Phù Thủy, Xin Tỉnh Giấc
Chương 12: Ngày thứ hai – 01

Lúc Phương Đại Xuyên tỉnh giấc, đồng hồ trong góc phòng chỉ hướng thẳng xuống dưới, Phương Đại Xuyên chăm chú nhìn kim đồng hồ bằng đồng thau, ngẩn ngơ một lát.

Chiếc đồng hồ này rất lớn, cao chừng 1m7, người thấp bé phải ngước lên mới nhìn thấy đỉnh, phong cách tổng thể cũng giống phong cách của biệt thự này, giả thần giả quỷ, phần đế khắc họa tiết thô tạo thành một bức họa. Bức họa trên dưới đối xứng, Phương Đại Xuyên nghiêng đầu nhìn hồi lâu, hình như vẽ mười mấy người ngồi ăn quanh một chiếc bàn dài, chính giữa trung tâm đối xứng là chiếc bàn, phía trên là hơn mười người có mặt mũi, phía dưới là hơn mười bóng người. Phần đế đồng hồ vốn không lớn, vì bị điêu khắc quá nhiều nên nhân vật quá nhỏ, Phương Đại Xuyên không nhìn kỹ được.

Hắn mặc quần áo, vào WC rửa mặt đánh răng, đang định xịt ít keo lên tóc tạo dáng thì mới nhớ lúc này không phải đứng trước ống kính, không cần tạo kiểu tóc nữa.

Khoảng bảy giờ, tất cả lục tục xuống tập trung dưới sảnh tầng một. Từ tối qua đến nay chưa ai ăn gì, lại thêm cả đêm lo lắng hãi hùng, xem ra chẳng ai ngủ ngon. Trằn trọc đến bình minh, những người còn sống lòng dạ rối bời, mệt mỏi không chịu nổi. Tuy nhiên ngoài mặt ai cũng ra vẻ điềm nhiên như không, tinh thần phấn chấn, thậm chí mấy cô gái còn trang điểm.

Phương Đại Xuyên xuống nhà, ngửi thấy mùi thức ăn thơm lừng. Nghe tiếng dạ dày nồng nhiệt hưởng ứng, hắn lúng túng bưng kín bụng. Thực ra tối qua trừ rượu Lý Tư Niên cho và hai con hàu thì cả đêm Phương Đại Xuyên chưa ăn gì, ban ngày còn phải cõng xác chết và lo lắng đề phòng, đến bây giờ cũng đói teo cả ruột.

“Chào buổi sáng!” Lý Tư Niên thấy Phương Đại Xuyên đứng trên cầu thang thì nhướn mày chào hỏi. Tay phải y bưng một chiếc đĩa sứ trắng, hoa văn quanh viền đĩa mạ vàng, “Nhanh đến giúp một tay, ăn sáng thôi.”

Phương Đại Xuyên ngơ ngác gật đầu, “Hả, à ừ.” Hắn vội vã bước xuống vài bậc.

Mọi người đã ngồi kín quanh nửa chiếc bàn, hắn đứng ở lưng chừng cầu thang, nhìn từ góc này thì một nửa số người mặt mũi rõ ràng, nửa còn lại chỉ thấy cái ót. Phương Đại Xuyên dừng chân một lát mới tiếp tục bước xống, kín đáo nhíu mày.

Thi thể không biết đã được ai dọn di, sảnh lớn sạch sẽ gọn gàng, rộng rãi sáng sủa. Cửa sổ thủy tinh trong suốt đón ánh nắng rọi vào, đèn chùm pha lê tỏa sáng dịu dàng. Những gì xảy ra đêm qua mơ hồ chỉ như giấc mộng, Phương Đại Xuyên đứng bên cạnh bàn, sờ sờ chiếc ghế dựa. Phần hoa văn giữa lưng ghế vẫn đọng lại vài vết máu đỏ sẫm, Phương Đại Xuyên dùng ngón tay chà xát, nhớ hôm qua có người vừa chết ở đây, cảm giác vẫn chưa hoàn hồn.

Không khí trong sảnh chợt lắng xuống. Dường như tất cả cùng nghĩ đến một chuyện, cùng bối rối sửa sang vẻ mặt, cùng cúi đầu lặng im không nói.

Lý Tư Niên lại bưng ra một chiếc đĩa, “Thất thần làm gì thế? Vào bếp bưng đồ ăn.”

Phương Đại Xuyên xốc lại tâm trạng, cúi đầu đi vào bếp.

Đến cửa thì gặp người mẹ độc thân thắt chiếc tạp dề nhỏ, tay bưng nồi rau đi ra ngoài, chiếc nồi gốm hai quai màu gừng, mùi thơm sực nức cả mũi. Phương Đại Xuyên ngại nhất là phải nhìn phụ nữ làm việc, bèn vội vàng đỡ nồi trong tay chị, nói, “Để tôi để tôi.”

Ai ngờ trông người ta bưng ung dung nhàn nhã mà quai nồi nóng kinh hồn, suýt thì Phương Đại Xuyên làm rơi nồi xuống đất. Hắn bị nóng nhảy chồm chồm, hai chân quýnh quíu chạy ra ngoài.

Đỗ Vĩ thấy Phương Đại Xuyên hớt hải chạy tới thì vội vàng đứng dậy kéo ghế cho hắn, hỗ trợ đặt nồi vào giữa chiếc bàn dài, đằng sau Phương Đại Xuyên, người mẹ độc thân lại bưng nồi rau khác đặt ở đầu bên kia.

Tất cả lục tục ngồi xuống.

Trần Hủy lo lắng nhìn rau trong nồi, “Tưởng đồ ăn nước uống không đủ chia mà? Rau ở đâu đây?”

Lý Tư Niên đặt chiếc đĩa sứ cuối cùng trước mặt Phương Đại Xuyên, tươi cười liếc nhìn Trần Hủy, “Sáng sớm tôi đi dạo một vòng, đằng sau biệt thự là sườn núi, trên sườn núi có vườn rau nên tôi hái về đây. WC trong biệt thự là kiểu tự hoại, trữ nước trong thùng trên tầng bốn, tôi sợ không sạch nên cùng ông chủ Đỗ và ngài Lưu ra hồ nước sau núi lấy nước ngọt. Đồ ăn nước uống tạm thời chúng ta chưa cần lo.”

“Ngài Lưu?” Dương Tụng nhướn mày nhìn quanh, “Vị nào là ngài Lưu?”

Người đàn ông trung niên nhã nhặn nở nụ cười, “Kẻ hèn Lưu Tân.”

Lý Tư Niên giơ tay chỉ người mẹ độc thân, “Vị này là Ngưu Tâm Nghiên phu nhân, không hổ là người làm mẹ, tài nấu nướng tuyệt vời.”

Ngưu Tâm Nghiên tít mắt cười.

“Họ Ngưu hả…” Vẻ mặt bà cụ rất khó tả, buông một câu gàn dở, “Con gái mà họ Ngưu, chẳng biết cha mẹ nghĩ thế nào. Nếu chồng ta họ Ngưu thì bằng giá nào ta cũng phải cho con gái theo họ ta. Trâu ngựa heo dê gì đó, tên hay bao nhiêu cũng bị cái họ làm hỏng.”

Chẳng ai biết đáp lời thế nào. Phương Đại Xuyên liếm môi, cùng Lý Tư Niên đưa mắt nhìn nhau.

Ngưu Tâm Nghiên thoáng sầm mặt, nện chiếc ly xuống đĩa lót, hít sâu một hơi, không nói tiếp. Bất ngờ Dương Tụng nhếch mép, “Ô, thế thì cũng phải hỏi quý tính của bà để xem hay ho thế nào nhỉ?”

Bà cụ bĩu môi, “Họ Tống, chẳng phải dễ nghe, nhưng ít nhất vẫn là tên người.”

Dương Tụng quăng đũa lạch cạch.

Tất cả im lặng, Đinh Tư Huy bị kẹp giữa bà cụ và đứa nhỏ bên cạnh Ngưu Tâm Nghiên, mặt mũi ủ dột. Cô không khỏi nhìn trái nhìn phải, quay sang hỏi đứa nhỏ, “Còn anh bạn nhỏ tên gì vậy?”

Đứa nhỏ dựa vào hông mẹ, ngọt ngào đáp, “Con là Lưu Tích Tuyền, tên thường gọi là Nam Nam.”

“Tôi là Triệu Sơ, được chưa các người, tự giới thiệu xong chưa, ăn được chưa?!” Người thích vỗ bàn hôm qua sốt ruột nhíu mày nói, vừa nói vừa lấy dĩa gõ đĩa sứ leng keng.

Phương Đại Xuyên cầm dĩa lên khuyên nhủ, “Thế chúng ta… ăn sáng thôi nhỉ?”

Canh rau Ngưu Tâm Nghiên nấu đúng là không tệ, thịt bò đóng hộp hầm cùng cải thìa, rau diếp và dầu lúa mạch, còn bỏ thêm mấy lát ớt, thịt bò đỏ tươi, rau xanh bóng loáng, vài miếng ớt điểm xuyết, nhìn màu đã thấy muốn ăn, mùi vị cũng không tệ.

Chắc sáng sớm Lý Tư Niên lại đi gỡ hàu, ai cũng được chia nửa đĩa thịt hàu chần nước sôi, trên còn rưới một ít xì dầu thơm.

Giá mà có bánh mì hoặc cơm trắng, Phương Đại Xuyên hơi tiếc, căn biệt thự này kể ra cũng kỳ, có gia vị đồ ăn Trung Quốc dầu muối tương giấm các thứ, nhưng không có đũa hoặc mì hay gạo. Phương Đại Xuyên lúng túng dùng dĩa xiên một miếng thịt hàu, chấm xì dầu nhét vào miệng.

“Thịt bò này ăn được đấy.” Lưu Tân xiên một miếng thịt, miếng thịt đỏ tươi còn có mấy đường gân màu mật ong nhàn nhạt, thịt béo ngậy, nhai còn hơi dai.

Bà Tống bĩu môi, “Phẩm màu cả thôi, cái thứ này chẳng biết ngâm bao nhiêu phụ gia với chất bảo quản, toàn chất gây ung thư — Sao không hầm rau thôi, mất công chẳng được tích sự gì.”

“Bà chê thì đừng ăn!” Dương Tụng hất hàm trả treo, chỗ ngồi của cô ở ngay trước mặt bà Tống, cái lườm bắn sang tận mặt bà, “Hay sáng mai bà dậy sớm mà làm? Gây ung thư ấy hả, sống được đến mai không còn chả biết, ung thư chó gì mà ung thư.”

Bà cụ sầm mặt, “Cô nói cái gì thế? Cha mẹ cô không dạy cô à? Không có tí giáo dục nào hết!”

Dương Tụng thẳng tay tạt trà nóng trong tách vào mặt bà Tống.

“Tôi cảnh cáo bà nhé,” Dương Tụng chỉ thẳng vào khuôn mặt sững sờ của bà Tống, “Bà nói gì cứ nói, nhưng đừng nhắc đến cha mẹ tôi! Cha tôi mất sớm, nhưng vẫn tử tế chán so với loại sắp xuống lỗ, chết chẳng biết chôn đâu như bà đấy!”

Bà cụ lau mặt đứng dậy, ngón tay run lẩy bẩy, the thé quát lên, “Vô lễ, vô lễ!”

Phương Đại Xuyên thấy tình hình không ổn, vội vàng nuốt miếng thịt hàu, đứng dậy khuyên can, “Thôi được rồi được rồi, đang ăn cơm, mọi người cứ ngồi xuống được không?”

“Đúng thế, mọi người ngồi đi, đừng như vậy, mất hòa khí.” Đinh Tư Huy cũng nhíu mày đứng dậy, dịu dọng can ngăn.

Ông chủ Đỗ nhét miếng thịt bò thật to vào miệng, cười nhạt dùng khăn ăn lau miệng, “Hòa khí? Trong cái phòng này còn hòa khí cơ à? Ở đây còn trà trộn vài con sói đấy, hoặc ngươi chết hoặc ta chết, hòa khí làm cái chó gì.”

“Có để người ta ăn cơm hay không?!” Triệu Sơ đảo mắt nhìn trời, nhỏ giọng thầm thì.

“Ai không để ông ăn cơm?!” Dương Tụng quay sang mắng Triệu Sơ, “Tôi có cấm ông ăn không?! Cơm người ta khổ sở nấu ra, bà ta lúc thì gây ung thư, lúc thì chẳng được tích sự gì, ai thèm hầu hạ bà ta?!”

Phương Đại Xuyên sốt ruột vã mồ hôi, “Thôi thôi được rồi, bớt tranh cãi đi được không?”

Hắn quay lại nhìn Lý Tư Niên, hi vọng Lý Tư Niên giúp đỡ can ngăn, nhưng Lý Tư Niên chỉ ung dung đặt thức ăn vào miệng, không lên tiếng, không tham dự một câu. Y quét mắt nhìn quanh chiếc bàn dài, nuốt thức ăn trong miệng, còn thảnh thơi bưng tách trà nhấp một ngụm.

“Đinh đinh đinh đinh đinh đinh đinh đinh —”

Tiếng kim loại va chạm thình lình vọng xuống từ tầng hai. Tiếng động này hiệu quả hơn mọi lời khuyên, tất cả cùng im lặng. Mọi người hai mặt nhìn nhau, tiện đà ngẩng lên nhìn tầng hai.

“Hình như là đồng hồ trong phòng ngủ.” Lý Tư Niên nhíu mày, trầm ngâm nói, “Tám giờ.”

Y vừa dứt lời, gần như ngay tức khắc, chiếc máy đứng thẳng trong góc sảnh tự động mở ra, màn hình tỏa ánh sáng xanh dìu dịu. Loa phóng thanh trong góc lại truyền phát âm thanh tĩnh điện quen thuộc, thứ âm thanh nọ đã tạo thành phản xạ kinh hoàng trong lòng mỗi người, tất cả mọi người cùng âm thầm run rẩy.

Phương Đại Xuyên siết chặt nắm đấm.

“Chúc mừng quý vị người chơi sống sót đến ngày thứ hai, mời tất cả người chơi sống sót lần lượt bước lên quẹt vân tay và thẻ ID, dân làng sẽ tỉnh giấc ngay sau đó.”

Âm thanh dẫn diện mang theo ý cười nham hiểm.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương