Lê Hiên mau chóng đứng sát vào cửa, Tuyết Yên nhắm mắt vờ ngủ, cửa nhẹ nhàng bị mở ra một cái khe nhỏ.

Tuyết Kỳ ngó đầu vào, Lê Hiên vươn tay kéo Tuyết Kỳ vào, bịt miệng lại. Một tiểu a hoàn sau lưng Tuyết Kỳ vừa định trốn, Tuyết Yên ấn nhẫn Mị Ảnh trên tay, một cái châm nhỏ bay qua, tiểu a hoàn lập tức ngất xỉu.

Lê Hiên nhìn nàng, hơi ngạc nhiên.

Tuyết Yên sống ở núi Mặc đến mười ba tuổi, khi ngoại công và cữu cữu rảnh rỗi sẽ dạy nàng tập võ. Nàng lại vô cùng thông minh, vừa học đã hiểu ngay.

Chiếc nhẫn Mị Ảnh nàng đeo trên tay và trâm bạc Nguyệt Hồn trên đầu là đồ mà sư phụ Diêu Lâm cho nàng, vừa là trang sức, vừa là vũ khí.

Cho nên nếu nàng muốn, người bình thường không thể hại nàng được. Kiếp trước, chỉ là nàng quá ngu, giao hết mọi thứ của mình cho người không thương mình.

Đó là lúc nàng bị nhốt vào địa lao, Lê Kiệt đeo xích chân cho nàng, phòng bị nàng chạy trốn.

Tuyết Yên đứng dậy, mặc quần áo. Nàng hiểu rất rõ mánh khoé của Tuyết Kỳ. Kiếp trước, nàng ta còn nhiều chiêu trò âm hiểm bẩn thỉu này lắm.

Tuyết Yên nhớ tới kiếp trước nàng ta cũng dùng chiêu này hãm hại nàng và Lê Hiên, có điều chuyện đó xảy ra sau khi nàng gả cho Lê Kiệt.

Không ngờ bây giờ nàng vừa trở lại phủ nguyên soái đã gặp phải loại chuyện này.


Nếu như bị phát hiện, chẳng những trong sạch không còn, tội danh quyến rũ hoàng tử mà chụp.

xuống, ngay cả mạng nàng cũng không còn. Mà Lê Hiên cũng sẽ bị công kích, dù sao nàng cũng là con gái của đại nguyên soái, không phải nữ tử trong kĩ viện.

Lê Hiên đã đánh ngất xỉu Tuyết Kỳ, khuôn mặt hắn đỏ hồng, mất cũng đỏ. Hản lấy ra một bình sứ nhỏ từ trong y phục của tiểu a hoàn, đổ thuốc nhét vào †rong miệng Tuyết Kỳ.

“Đó là gì?” “Xuân dược nàng ta vừa cho ta ăn.” Lê Hiên cắn răng.

“Ngươi mau về đi, tránh cho mọi người sinh nghi.” Lê Hiên nhìn nàng, đột nhiên đặt tay lên vai nàng, mắt nhìn chằm chằm áo ngực màu mật dưới bộ váy màu lam của nàng.

Tuyết Yên biến sắc, chạy như không cần mạng.

Nàng chưa chạy được mấy bước đã bị người nhấc eo vác lên vai.

“Tên khốn này, giờ là lúc nào rồi! Mau xử lý nốt chuyện ở đây đi!” Tuyết Yên đưa tay rút ngân bạc trên đầu đâm thẳng vào đùi Lê Hiên.

Lê Hiên kêu lên một tiếng đau đớn, buông nàng xuống nắm chặt cằm nàng: “Tiểu nha đầu, móng vuốt sắc đấy!” Hán nắm chặt tay nàng, Tuyết Yên nghe thấy tiếng xương cốt bị lệch rõ ràng.

Nàng đau muốn chảy nước mắt, nhưng lúc này nàng không thể yếu thế. Nàng biết Lê-Hiên đã trúng xuân dược.

“Chát!” Nàng tát mạnh vào mặt Lê Hiên, Lê Hiên ngây ra một lúc, buông lỏng tay.

Tuyết Yên đột nhiên ý thức được mình vừa làm gì, quay người muốn chạy.

Chỉ trong chớp nhoáng, cổ nàng đã bị bàn tay nam nhân bóp chặt, chỉ cần hán mạnh tay, cổ chắc chắn sẽ gãy.

“Nha đầu ngươi chẳng những mắng hoàng tử, còn dám đánh hoàng tử, đúng là chán sống rồi!” Đáy mắt Lê Hiên sung huyết, lóe lên tia lạnh lẽo.

Tuyết Yên túm chặt cánh tay của hắn, dần dần bất lực.

Thân thể nàng bị ném mạnh xuống đất.

Tuyết Yên đứng lên: “Muốn chém giết muốn róc thịt tùy ngươi, đã là lúc này rồi mà còn so đo!” Nàng nhét một viên tĩnh tâm dược vào miệng hắn, có thể làm dịu dược hiệu của xuân dược.

Lê Hiên lại sửng sốt: “Ngươi cho ta ăn gì vậy!” “Thuốc giải, làm dịu xuân dược” Tuyết Yên ngó đầu nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, đằng sau căn phòng này là một cái hồ nhỏ.

Nàng dùng trâm bạc trong tay đâm mạnh vào a hoàn trước người, xác định nàng ta đã mất mạng: “Mau, ném nàng ta vào trong hồ!” Nàng kéo tiểu a hoàn trên mặt đất.


Lê Hiên không nhúc nhích, hắn vẫn không thể tin được mình bị một nha đầu cho ăn tát, mà hắn còn không muốn giết nàng ta.

Hắn trừng mắt với nàng: “Ngươi có biết đánh hoàng tử là tội danh gì không?” “Dù sao cũng dễ nghe hơn tội danh dâm loạn! Mau giúp đi!” Tuyết Yên giậm chân.

“Nữ nhân ngươi độc ác thật đấy, tại sao lại giết nàng ta, giữ nàng ta lại làm nhân chứng chẳng phải tốt hơn sao?” Lê Hiên khẽ nhíu mày.

“Ai biết miệng người sẽ nói gì, ngươi đã bắt Tuyết Kỳ, còn bắt nàng ta ăn xuân dược, vậy thì làm thực đi, đừng để có bất kỳ biến số gì.” Giọng Tuyết Yên lạnh lùng.

Lê Hiên nao nao, ngẫm lại cũng có lý, nhỡ đâu đến lúc cần làm chứng nàng ta lại phản bội, chuyện sẽ phiền toái.

Hắn ngẩng đầu nhìn Tuyết Yên, trên khuôn mặt thanh tú.của nàng có vẻ tàn nhãn không hề hợp với độ tuổi.

Lê Hiên đưa tay kéo a hoàn đó, mau chóng đi ra ngoài, ném nàng ta xuống hồ.

Tuyết Yên không nhìn hắn nữa, sửa sang lại y phục, nhanh chóng đi ra.

Khi sắp đến sảnh yến hội, nàng gặp Lê Kiệt. Xem ra hắn đã uống rất nhiều rượu, sắc mặt đỏ lên, mắt sáng lấp lánh. Nhìn thấy Tuyết Yên, hắn đi đến chặn trước mặt Tuyết Yên: “Vì sao luôn trốn tránh ta?” “Vương gia oai phong, tiểu nữ chỉ nhát gan, chưa từng thấy việc đời mà thôi.” “Hôm nay ngươi rất đẹp.” Lê Kiệt đột nhiên xích lại gần nàng, mắt phượng khép hờ, ngửi ngửi, dáng vẻ rất hưởng thụ.

“Vương gia muốn tìm đại tỷ đúng không?” Tuyết Yên nhìn chằm chằm hẳn, kiếp trước, nam nhân này khiến nàng yêu đến tận xương tủy, yêu đến đánh mất bản thân, hại chết người thân.

Hiện tại nhìn hán ở khoảng cách gần như vậy, nàng vẫn thấy hơi sợ.

“Ngươi thấy tỷ tỷ ngươi:sao?” Tuyết Yên vừa định nói không thấy, bỗng nhiên đầu óc lóe lên, chậm rãi nói: “Lúc ta đi hình như thấy tỷ ấy qua bên đó.” Tuyết Yên chỉ về phía căn phòng nhỏ.

“Ồ, hoàng cung rất lớn, cẩn thận lạc đường.” Hắn nhìn nàng.

“Đa tạ vương gia.” Tuyết Yên thi lễ, vội vàng rời đi.

Lê Kiệt hơi nổi nóng, nàng trốn hắn như thể trốn ôn thần vậy.

Tuyết Yên trở lại chỗ ngồi, mọi người còn đang uống rượu. Năm nay bởi vì nguyên nhân Thái tử qua đời, trong bữa tiệc không có ca múa, ngoại trừ khi khai tiệc Tuyết Kỳ đánh đàn trợ hứng cho mọi người ra, hoạt động duy nhất là hoàng thượng ban thưởng cho các vị đại thần.

Trong bữa tiệc, hoàng thượng hoàng hậu nói chuyện phiếm với các vị đại thần, là gia yến chân chính.

Thẩm Quân nhìn thấy Tuyết Yên, khẽ nhíu mày.

Tuyết Yên liếc bà ta một cái, liền biết Thẩm Quân biết chuyện nàng bị hãm hại hôm nay.


‘Thân phận của nàng thấp kém, nhưng Lê Hiên là hoàng tử, có thể hãm hại hoàng tử trong éung, như vậy khẳng định còn có nhân vật quan trọng tham dự. Tuyết Yên nhớ tới nét mặt vừa rồi của Lê Kiệt, có vẻ hắn cũng không biết.

Tuyết Yên nhìn thoáng qua mẫu thân Lê Kiệt Chu Quý phi, bà ta đang trầm ngâm nhìn nàng. Tuyết Yên lập tức đứng dậy thi lễ, cười rạng rỡ.

Vậy nội ứng trong cung nhất định là bà ta.

Tuyết Yên đột nhiên hiểu ra tình cảnh của Lê Hiên rất gian nan, mẫu phi mình không được sủng ái, lại bị hồng nhân của hoàng thượng là Chu Quý phi để ý.

Bà ta ở thế trên, ấn tượng với Lê Hiên cũng không tốt, vị hoàng tử này phong lưu phóng khoáng, trêu hoa ghẹo nguyệt, không làm việc đàng hoàng, nhưng là đối thủ tranh giành hoàng vị với Lê Kiệt.

Thậm chí Lê Kiệt suýt nữa bị lật đổ trong tay hắn, chắc hản cũng có chút thủ đoạn.

Nhớ tới kiếp trước khi nàng bị khoét tim, hắn liều mạng đi cứu nàng. Bây giờ suy nghĩ lại, ở kiếp trước, vị hoàng tử phong lưu đó hình như rất săn sóc nàng. Khi đó nàng chỉ cho răng hắn càn rỡ, bởi vì mỗi lần hắn gặp nàng luôn thích trêu chọc nàng.

Thế nhưng có thể đi cướp pháp trường thì chắc chán.không phải hành vi mà người không liên quan có thể làm được. Bây giờ Tuyết Yên nghĩ lại vẫn cảm thấy buồn bực.

Không biết về sau hắn có bị Lê Kiệt giết không.

Kiếp trước lần cuối cùng nàng nhìn thấy hắn, là một thanh đại đao chém về phía hắn…

Lê Hiên trở về, nàng nhìn thấy hắn ngồi ở đó, khuôn mặt vẫn đỏ hồng, người không biết còn tưởng hắn uống nhiều quá.

Sắc mặt Chu Quý phi tối sâm.

Mấy a hoàn đưa rượu đi từ ngoài vào, a hoàn mặc áo xanh lục đưa bầu rượu cho a hoàn mặc đồ đỏ bên cạnh mẫu thân Lê Hiên.

Tuyết Yên nhìn thấy a hoàn áo đỏ đưa tay nhận lấy bầu rượu, chân của a hoàn áo xanh lục lại thò ra ngoài. Không ai phát hiện, ngoại trừ Tuyết Yên.






Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương