Phụ Gia Di Sản
Chương 78

Lạc Nghệ dường như cũng không vội trở lại thủ đô Bắc Kinh mà cứ sống trong căn nhà thuê của Ôn Tiểu Huy.

Lịch làm việc của hắn vẫn giống như trước. Sáu giờ sáng thức dậy, tập thể dục bốn mươi phút đến một giờ, trở về tắm, chuẩn bị bữa sáng và đánh thức Ôn Tiểu Huy, ổn định như một con robot. Từ rất lâu, Ôn Tiểu Huy đã cảm thấy nếu một người có thể rèn luyện kỷ luật từ nhỏ lại được trang bị thêm trí tuệ phi thường thì chẳng có điều gì là không làm được. Sự thật đã chứng minh rằng điều đó đúng.

Vào một ngày nọ, Ôn Tiểu Huy đang đeo tai nghe ngồi bất động trước máy tính chơi game thì đột nhiên có ai đó tháo tai nghe của cậu ra.

Ôn Tiểu Huy không quay đầu lại, tay vẫn tiếp tục di qua di lại giữa bàn phím và chuột.

Lạc Nghệ thì thầm: "Anh đã chơi quá lâu rồi, mắt anh không chịu được đâu."

Ôn Tiểu Huy không nói gì, chỉ nhìn vào màn hình. Trò chơi này thực sự không hay, nhưng nó cho phép cậu trốn tránh khỏi ngôi nhà toàn mùi của Lạc Nghệ trong một khoảng thời gian ngắn.

Lạc Nghệ nói: "La Duệ gọi."

Ôn Tiểu Huy quay lại, thấy Lạc Nghệ cầm điện thoại trên tay. Cậu nhận lấy điện thoại, hít một hơi thật sâu rồi đặt nó lên tai: "Xin chào?"

Đầu dây bên kia im lặng hơn chút.

"... La Duệ?" Giọng của Ôn Tiểu Huy không khỏi nghẹn ngào.

La Duệ hít một hơi thật sâu, run rẩy nói, "Dù thế nào đi nữa thì cậu cũng không nên tắt máy."

Ôn Tiểu Huy chớp hai hàng lông mi ướt át và thì thầm: "Cậu đã thông báo cho mẹ tớ chưa."

"Rồi, dì nói bà ấy đã trở lại, tớ không thể ngăn dì được."

Ôn Tiểu Huy nhắm mắt lại: "Tớ sẽ quay lại gặp bà."

"Tiểu Huy..." La Duệ yếu đuối gọi.

Cho đến tận bây giờ hai người họ vẫn không biết phải nói gì, đặc biệt là khi nghe máy thông qua Lạc Nghệ.

Ôn Tiểu Huy cắn môi dưới, nói bằng một chất giọng bình tĩnh nhất có thể: "Tớ ổn, vậy nhé, hẹn gặp lại cậu sau."

Cúp điện thoại, Lạc Nghệ ấn vào vai cậu: "Tại sao không nói chuyện thêm một lúc? Em không nghe lén điện thoại di động của anh đâu."

Ngay cả khi không nghe lén thì cậu vẫn luôn cảm thấy mọi câu nói của mình đều không thể thoát khỏi tai của Lạc Nghệ. Ôn Tiểu Huy đặt điện thoại lên bàn, đứng dậy rời khỏi ghế, định lên lầu ngủ.

Mới vừa đi được hai bước, cánh tay dài của Lạc Nghệ vươn ra, vắt ngang eo cậu, ôm lấy cậu vào lòng. Hắn nhẹ nhàng xoa xoa đỉnh đầu cậu, ôn nhu nói: "Anh định cứ tiếp tục như thế này à? Coi như em không tồn tại? "

Ôn Tiểu Huy cảm thấy hơi sợ hãi, cậu biết mình đang không ngừng chọc giận Lạc Nghệ, tính nhẫn nại của Lạc Nghệ giống như một quả bóng đã bị rò hơi. Nhưng cậu chỉ muốn khép kín chính mình lại, như vậy cậu mới cảm thấy an toàn.

Lạc Nghệ niết cằm cậu, khẽ nâng đầu lên, nhẹ nhàng nhấp lên môi cậu một cái: "Suốt ngày bực bội ở nhà cũng không tốt, chúng ta đi ra ngoài một chút đi."

"Tôi không muốn đi."

"Phải đi." Lạc Nghệ xoa xoa tóc chính mình, "Đến studio của anh một chút đi, thuận tiện cắt tóc cho em luôn."

Ôn Tiểu Huy nhìn mái tóc của Lạc Nghệ, quả thật có hơi dài, trước kia tóc của Lạc Nghệ đều do một tay cậu cắt sửa, sau khi cậu rời đi...

Lạc Nghệ dường như nhìn thấu nghi vấn của cậu, cười nói: "Trước kia anh từng bảo không nên để người khác chạm vào tóc, cho nên đây là tự em cắt." Hắn vỗ lưng Ôn Tiểu Huy một cái, "Anh thay quần áo đi."

Ôn Tiểu Huy không thể làm gì khác ngoài việc ngoan ngoãn nghe theo.

Sau khi thay xong y phục, trong tay Lạc Nghệ đã cầm áo khoác của cậu, quan tâm mặc vào cho cậu, sau đó kéo tay cậu ra cửa.

Xe của Ôn Tiểu Huy đậu ở tầng dưới. Hôm qua trời mưa bẩn, chiếc xe đầy lá rụng và bùn đất, nhìn hơi nhếch nhác. Nghĩ đến việc sẽ phải ở cùng với Lạc Nghệ trong một không gian nhỏ hẹp như vậy, dù đây là chiếc xe yêu thích nhất thì Ôn Tiểu Huy cũng thấy nó thật khó ưa.

Lạc Nghệ cười nói: "Chiếc xe anh thích nhất không phải là Lamborghini sao, cái mà mẹ anh cầm lái ấy. Nếu như anh không thích màu đó thì chúng ta có thể đổi sang màu khác, nếu anh vẫn không thích kiểu xe đó, vậy thì chúng ta mua thêm một chiếc nữa."

"Tôi thích cái này." Ôn Tiểu Huy nhấn mở khóa xe, ngồi vào chỗ ngồi dành cho tài xế.

Sau đó, Lạc Nghệ chui vào ghế kế bên người lái: "Em chỉ muốn tặng anh thật nhiều thứ thôi, bất kỳ thứ gì anh muốn."

"Bây giờ cái gì tôi cũng có." Ôn Tiểu Huy đùa cợt nói "Cậu cho tôi phí chia tay lên tới ba chục triệu, đủ cho tôi tiêu xài cả đời rồi."

Lạc Nghệ nhíu mày lại: "Đó không phải là phí chia tay."

Ôn Tiểu Huy khởi động xe, không muốn tranh luận về vấn đề này nữa.

"Em chưa bao giờ nghĩ rằng chúng ta đã chia tay." Lạc Nghệ sắp xếp ngôn từ lại cho cẩn thận rồi buồn bực lẩm bẩm: "Chúng ta chỉ có vài vấn đề cần được giải quyết thôi. Em đã làm sai một số chuyện và hy vọng anh có thể tha thứ cho em."

Ôn Tiểu Huy nắm chặt cần số bằng da. Cậu nghiến răng nói, "Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng mình đã làm sai, nên không cần phải giả vờ."

Lạc Nghệ nhìn anh, đôi mắt sáng như sao trời: "Em biết em đã sai từ lúc anh không còn cười với em nữa."

Ôn Tiểu Huy âm thầm nuốt nước bọt. Cậu thiếu chút nữa thì lại tranh cãi với Lạc Nghệ về những chuyện trước đây. Thật nực cười, có tranh cãi cũng đâu được kết quả gì.

Lạc Nghệ thấy cậu không nói chuyện, có một nỗi đau dội lên từ sâu trong đáy lòng. Cậu quay mặt lại, đôi mắt sâu thẳm nhìn về phía trước không chớp mắt: "Vì vậy, đó không phải là phí chia tay, em chỉ muốn giúp anh hạnh phúc hơn thôi. Em sẽ cho anh mọi thứ anh cần, miễn là chúng ta có thể trở về như quá khứ."

Ôn Tiểu Huy nhàn nhạt nói: "Tôi đã bảo rồi, mỗi lời cậu nói tôi đều không dám tin tưởng nữa. Cậu có cho tôi thêm bao nhiêu tiền cũng thế thôi, đối với tôi thì 30 triệu hay 300 tỷ cũng như nhau cả. Tôi không biết cách tiêu mà cũng không cần, nên đừng làm chuyện vô nghĩa nữa. Nếu cậu thực sự muốn đền bù cho tôi, hãy để tôi tự lựa chọn cách sống của riêng mình. "

"Trừ khi anh chọn cuộc sống có em trong đó."

Đường cong trên khuôn mặt Ôn Tiểu Huy có chút cứng ngắc, cậu đang liều mạng khắc chế cơn phẫn nộ của chính mình. Khi cảm giác vô lực chất đống lại tới một mức độ nhất định sẽ nảy sinh cỗ tức giận khó có thể tưởng tượng nổi. Cơn tức giận kia không chỉ đơn thuần nhằm vào Lạc Nghệ mà còn nhằm vào chính bản thân vô dụng của cậu, và cả cái thế giới chết tiệt này nữa.

"Phải có em." Lạc Nghệ nhỏ giọng nói.

Câu nói kia giống như mấy lời cố chấp cứng đầu của trẻ con, nhưng nó khiến Ôn Tiểu Huy không dám xem nhẹ.

Khi đến văn phòng, Ôn Tiểu Huy nhớ rằng hôm nay là ngày đầu tiên của kỳ nghỉ năm mới. Đó cũng là ngày cậu sẽ đến studio để nói lời tạm biệt với các nhân viên. Thật là trùng hợp, cậu thực sự phải nói lời tạm biệt rồi.

Vừa vào studio, tất cả mọi người đều đứng thành hai hàng ngay ngắn và hô to: "Chào thầy ạ."

Ôn Tiểu Huy cười khoát khoát tay: "Chào mọi người."

Ánh mắt của tất cả đều dừng lại ở Lạc Nghệ sau lưng cậu, như thể Lạc Nghệ là nhân vật bước ra từ màn ảnh vậy, đi đến chỗ nào là trở thành tiêu điểm chỗ đó.

Lạc Nghệ khẽ mỉm cười, ưu nhã phong độ.

"Hầy..." Ôn Tiểu Huy nhất thời không nghĩ ra mình nên giới thiệu Lạc Nghệ như thế nào.

Lạc Nghệ nói trước: "Xin chào mọi người, tôi là bạn trai của tiểu Huy."

Mọi người xôn xao.

Khuôn mặt của Ôn Tiểu Huy vừa xanh vừa đỏ.

Người quản lý mà cậu mới mời đến nói đùa: "Chà, có bạn trai đẹp đến vậy mà thầy lại giấu, sao thế, sợ bị cướp à?"

Ôn Tiểu Huy lúng túng cười một tiếng.

"Thầy gạt người, thế mà còn nói mình độc thân." Các thực tập sinh trẻ tuổi ồn ào nói.

Lạc Nghệ ôm bả vai Ôn Tiểu Huy, nhìn cậu bằng ánh mắt tràn đầy tình cảm: "Chúng tôi hai người hai nơi, ngày thường không dễ gặp mặt."

Mọi người thở dài "Ồ" lên một tiếng, làm ra bộ như đã hiểu vấn đề: "Thầy đi Mỹ ra là vì muốn đoàn tụ với bạn trai."

Ôn Tiểu Huy mỉm cười: "Tôi đến đây để nói lời tạm biệt với các bạn. Có thể tôi sẽ quay lại sau một khoảng thời gian nữa, nhưng cụ thể thì vẫn chưa quyết định được. Mọi người sẽ nghe lệnh của Quản lý Trần. Nếu không hiểu gì thì có thể gửi tin nhắn cho tôi."

" Dạ."

Ôn Tiểu Huy nhìn Lạc Nghệ một chút: "Cậu tìm chỗ ngồi đi, gội đầu trước đã, tôi đi nói mấy câu với quản lý."

Lạc Nghệ nhe răng cười: "Anh gội cho em đi."

Ôn Tiểu Huy vội vã thấp giọng nói: "Vậy thì cậu phải đợi."

Ôn Tiểu Huy gọi quản lý Trần vào studio. Cậu trò chuyện to nhỏ về việc quản lý studio với anh ta hồi lâu, nhấn mạnh mấy lần những chuyện trọng yếu, rồi mới đưa hai vật rất quan trọng là con dấu và chìa khóa cho anh ta.

Rời khỏi studio, cậu thấy Lạc Nghệ ngồi trên ghế, hai nữ thực tập sinh đang vây quanh hắn nói chuyện phiếm, khuôn mặt đầy vẻ thẹn thùng. Khuôn mặt của Lạc Nghệ treo một nụ cười ngoại giao từ đầu đến cuối.

Ôn Tiểu Huy đi qua: "Tới gội đầu đi."

Lạc Nghệ đứng dậy đi theo.

Ôn Tiểu Huy ngồi trên băng ghế, nói với Lạc Nghệ: "Nằm xuống."

Lạc Nghệ cởi áo khoác xuống, nằm trên ghế, đầu để trên cái máng nước, mở to mắt nhìn Ôn Tiểu Huy.

Ôn Tiểu Huy mở vòi nước, thấm ướt tóc hắn.

Lạc Nghệ nhẹ giọng nói: "Anh trông rất đẹp khi nhìn lên từ góc độ này."

Ngón tay Ôn Tiểu Huy nhẹ nhàng chuyển động trên tóc hắn, thấm nước làm ướt đều từng sợi tóc. Cậu có nghe người ta nói tóc mềm là tâm mềm, hiển nhiên là phét lác. Trái tim của Lạc Nghệ là thứ cậu từng tiếp xúc nhiều nhất, cũng hiểu hắn tàn nhẫn đến mức nào, sắt đá ra sao, mặc dù mái tóc này của hắn vô cùng mềm mại...

Cậu gội đầu cho hắn, ngón tay thon dài di chuyển qua lại trong mái tóc đen tuyền, cào cào da đầu Lạc Nghệ.

Lạc Nghệ nhắm hai mắt lại, hưởng thụ mỉm cười.

Ôn Tiểu Huy nhìn vầng trán sáng bóng và hàng lông mi cong vút của Lạc Nghệ, cậu đã từng nhìn góc mặt này của hắn rất nhiều lần. Ngày đó mỗi khi mua sản phẩm chăm sóc tóc mới, cậu đều thử nghiệm trên đầu Lạc Nghệ. Cậu đã gội đầu cho Lạc Nghệ nhiều đến mức số lần còn vượt hơn cả gội cho mẹ mình. Hai người đã từng rất hưởng thụ những khoảnh khắc ấm áp, cậu thường nhịn không được mà hôn lên môi Lạc Nghệ, cuối cùng sẽ làm chính mình cũng ướt đẫm. Cậu sẽ bị Lạc Nghệ áp lên tường khi đầu vẫn còn đầy bọt, bị hắn hung hăng ở trên tường xỏ xuyên, hoặc ở trong bồn tắm, tại nơi thẳm sâu nhất cùng hòa làm một. Chỉ hành động gội đầu thôi đã gợi lại biết bao kỷ niệm, khắc cốt ghi tâm đến mức cậu tựa hồ cảm thấy đời này sẽ chẳng thể yêu ai đậm sâu như đã từng yêu Lạc Nghệ.

Sau khi gội đầu xong, Lạc Nghệ ngồi trên ghế nhìn nửa khuôn mặt của cậu qua chiếc gương. Ôn Tiểu Huy cúi mắt xuống, lặng lẽ sấy tóc cho hắn. Đôi mắt của Lạc Nghệ luôn dõi theo cậu, háo hức mà cố chấp.

Ôn Tiểu Huy tắt máy sấy, lấy kéo ra và thì thầm: "Đừng nhìn tôi nữa."

Lạc Nghệ cười: "Em không nhịn được."

Phần nhọn của cây kéo ấn vào thái dương của Lạc Nghệ, Ôn Tiểu Huy hạ thân mình, dựa vào tai Lạc Nghệ nhỏ giọng: "Nếu bồn chồn tôi có thể chệch tay đấy."

Lạc Nghệ trông không mấy ngạc nhiên: "Em tin vào tay nghề của anh."

Ôn Tiểu Huy nắm chặt cây kéo. Cậu còn tưởng mình có thể triệt để kết thúc mọi thứ, nhưng tất cả chỉ dừng ở suy nghĩ mà thôi. "Xoẹt xoẹt" hai tiếng, cậu cắt bỏ một ngọn tóc mai của Lạc Nghệ.

Lạc Nghệ tiếp tục quan sát Ôn Tiểu Huy qua gương. Càng nhìn cậu tập trung vào công việc, đôi mắt hắn càng trở nên ôn hòa. Đây là Ôn Tiểu Huy trong trí nhớ của hắn, không khép kín, không im lặng, không u buồn. Ôn Tiểu Huy của bây giờ giống hệt như Ôn Tiểu Huy mấy năm trước hồi còn ở Tụ Tinh, đây mới là Ôn Tiểu Huy chân chính. Thật đẹp đẽ. Hắn hy vọng thời gian có thể ngưng đọng lại ở khoảnh khắc này, để hắn nhớ lại tình cảm quý giá của mình. Tất nhiên hắn càng hy vọng có thể quay ngược thời gian, hắn sẽ không bao giờ lừa dối Ôn Tiểu Huy nữa, hắn sẽ chỉ giả làm Lạc Nghệ của ngày ấy thôi, chỉ như vậy...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương