Phong Tự Chi Âm
-
Chương 3: Hoàng Huynh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tư Không Tình chớp chớp đôi huyết mâu xinh đẹp, nhìn đôi uyên ương trước mặt...
"Nha nha... Tình nhi mở mắt rồi này, Dung Nhi nàng lại đây coi đi..." Tư Không Dĩnh Hành phấn khích kêu lớn.
"Tình nhi của chúng ta cư nhiên có huyết mâu nga..." song đồng tiễn thủy cộng thêm huyết mâu rực cháy như ngọn lửa làm cho đại mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành một thời Khả Y Dung đây cũng không khỏi cảm thán mà thốt lên.
"Tình nhi...Tình nhi có thể gọi một tiếng cho phụ hoàng nghe không?" Tư Không Dĩnh Hành nhìn nhìn Tư Không Tình, nhìn đi nhìn lại vẫn không thể từ chối một sự thật rằng : con gái của Tư Không Dĩnh Hành này thật sự rất đáng yêu...
t/g : khi viết chương này ta đã nghĩ rằng cả hai vợ chồng nhà này đều không có tiền đồ...
"Chàng là đồ ngốc à? Tình nhi mới vừa sinh đấy..." Khả Y Dung bật cười đưa tay xoa xoa đầu Tư Không Tình.
"A...." Đưa đưa tay nhỏ ra giữa không trung, Tư Không Tình cất tiếng gọi, nàng kiếp trước sớm đã trở thành trẻ mồ côi, trong tận trái tim nàng khao khát được sống trong tình thân thế nào a.
"Tình nhi là đang gọi phụ hoàng sao?" Tư Không Dĩnh Hành nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tư Không Tình, vui vẻ nói.
"A..."
"Tình nhi! Mẫu Hậu thì sao nga...." Khả Y Dung nhìn Tư Không Tình, đau lòng nói.
"A...A..." Tư Không Tình đưa tay về phía Khả Y Dung, cất tiếng gọi.
"Tình Nhi của mẫu hậu thật đáng yêu." Nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tư Không Tình, Khả Y Dung sủng nịnh nói.
__________ta là đường phân cách đáng thương________
"Hoàng huynh! Huynh nói coi tại sao lại không nghe thấy tiếng khóc nào a ..." cậu bé mặc tử y hỏi, trong giọng còn có chút hoang mang.
"Phụ hoàng không phải vào rồi sao? Chờ phụ hoàng ra là hỏi được rồi." cậu bé mặc lam y trả lời, vẻ mặt lạnh nhạt.
"Không phải mẫu hậu...khó sinh chứ?" cậu bé mặc bạch y ngây ngô đặt câu hỏi.
"A..." một giọng kêu trong trẻo như tiếng sáo vang lên, đánh tan suy nghĩ của ba cậu bé.
"Các con ở ngoài đúng không? Vào đây đi?" Tư Không Dĩnh Hành cất tiếng.
Các cậu bé lần bước vào, đi đầu là cậu bé mặc lam y, tiếp theo là cậu bé mặc tử y, sau cùng là cậu bé mặc bạch y.
"Tình nhi! Đây là các hoàng huynh của con..." Bế Tư Không Tình trên tay, Khả Y Dung đi tới trước mặt ba cậu bé.
"A..." vươn vươn cánh tay của ra, Tư Không Tình lại cất tiếng gọi trong trẻo lên.
Cậu bé mặc lam y bước tới, cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Tư Không Tình nghiêm túc tự giới thiệu "Ta là Đại Hoàng huynh của muội, Tư Không Dĩnh Kiệt."
"Ta là Nhị Hoàng huynh, Tư Không Dĩnh Thành" tử y vui vẻ nói, nhân cơ hội nựng má của Tư Không Tình.
"Ta là Tam Hoàng Huynh, Tư Không Dĩnh Vũ ... Tình Nhi của chúng ta thật đáng yêu." bạch y đi tới, ngắm nhìn Tư Không Tình thật lâu rồi nói.
"A..." Khóe mắt rưng rưng, Tư Không Tình nghĩ mình thật không có tiền đồ, đời trước vì một chữ "tình" không đáng giá mà lâm vào họa sát thân, đời này nàng muốn sống cho bản thân, sống cho những người mình yêu thương.
Tư Không Tình chớp chớp đôi huyết mâu xinh đẹp, nhìn đôi uyên ương trước mặt...
"Nha nha... Tình nhi mở mắt rồi này, Dung Nhi nàng lại đây coi đi..." Tư Không Dĩnh Hành phấn khích kêu lớn.
"Tình nhi của chúng ta cư nhiên có huyết mâu nga..." song đồng tiễn thủy cộng thêm huyết mâu rực cháy như ngọn lửa làm cho đại mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành một thời Khả Y Dung đây cũng không khỏi cảm thán mà thốt lên.
"Tình nhi...Tình nhi có thể gọi một tiếng cho phụ hoàng nghe không?" Tư Không Dĩnh Hành nhìn nhìn Tư Không Tình, nhìn đi nhìn lại vẫn không thể từ chối một sự thật rằng : con gái của Tư Không Dĩnh Hành này thật sự rất đáng yêu...
t/g : khi viết chương này ta đã nghĩ rằng cả hai vợ chồng nhà này đều không có tiền đồ...
"Chàng là đồ ngốc à? Tình nhi mới vừa sinh đấy..." Khả Y Dung bật cười đưa tay xoa xoa đầu Tư Không Tình.
"A...." Đưa đưa tay nhỏ ra giữa không trung, Tư Không Tình cất tiếng gọi, nàng kiếp trước sớm đã trở thành trẻ mồ côi, trong tận trái tim nàng khao khát được sống trong tình thân thế nào a.
"Tình nhi là đang gọi phụ hoàng sao?" Tư Không Dĩnh Hành nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tư Không Tình, vui vẻ nói.
"A..."
"Tình nhi! Mẫu Hậu thì sao nga...." Khả Y Dung nhìn Tư Không Tình, đau lòng nói.
"A...A..." Tư Không Tình đưa tay về phía Khả Y Dung, cất tiếng gọi.
"Tình Nhi của mẫu hậu thật đáng yêu." Nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tư Không Tình, Khả Y Dung sủng nịnh nói.
__________ta là đường phân cách đáng thương________
"Hoàng huynh! Huynh nói coi tại sao lại không nghe thấy tiếng khóc nào a ..." cậu bé mặc tử y hỏi, trong giọng còn có chút hoang mang.
"Phụ hoàng không phải vào rồi sao? Chờ phụ hoàng ra là hỏi được rồi." cậu bé mặc lam y trả lời, vẻ mặt lạnh nhạt.
"Không phải mẫu hậu...khó sinh chứ?" cậu bé mặc bạch y ngây ngô đặt câu hỏi.
"A..." một giọng kêu trong trẻo như tiếng sáo vang lên, đánh tan suy nghĩ của ba cậu bé.
"Các con ở ngoài đúng không? Vào đây đi?" Tư Không Dĩnh Hành cất tiếng.
Các cậu bé lần bước vào, đi đầu là cậu bé mặc lam y, tiếp theo là cậu bé mặc tử y, sau cùng là cậu bé mặc bạch y.
"Tình nhi! Đây là các hoàng huynh của con..." Bế Tư Không Tình trên tay, Khả Y Dung đi tới trước mặt ba cậu bé.
"A..." vươn vươn cánh tay của ra, Tư Không Tình lại cất tiếng gọi trong trẻo lên.
Cậu bé mặc lam y bước tới, cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Tư Không Tình nghiêm túc tự giới thiệu "Ta là Đại Hoàng huynh của muội, Tư Không Dĩnh Kiệt."
"Ta là Nhị Hoàng huynh, Tư Không Dĩnh Thành" tử y vui vẻ nói, nhân cơ hội nựng má của Tư Không Tình.
"Ta là Tam Hoàng Huynh, Tư Không Dĩnh Vũ ... Tình Nhi của chúng ta thật đáng yêu." bạch y đi tới, ngắm nhìn Tư Không Tình thật lâu rồi nói.
"A..." Khóe mắt rưng rưng, Tư Không Tình nghĩ mình thật không có tiền đồ, đời trước vì một chữ "tình" không đáng giá mà lâm vào họa sát thân, đời này nàng muốn sống cho bản thân, sống cho những người mình yêu thương.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook