Phong Tình Nguyệt Ý - P Dị Tưởng
Chương 8: Tha thứ cho ca ca đi (H nhẹ)

Mới vừa nói được hai câu, Ngụy Chi lại khóc lớn, thân thể nho nhỏ ngăn không được run rẩy. Tề Cảnh Chiêu nhìn chằm chằm lệ nhân nhi trước mắt, nhấp nhấp miệng. Ngay sau đó liền nắm quải trượng lên, bước nhanh về phía nàng.

"Sao ta lại lừa muội?"

Ngụy Chi nâng tay lên lau nước mắt, hai mắt hồng hồng hùng hổ mà trừng hắn.

"Tên Chi Chi mới không phải viết như vậy!"

............

Sáng hôm nay, Ngụy Chi lần đầu tiên đi học. Học đường là nơi tụ tập các cô nương thiếu gia của quan viên. Trịnh lão phu tử ngồi trước thư án, nhìn thấy có học sinh mới tới, gọi nàng tới trước bàn. Các học sinh bên cạnh cũng tò mò.

"Ngươi chính là Lục cô nương của Dụ Vương phủ đúng không, ừm, biết chữ không?"

"Thưa phu tử, Ngụy Chi chỉ biết mấy chữ......"

"Vậy cũng được, lại viết tên ngươi vào đây cho lão phu xem thử."

Hắn tùy ý mà cầm lấy một tờ giấy cùng một cái bút đưa cho Ngụy Chi. Nàng cầm bút lên, một tay cầm tay áo, môi phấn nộn mím chặt, nhớ lại những chữ mà huynh trưởng dạy cho nàng, cúi đầu, trịnh trọng mà từng nét bút viết xuống.

"Chít Chít"

................

Tề Cảnh Chiêu nghe xong, không khỏi chột dạ mà nắm chặt quải trượng. Hắn lúc ấy xác thật là ôm tâm tư trêu nàng, dạy nàng viết tên này. Không nghĩ tới sẽ hại Ngụy Chi ở học đường bị mất mặt. Nhìn tiểu cô nương trước mắt nức nở không ngừng, Tề Cảnh Chiêu lại tiến đến gần vài bước, thử mở miệng:

"Đừng khóc được không, lần này ta......"

"Chi Chi còn tưởng rằng, Chiêu ca ca sẽ không giống những người khác. Hu hu hu......"

Cái mũi Ngụy Chi khóc đến mức đỏ lên, nhìn hắn với ánh mắt ủy khuất, lại vừa thẹn vừa bực, sau đó nặng nề mà dậm chân một cái, liền xoay người chạy ra ngoài.

"Đứng lại!"

"Muội quay lại cho ta!"

Tề Cảnh Chiêu nắm chặt gậy chống, cuống quít đuổi theo vài bước, gấp đến độ bước chân thất tha thất thểu. Một bước cũng không nổi, suýt nữa ngã xuống.

"Chi Chi! Quay lại!"

Tiếng la của hắn càng lớn càng gấp gáp, lại bắt lấy quải trượng, dùng sức mà gõ mạnh lên sàn nhà.

"Quay lại..."

Tiểu cô nương chạy đi không thấy thân ảnh nữa, sắc mặt Tề Cảnh Chiêu càng thêm tái nhợt, thất thần mà đứng tại chỗ, bả vai chậm rãi gục xuống. Trong miệng còn ở lẩm bẩm.

"Chi Chi......"

Hắn gục đầu xuống, chốc lát sau đó lại nhìn thấy một đôi giày thêu xuất hiện ở trước mắt. Ngụy Chi chắp tay sau lưng đứng ở trước mặt hắn, gương mặt vẫn tức giận, nhưng hốc mắt không đỏ như vậy nữa.

"Là huynh kêu muội quay lại."

"Cho nên muội tha thứ cho huynh lần này, chỉ một lần này thôi......"

Nàng nức nở hai tiếng, lại trộm chuyển con mắt ngắm thần sắc Tề Cảnh Chiêu. Còn chưa nhìn thấy rõ, cả người đã bị hắn đè ép.

"Chiêu ca ca......"

"Ừ"

Hắn đem Ngụy Chi ôm vào trong ngực, bàn tay mạnh mẽ siết chặt bả vai mềm mại của nàng, một cái tay khác thủ sẵn ngay sau ót. Càng ôm càng chặt. Môi nhẹ nhàng cọ qua đỉnh đầu nàng, than một tiếng, thanh âm còn có chút mơ hồ.

"Ca ca đuổi không kịp muội."

"Tha thứ cho ca ca nhé."

"Chi Chi......"

.................

Trên thư án, một bàn tay to nắm một bàn tay nhỏ đang cầm bút. Trên giấy viết mấy chữ "Chi" đoan chính nghiêm chỉnh, ngay ngắn thẳng hàng.

Tề Cảnh Chiêu đứng ở phía sau Ngụy Chi, một tay ôm lấy bụng nhỏ của nàng, một tay đặt ở trên mu bàn tay nàng, bắt lấy tay nhỏ mềm mại, từng nét bút mà chỉ dẫn khái quát. Bên cạnh còn có một chồng giấy luyện chữ.

"Chiêu ca ca, không luyện nữa được không?"

Viết cả một buổi chiều, Ngụy Chi tay và lưng đều nhức mỏi, vì thế nàng nắm cổ tay hắn, xoay đầu nhìn Tề Cảnh Chiêu chớp chớp mắt. Hắn cúi đầu chạm vào cái trán của nàng, cố ý nghiêm mặt nói:

"Hôm nay cần phải đem mấy chữ này luyện cho tốt."

"Miễn cho Chi Chi lần sau lại trách ta."

Hắn cách thật sự gần, như muốn dán lên môi nàng. Ngụy Chi ngừng lại, không khống chế được mà khẩn trương. Nàng vừa muốn xoay người, bàn tay to trên eo kia vừa thu lại đột nhiên dùng sức, cả người đã bị huynh trưởng ôm mặt đối mặt, vòng eo dính sát vào ở bên nhau.

"Muội chạy không thoát đâu."

Ngữ khí Tề Cảnh Chiêu chắc chắn, ánh mắt nhìn Ngụy Chi cũng nghiêm túc lên.

"Chiêu ca ca......"

Ngụy Chi ngốc ngốc mà nhìn nam nhân trước mắt, ngực kịch liệt nhảy lên một trận. Ánh mắt hắn càng thêm nóng bỏng, cả tản ra một loại hơi thở công kích. Một loại cảm giác như rơi vào bẫy rập, trong lòng dâng lên khủng hoảng, hô hấp hai người cũng càng ngày càng loạn.

"Chi Chi......"

Đôi tay kia ở nàng trên eo nàng vuốt ve, đi xuống một chút.

"A!"

Thân mình Ngụy Chi căng thẳng, tức khắc mặt đỏ liền đỏ lên, dùng sức nắm vạt áo trước ngực Tề Cảnh Chiêu.

"Ca ca......"

Hắn cười nhàn nhạt, tay lại sờ lên mông nhỏ của nàng. Bàn tay bày rộng bao lấy mông thịt, nắm chặt.

"Hửm...?"

Hắn đánh vòng xoa bóp mông nàng, lại dùng sức vỗ ép lại, đem hai cánh mông thịt mềm ép lại với nhau.

"A, đừng nghịch mông Chi Chi...."

Ngụy Chi bị xoa đến hơi chảy nước mắt, hô hấp càng ngày càng gấp, đôi mắt lấp loáng nhìn Tề Cảnh Chiêu, tay hoản loạn mà nắm vạt áo hắn.

"A......"

Tề Cảnh Chiêu nhìn chằm chằm vào đôi mắt nàng, theo bản năng mà liếm liếm môi, khô nóng thân dưới chậm rãi lan tràn khắp toàn thân. Tay chặt chẽ đè lại cái mông không ngừng vặn vẹo, sau đó thúc eo một cái.

Hô hấp của tiểu nhân nhi trong lòng ngực tức khắc cứng lại.

"Chiêu...... Chiêu ca ca......"

"Không thể được... Chúng ta...."

Ngụy Chi bị ấn trong ngực hắn, thanh âm nhỏ bé yếu ớt run rẩy, nghẹn ngào đến mức nói không nên lời. Bọn họ là huynh muội......, như thế nào, sao lại có thể......

Không thể như vậy......

Không được......

"Sao lại không thể?"

Hắn khẽ cười một tiếng, nâng tay nắm lấy cằm Ngụy Chi, nhắm ngay đôi môi phấn nộn mà hôn một cái. Cả người Ngụy Chi cứng đờ, hốc mắt lại tràn ra nước. Một đôi tay nhỏ để giữa ngực hai người. Tùy ý hắn đùa nghịch.

"Chỉ cần ta muốn."

Hắn thò lại gần nàng, lại nặng nề mà mổ thêm một cái.

"Chi Chi có muốn không?"

Ngụy Chi theo bản năng lắc đầu, không dám nhìn đôi mắt Tề Cảnh Chiêu, đem mặt chậm rãi vùi vào ngực hắn, run giọng nói:

"Muội không biết......"

"Muội thích Chiêu ca ca, nhưng mà..."

"Chúng ta... Không thể....."

"Vậy là đủ rồi."

Tề Cảnh Chiêu vuốt đầu nàng, lại hôn lên đỉnh đầu, ôn nhu an ủi:

"Chi Chi cái gì cũng không cần sợ."

"An tâm cùng ca ca ở bên nhau."

Nói xong hắn lại cười rộ lên, xoa eo nhỏ mềm ấm, sau đó tiến đến bên tai Ngụy Chi nhẹ giọng nói:

"Để ca ca thương muội, được không?"

Thân mình nhân nhi trong lòng ngực run rẩy, lại đem mặt chôn đến càng sâu. Sau một lúc lâu —

Đôi tay nhỏ kia từ trước ngực rút ra, chậm rãi dời xuống eo nam tử, ôm chặt.

"Chiêu ca ca..."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương