Phù Lam
-
Chương 31-2
Hắn không khỏi thầm than: Thật sự là cô ngốc ăn uống no đủ là không buồn không lo.
Sau khi ăn cơm trưa xong, Lam Diễm trở về nhà.
Hắn thực sự rất mệt, gần như là gắng gượng để chống đỡ thân thể. Lúc này có giường, hắn ngã gục liền.
Đây là ngày thứ hai mươi hắn cai nghiện. Hai mươi ngày đau đớn không chịu nổi, mỗi ngày chỉ có nửa điếu thuốc. Qua ngày mai, hắn ngay cả nửa điếu thuốc cũng không có. Bởi vì Doãn Tiểu Đao chỉ cho phép hắn quá độ hai mươi ngày. Sau đó, hắn sẽ hết toàn bộ lương thực.
Ngẫm lại thật đáng sợ, vậy là, so với trước đây sẽ càng gian nan hơn.
Có đôi khi, Lam Diễm thật muốn tự sát cho rồi. Cho dù cai nghiện được, nhưng cứ kéo dài thân thể ốm đau này, còn có thể sống bao lâu đây.
Nhưng ý tưởng cuối cùng cũng chỉ là ý tưởng. Bởi vì, hắn có một người, đủ để cho hắn dựa vào cùng tín nhiệm, Doãn Tiểu Đao.
Lam Diễm ho hai cái, quay đầu hỏi, "Đao thị vệ, cô nói hôm nay tôi hút nửa điếu, có thể tang lượng thêm một chút được không?"
"Không thể." Doãn Tiểu Đao trực tiếp từ chối.
Hắn không ngạc nhiên chút nào, quay người đi nghỉ ngơi.
Doãn Tiểu Đao đi qua nới lỏng dây giúp hắn, để cho hắn ngủ thoải mái hơn.
Cô tinh tế nhìn khuôn mặt của hắn.
Sắc mặt hắn rất kém.
Nhìn hắn lúc đau đớn co giật, trong cô cũng không thoải mái. Cũng chính bởi vì vậy, cô không thể mềm lòng.
----
Sau khi Lam Diễm tỉnh lại, đi theo Doãn Tiểu Đao đòi nửa điếu thuốc.
Hai ba ngày này, hắn cảm thấy tốt hơn một chút rồi. Ít nhất sẽ không vì đòi nửa điếu mà cùng Doãn Tiểu Đao chém giết.
Hắn vẫn là tránh ở phòng vệ sinh để hút.
Lam Diễm dựa lưng vào tường, châm thuốc.
Sương khói lượn lờ, hắn khéo hờ đôi mắt, thân thể chậm rãi trượt xuống, cho đến khi ngồi xuống đất.
Lúc này Lam Diễm thấy vui vẻ. Thực tế bất đắc dĩ, thân thể ốm đau, đều không có quan hệ gì với hắn. Hắn nghiêng người, thật yên ổn. Hắn thậm chí cảm thấy, cứ chết đi như vậy, cũng rất thoải mái.
Thời gian tốt đẹp như vậy, ngoại trừ điếu thuốc này, những thứ khác đều không thể thay thế.
Sau khi thần trí của Lam Diễm thanh tỉnh một chút, trở lại hiện thực. Hắn miễn cưỡng xốc lại tinh thần, đỡ vách tường đứng thẳng dậy.
Ngước mắt, Lam Diễm nhìn bóng người trong gương.
Hiện tại hắn gầy đến mức quần áo đều rộng ra, cả người lộ ra một loại bệnh trạng. Cho dù hắn làm ra vẻ lạc quan như thế nào, trên mặt cũng không có một chút sức sống. Hắn nhìn chính mình, trong đầu hiện ra bốn chữ: Gần đất xa trời.
Hắn cùng Doãn Tiểu Đao quen biết chỉ có hai tháng, rốt cuộc là cố chấp như thế nào, làm cho cô đối với hắn không buông tay như vậy. Thắc mắc này, hai mươi ngày nay, hắn vẫn luôn muốn hỏi, nhưng cuối cùng cùng không mở miệng.
Lam Diễm đứng ở đó một hồi lâu. Mãi đến khi thần trí tỉnh táo hoàn toàn, hắn rửa mặt, cạo râu mới mọc. Sau đó tự mình trêu chọc nói: "Mới nhìn, vẫn là một thanh niên đầy hứa hẹn."
Sau khi hắn ra ngoài, hắn thành thạo mở túi hành lý, lấy ra một hộp kim tiêm.
Doãn Tiểu Đao ánh mắt nghiêm nghị.
Hắn nhìn cô cười cười: "Chúng ta cũng không thể phụ long những tâm ý của đại ca, phải không?"
Cô hiểu được.
Doãn Tiểu Đao tiêm thuốc bổ vào tĩnh mạch trên cánh tay trái của Lam Diễm. Cô cố ý tiêm lệch.
Lam Diễm nhìn cô, cảm thấy bộ dáng chuyên tâm của cô như vậy có sự đáng yêu không tên, vì thế hắn hì hì đi véo hai má của cô.
Tay hắn mới đưa ra, Doãn Tiểu Đao đã tự động tiến vào trạng thái đề phòng. Nhưng bởi vì là hắn, cô khắc chế không ngăn cản.
Lam Diễm véo hai má của cô, cười đến vui vẻ, "Đao thị vệ, cô đồ ngu ngốc." Hắn còn véo véo ba lần.
Doãn Tiểu Đao vứt ống tiêm đi, vỗ vỗ chỗ mạch máu bị lưu lại mấy vết bầm, hỏi: "Có giống không?"
"Cực kỳ giống." Lam Diễm buông hai má của cô ra.
Hắn đến tủ quần áo chọn một bộ tây trang đen, phối hợp với áo sơ mi lam nhạt. Không chọn caravat. "Vẫn tốt, tôi có đủ quần áo cỡ lớn nhỏ, có gầy một chút vẫn còn có quần áo mặc."
Thay xong quần áo đi ra ngoài, hắn nhìn về phía Doãn Tiểu Đao.
Cô vẫn mặc kiểu dáng thể thao.
Lam Diễm hừ nói: "Đao thị vệ, bộ dạng này của cô sẽ không vào được." Ý của hắn là, cô chớ đi vào.
Trong chốc lát, Doãn Tiểu Đao không quen hắn ăn mặc nghiêm chỉnh như vậy lắm, ba giây sau mới trả lời: "Vậy tôi mặt quần áo của anh."
"Sao đi đâu cô cũng kề cận tôi vậy?"
"Bởi vì chuyến này lành ít dữ nhiều."
"..." Lam Diễm im lặng, chuyển đề tài hỏi: "Đao thị vệ, năm nay cô bao nhiêu tuổi thế?"
"Hai mươi lăm." Doãn Tiểu Đao không che dấu chút nào.
"Không nhìn ra nha." Lam Diễm giật mình, "Cô so với tôi ăn cơm nhiều hơn hai năm, sao vẫn ngốc như vậy?"
Cô liếc hắn một cái, không trả lời.
"Cô biết cái gì mới là dữ nhiều lành ít không?" Hắn sừng sộ lên dạy dỗ, "Ý nghĩa là, cô có khả năng hai mươi lăm tuổi liền treo."
"Tôi biết."
"Vậy cô còn đi theo ta làm gì?"
"Nếu không đi theo anh, anh có khả năng hai mươi ba tuổi liền treo."
"..." Lam Diễm không muôn để ý đến cô: "Ôi, không tranh luận với cô. Mạng của cô, tự mình lo đi."
Trước khi đi, hắn tìm hộp thuốc lá bình thường.
Khi ném hộp thuốc lá cho Doãn Tiểu Đao, hắn nở nụ cười, "Lo trước vô hại."
Sau khi ăn cơm trưa xong, Lam Diễm trở về nhà.
Hắn thực sự rất mệt, gần như là gắng gượng để chống đỡ thân thể. Lúc này có giường, hắn ngã gục liền.
Đây là ngày thứ hai mươi hắn cai nghiện. Hai mươi ngày đau đớn không chịu nổi, mỗi ngày chỉ có nửa điếu thuốc. Qua ngày mai, hắn ngay cả nửa điếu thuốc cũng không có. Bởi vì Doãn Tiểu Đao chỉ cho phép hắn quá độ hai mươi ngày. Sau đó, hắn sẽ hết toàn bộ lương thực.
Ngẫm lại thật đáng sợ, vậy là, so với trước đây sẽ càng gian nan hơn.
Có đôi khi, Lam Diễm thật muốn tự sát cho rồi. Cho dù cai nghiện được, nhưng cứ kéo dài thân thể ốm đau này, còn có thể sống bao lâu đây.
Nhưng ý tưởng cuối cùng cũng chỉ là ý tưởng. Bởi vì, hắn có một người, đủ để cho hắn dựa vào cùng tín nhiệm, Doãn Tiểu Đao.
Lam Diễm ho hai cái, quay đầu hỏi, "Đao thị vệ, cô nói hôm nay tôi hút nửa điếu, có thể tang lượng thêm một chút được không?"
"Không thể." Doãn Tiểu Đao trực tiếp từ chối.
Hắn không ngạc nhiên chút nào, quay người đi nghỉ ngơi.
Doãn Tiểu Đao đi qua nới lỏng dây giúp hắn, để cho hắn ngủ thoải mái hơn.
Cô tinh tế nhìn khuôn mặt của hắn.
Sắc mặt hắn rất kém.
Nhìn hắn lúc đau đớn co giật, trong cô cũng không thoải mái. Cũng chính bởi vì vậy, cô không thể mềm lòng.
----
Sau khi Lam Diễm tỉnh lại, đi theo Doãn Tiểu Đao đòi nửa điếu thuốc.
Hai ba ngày này, hắn cảm thấy tốt hơn một chút rồi. Ít nhất sẽ không vì đòi nửa điếu mà cùng Doãn Tiểu Đao chém giết.
Hắn vẫn là tránh ở phòng vệ sinh để hút.
Lam Diễm dựa lưng vào tường, châm thuốc.
Sương khói lượn lờ, hắn khéo hờ đôi mắt, thân thể chậm rãi trượt xuống, cho đến khi ngồi xuống đất.
Lúc này Lam Diễm thấy vui vẻ. Thực tế bất đắc dĩ, thân thể ốm đau, đều không có quan hệ gì với hắn. Hắn nghiêng người, thật yên ổn. Hắn thậm chí cảm thấy, cứ chết đi như vậy, cũng rất thoải mái.
Thời gian tốt đẹp như vậy, ngoại trừ điếu thuốc này, những thứ khác đều không thể thay thế.
Sau khi thần trí của Lam Diễm thanh tỉnh một chút, trở lại hiện thực. Hắn miễn cưỡng xốc lại tinh thần, đỡ vách tường đứng thẳng dậy.
Ngước mắt, Lam Diễm nhìn bóng người trong gương.
Hiện tại hắn gầy đến mức quần áo đều rộng ra, cả người lộ ra một loại bệnh trạng. Cho dù hắn làm ra vẻ lạc quan như thế nào, trên mặt cũng không có một chút sức sống. Hắn nhìn chính mình, trong đầu hiện ra bốn chữ: Gần đất xa trời.
Hắn cùng Doãn Tiểu Đao quen biết chỉ có hai tháng, rốt cuộc là cố chấp như thế nào, làm cho cô đối với hắn không buông tay như vậy. Thắc mắc này, hai mươi ngày nay, hắn vẫn luôn muốn hỏi, nhưng cuối cùng cùng không mở miệng.
Lam Diễm đứng ở đó một hồi lâu. Mãi đến khi thần trí tỉnh táo hoàn toàn, hắn rửa mặt, cạo râu mới mọc. Sau đó tự mình trêu chọc nói: "Mới nhìn, vẫn là một thanh niên đầy hứa hẹn."
Sau khi hắn ra ngoài, hắn thành thạo mở túi hành lý, lấy ra một hộp kim tiêm.
Doãn Tiểu Đao ánh mắt nghiêm nghị.
Hắn nhìn cô cười cười: "Chúng ta cũng không thể phụ long những tâm ý của đại ca, phải không?"
Cô hiểu được.
Doãn Tiểu Đao tiêm thuốc bổ vào tĩnh mạch trên cánh tay trái của Lam Diễm. Cô cố ý tiêm lệch.
Lam Diễm nhìn cô, cảm thấy bộ dáng chuyên tâm của cô như vậy có sự đáng yêu không tên, vì thế hắn hì hì đi véo hai má của cô.
Tay hắn mới đưa ra, Doãn Tiểu Đao đã tự động tiến vào trạng thái đề phòng. Nhưng bởi vì là hắn, cô khắc chế không ngăn cản.
Lam Diễm véo hai má của cô, cười đến vui vẻ, "Đao thị vệ, cô đồ ngu ngốc." Hắn còn véo véo ba lần.
Doãn Tiểu Đao vứt ống tiêm đi, vỗ vỗ chỗ mạch máu bị lưu lại mấy vết bầm, hỏi: "Có giống không?"
"Cực kỳ giống." Lam Diễm buông hai má của cô ra.
Hắn đến tủ quần áo chọn một bộ tây trang đen, phối hợp với áo sơ mi lam nhạt. Không chọn caravat. "Vẫn tốt, tôi có đủ quần áo cỡ lớn nhỏ, có gầy một chút vẫn còn có quần áo mặc."
Thay xong quần áo đi ra ngoài, hắn nhìn về phía Doãn Tiểu Đao.
Cô vẫn mặc kiểu dáng thể thao.
Lam Diễm hừ nói: "Đao thị vệ, bộ dạng này của cô sẽ không vào được." Ý của hắn là, cô chớ đi vào.
Trong chốc lát, Doãn Tiểu Đao không quen hắn ăn mặc nghiêm chỉnh như vậy lắm, ba giây sau mới trả lời: "Vậy tôi mặt quần áo của anh."
"Sao đi đâu cô cũng kề cận tôi vậy?"
"Bởi vì chuyến này lành ít dữ nhiều."
"..." Lam Diễm im lặng, chuyển đề tài hỏi: "Đao thị vệ, năm nay cô bao nhiêu tuổi thế?"
"Hai mươi lăm." Doãn Tiểu Đao không che dấu chút nào.
"Không nhìn ra nha." Lam Diễm giật mình, "Cô so với tôi ăn cơm nhiều hơn hai năm, sao vẫn ngốc như vậy?"
Cô liếc hắn một cái, không trả lời.
"Cô biết cái gì mới là dữ nhiều lành ít không?" Hắn sừng sộ lên dạy dỗ, "Ý nghĩa là, cô có khả năng hai mươi lăm tuổi liền treo."
"Tôi biết."
"Vậy cô còn đi theo ta làm gì?"
"Nếu không đi theo anh, anh có khả năng hai mươi ba tuổi liền treo."
"..." Lam Diễm không muôn để ý đến cô: "Ôi, không tranh luận với cô. Mạng của cô, tự mình lo đi."
Trước khi đi, hắn tìm hộp thuốc lá bình thường.
Khi ném hộp thuốc lá cho Doãn Tiểu Đao, hắn nở nụ cười, "Lo trước vô hại."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook