Ngày mà tôi ra đời, trong thôn chết liên tục mười tám người.

Đồ tể, thợ thủ công, quả phụ, thợ xây, người chăn bò… đều chết rất kì quái, không có ngoại lệ.

Vải buộc trên cây, đong đưa trong gió có

Rơi xuống giếng nước, một bụng cóc nhái cũng có

Mà toàn thân đầy vết thương, giống như bị cắn chết cũng có.

Lòng người hoang mang, tất cả đều nhằm vào đứa trẻ mới ra đời là tôi.

Bởi vì ngày mà tôi ra đời, trên trời giáng xuống mười tám tia sét, trùng hợp ứng với mười tám mạng người. Vả lại ngày tôi ra đời hình hài rất dọa người, toàn thân đều là lông mao đen, cằm nhọn, trong miệng còn mọc tám cái răng, mắt đỏ như máu, mặt trông như thú.

Uống được hớp sữa đầu tiên cũng mang theo máu, cắn một cái mẹ tôi đau đến mức suýt thì vứt tôi đi. Mẹ tôi rất sợ tôi, mặc kệ cho tôi khóc thế nào bà cũng không dám lại gần.

Bà đỡ nói, bà đỡ đẻ cả một đời trước nay chưa nhìn thấy đứa nhỏ nào cổ quái như vậy, có lẽ họ Hoàng nhà chúng tôi tạo nghiệp gì rồi.

Đứa nhỏ này, tốt nhất là vứt xuống nước cho nó chết đuối, hoặc là mang vào nghĩa địa xử lí.

Bố tôi sững sờ, ôm đứa nhỏ trong tã lót là tôi mà ông không nỡ ra tay, mời ông nội tôi tới.

Ông nội thật thà chất phác làm sao có thể làm như vậy được, lại mời già làng tới.

Già làng chỉ nhìn qua đã nói chắc như đinh đóng cột.

“Đứa nhỏ này mang theo dị tướng, không cát lợi! Tuyệt đối không được giữ lại.”

Bố tôi khóc trời khóc đất, mẹ tôi ngất luôn tại chỗ. Hoàng Thị Tông không nhịn được mà nêu một ý kiến.

“Dù sao cũng là một mạng người, hay là gọi Giả bán tiên tới, để ông ấy xem xong rồi hãy quyết định.”

Người này rất nổi tiếng trong các làng xóm mười dặm quanh đây, nhà ai có chút không thuận lợi đều mời ông ấy đến xem bói. Mọi người gom lại chút tiền, ngay trong ngày đã mời được Giả bán tiên đến.

Người này miệng nhọn hàm khỉ, vẻ ngoài gầy đét, nhìn càng giống thú hơn tôi. Hơn nữa, ông ấy mạng tốt sống được là bởi vì lúc chào đời âm thanh đầu tiên phát ra, nghe mơ hồ giống như chữ “thần”.

Điều này trở thành phù hộ mạng của ông ấy, hiện tại, một thân tinh thông bản lĩnh, có thể thao túng vận mệnh của tôi. Giả bán tiên ở trong sân nhà chúng tôi nhìn một lượt, đến cả nhà xí cũng không bỏ qua, cuối cùng bắt đầu bày biện bàn lễ ở ngay cửa trước.

Một loạt động tác hung dữ như hổ, trang phù không cần lửa đốt cũng tự bốc cháy, những hạt đậu trên bàn không ngừng nhảy lên, theo đó tia lửa bùng lên trong hư không….

Tại hiện trường mọi người thấy cảnh này đều mắt chữ A mồm chữ O, đến thở cũng không dám thở mạnh.

Giả bán tiên hao tâm tổn sức làm phép xong, toàn thân run rẩy, cứ như thần linh vừa nhập vào người, nháy mắt bỗng trở nên cứng ngắc, ánh mắt càng trở nên hung tợ, vừa mở miệng đã nói:

“Càn khôn hỗn loạn, đại yêu chuyển thế, huyết thực tang sinh. Giết! Giết! Giết!”

Câu này vừa nói ra khiến tất cả bùng nổ, mọi người nhao nhao lên.

“Quả nhiên như thế, đứa nhỏ này đại hung, không thể giữ được!”

“Yêu vật chuyển thế, trật tự nhân gian đại loạn, làm sao xử trí!”

“Diệt cỏ tận gốc, ngay hôm nay, ngay lúc này, động thủ đi!”

……

Cũng vào ngay lúc này, chuyện quái dị xảy ra.

Trong bụi cỏ, trên mái nhà, góc tường sân, giếng nước bên….

Tất cả những chỗ u tối đều xuất hiện rất nhiều hoàng bì tử và cáo hoang dã….Mấy con này không công kích con người, nhưng mà chúng bao vây kín nhà, kêu chít chít quéc quéc không ngừng. Những tiếng nói muốn giết tôi cũng bị tiếng của bọn chúng át mất.

Đối diện với đám dã thú này, có thợ săn bắn gan to, dựa vào dòng máu ác chảy sẵn trong người, rút dao chặt củi ra lao về phía chúng.

Giả bán tiên dự liệu có nguy hiểm, tận lực ngăn lại:

“Đấy là yêu thú hành lễ, không liên quan gì tới chúng ta, mau lùi lại.”

Thợ săn bắn bán tín bán nghi, nhưng mà vì an toàn thì cũng nghe lời mà lùi lại.

Địch không động ta không động, hiện trường trở nên giằng co.

Ông nội tôi bước lên trước, vẻ mặt nghiêm trọng phá vỡ bầu không khí trầm mặc.

“Dế và kiến còn được sống, người của Hoàng gia, không thể cứ như vậy mà chết.”

Giả bán tiên xoa xoa hai ba cọng râu dưới cằm, lắc lắc đầu nói.

“Đứa nhỏ này trời sinh đã có tướng ứng kiếp, một khi sinh ra sẽ phải chịu 18 kiếp, mỗi năm một kiếp lớn, kiếp nhỏ thì cứ thế không ngừng, tới khi nó trưởng thành mới có thể giải được. Lúc ứng kiếp thường ngộ thương tính mạng người khác, thế nên không thể giữ nó ở bên người được. Nhưng mà, ông trời có đức hiếu sinh, chắc chắn cũng có một cơ hội sống sót.”

Giả bán tiên bấm tay tính toán một lúc lâu sau mới nói.

“Nhờ vào thần linh chỉ điểm, có một biện pháp có thể giữ được tính mạng của đứa nhỏ, nhưng mà, phải xem mọi người có nỡ hay không.”

Biện pháp của người này rất đơn giản, chính là để tôi bái ông ấy làm thầy, sau đó mượn huyền thuật đạo gia thay đổi mệnh cách của tôi, che lại thiên cơ. Chỉ có điều như vậy tôi sẽ trở thành một người ngũ tệ tam khuyết, cuối cùng một đời càng khó gặp người thân.

Nói cũng kì quái, cách này vừa mới nói ra, đám dã thú xung quanh liền từ từ tản đi, chẳng để lại chút dấu vết gì.

Ông nội cố nhẫn nhịn cảm giác buồn bã của li biệt, đặt cho tôi một cái tên, Hoàng Minh Hạo, đồng thời cũng mang chiếc vòng răng chó dây đỏ gia truyền đeo lên cổ tôi.

Thứ này có thể trừ tà, cũng chính là đồ lưu niệm duy nhất mà người nhà để lại cho tôi.

Dù sao cũng là khúc thịt từ người mình sinh ra, mẹ tôi khóc ròng ôm lấy tôi, cho dù có sợ bị cắn chảy máu cũng cố chịu đựng mà cho tôi bú.

“Con trai, đừng trách mẹ nhẫn tâm, con nhất định phải sống cho tốt.”

Người trong thôn nhìn chằm chằm vào ôn thần tôi được được Giả bán tiên ôm ra tới tận cổng làng, vội vội vàng vàng, cứ như sợ người nhà tôi lại đổi ý.

Nhưng mà ai cũng không ngờ tới, Giả bán tiên lại trở thành người thứ 19 ứng kiếp, chết bất đắc kì tử, thất khiếu chảy máu, vẻ mặt khủng hoảng cứ như bị thứ gì đó dọa chết.

Người trong thôn bị dọa gần chết, nhất thời tản ra.

Mà tôi lông tóc vô thương, vẫn cứ ngoan ngoãn nằm trong tã lót, cứ như đang ngủ ngon.

Bố tôi nghe thấy vậy, vội vàng ôm tôi vào trong nhà. Vì để người trong thôn không làm hại đến tôi mà gửi tôi cho nhà dì ở trên núi nuôi dưỡng.

Dì là một người phụ nữ rất thần bí, trăn mặt toàn hình xăm, bên trên còn có phù văn màu xanh đen, bình thường đều mặc áo đen giản dị, quấn vải đen, hút thuốc lá.

Bởi vì quá cứng rắn nên cả đời không gả cho ai, chỉ một mình sống ở trên sườn núi. Gan của dì rất lớn, chỗ mà rất nhiều người trong thôn đều không dám đến, nhưng dì dám. Thứ mà người khác cấm kị không dám động, dì dám. Thế nên, với việc tôi tới đó, dì không hề chê bai gì mà ngược lại còn lộ ra hàm răng trắng sáng, cười nhẹ hứa với mọi người.

“Đứa nhỏ này có thể giữ lại, 18 năm sau có thể xuống núi.”

Hàm răng này thật trắng, thật đẹp!

Mắt thấy cảnh này, trong lòng tất cả đều âm thầm khen một tiếng, rất khó có bà lão nào mà lại có hàm răng trắng sáng của thiếu nữ như vậy.

Ánh mắt của bà dì dần dần thay đổi. Bà dì nhàn nhạt liếc mắt nhìn mọi người một cái, vứt lại một câu:

“Bình thường không cho phép đến gần nơi tôi sống ba trượng, kẻ vi phạm tự chịu hậu quả.”

Mọi người nghĩ đến cái chết thảm của Giả bán tiên, trong lòng không dám phản đối, tản tác như chim.

Nơi này, bình thường là cấm địa của La Phù thôn, giờ có thêm một người mệnh đại hung như tôi, nơi đây chính thức bị coi là cấm khu.

Thậm chí, vì sợ người trẻ trong thôn không hiểu chuyện xông vào đây, mà có người còn cắm biển ở dọc đường, biển cấm màu đỏ như máu, cứ như vậy cách ly chỗ này.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương