Phụ Gia Di Sản
-
Chương 79
Sau khi sửa lại tóc cho Lạc Nghệ, nom hẳn còn trẻ thêm ra mấy tuổi. Mà vốn hắn mới 20, nếu không nhờ toàn mặc đồ tây và đi giày da thì trông chẳng khác gì nam sinh mới lớn.
Ôn Tiểu Huy nhìn hắn trong gương một lát, rồi lại tự nhìn chính mình. Khi cậu gặp hắn lần đầu, cậu trẻ hơn Lạc Nghệ của bây giờ một tuổi, ấy vậy mà chớp mắt đã năm năm trôi qua, giờ đây họ đều không còn gì để nhìn lại.
Lạc Nghệ đột nhiên nắm tay cậu, cười nhạt nói: "Năm năm rồi, thật là nhanh."
"Nhanh thật." Ôn Tiểu Huy lẩm bẩm.
"Tóc anh cắt cho em là đẹp nhất."
Ôn Tiểu Huy buông thõng mi mắt, tay muốn rút về.
Lạc Nghệ nắm chặt tay cậu, dí sát lại gần rồi hôn một cái lên môi: "Trở về thôi."
Ôn Tiểu Huy thu dọn đồ đạc, nói lời tạm biệt với những người ở studio, sau đó rời đi mà không ngoảnh lại.
Cậu nhớ tới công việc của mình trong năm năm, studio Tụ Tinh là nơi cậu có tình cảm rất sâu đậm, ban đầu cậu không có cơ hội quay lại nói lời tạm biệt. Hôm nay gặp phải tình cảnh tương tự, thật khó tránh khỏi tức cảnh sinh tình.
Lạc Nghệ ung dung nhấc rương hành lý nặng nề lên, tay còn lại ôm bả vai Ôn Tiểu Huy: "Em biết anh thích công việc này, sau khi trở lại Bắc Kinh, anh muốn trở về Tụ Tinh cũng được, hoặc lập thêm một studio nữa cũng không sao, tất cả đều không có gì thay đổi."
Mọi thứ đều đã thay đổi cả rồi, trong lòng Ôn Tiểu Huy yên lặng đáp.
Vừa trở lại xe, điện thoại di động của Ôn Tiểu Huy reo lên. Cậu nhìn màn hình, là Lê Sóc. Tuy đã đoán được những gì Lê Sóc sẽ nói, nhưng cậu vô cùng lo lắng và muốn biết chuyện gì đã xảy ra với Lý Trình Tú. Do dự một lát, cậu vẫn bắt máy.
"Tiểu Huy." Giọng nói của Lê Sóc vừa gấp gáp vừa hồi hộp: "Lạc Nghệ tìm thấy em rồi sao?"
Ôn Tiểu Huy cố làm ra vẻ ung dung nói: "Dạ, đúng vậy, anh đừng lo lắng, em sống tốt lắm."
"... Bây giờ em đang ở đâu? Anh đi tìm em."
Ôn Tiểu Huy cười: "Em đang ở trong studio. Anh Lê, trước hết, anh hãy cứ lo chuyện của mình đi đã, em sống tốt vô cùng, em cảm thấy..." Cậu nhìn Lạc Nghệ một cái, cắn răng, nói: "Giữa chúng em có chút hiểu lầm, bây giờ đang tích cực giải quyết. Trước kia là em quá ngây thơ, chuyện bé xé ra to, rước thêm rất nhiều phiền toái cho các anh, bây giờ em không sao đâu, qua một thời gian ngắn nữa em sẽ trở về thủ đô, nếu rảnh rỗi sẽ đến thăm anh."
Lê Sóc nghi ngờ hỏi: "Lời bây giờ em nói có phải là tự nguyện không vậy?."
"Đương nhiên là có. Anh Lê, vấn đề giữa hai đứa em có chút phức tạp, nhưng không phải là không thể giải quyết. Thay vì tiếp tục trốn tránh thì tốt nhất là giải quyết cho dứt điểm luôn. Bây giờ em đang sống rất tốt." Ôn Tiểu Huy ôn nhu nói, "Anh đang có người khác cần phải bảo vệ, hãy đi tìm cậu ấy đi."
Lê Sóc trầm mặc một chút: "Trước tiên anh sẽ đi tìm Trình Tú, qua mấy ngày nữa sẽ liên lạc với em."
"Được, anh bảo trọng ạ."
Cúp điện thoại, Lạc Nghệ nói: "Anh nói rất hay."
Ôn Tiểu Huy lạnh nhạt đáp: "Không phải vì cậu đâu."
Nhìn nụ cười Ôn Tiểu Huy biến mất trong nháy mắt, trái tim Lạc Nghệ co lại thật chặt. Hắn nhìn đường cong lạnh lùng cứng rắn nơi gò má của Ôn Tiểu Huy, hận không thể hòa người này làm một với mình, như vậy hắn mới triệt để có được cậu, hai người mới có thể vĩnh viễn không tách rời?
Sau khi về nhà, Ôn Tiểu Huy bắt đầu thu dọn hành lý. Nhà, xe, một loạt các loại chuyện phải xử lý, cậu định giao tất cho Lạc Nghệ.
Lạc Nghệ rót cho cậu một ly trà, nhẹ giọng nói: "Chúng ta tạm thời không trở về."
Ôn Tiểu Huy tạm ngừng động tác lại: "Không trở về?"
"Vụ án của tập đoàn Thường Hồng đã xử xong. Hắn bị xét xử mười hai năm, đang chuẩn bị kháng cáo, lúc này mà về quá nguy hiểm, ở lại chỗ này thì tốt hơn."
Ôn Tiểu Huy ném quần áo của mình xuống đất: "Cậu chạy tới chỗ tôi để tị nạn à."
"Không phải, em chỉ đến tìm anh thôi, chuyện của anh là chuyện trọng yếu nhất đối với em."
Ôn Tiểu Huy châm chọc cười một tiếng, không đáp lời.
Lạc Nghệ nghiêm túc nói: "Em đã từng cho rằng mục tiêu của đời mình là lật đổ Thường Hồng, nhưng rồi anh xuất hiện. Bây giờ, anh là mục tiêu của cuộc đời em."
"Không liên quan gì tới tôi." Ôn Tiểu Huy đặt chiếc vali trở lại vị trí cũ, muốn rời khỏi phòng.
Lạc Nghệ nắm lấy cánh tay cậu, nhìn xuống: "Em sẽ đến Mỹ cùng anh để gặp mẹ anh."
Ôn Tiểu Huy trợn mắt nhìn hắn: "Cậu gặp mẹ tôi làm gì?"
"Anh chưa đưa dì bộ trang sức bằng ngọc đó, vì vậy em sẽ tự tay tặng nó cho dì."
"Cậu dám!" Ôn Tiểu Huy lạnh lùng nói.
So sánh với sự nóng nảy của Ôn Tiểu Huy, biểu cảm của Lạc Nghệ lại như mưa phùn nhẹ rơi: "Anh Tiểu Huy, không có gì là em không dám, chỉ là em có muốn hay không thôi."
"Cậu không được phép xuất hiện ở trước mặt mẹ tôi!" Ôn Tiểu Huy níu lấy cổ áo cậu.
Lạc Nghệ bình tĩnh nói: "Dì đã biết sự tồn tại của em rồi, cũng biết quan hệ giữa hai chúng ta, em còn muốn nói cho dì biết, em sẽ chăm sóc anh cả đời."
"Cậu con mẹ nó chỉ biết khiến mẹ tôi tức chết!"
"Dì sớm muộn gì cũng phải chấp nhận..."
Ôn Tiểu Huy không nhịn được cho hắn một bạt tai, giọng nói dần run rẩy: "Lạc Nghệ, có phải cậu sẽ vĩnh viễn không bao giờ nghĩ cho người khác không? Đúng vậy, cậu lợi hại, không có gì là cậu không dám làm, nhưng không phải tất cả mọi người đều giống cậu, cậu muốn giết chết tôi sao?"
Lạc Nghệ không chớp mắt nhìn Ôn Tiểu Huy, vành mắt từ từ đỏ lên, hắn nhỏ giọng nói: "Em chỉ là hy vọng dì thừa nhận chúng ta thôi."
"Giữa chúng ta có cần người khác phải thừa nhận hay không?"
Lạc Nghệ cúi đầu xuống: "Vậy em nên làm gì?"
Ôn Tiểu Huy khó chịu nhìn hắn một cái, xoay người muốn rời đi.
Lạc Nghệ dùng sức ôm lấy hắn, thanh âm vẫn nghẹn ngào: "Vậy em nên làm gì bây giờ? Anh nói cho em đi, em nên nói cái gì, nên làm gì thì anh mới có thể tha thứ cho em? Đừng bỏ em lại, chỉ có chuyện này là em không làm được thôi." Hắn vững vàng khóa chặt Ôn Tiểu Huy vào trong ngực, nhưng vẫn cảm thấy trái tim hai người như cách xa vạn dặm. Hắn cho rằng người thông minh chắc chắn sẽ nghĩ ra đường tắt để giải quyết vấn đề, tại sao chỉ có chuyện này là hắn bó tay chịu trận?! Hắn càng dùng sức nắm chặt lòng bàn tay bao nhiêu, cát vụn lại càng chảy khỏi kẽ tay nhanh bấy nhiêu. Mỗi ngày nhìn Ôn Tiểu Huy thất hồn lạc phách, hắn không biết phải hình dung sự đau lòng của mình ra sao nữa.
Ôn Tiểu Huy nhắm hai mắt lại, trái tim đột nhiên đau nhức, gót chân y như mọc rể không thể động đậy.
"Xin lỗi, anh tiểu Huy, thật lòng xin lỗi anh..." Lạc Nghệ run giọng nói: "Anh nói cho em biết em nên làm như thế nào đi, cái gì em cũng làm được, cái gì em cũng nguyện ý cho anh."
Ôn Tiểu Huy há miệng một cái, nói bằng giọng khàn khàn: "... Buông ra."
"Hôm nay là ngày... Năm năm trước, em đã gặp mẹ lần cuối." Lạc Nghệ đột nhiên nói.
Trong lòng Ôn Tiểu Huy run lên.
"Bà ấy đã ở cùng em vào dịp năm mới, lần đó cũng vậy, mẹ trông em từ ngày ba mươi đến mùng bảy, sau đó mẹ liền đi, biến mất hơn một tháng, thời điểm em gặp lại mẹ, bà đã..." Lạc Nghệ dùng sức kiềm hãm cánh tay, tựa như phải làm như vậy hắn mới có thể khảm Ôn Tiểu Huy vào thân thể mình, "Em... Thật ra thì cái gì cũng không có, tất cả những thứ em cảm thấy quan trọng, cuối cùng đều bị cướp mất, cho nên em mới dám dốc toàn lực, cướp đi hết thảy của người kia để báo thù. Nhưng em không nghĩ tới có một, ngày em sẽ có anh, em không nghĩ tới anh sẽ trở nên quan trọng như vậy, em cho rằng mình phải không từ thủ đoạn để đạt thành mục tiêu, em đã hiểu ra quá muộn..."
Sắc mặt Ôn Tiểu Huy trắng bệch như tờ giấy, dung nhan Lạc Nhã Nhã lại hiện lên trước mặt cậu lần nữa. Thật ra thì, nhiều năm không gặp, cậu vốn không nhớ rõ tướng mạo của bà, nhưng Lạc Nghệ, kẻ được thừa hưởng dung mạo của bà đã trở thành ký ức không thể phai mờ trong đời cậu. Nên việc nhớ rõ khuôn mặt của bà cũng như thể vĩnh viễn không quên được khuôn mặt của Lạc Nghệ vậy.
Đó thật sự là một nét đẹp hoàn hảo không tỳ vết, đáng tiếc lại thuộc về một người bạc mệnh.
Những lời nói của Lạc Nghệ tựa như dao sắc cứa vào lòng cậu. Trong cơ thể cậu như có thứ gì đó liên tục tuôn trào máu tươi, đó có lẽ là tinh lực của cậu, cậu cảm thấy tứ chi như nhũn ra, đầu óc dần trở nên trống rỗng. Khi tâm hoảng ý loạn, cậu sẽ theo bản năng mà lựa chọn trốn tránh.
Cậu không thể lại bị Lạc Nghệ mê muội, sở dĩ có lần ngã đau đến nỗi không thể đứng dậy như vậy là bởi cậu đã từng tín nhiệm người này —— không chỉ một lần, cậu sẽ không cho mình rơi vào vòng xoáy ấy lần nữa.
Cậu lắc đầu, lẩm bẩm nói: "Lạc Nghệ, đừng giả bộ đáng thương với tôi, tôi không tin, tôi không tin bất kỳ câu nào cậu nói nữa đâu."
Lạc Nghệ nhắm chặt hai mắt, chân mày khóa thật sâu, trên mặt hắn nổi lên sự thống khổ, lòng hắn ngổn ngang trăm mối: "Chúng ta sẽ không đi Mỹ nữa, em có thể tạm thời không gặp dì. Nhưng em hy vọng sẽ có một ngày em có thể hãnh diện đứng trước mặt dì và anh mà kêu dì một tiếng "mẹ"."
Ôn Tiểu Huy thở dài, từ từ đẩy tay Lạc Nghệ ra, thoát khỏi sự kiềm chế của hắn.
Lạc Nghệ nhìn bóng lưng Ôn Tiểu Huy, hắn hơi kiệt sức tựa vào khung cửa, trong đầu rối bời không chịu nổi. Hắn nhìn lên trần nhà, ánh mắt biến đổi từ không có chút tiêu cự nào đến từ từ tập trung lại rõ ràng hơn, tròng mắt đen thâm thúy lóe lên ánh sáng kiên nghị.
Chỉ trong vài ngày, Ôn Tiểu Huy dường như lại trở về trạng thái đầu tiên khi đến Bành Thành, đờ đẫn, sa đọa, mất hồn mất vía, chỉ khác là bây giờ cậu có Lạc Nghệ sắp xếp cho cuộc sống thường ngày, cậu sẽ không lấy ngày làm đêm, cũng không bỏ bê ăn uống như trước nữa.. Nhưng ở bên cạnh Lạc Nghệ, cậu tựa như đã mất đi khả năng cười, cả ngày đều có cảm giác mình đang ở trong ổ sói, nội tâm lúc nào cũng căng thẳng.
Mỗi ngày Lạc Nghệ đều cố gắng nói chuyện với cậu nhiều hơn, thay đổi thủ pháp làm đồ ăn ngon hơn, còn thường ôm hôn cậu, nhưng phần lớn thời gian cậu vẫn không phản ứng gì, mỗi lần Lạc Nghệ nhìn thấy, hắn đều cảm thấy khó chịu không biết phải làm sao.
Có một ngày, chuông cửa nhà cậu đột nhiên vang lên.
Thời điểm Ôn Tiểu Huy nghe được tiếng chuông cửa, cậu không kịp phản ứng, bởi vì chuông cửa nhà cậu giống như vật trang trí vậy, trừ người giao hàng ra thì gần như không có ai từng nhấn.
Lạc Nghệ hôn cậu một cái: "Anh ra mở cửa đi."
Ôn Tiểu Huy nhìn hắn, chột dạ: "Cậu đã làm gì?"
Lạc Nghệ thở dài: "Em không làm gì cả."
Trong lòng Ôn Tiểu Huy tràn đầy nghi ngờ. Cậu mở cửa, người ngoài cửa khiến cậu nhất thời quên cả hô hấp.
"Tiểu Huy!" La Duệ cả người đầy gió bụi, trong khoảnh khắc vừa nhìn thấy Ôn Tiểu Huy, vành mắt cậu ta liền đỏ lên, bỗng nhiên nhào người tới Ôn Tiểu Huy, dùng sức ôm lấy cậu.
Cả cơ thể Ôn Tiểu Huy ngửa về sau, suýt nữa té nhào xuống đất, cậu ngây người mất hai giây, không dám tin người trong ngực là người bạn mình nhớ nhất: "... La Duệ?"
La Duệ ôm cậu òa khóc.
Chóp mũi Ôn Tiểu Huy đau xót, nước mắt cũng rớt xuống theo. Cậu dùng sức ôm lấy La Duệ, trái tim lạnh như băng nhất thời bị từng giọt nước ấm nhỏ tí tách chảy vào.
Ôn Tiểu Huy nhìn hắn trong gương một lát, rồi lại tự nhìn chính mình. Khi cậu gặp hắn lần đầu, cậu trẻ hơn Lạc Nghệ của bây giờ một tuổi, ấy vậy mà chớp mắt đã năm năm trôi qua, giờ đây họ đều không còn gì để nhìn lại.
Lạc Nghệ đột nhiên nắm tay cậu, cười nhạt nói: "Năm năm rồi, thật là nhanh."
"Nhanh thật." Ôn Tiểu Huy lẩm bẩm.
"Tóc anh cắt cho em là đẹp nhất."
Ôn Tiểu Huy buông thõng mi mắt, tay muốn rút về.
Lạc Nghệ nắm chặt tay cậu, dí sát lại gần rồi hôn một cái lên môi: "Trở về thôi."
Ôn Tiểu Huy thu dọn đồ đạc, nói lời tạm biệt với những người ở studio, sau đó rời đi mà không ngoảnh lại.
Cậu nhớ tới công việc của mình trong năm năm, studio Tụ Tinh là nơi cậu có tình cảm rất sâu đậm, ban đầu cậu không có cơ hội quay lại nói lời tạm biệt. Hôm nay gặp phải tình cảnh tương tự, thật khó tránh khỏi tức cảnh sinh tình.
Lạc Nghệ ung dung nhấc rương hành lý nặng nề lên, tay còn lại ôm bả vai Ôn Tiểu Huy: "Em biết anh thích công việc này, sau khi trở lại Bắc Kinh, anh muốn trở về Tụ Tinh cũng được, hoặc lập thêm một studio nữa cũng không sao, tất cả đều không có gì thay đổi."
Mọi thứ đều đã thay đổi cả rồi, trong lòng Ôn Tiểu Huy yên lặng đáp.
Vừa trở lại xe, điện thoại di động của Ôn Tiểu Huy reo lên. Cậu nhìn màn hình, là Lê Sóc. Tuy đã đoán được những gì Lê Sóc sẽ nói, nhưng cậu vô cùng lo lắng và muốn biết chuyện gì đã xảy ra với Lý Trình Tú. Do dự một lát, cậu vẫn bắt máy.
"Tiểu Huy." Giọng nói của Lê Sóc vừa gấp gáp vừa hồi hộp: "Lạc Nghệ tìm thấy em rồi sao?"
Ôn Tiểu Huy cố làm ra vẻ ung dung nói: "Dạ, đúng vậy, anh đừng lo lắng, em sống tốt lắm."
"... Bây giờ em đang ở đâu? Anh đi tìm em."
Ôn Tiểu Huy cười: "Em đang ở trong studio. Anh Lê, trước hết, anh hãy cứ lo chuyện của mình đi đã, em sống tốt vô cùng, em cảm thấy..." Cậu nhìn Lạc Nghệ một cái, cắn răng, nói: "Giữa chúng em có chút hiểu lầm, bây giờ đang tích cực giải quyết. Trước kia là em quá ngây thơ, chuyện bé xé ra to, rước thêm rất nhiều phiền toái cho các anh, bây giờ em không sao đâu, qua một thời gian ngắn nữa em sẽ trở về thủ đô, nếu rảnh rỗi sẽ đến thăm anh."
Lê Sóc nghi ngờ hỏi: "Lời bây giờ em nói có phải là tự nguyện không vậy?."
"Đương nhiên là có. Anh Lê, vấn đề giữa hai đứa em có chút phức tạp, nhưng không phải là không thể giải quyết. Thay vì tiếp tục trốn tránh thì tốt nhất là giải quyết cho dứt điểm luôn. Bây giờ em đang sống rất tốt." Ôn Tiểu Huy ôn nhu nói, "Anh đang có người khác cần phải bảo vệ, hãy đi tìm cậu ấy đi."
Lê Sóc trầm mặc một chút: "Trước tiên anh sẽ đi tìm Trình Tú, qua mấy ngày nữa sẽ liên lạc với em."
"Được, anh bảo trọng ạ."
Cúp điện thoại, Lạc Nghệ nói: "Anh nói rất hay."
Ôn Tiểu Huy lạnh nhạt đáp: "Không phải vì cậu đâu."
Nhìn nụ cười Ôn Tiểu Huy biến mất trong nháy mắt, trái tim Lạc Nghệ co lại thật chặt. Hắn nhìn đường cong lạnh lùng cứng rắn nơi gò má của Ôn Tiểu Huy, hận không thể hòa người này làm một với mình, như vậy hắn mới triệt để có được cậu, hai người mới có thể vĩnh viễn không tách rời?
Sau khi về nhà, Ôn Tiểu Huy bắt đầu thu dọn hành lý. Nhà, xe, một loạt các loại chuyện phải xử lý, cậu định giao tất cho Lạc Nghệ.
Lạc Nghệ rót cho cậu một ly trà, nhẹ giọng nói: "Chúng ta tạm thời không trở về."
Ôn Tiểu Huy tạm ngừng động tác lại: "Không trở về?"
"Vụ án của tập đoàn Thường Hồng đã xử xong. Hắn bị xét xử mười hai năm, đang chuẩn bị kháng cáo, lúc này mà về quá nguy hiểm, ở lại chỗ này thì tốt hơn."
Ôn Tiểu Huy ném quần áo của mình xuống đất: "Cậu chạy tới chỗ tôi để tị nạn à."
"Không phải, em chỉ đến tìm anh thôi, chuyện của anh là chuyện trọng yếu nhất đối với em."
Ôn Tiểu Huy châm chọc cười một tiếng, không đáp lời.
Lạc Nghệ nghiêm túc nói: "Em đã từng cho rằng mục tiêu của đời mình là lật đổ Thường Hồng, nhưng rồi anh xuất hiện. Bây giờ, anh là mục tiêu của cuộc đời em."
"Không liên quan gì tới tôi." Ôn Tiểu Huy đặt chiếc vali trở lại vị trí cũ, muốn rời khỏi phòng.
Lạc Nghệ nắm lấy cánh tay cậu, nhìn xuống: "Em sẽ đến Mỹ cùng anh để gặp mẹ anh."
Ôn Tiểu Huy trợn mắt nhìn hắn: "Cậu gặp mẹ tôi làm gì?"
"Anh chưa đưa dì bộ trang sức bằng ngọc đó, vì vậy em sẽ tự tay tặng nó cho dì."
"Cậu dám!" Ôn Tiểu Huy lạnh lùng nói.
So sánh với sự nóng nảy của Ôn Tiểu Huy, biểu cảm của Lạc Nghệ lại như mưa phùn nhẹ rơi: "Anh Tiểu Huy, không có gì là em không dám, chỉ là em có muốn hay không thôi."
"Cậu không được phép xuất hiện ở trước mặt mẹ tôi!" Ôn Tiểu Huy níu lấy cổ áo cậu.
Lạc Nghệ bình tĩnh nói: "Dì đã biết sự tồn tại của em rồi, cũng biết quan hệ giữa hai chúng ta, em còn muốn nói cho dì biết, em sẽ chăm sóc anh cả đời."
"Cậu con mẹ nó chỉ biết khiến mẹ tôi tức chết!"
"Dì sớm muộn gì cũng phải chấp nhận..."
Ôn Tiểu Huy không nhịn được cho hắn một bạt tai, giọng nói dần run rẩy: "Lạc Nghệ, có phải cậu sẽ vĩnh viễn không bao giờ nghĩ cho người khác không? Đúng vậy, cậu lợi hại, không có gì là cậu không dám làm, nhưng không phải tất cả mọi người đều giống cậu, cậu muốn giết chết tôi sao?"
Lạc Nghệ không chớp mắt nhìn Ôn Tiểu Huy, vành mắt từ từ đỏ lên, hắn nhỏ giọng nói: "Em chỉ là hy vọng dì thừa nhận chúng ta thôi."
"Giữa chúng ta có cần người khác phải thừa nhận hay không?"
Lạc Nghệ cúi đầu xuống: "Vậy em nên làm gì?"
Ôn Tiểu Huy khó chịu nhìn hắn một cái, xoay người muốn rời đi.
Lạc Nghệ dùng sức ôm lấy hắn, thanh âm vẫn nghẹn ngào: "Vậy em nên làm gì bây giờ? Anh nói cho em đi, em nên nói cái gì, nên làm gì thì anh mới có thể tha thứ cho em? Đừng bỏ em lại, chỉ có chuyện này là em không làm được thôi." Hắn vững vàng khóa chặt Ôn Tiểu Huy vào trong ngực, nhưng vẫn cảm thấy trái tim hai người như cách xa vạn dặm. Hắn cho rằng người thông minh chắc chắn sẽ nghĩ ra đường tắt để giải quyết vấn đề, tại sao chỉ có chuyện này là hắn bó tay chịu trận?! Hắn càng dùng sức nắm chặt lòng bàn tay bao nhiêu, cát vụn lại càng chảy khỏi kẽ tay nhanh bấy nhiêu. Mỗi ngày nhìn Ôn Tiểu Huy thất hồn lạc phách, hắn không biết phải hình dung sự đau lòng của mình ra sao nữa.
Ôn Tiểu Huy nhắm hai mắt lại, trái tim đột nhiên đau nhức, gót chân y như mọc rể không thể động đậy.
"Xin lỗi, anh tiểu Huy, thật lòng xin lỗi anh..." Lạc Nghệ run giọng nói: "Anh nói cho em biết em nên làm như thế nào đi, cái gì em cũng làm được, cái gì em cũng nguyện ý cho anh."
Ôn Tiểu Huy há miệng một cái, nói bằng giọng khàn khàn: "... Buông ra."
"Hôm nay là ngày... Năm năm trước, em đã gặp mẹ lần cuối." Lạc Nghệ đột nhiên nói.
Trong lòng Ôn Tiểu Huy run lên.
"Bà ấy đã ở cùng em vào dịp năm mới, lần đó cũng vậy, mẹ trông em từ ngày ba mươi đến mùng bảy, sau đó mẹ liền đi, biến mất hơn một tháng, thời điểm em gặp lại mẹ, bà đã..." Lạc Nghệ dùng sức kiềm hãm cánh tay, tựa như phải làm như vậy hắn mới có thể khảm Ôn Tiểu Huy vào thân thể mình, "Em... Thật ra thì cái gì cũng không có, tất cả những thứ em cảm thấy quan trọng, cuối cùng đều bị cướp mất, cho nên em mới dám dốc toàn lực, cướp đi hết thảy của người kia để báo thù. Nhưng em không nghĩ tới có một, ngày em sẽ có anh, em không nghĩ tới anh sẽ trở nên quan trọng như vậy, em cho rằng mình phải không từ thủ đoạn để đạt thành mục tiêu, em đã hiểu ra quá muộn..."
Sắc mặt Ôn Tiểu Huy trắng bệch như tờ giấy, dung nhan Lạc Nhã Nhã lại hiện lên trước mặt cậu lần nữa. Thật ra thì, nhiều năm không gặp, cậu vốn không nhớ rõ tướng mạo của bà, nhưng Lạc Nghệ, kẻ được thừa hưởng dung mạo của bà đã trở thành ký ức không thể phai mờ trong đời cậu. Nên việc nhớ rõ khuôn mặt của bà cũng như thể vĩnh viễn không quên được khuôn mặt của Lạc Nghệ vậy.
Đó thật sự là một nét đẹp hoàn hảo không tỳ vết, đáng tiếc lại thuộc về một người bạc mệnh.
Những lời nói của Lạc Nghệ tựa như dao sắc cứa vào lòng cậu. Trong cơ thể cậu như có thứ gì đó liên tục tuôn trào máu tươi, đó có lẽ là tinh lực của cậu, cậu cảm thấy tứ chi như nhũn ra, đầu óc dần trở nên trống rỗng. Khi tâm hoảng ý loạn, cậu sẽ theo bản năng mà lựa chọn trốn tránh.
Cậu không thể lại bị Lạc Nghệ mê muội, sở dĩ có lần ngã đau đến nỗi không thể đứng dậy như vậy là bởi cậu đã từng tín nhiệm người này —— không chỉ một lần, cậu sẽ không cho mình rơi vào vòng xoáy ấy lần nữa.
Cậu lắc đầu, lẩm bẩm nói: "Lạc Nghệ, đừng giả bộ đáng thương với tôi, tôi không tin, tôi không tin bất kỳ câu nào cậu nói nữa đâu."
Lạc Nghệ nhắm chặt hai mắt, chân mày khóa thật sâu, trên mặt hắn nổi lên sự thống khổ, lòng hắn ngổn ngang trăm mối: "Chúng ta sẽ không đi Mỹ nữa, em có thể tạm thời không gặp dì. Nhưng em hy vọng sẽ có một ngày em có thể hãnh diện đứng trước mặt dì và anh mà kêu dì một tiếng "mẹ"."
Ôn Tiểu Huy thở dài, từ từ đẩy tay Lạc Nghệ ra, thoát khỏi sự kiềm chế của hắn.
Lạc Nghệ nhìn bóng lưng Ôn Tiểu Huy, hắn hơi kiệt sức tựa vào khung cửa, trong đầu rối bời không chịu nổi. Hắn nhìn lên trần nhà, ánh mắt biến đổi từ không có chút tiêu cự nào đến từ từ tập trung lại rõ ràng hơn, tròng mắt đen thâm thúy lóe lên ánh sáng kiên nghị.
Chỉ trong vài ngày, Ôn Tiểu Huy dường như lại trở về trạng thái đầu tiên khi đến Bành Thành, đờ đẫn, sa đọa, mất hồn mất vía, chỉ khác là bây giờ cậu có Lạc Nghệ sắp xếp cho cuộc sống thường ngày, cậu sẽ không lấy ngày làm đêm, cũng không bỏ bê ăn uống như trước nữa.. Nhưng ở bên cạnh Lạc Nghệ, cậu tựa như đã mất đi khả năng cười, cả ngày đều có cảm giác mình đang ở trong ổ sói, nội tâm lúc nào cũng căng thẳng.
Mỗi ngày Lạc Nghệ đều cố gắng nói chuyện với cậu nhiều hơn, thay đổi thủ pháp làm đồ ăn ngon hơn, còn thường ôm hôn cậu, nhưng phần lớn thời gian cậu vẫn không phản ứng gì, mỗi lần Lạc Nghệ nhìn thấy, hắn đều cảm thấy khó chịu không biết phải làm sao.
Có một ngày, chuông cửa nhà cậu đột nhiên vang lên.
Thời điểm Ôn Tiểu Huy nghe được tiếng chuông cửa, cậu không kịp phản ứng, bởi vì chuông cửa nhà cậu giống như vật trang trí vậy, trừ người giao hàng ra thì gần như không có ai từng nhấn.
Lạc Nghệ hôn cậu một cái: "Anh ra mở cửa đi."
Ôn Tiểu Huy nhìn hắn, chột dạ: "Cậu đã làm gì?"
Lạc Nghệ thở dài: "Em không làm gì cả."
Trong lòng Ôn Tiểu Huy tràn đầy nghi ngờ. Cậu mở cửa, người ngoài cửa khiến cậu nhất thời quên cả hô hấp.
"Tiểu Huy!" La Duệ cả người đầy gió bụi, trong khoảnh khắc vừa nhìn thấy Ôn Tiểu Huy, vành mắt cậu ta liền đỏ lên, bỗng nhiên nhào người tới Ôn Tiểu Huy, dùng sức ôm lấy cậu.
Cả cơ thể Ôn Tiểu Huy ngửa về sau, suýt nữa té nhào xuống đất, cậu ngây người mất hai giây, không dám tin người trong ngực là người bạn mình nhớ nhất: "... La Duệ?"
La Duệ ôm cậu òa khóc.
Chóp mũi Ôn Tiểu Huy đau xót, nước mắt cũng rớt xuống theo. Cậu dùng sức ôm lấy La Duệ, trái tim lạnh như băng nhất thời bị từng giọt nước ấm nhỏ tí tách chảy vào.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook