Phong Tình Nguyệt Ý - P Dị Tưởng
-
Chương 7: Mộng xuân (H nhẹ)
"A....a....."
"Ư...... như thế nào, sao lại lớn như vậy......"
"Huynh nhẹ một chút...... A....."
Trước mắt mông lung một mảnh, cảm giác dưới thân như đang bị cái gì đó mềm mại liếm mút, đè ép.
Nóng quá, thật mềm.
Nàng cưỡi trên người hắn, phập phồng từng nhịp. Thịt mềm tinh tế giữa hai chân dán vào xương hông cứng rắn, mồ hôi chảy xuống, tích trên khăn trải giường dính nhớp hỗn độn.
"A..."
Chỗ đó bị hắn cắm vào càng sâu, hút đến càng chặt. Thật là một bảo bối.
"Ư...ư......"
Hắn nghe được thanh âm rên rỉ của chính mình. Còn chưa đủ, còn muốn. Lại sâu một chút, muốn tiến vào.....
Hắn bắt lấy khăn trải giường, dương v*t dựng thẳng vượt qua thịt mềm, hung hăng mà hướng lên trên đâm vài cái.
"A......"
Nữ tử bị cắm đến mềm nhũn, chậm rãi bò lên ngực hắn. Từng đợt nhiệt khí theo hô hấp phun lên cổ hắn. Đầu lưỡi ướt nóng, liếm lấy hầu kết lăn lộn.
"Chi Chi ăn không được....."
"Chiêu ca ca..."
Nửa đêm, Tê Phong Các nổi lửa. Tề Cảnh Chiêu chống quải trượng đứng ở trong viện, yên lặng mà nhìn chằm chằm ngọn lửa kia.
Khăn trải giường cùng quần lót ướt đẫm đã bị thiêu hồi lâu, lửa bốc lên tới, hun nóng đến mức làm người ta không mở được mắt. Tề Cảnh Chiêu đột nhiên khụ lên, thân hình cao lớn chậm rãi cong xuống. Quải trượng rớt khỏi tay, hắn ngồi liệt dưới đất, nhìn ánh lửa hừng hực đang thiêu đốt kia, mắt lại rũ xuống, duỗi tay sờ sờ đầu gối bên trái. Ánh mắt mờ mịt như mèo con mới sinh.
Môi mỏng hé mở:
"Chi Chi......"
Hai chữ này hắn lặp đi lặp lại, cắn răng, thở dài, hít sâu vài cái. Tóc trên trán rũ xuống tán loạn.
"Chi Chi......"
Mấy ngày sau, Tề phu nhân cùng vài vị cô nương thiếu gia hồi phủ. Gia yến Vương phủ, Dụ Vương cùng Tề phu nhân ngồi ở chủ tọa, các cô nương thiếu gia ngồi vây quanh ở hai bên. Người làm lục tục mang đồ ăn lên, thực nhanh liền xếp đầy một bàn đồ ăn cùng thức uống.
Ngụy Chi ngồi ngay ngắn ở trước bàn, cúi đầu, hai tay khẩn trương chộp ở trên đùi. Nàng không có ai ngồi cùng, vị trí xung quanh bị để trống.
"Cảnh Chiêu sao còn chưa đến?" Dụ Vương cau mày, ngón tay gõ gõ ở trên bàn.
Tề phu nhân cười rộ lên, bưng bầu rượu lên rót đầy cái ly cho hắn.
"Vương gia, A Chiêu đi lại không tiện, ngày thường đều không ra ngoài, gia yến hôm nay tầm thường như vậy sợ là mời không được hắn."
"Đêm nay, ngài cùng Cảnh Vân uống nhiều thêm mấy chén, hắn ấy mà, gần đây buổi tối mỗi ngày đều đọc sách đến giờ Tý vẫn chưa chịu nghỉ ngơi đấy..."
Dụ Vương vỗ hai cái lên bàn trầm giọng nói: "Người đâu, mời đại thiếu gia đến đây cho ta!"
Mấy gia đinh tuân lệnh ra cửa. Biểu tình Tứ cô nương cùng Ngũ cô nương nghe xong lập tức uể oải mà cúi đầu, không thấy chút vui mừng. Tề Cảnh Vân thật ra tinh thần rất tỉnh táo, có tư thái xem kịch vui, thỉnh thoảng quay đầu nhìn ra cửa.
Trên bàn an tĩnh hồi lâu, Ngụy Chi chôn đầu, bất động thanh sắc mà hướng về ghế dựa bên trái hơi xê dịch. Một lát sau, tiếng bước chân trì độn vang lên. Tất cả mọi người nhìn phía cửa. Ngụy Chi cũng lặng lẽ từ phía dưới nhìn lại.
Vạt áo màu xanh chạm vào mi mắt, ngay sau đó chính là thanh mộc trượng màu đen kia, va trên mặt đất phát ra tiếng vang.
"Phụ thân."
Tề Cảnh Chiêu giương mắt nhìn phía chủ tọa, thanh âm an tĩnh mở miệng nói. Hạ nhân thêm chén đũa, nhìn thấy có vị trí trống liền tùy tay đặt lên.
"Ngồi đi."
Dụ Vương nâng nâng cằm, sau đó trực tiếp cầm đũa gắp. Những người khác cũng sôi nổi bưng chén bắt đầu ăn cơm. Sau một hồi trầm mặc, Dụ Vương mở miệng, nổi lên quan tâm đến việc học của nữ nhi cùng nhỉ tử.
"Cảnh Vân, ngày thường ở học đường cố gắng học chăm chỉ."
"Vâng, nhi tử đã biết."
Hắn quay đầu về phía vài vị cô nương, thanh âm nghiêm túc nói:
"Hai người các ngươi, chăm chỉ học một chút, ở học đường nghe phu tử dạy dỗ cho tốt. Cả ngày chỉ biết chơi đùa đùa giỡn, không chút nào đúng mực!"
Tam cô nương Tề Minh Huyên đứng dậy, gắp một đũa đồ ăn đến trước mặt Dụ Vương, cười đến cực kỳ ngoan ngoãn.
"Phụ thân đừng trách hai muội muội, mấy ngày trước phu tử còn khen chữ viết Tứ muội muội có tiến bộ đó."
"Hừ, không cần ngươi nói hộ các nàng...."
Tứ cô nương không phục, vừa muốn mở miệng, trên đùi liền ăn một véo.
"Vương gia nói phải, Minh Nguyệt nếu có thể hiểu chuyện cùng thông tuệ như Minh Huyên, ta đây liền yên tâm hơn nhiều......"
Trên bàn không khí hòa hoãn bàn nói việc nhà. Bữa tối dùng đến một nửa, Dụ Vương quét mắt hết bàn, đột nhiên chú ý tới tiểu cô nương chôn đầu ăn cơm.
"Ngươi, là cái kia......"
Ngụy Chi ngẩng đầu, mờ mịt một lát, lập tức buông chén, thanh triệt nói:
"Phụ thân, tiểu nữ là Ngụy Chi."
Tề Cảnh Chiêu dừng đũa.
"Phu nhân còn chưa sửa tên sao?"
"Ừm, ngươi từng đi học chưa?"
Ngụy Chi do do dự dự, không dám nhìn sắc mặt Dụ Vương, thấp giọng mở miệng:
"Thưa phụ thân, chưa từng....."
"Chậc."
Trên bàn lục tục nghe thấy thanh âm than thở của mấy người, Ngụy Chi cắn môi, cúi đầu càng thấp.
"Thôi, ngày mai ngươi liền cùng bọn chúng tới học đường đi."
"Miễn cho ai không biết còn tưởng cô nương trong phủ ta ai cũng dốt đặc cán mai."
Dụ Vương vẫy vẫy tay, bất đắc dĩ mà thở dài. Bữa tối qua đi, ai về viện của người nấy.
Ngày hôm sau, Tề Cảnh Chiêu dựa trên ghế dài, không chút để ý đến bức thư trong tay. Vừa nghe thấy tiếng bước chân, ánh mắt lập tức nhìn chằm chằm ra cửa.
Lại là Tiểu Đạo.
"Thiếu gia, đây là thư ở Giang Nam, bên kia phái người suốt đêm đưa tới."
"Nhị điện hạ bên kia hình như có chút chuyện."
Tề Cảnh Chiêu chớp mắt hai cái lập tức ngồi dậy, biểu tình trở nên căng thẳng. Bức thư trong tay cũng bị hắn nắm chặt.
"Ngươi lập tức để Vệ Trung cùng những người còn lại quay về."
"Chuẩn bị một chút. Ngày mai đi Giang Nam."
Tiểu Đao lập tức gật đầu, ôm quyền lui đi ra ngoài. Chỉ chốc lát, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân quen thuộc. Tề Cảnh Chiêu chống ghế nằm, bình tĩnh mà đứng dậy.
"Sao lại trễ như vậy......"
"Đồ lừa đảo!"
Ngụy Chi tức muốn hộc máu mà vọt vào thư phòng, sau đó liền dậm chân hướng về phía Tề Cảnh Chiêu hô lớn.
"Chiêu ca ca là người xấu!"
"Huynh cũng giống như bọn họ, khi dễ Chi Chi!"
"Hu hu hu...... Đồ lừa đảo!"
"Ư...... như thế nào, sao lại lớn như vậy......"
"Huynh nhẹ một chút...... A....."
Trước mắt mông lung một mảnh, cảm giác dưới thân như đang bị cái gì đó mềm mại liếm mút, đè ép.
Nóng quá, thật mềm.
Nàng cưỡi trên người hắn, phập phồng từng nhịp. Thịt mềm tinh tế giữa hai chân dán vào xương hông cứng rắn, mồ hôi chảy xuống, tích trên khăn trải giường dính nhớp hỗn độn.
"A..."
Chỗ đó bị hắn cắm vào càng sâu, hút đến càng chặt. Thật là một bảo bối.
"Ư...ư......"
Hắn nghe được thanh âm rên rỉ của chính mình. Còn chưa đủ, còn muốn. Lại sâu một chút, muốn tiến vào.....
Hắn bắt lấy khăn trải giường, dương v*t dựng thẳng vượt qua thịt mềm, hung hăng mà hướng lên trên đâm vài cái.
"A......"
Nữ tử bị cắm đến mềm nhũn, chậm rãi bò lên ngực hắn. Từng đợt nhiệt khí theo hô hấp phun lên cổ hắn. Đầu lưỡi ướt nóng, liếm lấy hầu kết lăn lộn.
"Chi Chi ăn không được....."
"Chiêu ca ca..."
Nửa đêm, Tê Phong Các nổi lửa. Tề Cảnh Chiêu chống quải trượng đứng ở trong viện, yên lặng mà nhìn chằm chằm ngọn lửa kia.
Khăn trải giường cùng quần lót ướt đẫm đã bị thiêu hồi lâu, lửa bốc lên tới, hun nóng đến mức làm người ta không mở được mắt. Tề Cảnh Chiêu đột nhiên khụ lên, thân hình cao lớn chậm rãi cong xuống. Quải trượng rớt khỏi tay, hắn ngồi liệt dưới đất, nhìn ánh lửa hừng hực đang thiêu đốt kia, mắt lại rũ xuống, duỗi tay sờ sờ đầu gối bên trái. Ánh mắt mờ mịt như mèo con mới sinh.
Môi mỏng hé mở:
"Chi Chi......"
Hai chữ này hắn lặp đi lặp lại, cắn răng, thở dài, hít sâu vài cái. Tóc trên trán rũ xuống tán loạn.
"Chi Chi......"
Mấy ngày sau, Tề phu nhân cùng vài vị cô nương thiếu gia hồi phủ. Gia yến Vương phủ, Dụ Vương cùng Tề phu nhân ngồi ở chủ tọa, các cô nương thiếu gia ngồi vây quanh ở hai bên. Người làm lục tục mang đồ ăn lên, thực nhanh liền xếp đầy một bàn đồ ăn cùng thức uống.
Ngụy Chi ngồi ngay ngắn ở trước bàn, cúi đầu, hai tay khẩn trương chộp ở trên đùi. Nàng không có ai ngồi cùng, vị trí xung quanh bị để trống.
"Cảnh Chiêu sao còn chưa đến?" Dụ Vương cau mày, ngón tay gõ gõ ở trên bàn.
Tề phu nhân cười rộ lên, bưng bầu rượu lên rót đầy cái ly cho hắn.
"Vương gia, A Chiêu đi lại không tiện, ngày thường đều không ra ngoài, gia yến hôm nay tầm thường như vậy sợ là mời không được hắn."
"Đêm nay, ngài cùng Cảnh Vân uống nhiều thêm mấy chén, hắn ấy mà, gần đây buổi tối mỗi ngày đều đọc sách đến giờ Tý vẫn chưa chịu nghỉ ngơi đấy..."
Dụ Vương vỗ hai cái lên bàn trầm giọng nói: "Người đâu, mời đại thiếu gia đến đây cho ta!"
Mấy gia đinh tuân lệnh ra cửa. Biểu tình Tứ cô nương cùng Ngũ cô nương nghe xong lập tức uể oải mà cúi đầu, không thấy chút vui mừng. Tề Cảnh Vân thật ra tinh thần rất tỉnh táo, có tư thái xem kịch vui, thỉnh thoảng quay đầu nhìn ra cửa.
Trên bàn an tĩnh hồi lâu, Ngụy Chi chôn đầu, bất động thanh sắc mà hướng về ghế dựa bên trái hơi xê dịch. Một lát sau, tiếng bước chân trì độn vang lên. Tất cả mọi người nhìn phía cửa. Ngụy Chi cũng lặng lẽ từ phía dưới nhìn lại.
Vạt áo màu xanh chạm vào mi mắt, ngay sau đó chính là thanh mộc trượng màu đen kia, va trên mặt đất phát ra tiếng vang.
"Phụ thân."
Tề Cảnh Chiêu giương mắt nhìn phía chủ tọa, thanh âm an tĩnh mở miệng nói. Hạ nhân thêm chén đũa, nhìn thấy có vị trí trống liền tùy tay đặt lên.
"Ngồi đi."
Dụ Vương nâng nâng cằm, sau đó trực tiếp cầm đũa gắp. Những người khác cũng sôi nổi bưng chén bắt đầu ăn cơm. Sau một hồi trầm mặc, Dụ Vương mở miệng, nổi lên quan tâm đến việc học của nữ nhi cùng nhỉ tử.
"Cảnh Vân, ngày thường ở học đường cố gắng học chăm chỉ."
"Vâng, nhi tử đã biết."
Hắn quay đầu về phía vài vị cô nương, thanh âm nghiêm túc nói:
"Hai người các ngươi, chăm chỉ học một chút, ở học đường nghe phu tử dạy dỗ cho tốt. Cả ngày chỉ biết chơi đùa đùa giỡn, không chút nào đúng mực!"
Tam cô nương Tề Minh Huyên đứng dậy, gắp một đũa đồ ăn đến trước mặt Dụ Vương, cười đến cực kỳ ngoan ngoãn.
"Phụ thân đừng trách hai muội muội, mấy ngày trước phu tử còn khen chữ viết Tứ muội muội có tiến bộ đó."
"Hừ, không cần ngươi nói hộ các nàng...."
Tứ cô nương không phục, vừa muốn mở miệng, trên đùi liền ăn một véo.
"Vương gia nói phải, Minh Nguyệt nếu có thể hiểu chuyện cùng thông tuệ như Minh Huyên, ta đây liền yên tâm hơn nhiều......"
Trên bàn không khí hòa hoãn bàn nói việc nhà. Bữa tối dùng đến một nửa, Dụ Vương quét mắt hết bàn, đột nhiên chú ý tới tiểu cô nương chôn đầu ăn cơm.
"Ngươi, là cái kia......"
Ngụy Chi ngẩng đầu, mờ mịt một lát, lập tức buông chén, thanh triệt nói:
"Phụ thân, tiểu nữ là Ngụy Chi."
Tề Cảnh Chiêu dừng đũa.
"Phu nhân còn chưa sửa tên sao?"
"Ừm, ngươi từng đi học chưa?"
Ngụy Chi do do dự dự, không dám nhìn sắc mặt Dụ Vương, thấp giọng mở miệng:
"Thưa phụ thân, chưa từng....."
"Chậc."
Trên bàn lục tục nghe thấy thanh âm than thở của mấy người, Ngụy Chi cắn môi, cúi đầu càng thấp.
"Thôi, ngày mai ngươi liền cùng bọn chúng tới học đường đi."
"Miễn cho ai không biết còn tưởng cô nương trong phủ ta ai cũng dốt đặc cán mai."
Dụ Vương vẫy vẫy tay, bất đắc dĩ mà thở dài. Bữa tối qua đi, ai về viện của người nấy.
Ngày hôm sau, Tề Cảnh Chiêu dựa trên ghế dài, không chút để ý đến bức thư trong tay. Vừa nghe thấy tiếng bước chân, ánh mắt lập tức nhìn chằm chằm ra cửa.
Lại là Tiểu Đạo.
"Thiếu gia, đây là thư ở Giang Nam, bên kia phái người suốt đêm đưa tới."
"Nhị điện hạ bên kia hình như có chút chuyện."
Tề Cảnh Chiêu chớp mắt hai cái lập tức ngồi dậy, biểu tình trở nên căng thẳng. Bức thư trong tay cũng bị hắn nắm chặt.
"Ngươi lập tức để Vệ Trung cùng những người còn lại quay về."
"Chuẩn bị một chút. Ngày mai đi Giang Nam."
Tiểu Đao lập tức gật đầu, ôm quyền lui đi ra ngoài. Chỉ chốc lát, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân quen thuộc. Tề Cảnh Chiêu chống ghế nằm, bình tĩnh mà đứng dậy.
"Sao lại trễ như vậy......"
"Đồ lừa đảo!"
Ngụy Chi tức muốn hộc máu mà vọt vào thư phòng, sau đó liền dậm chân hướng về phía Tề Cảnh Chiêu hô lớn.
"Chiêu ca ca là người xấu!"
"Huynh cũng giống như bọn họ, khi dễ Chi Chi!"
"Hu hu hu...... Đồ lừa đảo!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook