thế nào không? Bao nhiêu phù thủy bao nhiêu tiên tri?”
Lý Tư Niên lắc đầu, “Những chiếc hộp không phải tôi chuẩn bị, cụ thể phân bố thế nào tôi cũng không nắm rõ. Nhưng theo quy tắc thông thường thì Người sói sát nhân có mười ba người chơi, ba thẻ chức danh, ba hoặc bốn thẻ sói, còn lại là dân làng.”
Lý Tư Niên vừa nói vừa sửa sang lại áo quần cho xác chết, “Đi thôi, đi uống rượu. Sáng nay có rượu sáng nay say, ngày mai gặp nạn ngày mai tính.”
Bờ biển vẫn rì rào tiếng sóng, hai người trèo lên một tảng đá ngầm thật cao, ngồi hướng mặt ra biển.
Lý Tư Niên quay lại nhìn ra xa, tảng đá đen nhánh bị nước biển đánh vỡ, tạo thành góc vuông cao hơn ba mét so với mặt biển, lặng lẽ đứng đó như vách núi dựng đứng. Hai người ngồi tại phần góc vuông trên vách núi, lắng nghe tiếng nước gào thét vang vọng dưới vực sâu. “Thực ra ngoài kết quả suy luận hơi nhầm thì anh đoán được rất nhiều tình tiết. Nghiêm khắc mà nói, tôi cũng có chút quan hệ với hòn đảo này.” Lý Tư Niên không khỏi lên tiếng.
Phương Đại Xuyên bó gối ngồi bên cạnh y.
“Tôi nghi ngờ cái chết của cha tôi có liên quan đến hòn đảo này.” Lý Tư Niên ném ra quả lựu đạn nặng cân. Lúc y nói, khóe miệng vẫn mang nụ cười như có như không, tựa hồ chỉ là chuyện cũ đau thấu tâm can, nhưng đã xa cách nhiều năm nên chỉ còn tiếc nuối và thất vọng vô bờ, đối với bản thân cái chết lại hoàn toàn không để ý, y cười nói tiếp, “Mấy năm nay tôi vẫn cố tiếp cận sự thật, rốt cuộc hòn đảo này có bí mật gì? Cha tôi mất tích trên hòn đảo này, rốt cuộc ông ấy đã chết, hay chỉ thay hình đổi dạng rời khỏi đây? Tôi nghĩ mãi không hiểu, mấy năm nay cũng lén đến đây vài lần, tiếc là không thu hoạch được gì. Về sau hòn đảo hoang này bị mua đi với giá cao, ngay sau đó người mua công bố trò chơi này. Cha tôi để lại một ít tài liệu, bên cạnh hòn đảo này có đỉnh núi lửa, thời gian núi lửa phun trào cũng đã cận kề, vì thế tôi buộc phải cải trang thành lính đánh thuê tới đây, hi vọng tìm được manh mối về cha tôi trước khi nơi này bị phá hủy hoàn toàn – nhưng không ngờ chuyện lại thành thế này. Hôm nay bình tĩnh ngẫm lại, không chừng boss đã phát hiện gì đó, nên mới cố tình ném tôi vào cục diện này, có lẽ thế.”
Phương Đại Xuyên tu một hớp rượu nho, giơ chai rượu lên cho y, “Tức là cậu bước vào trò chơi này, coi như cũng đã có tính toán?”
Lý Tư Niên lắc đầu, “Mỗi người bước lên hòn đảo này đều đã có tính toán, anh thật sự nghĩ họ đến vì hai mươi triệu Đô sao? Tóm lại họ là ai thì tạm thời tôi chưa tra được, nhưng chắc chắn ít hoặc nhiều đều có chút liên quan đến hòn đảo này. Tình hình tối nay anh cũng thấy rồi đấy, vài người rõ ràng quen biết nhau, bỏ phiếu ngày mai chắc chắn thú vị, anh cứ chờ xem.”
Phương Đại Xuyên lại tu một hớp rượu, xa xa vọng về tiếng chim biển cất cao.
“Sao, uống rượu thế này thích không?” Lý Tư Niên tạm thời bỏ qua những chuyện phiền lòng, mở nắp chai “bụp” một tiếng, chất lỏng vàng nhạt văng ra, rượu đặc như vàng lỏng sóng sánh chuyển động. Y ngửa cổ tu một ngụm lớn, cảm nhận hương vị chua ngọt ấm áp trượt qua thực quản, trút xuống dạ dày trĩu nặng bên trong y.
Phương Đại Xuyên gật đầu, “Thực ra tôi uống không giỏi lắm, anh Đặng nhờ thầy dạy riêng tôi cách ra vẻ, xoay ly thế nào, ngửi ra làm sao, nói mấy câu vớ vẩn chính tôi cũng không hiểu để tâng bốc rượu của người ta, nghe đâu như thế là nghi thức uống rượu vang. Nhưng giờ tôi chỉ muốn nói, kệ con mẹ nó nghi thức.”
Gió biển nghẹn ngào như tiếng đàn gió ngân nga, hòa cùng men rượu nhảy nhót tạo thành một thứ ảo giác vui sướng hân hoan.
Hai người uống một lát rồi xách rượu leo xuống bãi đá ngầm gập ghềnh trong đêm tối. Càng xuống dưới, tiếng đàn càng vang vọng, khe khẽ nức nở trầm sâu rồi thình lình cao vút, tạo ra cảm giác thấp thoáng quỷ ma mơ hồ đáng sợ.
“Tiếng gì thế?” Phương Đại Xuyên lắng tai nghe.
Lý Tư Niên đứng dưới tảng đá, im lặng nghe một lát, suy đoán, “Chắc là thủy triều dâng, nén không khí vào trong tảng đá.” Y ngước lên nhìn tảng đá vách núi cao hơn ba mét nọ, “Chắc bên trong tảng đá kia có nhiều lỗ khí, hoặc cả lỗ hổng lớn. Thủy triều dâng làm không khí trong lỗ khí bị nén lại, chính là nguyên lý đàn gió.”
Phương Đại Xuyên ngửa cổ tu hớp rượu, lại nghiêng chai nhìn năm và nơi sản xuất, “Rượu ủ tại vùng Burgundy, hàm lượng đường nho cao, có vị xạ hương tinh tế, rất hợp dùng kèm gan ngỗng hoặc hải sản gì đó, uống không cũng ngon, nhưng hơi tiếc.”
“Đó cũng là mấy câu tâng bốc vớ vẩn chính anh cũng không hiểu à?” Lý Tư Niên quay sang cười hỏi.
Phương Đại Xuyên vừa uống vừa gật đầu, “Tiếc là chủ của chai rượu này không ở trước mặt tôi, không nghe thấy tôi tâng bốc đúng là đáng tiếc.”
Lý Tư Niên ngửa mặt cười to, uống một ngụm rượu rồi thoăn thoắt tự cởi áo sơ mi. Làn da y cực kỳ trắng, được sương mù và ánh trăng màu lam nhạt bao quanh, trông như khối ngọc Phỉ Thúy đóng băng, lạnh lẽo, cứng cáp, vô cảm, nhưng lại tạo cho người ta ảo giác thật mềm, thật ấm áp.
“Gan ngỗng không làm được, nhưng chờ đó, anh bắt hải sản cho chú.” Y xoay người lại, mỉm cười lùi về phía sau, rồi trước khi Phương Đại Xuyên kịp phản ứng, y nhảy xuống biển.
“Mẹ kiếp!” Men say ngà ngà trong Phương Đại Xuyên bị y dọa bay sạch bách, tuy hai người đã xuống khỏi tảng đá ngầm cao nhất, nhưng đây không phải vùng nước cạn, nước biển và đá ngầm hắt bóng đổ chồng lên nhau, mắt thường không phân biệt được. Phương Đại Xuyên ghé sát vào bờ, lau nước bắn lên mặt, ngơ ngác nhìn mặt biển đen thui.
Đàn gió lại khẽ ngâm một tiếng, phía xa xa như có ngọn hải đăng, hoặc chỉ như vì sao gần nhất với đường giao nhau giữa biển và trời. Mặt biển lặng im không động tĩnh.
“Lý Tư Niên?!” Chẳng biết sao Phương Đại Xuyên hoảng hốt trong lòng, mà biển cả tối đen lại phóng đại gấp đôi thứ hoảng hốt đó, hắn hô lên với mặt biển không một bóng người, “Lý Tư Niên!”
Không ai đáp lại. Chỉ sóng biển vẫn vỗ, loe lóe ánh sáng nhỏ nhoi.
Phương Đại Xuyên trút hết nửa chai rượu của mình, tự lột áo thun, gỡ thắt lưng, vội vàng rút chân khỏi ống quần.
“Anh làm gì thế?” Lý Tư Niên nhô lên từ mặt biển, những lọn tóc hơi dài nhỏ nước tí tách, khuôn mặt dào dạt ý cười.
Phương Đại Xuyên ngơ ngác nhìn Lý Tư Niên bơi lại gần, trèo lên bãi đá, y thổi thổi nước đọng trên tóc mái, đưa cho Phương Đại Xuyên thứ gì đó. Phương Đại Xuyên chỉ thấy tay mình trĩu xuống, Lý Tư Niên đang dùng áo sơ-mi lau nước trên người, hắn cúi xuống nhìn tay, ba con hàu rung rung phun bọt biển trong lòng bàn tay hắn, e ấp hé lộ phần thịt mềm mại trắng tinh.
Phương Đại Xuyên không kịp phản ứng, Hình như từ khi quen biết Lý Tư Niên, hắn thường xuyên rơi vào thứ cảm giác đứng hình, não bộ không kịp phản ứng này.
“Đây là năng lực đặc biệt gì của cậu thế?” Phương Đại Xuyên cúi xuống nhìn ba con hàu trên tay, lại ngước lên nhìn y, “Lặn bừa xuống nước mà bắt được hàu?”
Lý Tư Niên dùng cục đá cạy vỏ hàu, sau đó dùng rượu rửa phần thịt hàu trắng nõn, ngẩng lên cười nói, “Tôi bảo anh rồi mà, hồi nơi này còn là đảo hoang, tôi đã lén tới đây rất nhiều lần. Địa hình ở đây tôi biết rõ lắm, dưới bãi đá này bám đầy hàu.” Y vừa nói vừa đưa một con hàu đã rửa sạch cho Phương Đại Xuyên, hất hàm với hắn.
Phương Đại Xuyên là người Trung Quốc chính gốc, đã từng ăn không ít hàu ướp tỏi nướng than vân vân, nhưng chưa bao giờ ăn hải sản sống. Hắn cúi đầu nhìn nhìn mặt biển, chỗ này là hải vực tư nhân, cách biên giới rất xa, nước biển không ô nhiễm, rất sạch sẽ, chắc không nhiễm kim loại nặng gì. Hắn ngập ngừng một thoáng, cuối cùng vẫn bắt chước Lý Tư Niên nhét hàu vào miệng.
Mùi vị thơm ngon, mềm mại trơn tru như ăn kem, vì được rửa bằng rượu nên thịt hàu còn mang mùi rượu. Đúng là ngon thật. Hắn vừa ăn vừa gật gù, Lý Tư Niên mỉm cười, đưa con hàu còn lại cho hắn.
Nếu bảy ngày bảy đêm tới chỉ là một giấc mộng thì tốt biết mấy. Về sau mỗi lần nhớ về cái đêm sương phủ bầu trời này, Phương Đại Xuyên lại không khỏi cảm khái. Nếu ngủ một giấc tỉnh dậy, hắn vẫn cùng Lý Tư Niên ngồi trên bờ biển uống rượu vang, ăn hàu sống, cùng nhớ về thời thơ ấu và người cha, nhớ về kỷ niệm từng có chung với nhau từ xưa rất xưa, không chấn động lòng người, không ly kỳ khúc khuỷu, cũng không có máu tươi và sợ hãi, thì thật tốt biết bao.
Ký ức chỉ nên dừng lại ở khoảnh khắc đó, hoặc là sớm hơn. Thật lòng hi vọng hai người có thể gặp nhau trước những lừa gạt, đổi lại một vận mệnh nhẹ nhõm ung dung, đổi lại một tình yêu bình dị đơn thuần.
“Hình như tôi chưa cho cậu biết thân phận của tôi?” Phương Đại Xuyên vừa nói vừa lật túi áo, để đề phòng người khác nhận ra thẻ nhân vật của mình, hắn đã thủ tiêu hết những thứ liên quan, đến lúc này lại chẳng có cách nào chứng minh thân phận, hắn ủ dột nói, “Tôi là phù thủy, quẹt thẻ ID xong lỡ ném thẻ nhân vật xuống biển rồi, cậu chờ tí, tôi lấy ống thuốc cho cậu xem.”
Lý Tư Niên ngồi đối diện cười nói, “Không cần. – Tôi đoán được lâu rồi, tôi tin anh mà.” Phương Đại Xuyên vẫn kiên quyết lắc đầu, móc hai ống thuốc trong túi quần ra, hai ống thuốc bằng thủy tinh có nắp, một nắp hình đồng hồ cát, một nắp hình đầu lâu.
Hắn mở ra cho Lý Tư Niên xem, kiên trì nói, “Cậu đoán được là việc của cậu, còn tôi không hi vọng giữa chúng ta có bất kỳ tai hoạ ngầm và khoảng cách nào. Phải sáng tỏ hết với nhau, thẳng thắn thành khẩn mới được tín nhiệm.”
Lý Tư Niên ngẩn người, không cười nữa, chỉ ngước lên nhìn Phương Đại Xuyên thật lâu. Phương Đại Xuyên nhướn mày nhìn lại y, đôi mắt cún của hắn loe lóe vầng sáng nhỏ như đom đóm, Lý Tư Niên không thể phủ nhận, dãy núi chôn giấu trong lòng y bao lâu, ngay khoảnh khắc đó bất chợt dao động.
Y đè nén xúc cảm trong tim, một lần nữa nở nụ cười, “Anh đang chỉ trích tôi chưa đủ thẳng thắn thành khẩn đó à?”
Phương Đại Xuyên cười, “Tôi biết kiểu người như cậu rồi, quen độc lai độc vãng, không dễ tiếp nhận bạn bè mới. Tôi cũng biết trong lòng cậu có rất nhiều bí mật. Tôi mở rộng lòng mình là hi vọng có thể đổi về một chút tín nhiệm của cậu. Còn về phía cậu thì, dù sao trên cổ tôi cũng đặt một cái bể cá vàng, có những chuyện cậu nói cũng được, không nói cũng được, tôi vẫn tin cậu, không quan trọng cậu che giấu bao nhiêu núi băng trong lòng đâu.”
“Tôi rút lại lời vừa nãy.” Lý Tư Niên lắc đầu cười, “Tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi, anh thấy rất rõ ràng.”
Phương Đại Xuyên đắc ý, nhướn mày cười đáp, “Đúng thế. Làm cái nghề như bọn tôi, không nắm rõ tình hình thì chết mất xác lâu rồi. Tôi chống chọi được đến hôm nay chính là nhờ tâm thế vững chắc, thấy rất rõ ràng.”
Hắn vừa nói vừa rút chai rượu Lý Tư Niên đưa cho hắn, lắc lắc chai, quay lại nhìn mặt biển, “Nếu chúng ta quen nhau ở chỗ khác thì tốt quá, nếu giờ chúng ta ở Thanh Đảo thì đã được đi dạo bờ biển, bơi lặn lướt sóng, uống rượu nữa, chuỗi phim điện ảnh tôi đeo đuổi mười năm sau sẽ bắt đầu từ hôm nay đây, haizzz.” Hắn thở dài.
Lý Tư Niên nhảy xuống khỏi bậu cửa sổ, Phương Đại Xuyên thấy lạ, quay sang nhìn theo y.
“Anh bảo muốn dạo bờ biển mà.” Lý Tư Niên nói, “Ngụp lặn lướt sóng trên đảo này hơi quá sức, nhưng uống rượu ngắm biển thì vẫn làm được. Đi, giờ đi luôn.”
Có lẽ mối hiểm nguy nay sống mai chết càng đề cao khoái cảm phản nghịch của con người, hoặc cũng có thể Lý Tư Niên nói câu này phấn khích quá mức, Phương Đại Xuyên bị mê hoặc dễ dàng. Giữa thời khắc chỉ mành treo chuông, hắn lại thật sự xách chai rượu đi theo Lý Tư Niên ra cửa.
Cả tòa biệt thự rất tĩnh lặng, thi thể dưới sảnh vẫn nằm nguyên vị.
Phương Đại Xuyên dè dặt quẹt phải cái xác, thình lình dừng bước, Lý Tư Niên tức khắc nhận ra sự khác thường của hắn, quay lại kinh ngạc nhìn hắn.
“Cậu thử nói xem người chết đã tiêu hủy thẻ nhân vật hay chưa?” Phương Đại Xuyên nảy ra ý tưởng, “Họ còn chưa ra khỏi biệt thự, theo lý thuyết thì chỉ có thể xé đi rồi ném vào bồn cầu thôi. Biết đâu vẫn còn dấu vết để lại trên người thì sao?” Đây là kinh nghiệm Phương Đại Xuyên tích lũy qua nhiều năm chơi máy lẻ RPG, đạo cụ người sống đưa cho bạn rất có khả năng là đạo cụ làm nhiệm vụ cấp cao, còn đạo cụ người chết đưa cho bạn luôn là chìa khóa mấu chốt nào đó.
Lý Tư Niên gật đầu, khom lưng dùng ngón tay chọc chọc thi thể, “Dead Men Tell No Tales, anh nói có lý, vậy anh khám người ông ta đi.”
“Tôi khám?” Phương Đại Xuyên biến sắc, “Không được đâu…”
Lý Tư Niên nhướn mày, “Anh cõng cả xác chết rồi cơ mà, sợ gì nữa?”
Phương Đại Xuyên ngồi xổm bên cạnh thi thể, chạm chạm trán rồi hai vai mình, vẽ hình chữ Thập trước ngực, trong lòng mặc niệm vài câu “Bất đắc dĩ, đừng trách đừng trách”, xong xuôi mới nghiến răng vén quần áo người chết lên.
Trong túi quần có một tấm thẻ mỏng, là thẻ ID, ngoài ra không có bất kỳ ống thuốc, thẻ, hay bản hướng dẫn nào. Phương Đại Xuyên cầm thẻ ID, soi dưới đèn nhìn trái nhìn phải, không phát hiện bất cứ dấu vết gì.
“Không có thuốc, ít nhất có thể kết luận ông ta không phải sói hoặc phù thủy.” Lý Tư Niên nói.
Hai người lục soát khoảng mười phút, tiếc rằng không thu hoạch được gì.
Phương Đại Xuyên suy nghĩ một lát, “Cậu biết mười ba người này bố trí như thế nào không? Bao nhiêu phù thủy bao nhiêu tiên tri?”
Lý Tư Niên lắc đầu, “Những chiếc hộp không phải tôi chuẩn bị, cụ thể phân bố thế nào tôi cũng không nắm rõ. Nhưng theo quy tắc thông thường thì Người sói sát nhân có mười ba người chơi, ba thẻ chức danh, ba hoặc bốn thẻ sói, còn lại là dân làng.”
Lý Tư Niên vừa nói vừa sửa sang lại áo quần cho xác chết, “Đi thôi, đi uống rượu. Sáng nay có rượu sáng nay say, ngày mai gặp nạn ngày mai tính.”
Bờ biển vẫn rì rào tiếng sóng, hai người trèo lên một tảng đá ngầm thật cao, ngồi hướng mặt ra biển.
Lý Tư Niên quay lại nhìn ra xa, tảng đá đen nhánh bị nước biển đánh vỡ, tạo thành góc vuông cao hơn ba mét so với mặt biển, lặng lẽ đứng đó như vách núi dựng đứng. Hai người ngồi tại phần góc vuông trên vách núi, lắng nghe tiếng nước gào thét vang vọng dưới vực sâu. “Thực ra ngoài kết quả suy luận hơi nhầm thì anh đoán được rất nhiều tình tiết. Nghiêm khắc mà nói, tôi cũng có chút quan hệ với hòn đảo này.” Lý Tư Niên không khỏi lên tiếng.
Phương Đại Xuyên bó gối ngồi bên cạnh y.
“Tôi nghi ngờ cái chết của cha tôi có liên quan đến hòn đảo này.” Lý Tư Niên ném ra quả lựu đạn nặng cân. Lúc y nói, khóe miệng vẫn mang nụ cười như có như không, tựa hồ chỉ là chuyện cũ đau thấu tâm can, nhưng đã xa cách nhiều năm nên chỉ còn tiếc nuối và thất vọng vô bờ, đối với bản thân cái chết lại hoàn toàn không để ý, y cười nói tiếp, “Mấy năm nay tôi vẫn cố tiếp cận sự thật, rốt cuộc hòn đảo này có bí mật gì? Cha tôi mất tích trên hòn đảo này, rốt cuộc ông ấy đã chết, hay chỉ thay hình đổi dạng rời khỏi đây? Tôi nghĩ mãi không hiểu, mấy năm nay cũng lén đến đây vài lần, tiếc là không thu hoạch được gì. Về sau hòn đảo hoang này bị mua đi với giá cao, ngay sau đó người mua công bố trò chơi này. Cha tôi để lại một ít tài liệu, bên cạnh hòn đảo này có đỉnh núi lửa, thời gian núi lửa phun trào cũng đã cận kề, vì thế tôi buộc phải cải trang thành lính đánh thuê tới đây, hi vọng tìm được manh mối về cha tôi trước khi nơi này bị phá hủy hoàn toàn – nhưng không ngờ chuyện lại thành thế này. Hôm nay bình tĩnh ngẫm lại, không chừng boss đã phát hiện gì đó, nên mới cố tình ném tôi vào cục diện này, có lẽ thế.”
Phương Đại Xuyên tu một hớp rượu nho, giơ chai rượu lên cho y, “Tức là cậu bước vào trò chơi này, coi như cũng đã có tính toán?”
Lý Tư Niên lắc đầu, “Mỗi người bước lên hòn đảo này đều đã có tính toán, anh thật sự nghĩ họ đến vì hai mươi triệu Đô sao? Tóm lại họ là ai thì tạm thời tôi chưa tra được, nhưng chắc chắn ít hoặc nhiều đều có chút liên quan đến hòn đảo này. Tình hình tối nay anh cũng thấy rồi đấy, vài người rõ ràng quen biết nhau, bỏ phiếu ngày mai chắc chắn thú vị, anh cứ chờ xem.”
Phương Đại Xuyên lại tu một hớp rượu, xa xa vọng về tiếng chim biển cất cao.
“Sao, uống rượu thế này thích không?” Lý Tư Niên tạm thời bỏ qua những chuyện phiền lòng, mở nắp chai “bụp” một tiếng, chất lỏng vàng nhạt văng ra, rượu đặc như vàng lỏng sóng sánh chuyển động. Y ngửa cổ tu một ngụm lớn, cảm nhận hương vị chua ngọt ấm áp trượt qua thực quản, trút xuống dạ dày trĩu nặng bên trong y.
Phương Đại Xuyên gật đầu, “Thực ra tôi uống không giỏi lắm, anh Đặng nhờ thầy dạy riêng tôi cách ra vẻ, xoay ly thế nào, ngửi ra làm sao, nói mấy câu vớ vẩn chính tôi cũng không hiểu để tâng bốc rượu của người ta, nghe đâu như thế là nghi thức uống rượu vang. Nhưng giờ tôi chỉ muốn nói, kệ con mẹ nó nghi thức.”
Gió biển nghẹn ngào như tiếng đàn gió ngân nga, hòa cùng men rượu nhảy nhót tạo thành một thứ ảo giác vui sướng hân hoan.
Hai người uống một lát rồi xách rượu leo xuống bãi đá ngầm gập ghềnh trong đêm tối. Càng xuống dưới, tiếng đàn càng vang vọng, khe khẽ nức nở trầm sâu rồi thình lình cao vút, tạo ra cảm giác thấp thoáng quỷ ma mơ hồ đáng sợ.
“Tiếng gì thế?” Phương Đại Xuyên lắng tai nghe.
Lý Tư Niên đứng dưới tảng đá, im lặng nghe một lát, suy đoán, “Chắc là thủy triều dâng, nén không khí vào trong tảng đá.” Y ngước lên nhìn tảng đá vách núi cao hơn ba mét nọ, “Chắc bên trong tảng đá kia có nhiều lỗ khí, hoặc cả lỗ hổng lớn. Thủy triều dâng làm không khí trong lỗ khí bị nén lại, chính là nguyên lý đàn gió.”
Phương Đại Xuyên ngửa cổ tu hớp rượu, lại nghiêng chai nhìn năm và nơi sản xuất, “Rượu ủ tại vùng Burgundy, hàm lượng đường nho cao, có vị xạ hương tinh tế, rất hợp dùng kèm gan ngỗng hoặc hải sản gì đó, uống không cũng ngon, nhưng hơi tiếc.”
“Đó cũng là mấy câu tâng bốc vớ vẩn chính anh cũng không hiểu à?” Lý Tư Niên quay sang cười hỏi.
Phương Đại Xuyên vừa uống vừa gật đầu, “Tiếc là chủ của chai rượu này không ở trước mặt tôi, không nghe thấy tôi tâng bốc đúng là đáng tiếc.”
Lý Tư Niên ngửa mặt cười to, uống một ngụm rượu rồi thoăn thoắt tự cởi áo sơ mi. Làn da y cực kỳ trắng, được sương mù và ánh trăng màu lam nhạt bao quanh, trông như khối ngọc Phỉ Thúy đóng băng, lạnh lẽo, cứng cáp, vô cảm, nhưng lại tạo cho người ta ảo giác thật mềm, thật ấm áp.
“Gan ngỗng không làm được, nhưng chờ đó, anh bắt hải sản cho chú.” Y xoay người lại, mỉm cười lùi về phía sau, rồi trước khi Phương Đại Xuyên kịp phản ứng, y nhảy xuống biển.
“Mẹ kiếp!” Men say ngà ngà trong Phương Đại Xuyên bị y dọa bay sạch bách, tuy hai người đã xuống khỏi tảng đá ngầm cao nhất, nhưng đây không phải vùng nước cạn, nước biển và đá ngầm hắt bóng đổ chồng lên nhau, mắt thường không phân biệt được. Phương Đại Xuyên ghé sát vào bờ, lau nước bắn lên mặt, ngơ ngác nhìn mặt biển đen thui.
Đàn gió lại khẽ ngâm một tiếng, phía xa xa như có ngọn hải đăng, hoặc chỉ như vì sao gần nhất với đường giao nhau giữa biển và trời. Mặt biển lặng im không động tĩnh.
“Lý Tư Niên?!” Chẳng biết sao Phương Đại Xuyên hoảng hốt trong lòng, mà biển cả tối đen lại phóng đại gấp đôi thứ hoảng hốt đó, hắn hô lên với mặt biển không một bóng người, “Lý Tư Niên!”
Không ai đáp lại. Chỉ sóng biển vẫn vỗ, loe lóe ánh sáng nhỏ nhoi.
Phương Đại Xuyên trút hết nửa chai rượu của mình, tự lột áo thun, gỡ thắt lưng, vội vàng rút chân khỏi ống quần.
“Anh làm gì thế?” Lý Tư Niên nhô lên từ mặt biển, những lọn tóc hơi dài nhỏ nước tí tách, khuôn mặt dào dạt ý cười.
Phương Đại Xuyên ngơ ngác nhìn Lý Tư Niên bơi lại gần, trèo lên bãi đá, y thổi thổi nước đọng trên tóc mái, đưa cho Phương Đại Xuyên thứ gì đó. Phương Đại Xuyên chỉ thấy tay mình trĩu xuống, Lý Tư Niên đang dùng áo sơ-mi lau nước trên người, hắn cúi xuống nhìn tay, ba con hàu rung rung phun bọt biển trong lòng bàn tay hắn, e ấp hé lộ phần thịt mềm mại trắng tinh.
Phương Đại Xuyên không kịp phản ứng, Hình như từ khi quen biết Lý Tư Niên, hắn thường xuyên rơi vào thứ cảm giác đứng hình, não bộ không kịp phản ứng này.
“Đây là năng lực đặc biệt gì của cậu thế?” Phương Đại Xuyên cúi xuống nhìn ba con hàu trên tay, lại ngước lên nhìn y, “Lặn bừa xuống nước mà bắt được hàu?”
Lý Tư Niên dùng cục đá cạy vỏ hàu, sau đó dùng rượu rửa phần thịt hàu trắng nõn, ngẩng lên cười nói, “Tôi bảo anh rồi mà, hồi nơi này còn là đảo hoang, tôi đã lén tới đây rất nhiều lần. Địa hình ở đây tôi biết rõ lắm, dưới bãi đá này bám đầy hàu.” Y vừa nói vừa đưa một con hàu đã rửa sạch cho Phương Đại Xuyên, hất hàm với hắn.
Phương Đại Xuyên là người Trung Quốc chính gốc, đã từng ăn không ít hàu ướp tỏi nướng than vân vân, nhưng chưa bao giờ ăn hải sản sống. Hắn cúi đầu nhìn nhìn mặt biển, chỗ này là hải vực tư nhân, cách biên giới rất xa, nước biển không ô nhiễm, rất sạch sẽ, chắc không nhiễm kim loại nặng gì. Hắn ngập ngừng một thoáng, cuối cùng vẫn bắt chước Lý Tư Niên nhét hàu vào miệng.
Mùi vị thơm ngon, mềm mại trơn tru như ăn kem, vì được rửa bằng rượu nên thịt hàu còn mang mùi rượu. Đúng là ngon thật. Hắn vừa ăn vừa gật gù, Lý Tư Niên mỉm cười, đưa con hàu còn lại cho hắn.
Nếu bảy ngày bảy đêm tới chỉ là một giấc mộng thì tốt biết mấy. Về sau mỗi lần nhớ về cái đêm sương phủ bầu trời này, Phương Đại Xuyên lại không khỏi cảm khái. Nếu ngủ một giấc tỉnh dậy, hắn vẫn cùng Lý Tư Niên ngồi trên bờ biển uống rượu vang, ăn hàu sống, cùng nhớ về thời thơ ấu và người cha, nhớ về kỷ niệm từng có chung với nhau từ xưa rất xưa, không chấn động lòng người, không ly kỳ khúc khuỷu, cũng không có máu tươi và sợ hãi, thì thật tốt biết bao.
Ký ức chỉ nên dừng lại ở khoảnh khắc đó, hoặc là sớm hơn. Thật lòng hi vọng hai người có thể gặp nhau trước những lừa gạt, đổi lại một vận mệnh nhẹ nhõm ung dung, đổi lại một tình yêu bình dị đơn thuần.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook