Phòng Livestream Cá Mắm
-
Chương 98
Phương Trường nghe thứ Bát A Ca vừa được kế thừa thì sợ hết hồn, cậu liếc nhìn Diệu Khê đang âm hiểm cười cợt xem nên làm thế nào để xử lý cái xác rồi lén lút kéo chim sáo xuống, ôm chặt nó vào người mình. Nguyên đoạn đường này độ bất mãn của Diệu Khê với Ác trùng đã lên tới đỉnh đỉnh luôn rồi. Lúc này Bát A Ca mà vo ve làm Diệu Khê ngứa mắt thì dở lắm.
Ôm chim sáo thật chặt, Phương Trường quay đầu nhìn boss đại nhân, thấy chỗ dựa nhà mình vẫn còn mới yên tâm trò chuyện với chim sáo: “Có thể sai khiến Ác trùng con rời khỏi thân thể tu sĩ không?”
Chim sáo chép chép mỏ: “Được chứ.”
Phương Trường: “Rồi cho đám Ác trùng đó tự sát luôn?... Ngươi chẹp miệng cái gì, đói khát đến thế cơ à?
Chim sáo vội thanh minh: “Không nha, ta chỉ tùy tiện chép miệng vậy thôi. Có điều để chúng nó tự sát hết có phải quá phí phạm rồi không? Đồng loạt chết hết như thế thì lãng phí quá, không ổn cho lắm nhỉ...”
Phương Trường nghe thấy có chỗ nào không đúng lắm, xách cổ chim sáo, nghiêm mặt hỏi cho rõ: “Nói đi, đến cùng ngươi muốn cái gì?”
Chim sáo: “Haizz...Ý của ta là, ta ăn chúng nha? Ăn xong thứ đó có vẻ tu vi sẽ tăng lên đáng kể đó, nguyên một đám sâu thế này...”
Phương Trường túm cổ chim sáo, chim sáo cũng nghiêm túc dùng cánh gẩy gẩy tay cậu.
Bốn con mắt chớp chớp nhìn nhau, sau đó đồng loạt quay đầu nhìn Lệ Minh Viễn.
Lệ Minh Viễn lại gần vứt con chim sáo cực ngứa mắt kia ra khỏi lồng ngực Phương Trường sau đó dịu dàng xoa đầu cậu: “Nó đã có năng lực khắc chế, ăn vào cũng không có vấn đề gì. Có điều số lượng quá lớn, sợ rằng nó ăn không hết.”
Chim sáo nhảy nhót loạn xạ tỏ ý phản đối: “Đừng, ta cảm thấy ta ăn được hết chỗ đó mà.”
Lệ Minh Viễn quay đầu nhìn chim sáo.
Thấy ánh mắt của đại lão liếc mình, chim sáo rén liền. Nó mau chóng thu cánh, có cọng lông nào vểnh lên cũng ép xuống cho bằng được, vội vàng xun xoe: “Ăn không hết, bây giờ ta thấy ta ăn không nổi chỗ đó đâu.” Dứt lời là chạy, không để ý tới Phương Trường nữa.
Bát A Ca bay vút lên trời, xuyên qua từng tầng lá mà đắm mình dưới ánh nắng ấm áp. Từng lông biếc đột nhiên hóa trong suốt mà phóng ra bốn phía.
Theo dấu những lông chim đang phóng như mũi tên đó là tiếng kêu rên khắp bốn phương trời của các tu sĩ. Thân thể đau đớn đến quằn quại, dường như một bộ phận nào đó vốn ở trong thân thể bọn họ từ lúc sinh ra sắp bị cắt lìa.
Tiếng rít gào, kêu rên oán thán vang dậy bốn phía, các tu sĩ đồng loạt che ngực gục xuống, mồ hôi túa ra như tắm.
Không dừng lại ở đó, trên người họ còn xuất hiện những sợi tơ sáng rực. Mỗi lần sợi tơ rung lên là một lần các tu sĩ nếm khổ.
“Đây là thứ gì!!!?” Các tu sĩ dần mở miệng được, câu đầu tiên thốt lên là khiếp sợ với những sợi tơ phát sáng giăng kín người.
Có mấy người tính dùng pháp bảo chặt đứt, nhưng sau mới phát hiện nó chỉ là ánh sáng.
Không có thực thể, sao có thể dùng tác động vật lý để chặt đứt đây?
Càng giãy dụa càng thêm đau đớn, linh lực cũng giảm đi với tốc độ kinh hồn. Chờ đến khi bọn họ co quắp đổ gục xuống, sợi tơ mới rút phực ra ngoài.
Theo sợi tơ là một con sâu béo múp míp, vừa rơi xuống đất là hoạt bát cựa quậy, không chịu yên tĩnh phút nào.
Mọi người:…!!
Chim sáo đang bay giữa bầu trời: “...”
Thành công lôi Ác trùng ra khỏi đám người đầu tiên và đến lúc này chim sáo mới hiểu rõ rốt cục câu “Ăn không hết” của Lệ Minh Viễn là ý gì.
Khoảng cách gần mới có thể dẫn dụ Ác trùng về đây.
Xa quá nó dẫn không nổi.
Nếu nó muốn ăn hết sâu của cả thế giới này thì tấc đất nào cũng phải ghé qua.
Bay gãy cánh mất.
Quan trọng nhất là... nó muốn ăn sống để tăng tu vi cơ. Người bình thường thấy có một con sâu ghê tởm từ trong cơ thể mình đi ra, nhịn không rút kiếm chém chết có bao nhiêu?
Đấy, nhìn nhóm người đầu tiên mà xem! Đã gần đến nó đến vậy rồi mà cũng có kịp đâu, lũ Ác trùng vừa thấy mặt trời được đôi chút đã chết sạch rồi.
Quá đau khổ!! Sao có con chim khổ như nó cơ chứ! Muốn ăn cũng chẳng được no.
Các tu sĩ dồn dập lôi pháp khí chém con Ác trùng vừa được lôi ra thành muôn mảnh, chém đến bao giờ hả giận mới chịu thôi.
Quá trình dẫn dụ Ác trùng ra cực kỳ đau đớn, nhưng sau khi lôi nó ra, thân thể nhẹ nhàng, thoải mái, đầu óc cũng thanh tỉnh hơn vạn phần, không hề cáu giận vô cớ nữa.
Thậm chí có tu sĩ bị ảnh hưởng nặng nề, tâm tình rất bất an, tu vi mãi không có cách nào đột phá.
Rất nhiều người tỉnh táo lại cũng bắt đầu suy nghĩ trong khoảng thời gian này đến cùng là vì sao mà tâm tình mình lại tiêu cực đến vậy. Cuối cùng đã biết được sự thật rồi.
“Ác trùng?”
“Không biết tên khốn kiếp nào làm ra loại chuyện thương thiên hại lý, trời đất bất dung này!!! Có còn là con người không vậy!!?”
Người căm phẫn, người bất mãn, nhưng cũng có người vui mừng vì cuối cùng mình đã được cứu.
Đặc biệt là những tu sĩ nghe theo lời triệu hoán của tu sĩ mà tới, tất cả tụ thành một nhóm mà suy đoán tình hình chung.
Nhưng không ai có suy nghĩ đúng cả.
Căn bản chim sáo không hề được hưởng dụng chút tôn kính nào của đám đàn em tu sĩ này, quá buồn!!
Lúc này Diệu Khê đã dùng roi đánh cho nát bét cái đám thịt sâu kia cho thành cám rồi quăng sang một bên, y híp mắt nhìn lên trời, vẫy tay với Phương Trường: “Streamer bé cưng à, ngươi đưa con chim đó cho ta nào —— “
Phương Trường vẫn chưa biết mở miệng thế nào cho đúng, chỉ đành kéo áo Lệ Minh Viễn, năn nỉ hắn giúp cậu giải quyết.
Diệu Khê quét mắt qua phía Lệ Minh Viễn, y rút sẵn pháp khí, chuẩn bị một lời không hợp là xông tới sống mái với hắn luôn.
Lệ Minh Viễn không để ý tới Diệu Khê, điều hắn quan tâm là phía sau lưng y.
Thấy thái độ của Phương Trường và Lệ Minh Viễn, Diệu Khê cũng quay đầu nhìn lại. Hàng cây bật gốc tạo thành một con đường thẳng tắp. Cuối đường có đám người sắc mặt trắng bệch, đau đớn che ngực, cố gắng lảo đảo đứng dậy.
Chim sáo thế chỗ Ác trùng mẹ tách trừ Ác trùng con ra khỏi người tu sĩ, và rồi đám người nghiện thứ “Linh dược” kia lại y hệt đám Ác trùng con đó, trực tiếp bị triệu hoán tới đây.
Chưởng môn Danh Quyền cùng mấy Trưởng lão lảo đảo tới gần nơi bọn họ đứng.
Một bên là ý chí ngoan cường chống đỡ, một bên là mệnh lệnh cưỡng cầu không thể chối bỏ. Chỉ có hai vị Trưởng lão quỳ dưới chân Lệ Minh Viễn là ngay cạnh chim sáo thì mới bớt được sự đau đớn của lời triệu hoán kia.
Mấy vị Trưởng lão cùng Chưởng môn Danh Quyền chịu ảnh hưởng của lời triệu hoán nên độ tồn tại cũng thấp đi hẳn, đến khi bọn họ lại gần thì Lệ Minh Viễn mới phát hiện ra.
Chim sáo sà xuống thấp xem tình hình, nó biết mấy vị đại lão kia sẽ có cách giải quyết nên lại yên tâm dồn tất cả tinh lực cùng tinh thần đối phó với đám Ác trùng con kia.
Hiện tại chim Bát A Ca rất tiến thoái lưỡng nan, cuối cùng chim sáo cũng quyết định một lần tận diệt hết đám Ác trùng con trong cơ thể hàng ngàn, hàng vạn tu sĩ kia luôn.
Đúng là toàn bộ Ác trùng trên thế giới này chẳng bõ dính răng, nhưng bấy lâu nay được huấn luyện, nên không tự chủ được mà ảnh hưởng cái tính nghĩ là làm bốc đồng ngây ngô của Phương Trường.
Nó phân tích kỹ càng, đương nhiên thứ nghiệt súc này loại bỏ càng sớm càng tốt, thế giới này cũng tránh được một kiếp tận diệt. Chim sáo không thể vì ăn mà dừng lệnh triệu hoán rồi kệ cho đám Ác trùng đó tiếp tục tung hoành trong cơ thể người vô tội, ai biết trong khoảng thời gian đó chúng lại làm loạn thêm sự vụ gì.
Nói cách khác, không thể vì tham ăn mà bỏ bê chính sự.
Quyết định xong là dứt khoát làm luôn.
Mới sáng sớm mà Nam Thạch phái đã hỗn loạn khôn nguôi. Trưởng lão nhanh chóng chạy tới, đập vào mắt là cảnh tượng hàng ngàn môn sinh đau đớn vật vã dưới đất. Một vài đệ tử che ngực gục xuống nôn khan liên tục, mấy giây sau, từ trên người họ có hàng vạn con sâu dài ngoằng chui ra.
Ngày càng có nhiều người thống khổ quỳ gục trên đất.
Tu Chân giới vốn phân bố theo hình Kim Tự tháp, con đường thành tiên cũng y hệt như vậy, không có bậc nào là thuận đường xuôi gió. Trúc cơ đơn giản, Kết đan khó, Nguyên anh càng khó, mà Hóa thần thì khó càng thêm khó, số người làm được chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Một Nguyên anh đã đủ tư cách để tự thành lập một môn phái nhỏ. Ở các đại môn phái, cơ bản các Trưởng lão đều ở bậc Hợp thể, ngoại trừ các đệ tử nội môn do chính mình tự tay dìu dắt, chẳng một đệ tử nào đủ tư cách để gặp mặt bọn họ.
Nhưng chỉ vì sự kiện Ác trùng mà bức màn đột phá Trúc cơ kỳ cũng như Nguyên anh đều bị bế tắc. Đương nhiên rồi, tâm không an sao có thể đột phá cảnh giới.
Vốn Trưởng lão chỉ cho rằng náo loạn là do môn sinh cãi vã, nhưng chẳng ngờ tới sự việc lại nghiêm trọng tới mức này. Môn phái nhốn nháo, Chưởng môn cùng các Trưởng lão họp bàn rồi nhanh chóng báo lên trên, sau lại tụ tập những đệ tử không bị ảnh hưởng đi xử lý đám Ác trùng đang ngọ nguậy đầy đất kia.
Tình hình này không chỉ xuất hiện ở mỗi Nam Thạch môn phái mà hầu như toàn bộ thế giới, đi đâu cũng bắt gặp. Nếu đột phá Nguyên anh làm trụ cột của môn phái, thì Trúc cơ lại là tương lai của lớp trẻ. Hai quá trình này bị ảnh hưởng, tổn hại sâu không thể lường. Chẳng biết từ bao giờ mà lớp trẻ bị khống chế lại nhiều tới vậy, nếu như không có ngày hôm nay, nếu như đám sâu đó không đột nhiên chui ra thì trong bóng tối âm thầm, mầm họa ngày một sinh sôi.
Đợi đến một ngày nó bạo phát ra thì ngày đó cũng là ngày tàn của Tu Chân giới.
May là không biết do đâu mà mầm hoạ lại bạo phát ngay lúc này.
Thương vong vẫn có, nhưng ít ra đó vẫn chưa phải kết cục xấu nhất.
Trên trời chim sáo bay múa loạn xạ làm tròn vai chúa cứu thế, dưới đất Diệu Khê tìm Danh Quyền gây sự: “Lão bất tử, ngươi tới đây làm gì?”
Danh Quyền xanh mặt, không nói nên lời.
Nếu thực lực ông ta vẫn còn ở thời hưng thịnh, thêm chư vị Trưởng lão hỗ trợ thì không phải ngậm bồ hòn làm ngọt thế này đâu!! Thậm chí ông ta còn có thể tự tin đè tên Ma đạo không biết trời cao đất dày này xuống đấm cho vuông mồm ấy chứ.
Cực chẳng đã, bây giờ già cả rồi, vốn còn bị cơn nghiện dày vò nên ông ta không điên đến mức tự tìm đường chết với tên này đâu.
Biết mình ở thế yếu cho nên Danh Quyền vẫn chưa dám mở miệng.
Diệu Khê thấy bộ dáng khúm núm của ông ta mà ngạo nghễ cười lớn, vui vẻ sung sướng vô cùng.
Danh Quyền nghe được ý trào phúng của y cũng chỉ có thể nén nhục ngoảnh mặt sang chỗ khác. Mãi sau lơ đãng thoáng qua, khi nhìn rõ hai người sau lưng Diệu Khê mới cả kinh hoảng hốt.
Đồng tử Danh Quyền co rút, thấy rõ cái tư thế hèn mọn của hai người liền giận tím mặt: “Hai người các ngươi đang làm cái quái gì ở đây thế?”
Vừa liếc mắt thấy hai người, trong đầu Danh Quyền đã suy luận ra đủ mọi chuyện.
Chính hai người đó nói đại năng mới tới có thể giúp sức, hiện tại cũng là hai đại năng đó hạ lệnh ném ông ta và các Trưởng lão vào chỗ chết tiệt này! Chẳng lẽ hai người bọn họ phản bội môn phái!!?
Đúng rồi, còn con chim kia nữa!!!
Danh Quyền nghĩ ra chuyện gì đó, ông ta ngẩng đầu cố gắng nhìn lên mà chẳng để ý tới Lệ Minh Viễn cùng Diệu Khê đang dùng linh lực gạt bớt cây cối ra cho ông ta thấy rõ.
Trên lớp cành lá rậm rạp là một con sáo đen lớn bay múa, xung quanh nó là hàng ngàn, hàng vạn sợi tơ vàng óng tỏa ra bốn phía. Đây chẳng phải là con sáo ngu ngốc bị chính Danh Quyền ông hạ lệnh ném vào trận làm mồi cho Ác trùng sao!!!?
Thế quái nào lại thành nhân vật chủ chốt phá hỏng kế hoạch của ông ta thế này!!?
“Khốn kiếp, bị bẫy rồi” Danh Quyền thầm hận.
Ôm chim sáo thật chặt, Phương Trường quay đầu nhìn boss đại nhân, thấy chỗ dựa nhà mình vẫn còn mới yên tâm trò chuyện với chim sáo: “Có thể sai khiến Ác trùng con rời khỏi thân thể tu sĩ không?”
Chim sáo chép chép mỏ: “Được chứ.”
Phương Trường: “Rồi cho đám Ác trùng đó tự sát luôn?... Ngươi chẹp miệng cái gì, đói khát đến thế cơ à?
Chim sáo vội thanh minh: “Không nha, ta chỉ tùy tiện chép miệng vậy thôi. Có điều để chúng nó tự sát hết có phải quá phí phạm rồi không? Đồng loạt chết hết như thế thì lãng phí quá, không ổn cho lắm nhỉ...”
Phương Trường nghe thấy có chỗ nào không đúng lắm, xách cổ chim sáo, nghiêm mặt hỏi cho rõ: “Nói đi, đến cùng ngươi muốn cái gì?”
Chim sáo: “Haizz...Ý của ta là, ta ăn chúng nha? Ăn xong thứ đó có vẻ tu vi sẽ tăng lên đáng kể đó, nguyên một đám sâu thế này...”
Phương Trường túm cổ chim sáo, chim sáo cũng nghiêm túc dùng cánh gẩy gẩy tay cậu.
Bốn con mắt chớp chớp nhìn nhau, sau đó đồng loạt quay đầu nhìn Lệ Minh Viễn.
Lệ Minh Viễn lại gần vứt con chim sáo cực ngứa mắt kia ra khỏi lồng ngực Phương Trường sau đó dịu dàng xoa đầu cậu: “Nó đã có năng lực khắc chế, ăn vào cũng không có vấn đề gì. Có điều số lượng quá lớn, sợ rằng nó ăn không hết.”
Chim sáo nhảy nhót loạn xạ tỏ ý phản đối: “Đừng, ta cảm thấy ta ăn được hết chỗ đó mà.”
Lệ Minh Viễn quay đầu nhìn chim sáo.
Thấy ánh mắt của đại lão liếc mình, chim sáo rén liền. Nó mau chóng thu cánh, có cọng lông nào vểnh lên cũng ép xuống cho bằng được, vội vàng xun xoe: “Ăn không hết, bây giờ ta thấy ta ăn không nổi chỗ đó đâu.” Dứt lời là chạy, không để ý tới Phương Trường nữa.
Bát A Ca bay vút lên trời, xuyên qua từng tầng lá mà đắm mình dưới ánh nắng ấm áp. Từng lông biếc đột nhiên hóa trong suốt mà phóng ra bốn phía.
Theo dấu những lông chim đang phóng như mũi tên đó là tiếng kêu rên khắp bốn phương trời của các tu sĩ. Thân thể đau đớn đến quằn quại, dường như một bộ phận nào đó vốn ở trong thân thể bọn họ từ lúc sinh ra sắp bị cắt lìa.
Tiếng rít gào, kêu rên oán thán vang dậy bốn phía, các tu sĩ đồng loạt che ngực gục xuống, mồ hôi túa ra như tắm.
Không dừng lại ở đó, trên người họ còn xuất hiện những sợi tơ sáng rực. Mỗi lần sợi tơ rung lên là một lần các tu sĩ nếm khổ.
“Đây là thứ gì!!!?” Các tu sĩ dần mở miệng được, câu đầu tiên thốt lên là khiếp sợ với những sợi tơ phát sáng giăng kín người.
Có mấy người tính dùng pháp bảo chặt đứt, nhưng sau mới phát hiện nó chỉ là ánh sáng.
Không có thực thể, sao có thể dùng tác động vật lý để chặt đứt đây?
Càng giãy dụa càng thêm đau đớn, linh lực cũng giảm đi với tốc độ kinh hồn. Chờ đến khi bọn họ co quắp đổ gục xuống, sợi tơ mới rút phực ra ngoài.
Theo sợi tơ là một con sâu béo múp míp, vừa rơi xuống đất là hoạt bát cựa quậy, không chịu yên tĩnh phút nào.
Mọi người:…!!
Chim sáo đang bay giữa bầu trời: “...”
Thành công lôi Ác trùng ra khỏi đám người đầu tiên và đến lúc này chim sáo mới hiểu rõ rốt cục câu “Ăn không hết” của Lệ Minh Viễn là ý gì.
Khoảng cách gần mới có thể dẫn dụ Ác trùng về đây.
Xa quá nó dẫn không nổi.
Nếu nó muốn ăn hết sâu của cả thế giới này thì tấc đất nào cũng phải ghé qua.
Bay gãy cánh mất.
Quan trọng nhất là... nó muốn ăn sống để tăng tu vi cơ. Người bình thường thấy có một con sâu ghê tởm từ trong cơ thể mình đi ra, nhịn không rút kiếm chém chết có bao nhiêu?
Đấy, nhìn nhóm người đầu tiên mà xem! Đã gần đến nó đến vậy rồi mà cũng có kịp đâu, lũ Ác trùng vừa thấy mặt trời được đôi chút đã chết sạch rồi.
Quá đau khổ!! Sao có con chim khổ như nó cơ chứ! Muốn ăn cũng chẳng được no.
Các tu sĩ dồn dập lôi pháp khí chém con Ác trùng vừa được lôi ra thành muôn mảnh, chém đến bao giờ hả giận mới chịu thôi.
Quá trình dẫn dụ Ác trùng ra cực kỳ đau đớn, nhưng sau khi lôi nó ra, thân thể nhẹ nhàng, thoải mái, đầu óc cũng thanh tỉnh hơn vạn phần, không hề cáu giận vô cớ nữa.
Thậm chí có tu sĩ bị ảnh hưởng nặng nề, tâm tình rất bất an, tu vi mãi không có cách nào đột phá.
Rất nhiều người tỉnh táo lại cũng bắt đầu suy nghĩ trong khoảng thời gian này đến cùng là vì sao mà tâm tình mình lại tiêu cực đến vậy. Cuối cùng đã biết được sự thật rồi.
“Ác trùng?”
“Không biết tên khốn kiếp nào làm ra loại chuyện thương thiên hại lý, trời đất bất dung này!!! Có còn là con người không vậy!!?”
Người căm phẫn, người bất mãn, nhưng cũng có người vui mừng vì cuối cùng mình đã được cứu.
Đặc biệt là những tu sĩ nghe theo lời triệu hoán của tu sĩ mà tới, tất cả tụ thành một nhóm mà suy đoán tình hình chung.
Nhưng không ai có suy nghĩ đúng cả.
Căn bản chim sáo không hề được hưởng dụng chút tôn kính nào của đám đàn em tu sĩ này, quá buồn!!
Lúc này Diệu Khê đã dùng roi đánh cho nát bét cái đám thịt sâu kia cho thành cám rồi quăng sang một bên, y híp mắt nhìn lên trời, vẫy tay với Phương Trường: “Streamer bé cưng à, ngươi đưa con chim đó cho ta nào —— “
Phương Trường vẫn chưa biết mở miệng thế nào cho đúng, chỉ đành kéo áo Lệ Minh Viễn, năn nỉ hắn giúp cậu giải quyết.
Diệu Khê quét mắt qua phía Lệ Minh Viễn, y rút sẵn pháp khí, chuẩn bị một lời không hợp là xông tới sống mái với hắn luôn.
Lệ Minh Viễn không để ý tới Diệu Khê, điều hắn quan tâm là phía sau lưng y.
Thấy thái độ của Phương Trường và Lệ Minh Viễn, Diệu Khê cũng quay đầu nhìn lại. Hàng cây bật gốc tạo thành một con đường thẳng tắp. Cuối đường có đám người sắc mặt trắng bệch, đau đớn che ngực, cố gắng lảo đảo đứng dậy.
Chim sáo thế chỗ Ác trùng mẹ tách trừ Ác trùng con ra khỏi người tu sĩ, và rồi đám người nghiện thứ “Linh dược” kia lại y hệt đám Ác trùng con đó, trực tiếp bị triệu hoán tới đây.
Chưởng môn Danh Quyền cùng mấy Trưởng lão lảo đảo tới gần nơi bọn họ đứng.
Một bên là ý chí ngoan cường chống đỡ, một bên là mệnh lệnh cưỡng cầu không thể chối bỏ. Chỉ có hai vị Trưởng lão quỳ dưới chân Lệ Minh Viễn là ngay cạnh chim sáo thì mới bớt được sự đau đớn của lời triệu hoán kia.
Mấy vị Trưởng lão cùng Chưởng môn Danh Quyền chịu ảnh hưởng của lời triệu hoán nên độ tồn tại cũng thấp đi hẳn, đến khi bọn họ lại gần thì Lệ Minh Viễn mới phát hiện ra.
Chim sáo sà xuống thấp xem tình hình, nó biết mấy vị đại lão kia sẽ có cách giải quyết nên lại yên tâm dồn tất cả tinh lực cùng tinh thần đối phó với đám Ác trùng con kia.
Hiện tại chim Bát A Ca rất tiến thoái lưỡng nan, cuối cùng chim sáo cũng quyết định một lần tận diệt hết đám Ác trùng con trong cơ thể hàng ngàn, hàng vạn tu sĩ kia luôn.
Đúng là toàn bộ Ác trùng trên thế giới này chẳng bõ dính răng, nhưng bấy lâu nay được huấn luyện, nên không tự chủ được mà ảnh hưởng cái tính nghĩ là làm bốc đồng ngây ngô của Phương Trường.
Nó phân tích kỹ càng, đương nhiên thứ nghiệt súc này loại bỏ càng sớm càng tốt, thế giới này cũng tránh được một kiếp tận diệt. Chim sáo không thể vì ăn mà dừng lệnh triệu hoán rồi kệ cho đám Ác trùng đó tiếp tục tung hoành trong cơ thể người vô tội, ai biết trong khoảng thời gian đó chúng lại làm loạn thêm sự vụ gì.
Nói cách khác, không thể vì tham ăn mà bỏ bê chính sự.
Quyết định xong là dứt khoát làm luôn.
Mới sáng sớm mà Nam Thạch phái đã hỗn loạn khôn nguôi. Trưởng lão nhanh chóng chạy tới, đập vào mắt là cảnh tượng hàng ngàn môn sinh đau đớn vật vã dưới đất. Một vài đệ tử che ngực gục xuống nôn khan liên tục, mấy giây sau, từ trên người họ có hàng vạn con sâu dài ngoằng chui ra.
Ngày càng có nhiều người thống khổ quỳ gục trên đất.
Tu Chân giới vốn phân bố theo hình Kim Tự tháp, con đường thành tiên cũng y hệt như vậy, không có bậc nào là thuận đường xuôi gió. Trúc cơ đơn giản, Kết đan khó, Nguyên anh càng khó, mà Hóa thần thì khó càng thêm khó, số người làm được chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Một Nguyên anh đã đủ tư cách để tự thành lập một môn phái nhỏ. Ở các đại môn phái, cơ bản các Trưởng lão đều ở bậc Hợp thể, ngoại trừ các đệ tử nội môn do chính mình tự tay dìu dắt, chẳng một đệ tử nào đủ tư cách để gặp mặt bọn họ.
Nhưng chỉ vì sự kiện Ác trùng mà bức màn đột phá Trúc cơ kỳ cũng như Nguyên anh đều bị bế tắc. Đương nhiên rồi, tâm không an sao có thể đột phá cảnh giới.
Vốn Trưởng lão chỉ cho rằng náo loạn là do môn sinh cãi vã, nhưng chẳng ngờ tới sự việc lại nghiêm trọng tới mức này. Môn phái nhốn nháo, Chưởng môn cùng các Trưởng lão họp bàn rồi nhanh chóng báo lên trên, sau lại tụ tập những đệ tử không bị ảnh hưởng đi xử lý đám Ác trùng đang ngọ nguậy đầy đất kia.
Tình hình này không chỉ xuất hiện ở mỗi Nam Thạch môn phái mà hầu như toàn bộ thế giới, đi đâu cũng bắt gặp. Nếu đột phá Nguyên anh làm trụ cột của môn phái, thì Trúc cơ lại là tương lai của lớp trẻ. Hai quá trình này bị ảnh hưởng, tổn hại sâu không thể lường. Chẳng biết từ bao giờ mà lớp trẻ bị khống chế lại nhiều tới vậy, nếu như không có ngày hôm nay, nếu như đám sâu đó không đột nhiên chui ra thì trong bóng tối âm thầm, mầm họa ngày một sinh sôi.
Đợi đến một ngày nó bạo phát ra thì ngày đó cũng là ngày tàn của Tu Chân giới.
May là không biết do đâu mà mầm hoạ lại bạo phát ngay lúc này.
Thương vong vẫn có, nhưng ít ra đó vẫn chưa phải kết cục xấu nhất.
Trên trời chim sáo bay múa loạn xạ làm tròn vai chúa cứu thế, dưới đất Diệu Khê tìm Danh Quyền gây sự: “Lão bất tử, ngươi tới đây làm gì?”
Danh Quyền xanh mặt, không nói nên lời.
Nếu thực lực ông ta vẫn còn ở thời hưng thịnh, thêm chư vị Trưởng lão hỗ trợ thì không phải ngậm bồ hòn làm ngọt thế này đâu!! Thậm chí ông ta còn có thể tự tin đè tên Ma đạo không biết trời cao đất dày này xuống đấm cho vuông mồm ấy chứ.
Cực chẳng đã, bây giờ già cả rồi, vốn còn bị cơn nghiện dày vò nên ông ta không điên đến mức tự tìm đường chết với tên này đâu.
Biết mình ở thế yếu cho nên Danh Quyền vẫn chưa dám mở miệng.
Diệu Khê thấy bộ dáng khúm núm của ông ta mà ngạo nghễ cười lớn, vui vẻ sung sướng vô cùng.
Danh Quyền nghe được ý trào phúng của y cũng chỉ có thể nén nhục ngoảnh mặt sang chỗ khác. Mãi sau lơ đãng thoáng qua, khi nhìn rõ hai người sau lưng Diệu Khê mới cả kinh hoảng hốt.
Đồng tử Danh Quyền co rút, thấy rõ cái tư thế hèn mọn của hai người liền giận tím mặt: “Hai người các ngươi đang làm cái quái gì ở đây thế?”
Vừa liếc mắt thấy hai người, trong đầu Danh Quyền đã suy luận ra đủ mọi chuyện.
Chính hai người đó nói đại năng mới tới có thể giúp sức, hiện tại cũng là hai đại năng đó hạ lệnh ném ông ta và các Trưởng lão vào chỗ chết tiệt này! Chẳng lẽ hai người bọn họ phản bội môn phái!!?
Đúng rồi, còn con chim kia nữa!!!
Danh Quyền nghĩ ra chuyện gì đó, ông ta ngẩng đầu cố gắng nhìn lên mà chẳng để ý tới Lệ Minh Viễn cùng Diệu Khê đang dùng linh lực gạt bớt cây cối ra cho ông ta thấy rõ.
Trên lớp cành lá rậm rạp là một con sáo đen lớn bay múa, xung quanh nó là hàng ngàn, hàng vạn sợi tơ vàng óng tỏa ra bốn phía. Đây chẳng phải là con sáo ngu ngốc bị chính Danh Quyền ông hạ lệnh ném vào trận làm mồi cho Ác trùng sao!!!?
Thế quái nào lại thành nhân vật chủ chốt phá hỏng kế hoạch của ông ta thế này!!?
“Khốn kiếp, bị bẫy rồi” Danh Quyền thầm hận.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook