Phù Lam
-
Chương 32-1
Lam Diễm này đối với Doãn Tiểu Đao, là điển hình của việc trong lòng không đồng nhất.
Hắn hung hăng nôn mửa với quần áo của cô, ra bộ không muốn đứng cùng cô. Thế nhưng giây tiếp theo, hắn vẫn đưa cô đến cửa hàng cao cấp.
Là cửa hàng âu phục.
Nhân viên cửa hàng nhìn thấy Lam Diễm, cười khanh khách tiến lên: "Lam nhị thiếu."
Lam Diễm giương đuôi mắt lên: "Tôi biết cô không?"
Sắc mặt của nhân viên cửa hàng cứng lại, lập tức cười: "Lam nhị thiếu thật sự là quý nhân hay quên." Khi nói chuyện, nhân viên cửa hàng quét tầm mắt về hướng Doãn Tiểu Đao.
Lam Diễm chú ý thấy vậy, cười ha ha nói: "Đến đây, giới thiệu một chút, vị này là cô gái đáng yêu của tôi, Đao Đao." Trong lời nói có sự kiêu ngạo không tự xét.
"Thật sự là thanh lệ thoát tục." Nhân viên cửa hàng mở to mắt nói mò.
Doãn Tiểu Đao nhìn nhân viên cửa hàng, ánh mắt nghiêm nghị khiến lưng của nhân viên cửa hàng chợt lạnh. Nhân viên cửa hàng vội vàng chuyển về phía Lam Diễm: "Xin hỏi, hôm nay Lam nhị thiếu muốn chọn kiểu dáng thế nào?"
Lam Diễm nhìn đồ chung quanh trong cửa hàng: "Chọn một bộ âu phục phù hợp với cô ấy."
Nhân viên cửa hàng hơi kinh ngạc. Cô nhìn trước ngực Doãn Tiểu Đao một mảnh bằng phẳng, khuôn mặt là nữ, nhưng khí chất thì rất đàn ông, có phần nam nữ khó phân.
Toàn bộ nỗi lòng, nhân viên cửa hàng đều che giấu dưới nụ cười chuyên nghiệp. Cô nhanh chóng chọn bốn, năm bộ hợp dáng người.
Lam Diễm quét mắt, chỉ giữ lại hai bộ màu đen: "Tìm áo sơ mi trắng cho cô ấy."
Nhân viên cửa hàng lập tức niềm nở đưa tới.
Doãn Tiểu Đao nhìn Lam Diễm, lại nhìn quần áo, lên tiếng trả lời rồi nhận lấy, vào phòng thử đồ.
Nhân viên cửa hàng tiếp đón, mời Lam Diễm ngồi, còn rót chén trà nóng.
Lam Diễm nghịch chén trà, ánh mắt thỉnh thoảng lại chuyển về phía phòng thử đồ.
Khi Doãn Tiểu Đao đi ra, vẫn là vẻ mặt không chút thay đổi như vậy.
Cô cao một mét bảy, thân hình thon dài, so với một người con trai mét bảy nhìn càng gầy hơn. Khuy áo sơ mi, cô đều cài lên. Áo trắng, âu phục đen và quần đen, phối hợp với khí chất của cô, lại thích hợp lạ kỳ.
Lam Diễm đánh giá, cảm thấy giờ phút này, cô so với những bác gái hắn từng gặp đều đẹp hơn. Chính là ngực bị quấn bằng phẳng, đáng tiếc cho cup thật.
Hắn không khỏi nhớ lại hình dáng ngực của Doãn Tiểu Đao. Độ cong cao chắc thật hoàn mỹ.
"Lam nhị thiếu..." Nhân viên cửa hàng lên tiếng cắt ngang liên tưởng của Lam Diễm.
Hắn lấy lại tinh thần.
"Anh..." Vẻ mặt của nhân viên cửa hàng không được tự nhiên, đưa khăn giấy đến: "Anh... Chảy máu mũi..."
Lam Diễm bình tĩnh nhận lấy, nhẹ nhàng lau mũi: "Thời tiết tháng tám thế nào vậy, nóng bức khô hanh."
Lam nhị thiếu chảy máu mũi với một người ngực phẳng không rõ nam nữ mặc âu phục, thật là đại bát quái, nhân viên cửa hàng lập tức không chịu nổi, chỉ có thể cười gượng: "Đúng vậy."
Lam Diễm vứt giấy lau đi, đến quầy chọn một cái caravat. Sau đó hắn đi đến trước mặt Doãn Tiểu Đao, tự mình giúp cô thắt caravat.
Nhân viên cửa hàng nhìn động tác của hắn, đã kinh ngạc không thốt lên lời.
"Trước kia, cấp bậc của cô ở cạnh tôi chính là Đao thị vệ ngu ngốc." Động tác của Lam Diễm linh hoạt, không đến mấy lần đã làm xong một cái nơ đẹp: "Còn hiện tại, tôi quyết định thăng cấp cho cô, phong cô là Đao thị vệ đẹp trai." Hắn đắc ý cười.
Doãn Tiểu Đao ngẩng đầu nhìn hắn, "Được." Trong mắt chỉ ánh lên nụ cười của hắn.
"Đi, đi sửa lại mái tóc ngắn của cô."
"Được."
----
địa điểm Sinh nhật tiệc là ở khách sạn dưới cờ Lam thị.
Cô gái đón khách ngoài cửa, miệng cười rực rỡ, khi nhìn thấy Lam Diễm, ngọt ngào gọi: "Lam nhị tiên sinh."
Lam Diễm khóe miệng giật nhẹ, bước chân đi vào bên trong.
Doãn Tiểu Đao đương nhiên đi theo.
Lễ tân lại ở bên cạnh ngăn cản: "Chào ngài, xin hỏi ngài có thiếp mời không?"
Lam Diễm quay lại ôm vai Doãn Tiểu Đao: "Đây là bạn của tôi."
Cô gái đón khách sửng sốt một chút, kinh nghi nhìn Doãn Tiểu Đao, lúc này mới nhận ra cô là phụ nữ. Cô gái đón khách ngượng ngùng cười: "Là tôi mạo phạm."
Lam Diễm cao ngạo ngẩng đầu, xoay người đi về hướng hội trường.
Cô gái đón khách nhìn bóng dáng hai người đi xa: "Không nghĩ tới khẩu vị của Lam nhị tiên sinh đột nhiên trở nên như vậy."
Trên hội trường rất náo nhiệt. Lam Diễm không ngạc nhiên chút nào, hắn cảm thấy khung cảnh này rất phù hợp với tâm lý hư vinh của Lam thị.
Đối với chuyện làm ăn xã giao, Lam Diễm lười quan tâm. Hắn kéo theo Doãn Tiểu Đao chuồn đến khu tiệc đứng. Hắn chọn cho cô mấy món cô đặc biệt thích, xếp vào một đĩa lớn: "Đao thị vệ, nơi này ăn uống đều miễn phí, đêm nay cô ăn no đi, tốt nhất là ăn xong luôn lượng của ngày mai. Như vậy tôi có thể tiết kiệm tiền."
"Được." Doãn Tiểu Đao nhận đĩa của hắn.
Hai người tìm một cái bàn nhỏ trong góc.
Doãn Tiểu Đao phụ trách ăn.
Lam Diễm thì ở bên cạnh ngáp một cái, một bộ dáng chưa tỉnh ngủ.
Hắn sở dĩ chọn góc này, chính là không muốn để người khác chú ý. Thế nhưng luôn có một số người, khứu giác nhạy bén, thị giác sắc bén.
"Lam Diễm, cuối cùng em cũng tìm được anh." Không biết cô gái nào bỗng nhảy ra, vừa xuất hiện liền lôi kéo cánh tay của Lam Diễm.
Doãn Tiểu Đao hơi ngước mắt, xác định đối phương không có lực sát thương, sự chú ý của cô lại chuyển đến đĩa đồ ăn.
Lam Diễm không vui, liếc cô gái vừa đến một cái.
Cô gái đưa ngón trỏ ra, nhẹ nhàng đẩy trán của hắn, hờn dỗi: "Anh nói, anh không nhân điện thoại của em, có phải lại đi lăng nhăng chỗ nào rồi không?"
Lam Diễm đứng lên, bỏ tay cô ta ra: "Đừng chạm bừa vào tôi." Hắn rút giấy ăn bên cạnh, mạnh mẽ lau trán của mình.
"Anh giỏi lắm!" Cô gái căn môi một cái, điệu bộ kiều diễm ướt át: "Tối hôm đó khi anh ôm em đã nói như thế nào?"
"Tôi không biết cô, bác gái cô là ai thế?" Lam Diễm thấy phiền, ngón tay chỉ về phía Doãn Tiểu Đao, "Buổi tối mỗi ngày tôi chỉ ở cùng với cô ấy."
Lúc này Doãn Tiểu Đao ngẩng đầu lên, miệng còn chưa nuốt trôi miếng thịt.
Cô gái này vừa thấy, thẹn quá thành giận. Chính mình lại có thể bại bởi loại hàng này: " Anh phụ tình." Cô hung hăng giẫm chân một cái, quay đầu rời đi.
"Phụ mẹ cô!" Lam Diễm một lần nữa ngồi xuống, nhìn ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Doãn Tiểu Đao, quát lớn nói: "Ăn đồ của cô đi."
Cô không nói lời nào, vùi đầu tiếp tục ăn.
Chỉ chốc lát sau, Doãn Tiểu Đao ngồi thẳng người: "Ăn xong rồi."
"..." Lam Diễm nhìn cái đĩa trống trơn kia, chế nhạo nói: "Khẩu vị của cô thật tốt."
"Đúng vậy."
Hắn hung hăng nôn mửa với quần áo của cô, ra bộ không muốn đứng cùng cô. Thế nhưng giây tiếp theo, hắn vẫn đưa cô đến cửa hàng cao cấp.
Là cửa hàng âu phục.
Nhân viên cửa hàng nhìn thấy Lam Diễm, cười khanh khách tiến lên: "Lam nhị thiếu."
Lam Diễm giương đuôi mắt lên: "Tôi biết cô không?"
Sắc mặt của nhân viên cửa hàng cứng lại, lập tức cười: "Lam nhị thiếu thật sự là quý nhân hay quên." Khi nói chuyện, nhân viên cửa hàng quét tầm mắt về hướng Doãn Tiểu Đao.
Lam Diễm chú ý thấy vậy, cười ha ha nói: "Đến đây, giới thiệu một chút, vị này là cô gái đáng yêu của tôi, Đao Đao." Trong lời nói có sự kiêu ngạo không tự xét.
"Thật sự là thanh lệ thoát tục." Nhân viên cửa hàng mở to mắt nói mò.
Doãn Tiểu Đao nhìn nhân viên cửa hàng, ánh mắt nghiêm nghị khiến lưng của nhân viên cửa hàng chợt lạnh. Nhân viên cửa hàng vội vàng chuyển về phía Lam Diễm: "Xin hỏi, hôm nay Lam nhị thiếu muốn chọn kiểu dáng thế nào?"
Lam Diễm nhìn đồ chung quanh trong cửa hàng: "Chọn một bộ âu phục phù hợp với cô ấy."
Nhân viên cửa hàng hơi kinh ngạc. Cô nhìn trước ngực Doãn Tiểu Đao một mảnh bằng phẳng, khuôn mặt là nữ, nhưng khí chất thì rất đàn ông, có phần nam nữ khó phân.
Toàn bộ nỗi lòng, nhân viên cửa hàng đều che giấu dưới nụ cười chuyên nghiệp. Cô nhanh chóng chọn bốn, năm bộ hợp dáng người.
Lam Diễm quét mắt, chỉ giữ lại hai bộ màu đen: "Tìm áo sơ mi trắng cho cô ấy."
Nhân viên cửa hàng lập tức niềm nở đưa tới.
Doãn Tiểu Đao nhìn Lam Diễm, lại nhìn quần áo, lên tiếng trả lời rồi nhận lấy, vào phòng thử đồ.
Nhân viên cửa hàng tiếp đón, mời Lam Diễm ngồi, còn rót chén trà nóng.
Lam Diễm nghịch chén trà, ánh mắt thỉnh thoảng lại chuyển về phía phòng thử đồ.
Khi Doãn Tiểu Đao đi ra, vẫn là vẻ mặt không chút thay đổi như vậy.
Cô cao một mét bảy, thân hình thon dài, so với một người con trai mét bảy nhìn càng gầy hơn. Khuy áo sơ mi, cô đều cài lên. Áo trắng, âu phục đen và quần đen, phối hợp với khí chất của cô, lại thích hợp lạ kỳ.
Lam Diễm đánh giá, cảm thấy giờ phút này, cô so với những bác gái hắn từng gặp đều đẹp hơn. Chính là ngực bị quấn bằng phẳng, đáng tiếc cho cup thật.
Hắn không khỏi nhớ lại hình dáng ngực của Doãn Tiểu Đao. Độ cong cao chắc thật hoàn mỹ.
"Lam nhị thiếu..." Nhân viên cửa hàng lên tiếng cắt ngang liên tưởng của Lam Diễm.
Hắn lấy lại tinh thần.
"Anh..." Vẻ mặt của nhân viên cửa hàng không được tự nhiên, đưa khăn giấy đến: "Anh... Chảy máu mũi..."
Lam Diễm bình tĩnh nhận lấy, nhẹ nhàng lau mũi: "Thời tiết tháng tám thế nào vậy, nóng bức khô hanh."
Lam nhị thiếu chảy máu mũi với một người ngực phẳng không rõ nam nữ mặc âu phục, thật là đại bát quái, nhân viên cửa hàng lập tức không chịu nổi, chỉ có thể cười gượng: "Đúng vậy."
Lam Diễm vứt giấy lau đi, đến quầy chọn một cái caravat. Sau đó hắn đi đến trước mặt Doãn Tiểu Đao, tự mình giúp cô thắt caravat.
Nhân viên cửa hàng nhìn động tác của hắn, đã kinh ngạc không thốt lên lời.
"Trước kia, cấp bậc của cô ở cạnh tôi chính là Đao thị vệ ngu ngốc." Động tác của Lam Diễm linh hoạt, không đến mấy lần đã làm xong một cái nơ đẹp: "Còn hiện tại, tôi quyết định thăng cấp cho cô, phong cô là Đao thị vệ đẹp trai." Hắn đắc ý cười.
Doãn Tiểu Đao ngẩng đầu nhìn hắn, "Được." Trong mắt chỉ ánh lên nụ cười của hắn.
"Đi, đi sửa lại mái tóc ngắn của cô."
"Được."
----
địa điểm Sinh nhật tiệc là ở khách sạn dưới cờ Lam thị.
Cô gái đón khách ngoài cửa, miệng cười rực rỡ, khi nhìn thấy Lam Diễm, ngọt ngào gọi: "Lam nhị tiên sinh."
Lam Diễm khóe miệng giật nhẹ, bước chân đi vào bên trong.
Doãn Tiểu Đao đương nhiên đi theo.
Lễ tân lại ở bên cạnh ngăn cản: "Chào ngài, xin hỏi ngài có thiếp mời không?"
Lam Diễm quay lại ôm vai Doãn Tiểu Đao: "Đây là bạn của tôi."
Cô gái đón khách sửng sốt một chút, kinh nghi nhìn Doãn Tiểu Đao, lúc này mới nhận ra cô là phụ nữ. Cô gái đón khách ngượng ngùng cười: "Là tôi mạo phạm."
Lam Diễm cao ngạo ngẩng đầu, xoay người đi về hướng hội trường.
Cô gái đón khách nhìn bóng dáng hai người đi xa: "Không nghĩ tới khẩu vị của Lam nhị tiên sinh đột nhiên trở nên như vậy."
Trên hội trường rất náo nhiệt. Lam Diễm không ngạc nhiên chút nào, hắn cảm thấy khung cảnh này rất phù hợp với tâm lý hư vinh của Lam thị.
Đối với chuyện làm ăn xã giao, Lam Diễm lười quan tâm. Hắn kéo theo Doãn Tiểu Đao chuồn đến khu tiệc đứng. Hắn chọn cho cô mấy món cô đặc biệt thích, xếp vào một đĩa lớn: "Đao thị vệ, nơi này ăn uống đều miễn phí, đêm nay cô ăn no đi, tốt nhất là ăn xong luôn lượng của ngày mai. Như vậy tôi có thể tiết kiệm tiền."
"Được." Doãn Tiểu Đao nhận đĩa của hắn.
Hai người tìm một cái bàn nhỏ trong góc.
Doãn Tiểu Đao phụ trách ăn.
Lam Diễm thì ở bên cạnh ngáp một cái, một bộ dáng chưa tỉnh ngủ.
Hắn sở dĩ chọn góc này, chính là không muốn để người khác chú ý. Thế nhưng luôn có một số người, khứu giác nhạy bén, thị giác sắc bén.
"Lam Diễm, cuối cùng em cũng tìm được anh." Không biết cô gái nào bỗng nhảy ra, vừa xuất hiện liền lôi kéo cánh tay của Lam Diễm.
Doãn Tiểu Đao hơi ngước mắt, xác định đối phương không có lực sát thương, sự chú ý của cô lại chuyển đến đĩa đồ ăn.
Lam Diễm không vui, liếc cô gái vừa đến một cái.
Cô gái đưa ngón trỏ ra, nhẹ nhàng đẩy trán của hắn, hờn dỗi: "Anh nói, anh không nhân điện thoại của em, có phải lại đi lăng nhăng chỗ nào rồi không?"
Lam Diễm đứng lên, bỏ tay cô ta ra: "Đừng chạm bừa vào tôi." Hắn rút giấy ăn bên cạnh, mạnh mẽ lau trán của mình.
"Anh giỏi lắm!" Cô gái căn môi một cái, điệu bộ kiều diễm ướt át: "Tối hôm đó khi anh ôm em đã nói như thế nào?"
"Tôi không biết cô, bác gái cô là ai thế?" Lam Diễm thấy phiền, ngón tay chỉ về phía Doãn Tiểu Đao, "Buổi tối mỗi ngày tôi chỉ ở cùng với cô ấy."
Lúc này Doãn Tiểu Đao ngẩng đầu lên, miệng còn chưa nuốt trôi miếng thịt.
Cô gái này vừa thấy, thẹn quá thành giận. Chính mình lại có thể bại bởi loại hàng này: " Anh phụ tình." Cô hung hăng giẫm chân một cái, quay đầu rời đi.
"Phụ mẹ cô!" Lam Diễm một lần nữa ngồi xuống, nhìn ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Doãn Tiểu Đao, quát lớn nói: "Ăn đồ của cô đi."
Cô không nói lời nào, vùi đầu tiếp tục ăn.
Chỉ chốc lát sau, Doãn Tiểu Đao ngồi thẳng người: "Ăn xong rồi."
"..." Lam Diễm nhìn cái đĩa trống trơn kia, chế nhạo nói: "Khẩu vị của cô thật tốt."
"Đúng vậy."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook