Sau bữa cơm Tuyết Thấm đi ngủ một lát, không ngờ tỉnh lại cảm thấy cằm vừa đau vừa ngứa, còn mọc lên ba cái bọc lớn, nàng ta soi gương thử, sau đó khóc toáng lên.

Yến tiệc Trung thu nàng ta mong chờ đã lâu, chẳng lẽ phải bỏ sao? Váy lụa đẹp đẽ nàng ta chuẩn bị đã lâu cho ai nhìn đây? Tứ hoàng tử nàng ta nhớ mãi không quên chẳng lẽ lại không được nhìn thấy sao? Tuyết Yên nghe thấy Lập Hạ trở về nói Tuyết Thấm cũng bị bọ cạp cắn, mỉm cười, đương nhiên nàng biết nàng ta bị bọ cạp cắn rồi.

Buổi chiều hôm sau; Tuyết Yên mặc váy lụa lam nhạt mà Thẩm thị đưa cho, trên đầu chỉ cài trâm lưu ly hoa mai đơn giản, sau đầu cài trâm bạc ngọc thúy sáng bóng. Chiếc trâm bạc này là sư phụ cho nàng, còn có một cái tên là Nguyệt Hồn.

Nàng biết, thái tử vừa mới qua đời tháng trước, hoàng hậu nương nương chắc chắn sẽ không thích nhìn thấy người ăn mặc hoa lệ.

Vả lại, nàng càng không hi vọng mình thu hút sự chú ý của người khác, kiếp này, nàng không muốn dây dưa với bất cứ ai cả.

Tập trung trong đại sảnh, Tuyết Yên nhìn thấy Tuyết Kỳ. Nàng ta mặc váy dài thắt eo màu tím nhạt hoa văn phù dung, trên đầu là nhánh trâm cùng màu, miệng khẽ mỉm cười, da trắng như tuyết, yếu đuối không xương, xinh đẹp động lòng người.

Đứng phía sau nàng ta là Tuyết Thấm mang mạng che mặt. Nàng ta cau mày, hai mắt rưng rưng: “Mẫu thân, cho Thấm Nhi đi cùng đi, con cam đoan sẽ không nói câu nào.” “Yến tiệc của hoàng gia, con đeo mạng che mặt còn ra thể thống gì!” Thẩm thị quở trách, Tuyết ‘Thấm bụm mặt chạy đi.

Tuyết Yên yên lặng đi theo sau Tuyết Kỳ. Nàng không muốn dính đến danh tiếng của Tuyết Kỳ chút nào.


Khi đứng trước cánh cổng hoàng cung lần nữa, Tuyết Yên run lên, góc đông bắc phía sau tòa hoàng cung này, chính là cung điện của nàng ở kiếp trước, Yên Vận cung.

Phía tây của cung điện này, chính là nơi nàng bị khoét tim.

Ngay tại đây, nàng lại sắp gặp Lê Kiệt. Tháng trước hắn vừa được phong làm Ninh vương, còn Lê Hiên được phong An vương.

Nếu như có thể, nàng vĩnh viễn không muốn quay lại đây.

Tuyết Yên nhắm mắt lại, bình ổn tâm tình, chậm rãi đi vào đại viện hoàng cung ở Vân thành.

Tuyết Yên lại gặp được hoàng thượng.

Kiếp trước, trước khi thành thân nàng chỉ gặp hoàng đế hai lần, khi đó mỗi lần Thẩm Quân vào cung không hề dẫn nàng theo, hai lần gặp đó là Hoàng đế chỉ điểm muốn gặp nàng.

Nàng lại gặp hoàng hậu nương nương Bạch Lan, bà ấy là mầu thân của nguyên thái tử. Kiếp trước sau khí Lê Kiệt làm hoàng đế phøng bà ấy là:Ý Đức thái hậu, mẹ ruột của hắn Chu Cầm Mặc làm Thuận Đức Thái hậu. Về sau bà ấy không chịu nổi sự chèn ép của Thuận Đức thái hậu, đến thái miếu được nửa năm thì chết, chết rất kỳ lạ.

Nàng cũng nhìn thấy mẹ chồng nàng ở kiếp trước, mẫu thân của Lê Kiệt, hiện giờ là Chu Quý phi. Bà ấy và hoàng hậu ngồi một trái một phải bên cạnh Hoàng đế.

Tuyết Yên cắn răng. Trong ấn tượng Chu Quý phi vô cùng thích Tuyết Kỳ, còn với nữ tử đến từ nơi sơn dã như nàng thì vô cùng khắt khe.

Còn mẫu thân của Lê Hiên Lâm phi lại ngồi ở dưới cùng, vị phân của bà ấy rất thấp, nhờ có đứa con †rai này mới có tư cách tham gia yến tiệc như này.

Nét mặt bà ấy ôn hòa nhàn nhạt, kiệm lời, giờ phút này Tuyết Yên cảm thấy bà ấy có phong thái khác biệt.

Tuyết Yên lén nhìn thoáng qua, Ninh vương Lê Kiệt, An vương Lê Hiên đều ngồi ngay ngắn ở chỗ mình, đằng sau theo thứ tự là ngũ đến thập hoàng tử. Thái tử là trưởng tử, đã qua đời, nhị hoàng tử đã chết yểu từ trước, bây giờ nhìn từ bất cứ phương diện nào, Lê Kiệt cũng là ứng viên tốt nhất cho việc lập trữ.

Nàng cảm thấy có ánh nhìn nóng bỏng đang đốt mình, đưa mắt nhìn, là Lê Hiên. Hắn đang mỉm cười, ánh mắt xuyên qua đám người nhìn vào nàng.

Tuyết Yên quay mặt sang một bên, không nhìn hắn nữa.

Hắn luôn mang theo mục đích với nàng, mà còn nguy hiểm, Tuyết Yên không muốn tiếp cận hán.

“Tuyết Nguyên soái, nghe nói ngươi đón đứa con gái thứ ba nuôi ở bên ngoài trở về à? Trãm rất muốn nhìn xem sao, không biết con gái của Trần Yên trông thế nào.” Không ngờ hoàng thượng lại gọi thẳng khuê danh mẫu thân, mà còn rất thân thiết. Tuyết Yên nhìn thấy sắc mặt Thẩm Quân thay đổi, chẳng lẽ hoàng thượng cũng biết mẫu thân? Phụ thân Tuyết Văn Hạo đi lên thi lễ: “Hôm nay vi thần có dẫn theo tiểu nữ, Yên Nhi!” Tuyết Yên đứng dậy, nàng hít sâu một hơi, mỉm cười, chậm rãi đi lên trước hành đại lễ với cho Hoàng đế.


Thẩm Quân nhìn thấy Tuyết Yên hành lễ tự nhiên đúng mực thì cảm giác ngạc nhiên. Bà ta không hề phái người dạy Tuyết Yên lễ tiết trong cung, bà †a vốn định hôm nay xem trò cười, không ngờ Tuyết Yên lại hiểu hết những lễ tiết này.

Nha đầu này có tâm cơ như thế, về sau sẽ là mối họa lớn cho Kỳ Nhi. Nghĩ tới đây, đáy mắt hiền lành dịu dàng của bà ta tỏa ra sương lạnh không giấu được.

“Giống, giống mẫu thân của nàng quá. Nhẩm tính nàng cũng mười ba rồi đúng không?” Hoàng thượng quay sang hỏi Tuyết Văn Hạo, vẻ mặt cảm khái.

“Vừa tròn mười ba.” Tuyết Văn Hạo trả lời.

“Đã có hôn phối chưa?” Hoàng thượng nhìn chằm chằm Tuyết Yên.

Tuyết Yên giật mình trong lòng. Nàng thật sự sợ hoàng thượng thuận miệng chỉ hôn cho nàng.

“Hồi bẩm hoàng thượng, tiểu nữ vừa trở lại bên người phụ thân, còn chưa tận hiếu, tiểu nữ muốn ở bên phụ thân mấy năm. Huống chỉ, phía trên tiểu nữ còn có đại tỷ, nhị tỷ đều là khuê nữ” Tuyết Yên giành trả lời câu hỏi của hoàng thượng trước phụ thân, nàng đoan chắc hoàng thượng sẽ không trách nàng.

Tuyết Văn Hạo nhìn nàng một cái, không nói gì nữa: “Trãm có nhiều hoàng tử như vậy, nếu ngươi hợp mắt ai thì cứ nói.” Hoàng thượng vừa dứt lời, người đang ngồi đều kinh hãi. Khuôn mặt Tuyết Kỳ trắng bệch, nàng ta mau chóng nhìn sang Lê Kiệt.

Nét mặt Lê Kiệt lạnh nhạt, hắn quan sát kĩ Tuyết Yên. Hắn cứ có cảm giác Tuyết Yên có thù với hắn, lạnh nhạt xa cách không sao nói rõ được, hắn có phần nổi nóng. Nữ tử mà hắn biết, có ai không ngưỡng mộ thầm mến hắn, Tuyết Yên là nữ tử đầu tiên lạnh nhạt với hắn như vậy.

“Đứa nhỏ này đúng là rất hiếu thuận.” Hoàng hậu nói nhẹ. Sắc mặt bà ấy tái nhợt, thần thái cô đơn.

Sau khi thái tử chết, bà ấy không còn đứa con nào.

khác nữa.

“Khởi bẩm hoàng hậu nương nương, nha đầu này †ừ nhỏ đã sinh ở sơn dã, không hiểu quy củ, mấy ngày trước đây còn bị kinh sợ, vô lễ với hoàng thượng, xin hoàng thượng hoàng hậu nương nương đừng trách tội!” Thẩm Quân không giữ nổi bình tĩnh nữa. Bà ta đã nhìn ra hoàng thượng rất có hảo cảm đối với Tuyết Yên, chẳng lẽ là vì tiện nhân Trần Yên? “Bị kinh sợ gì? Ta nghe nói bị người ta bắt đi ba ngày?” Mẫu thân Lê Kiệt – Chủ Cầm Mặc nói toạc ra, bà ta rất sợ hoàng thượnig chỉ Tuyết Yên cho con trai của bà ta. Làm sao Lê Kiệt lại có thể lấy một nha đầu thô kệch còn mất đi trong sạch được chứ, con dâu lý tưởng của bà ta chỉ có Tuyết Kỳ.

“Yên Nhi bị bát đi ba ngày, mà lại là trường hợp đó, điều này đối với nữ tử…” Thẩm Quân thở dài, bày.

ra vẻ khó mà mở miệng.

Hoàng thượng đăm chiêu nhìn Tuyết Văn Hạo.

Tuyết Văn Hạo hung hăng trừng Thẩm Quân, Thẩm Quân đành nuốt lời vào.


Tuyết Yên nghe vậy, cười nhạt, Thẩm Quân hận không thể để tất cả mọi người biết nàng bị bất đến kỹ viện. Có điều nàng không quan tâm. Như vậy càng tốt hơn, như thế sẽ không có ai có ý đồ với nàng.

Nàng đột nhiên hiểu ra tại sao Lê Hiên muốn để nàng ở kỹ viện ba ngày mới cho người nhà họ Tuyết tìm được nàng. Hán nói là vì chính hắn, có lẽ hắn sợ nàng gả cho Lê Kiệt.

“Bất kể thế nào, bình an là tốt rồi. Tuyết Kỳ cũng tới sao?” Hoàng hậu lạnh nhạt chuyển đề tài.

Tuyết Kỳ vội vàng đi lên trước thi lễ. Nàng ta đứng bên cạnh Tuyết Yên, hai nữ nhi của Tuyết giá, Tuyết Kỳ yểu điệu xinh đẹp, Tuyết Yên thanh lệ thoát tục, quốc sắc thiên hương chân chính khiến mọi người không dời nổi mắt.

Yến tiệc bắt đầu, Tuyết Yên ngồi yên tại chỗ, Tuyết Kỳ đánh đàn trợ hứng cho bữa tiệc, lấy thêm danh tiếng.

Trong bữa tiệc Tuyết Yên ra ngoài đi vệ sinh, có một tiểu cung nữ chủ động dẫn đường. Khi trở về, Tuyết Yên đột nhiên cảm thấy choáng đầu, nàng †hầm kêu không xong rồi, vịn tường chậm rãi mất đi tri giác.

Khi Tuyết Yên tỉnh lại phát hiện trước mặt là màu trắng sáng. Một nam tử đang cúi người nhìn mình, Tuyết Yên đang định thét lên thì bị bịt miệng lại.

“Đừng lên tiếng, nếu ngươi hét ra khiến thị vệ tới, vậy coi như xong rồi đấy!” Lại là Lê Hiên.

Vẻ mặt hắn cợt nhả nhìn nàng: “Thật là khéo, xem ra hai chúng ta rất có duyên đấy!” Tuyết Yên sờ sờ, trên người chỉ có lớp y phục bên trong: “Ngươi thật vô sỉ!” Nàng cầm gối đánh về phía thân dưới của nam nhân, nhưng lại bị hắn đè chặt, không-nhúc nhích được.

“Suyt!” Hán chỉ ra bên ngoài thấp giọng nói: “Đừng trách ta! Ta cũng là người bị hại! Ta tỉnh lại đã thành ra như này rồi.” Tuyết Yên nghe thấy bên ngoài có giọng nói thì thầm.

“Thế nào rồi?” “Yên tâm đi, thành công rồi, đều hôn mê ở bên trong.” “Được, ta muốn xem xem, nàng ta đã như này, Lê Kiệt ca ca còn muốn cưới nàng ta không!” Tuyết Yên nghe ra được giọng nói đó là của Tuyết Kỳ.






Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương