Phòng Livestream Cá Mắm
-
Chương 97
Mang tâm thế việc nghĩa chẳng từ nan, Bát A Ca liều mình đưa đầu chịu chết.
Ác trùng đại năng đối phó với một con chim lắt nhắt, bên nào có lợi hơn khỏi nhìn cũng biết. Chỉ cần Ác trùng quẹt nhẹ thôi cũng đủ tiễn chim sáo lên đường về với Diêm vương chứ đừng nói đến chim sáo lao thẳng tới trước mắt nó.
Bát A Ca xông lên quá bất ngờ làm Phương Trường không kịp phản ứng, chỉ túm được mấy nhúm lông đuôi của nó: “Khoan...!!!”
Lệ Minh Viễn kéo tay Phương Trường đang định lao theo chim sáo: “Em cứ để cho nó ứng phó đi, kết ấn kia.”
Boss đại nhân nói ít Phương Trường hiểu nhiều.
Nguyên bản của chim sáo rất lớn, hoạt động trong rừng dễ vướng víu nên Phương Trường đã kết ấn thu nhỏ nó lại. Ý của boss đại nhân chính là muốn cậu khôi phục dạng nguyên bản cho chim sáo.
Hiểu ý, Phương Trường thuần thục giải phong ấn cho chim sáo.
Chim sáo đang điên cuồng lao tới gần Ác trùng, đột nhiên khựng lại, ấn ký trên trán biến mất, ngay giây sau đã dần biến lớn trở về nguyên thể. Cái tốc độ biến lớn này khiến người ta sinh ảo giác đôi cánh của nó sắp che kín bầu trời xanh kia.
Sau cánh chính là toàn thân, là đầu. Một khoảng nắng rộng mau chóng bị con sáo to lớn che rợp, tốc độ cũng ngày một nhanh hơn, nhanh chóng xông vào huyết chiến giữa Diệu Khê và Ác trùng, tiếp sức cho y.
Diệu Khê nhận ra sau lưng mình có thứ đang lao tới, y không để ý mà vẫn tiếp tục so chiêu thức với Ác trùng.
Bát A Ca bay vòng quanh hai người, tận lực né tránh dư uy mà chiêu thức va chạm sinh ra rồi một mức nhắm vào con mắt của Ác trùng mà tấn công. Vốn Ác trùng mẹ chẳng thèm để ý đến con chim nhãi nhép này, mãi đến khi khoảng cách giữa Bát A Ca và đôi mắt nó chỉ còn cách nhau vài đốt ngón tay mới giật mình nhận ra. Ác trùng lắc mình, nó lựa chọn bỏ qua mấy đòn tấn công đầy uy hiếp của Diệu Khê để ưu tiên con chim sáo đã gần kề trước mắt này.
Lúc này chim sáo cũng gần phát điên luôn rồi.
Từng giọt máu, từng sợi lông, từng tế bào trong cơ thể Bát A Ca sôi sùng sục như đang kêu gào, muốn nó ăn sống rỉa sạch con Ác trùng kia rồi nắm giữ sức mạnh ghê gớm đó.
Tâm tình kích động ảnh hướng tới sức mạnh của chim sáo, đầu óc nó nóng bừng lên, đôi mắt trợn trừng hoe đỏ, thân thể như bị ai đó khống chế, dường như mình chẳng là mình nữa.
Ở thế giới của Phương Trường, Bát A Ca từng nuốt Ác trùng mẹ nên ít nhiều gì cũng bị ảnh hưởng. Cho tới nay, ảnh hưởng của Ác trùng mẹ tới chim sáo không quá lớn là bởi mọi hành động của chim sáo vẫn chưa chạm tới thiên tính của Ác trùng.
Mà hiện tại, chim sáo đang bị ép cuốn vào cuộc chiến với Ác trùng mẹ.
Ngay từ đầu Ác trùng mẹ đã là trung tâm, tất cả những con Ác trùng khác đều vì nó mà tồn tại.
Huống hồ con Ác trùng này cũng đâu phải tự nhiên sinh ra, nó là Ác trùng được nuôi dưỡng bài bản, trận pháp bồi tụ mới thành. Nói không ngoa, ở thế giới này nó mới là nhân vật nắm quyền uy tuyệt đối.
Chim sáo thì chỉ là vô tình nuốt Ác trùng, nhưng rất may theo Phương Trường lâu nay cũng luyện được một thân không dễ đối phó.
Cả hai đều là yêu thú, nhưng ở thế giới này, vị diện này chỉ một con duy nhất có quyền điều khiển, hiệu triệu Ác trùng.
Một núi không thể có hai hổ.
Vì thiên tính còn sót sau khi ăn Ác trùng cổ vũ, chim sáo rất dễ bị kích thích khi thấy Ác trùng mẹ.
Dù có về nguyên bản thì chim sáo vẫn quá mức nhỏ yếu so với Ác trùng mẹ. Thế nhưng nó đang bị khiêu khích, ngu hay sao mà đứng chịu đòn cơ chứ? Ác trùng mẹ vùng lên, sẵn sàng ứng chiến.
Trong lúc trận đánh đến hồi khốc liệt, ngoài kia – nơi mà Phương Trường chẳng thế thấy cũng loạn lạc không kém.
Nghe lệnh triệu hoán của Ác trùng nhưng có vài tu sĩ tìm về được thần trí của mình, đến khi hoàn hồn rồi nhìn xung quanh mới biết nhiều người cũng gặp cảnh giống họ, đều mơ màng không biết vì sao mình lại đi tới tận đây, xuất hiện ở nơi này.
Có thể coi là tỉnh táo đôi chút, nhưng chỉ là đôi chút thôi.
Rất nhanh mấy người vừa thanh tỉnh lại phát hiện họ không thể tự chủ điều khiển thân thể của chính mình. Thứ duy nhất có thể tự do hoạt động là đôi mắt, còn những bộ phận khác như bị đóng băng, có làm cách nào cũng bó tay chịu chết.
Người đang đối chiến gay gắt với Ác trùng là Diệu Khê đột nhiên phát hiện nó xuất hiện bất thường. Y liếc mắt thấy con chim lớn đen đen điểm vàng bay tới, nhìn nó vài giây, cuối cùng cũng hiểu ra mà đắc ý cười lớn, lùi về sau hai bước.
Người xem thấy Diệu Khê đột nhiên ngừng tay liền cuống cuồng hết cả lên:
【 Ô kìa!! Đánh tiếp đi chứ, sao đang đánh hăng thì dừng lại đàm đạo về phong độ thân sĩ thế kia!?】
【 Sao lại ngừng tay vậy? Nó đang lộ khuyết điểm ra đó, ngài phải thừa thắng mà lên chứ!!?】
【 Ahhhh, nhìn mà tui sốt ruột dùm luôn á.】
【 Đúng đấy, biết rằng nơi đây toàn các đại lão, con sâu kia sẽ lên nhận cơm hộp ngay thôi nhưng tôi vẫn cứ thấy bồn chồn ý!! 】
Diệu Khê dùng hành động kế tiếp chứng minh ý nghĩ của người xem đều sai hết rồi.
Tà đạo chính là Tà đạo, lúc ra tay hạ thủ chẳng có thứ gì gọi là thân sĩ phong độ hết, nên đánh chính diện thì đánh chính diện, có đánh lén được thì cũng chẳng chùn tay.
Diệu Khê ngự kiếm lui vài bước, sau đó rút Đoạn Hồn kỳ ra. Đoạn Hồn kỳ phất phơ trong gió, nháy mắt bầu trời phủ kín mây đen, phạm vi trăm dặm quanh đó đều có thể nghe thấy vạn quỷ kêu khóc, quần ma loạn vũ.
Trong tiếng ma khóc quỷ gào, lá cờ phân thành mười, từ mười phân thành trăm mảnh.
Hàng trăm, hàng ngàn mảnh Đoạn Hồn kỳ lấy Ác trùng mẹ làm tâm, bay phần phật trong gió mà cứa từng phân từng mảnh linh hồn nó xuống.
Đoạn Hồn kỳ chỉ làm tổn thương linh hồn, không tạo thành tổn thương thể xác, thế nhưng bào mòn linh hồn theo cách này còn thâm độc hơn tổn thương thể xác nhiều.
Hơn nữa cũng đừng nhìn Đoạn Hồn kỳ lợi hại như vậy mà lầm tưởng, đây vẫn chưa phải pháp khí thuận tay nhất của Diệu Khê đâu.
Nguyên nhân là bởi nếu Đoạn Hồn kỳ này sau khi sử dụng được một thời gian sẽ bay loạn, không còn tập trung vào duy nhất một mục tiêu nữa. Nếu không muốn nó chạy thì phải liên tục điều khiển Đoạn Hồn kỳ, với tình trạng vừa chiến đấu kịch liệt với Ác trùng, vừa điều khiển cờ như vậy thì dù sức Diệu Khê có mạnh đến cỡ nào cũng thể kham không nổi.
Nhưng con Ác trùng mẹ đang quay đầu đối phó với chim sáo đó thôi?
Từ lúc rơi vào tay Diệu Khê đến nay, hôm nay Đoạn Hồn kỳ mà thường ngày y chê vô dụng xàm xí cuối cùng cũng được nghênh đón một trận chiến với tư cách là vũ khí đúng nghĩa. Đối thủ không chạy nổi, cũng không rảnh để đối phó với y, vừa đẹp để Diệu Khê đem pháp bảo này ra biểu diễn.
Hiện tại chỉ còn một vấn đề duy nhất chính là chim sáo đang phát điên kia cũng bị Đoạn Hồn kỳ vây quanh.
Chim sáo hoàn toàn bị bản năng điều khiển, hai mắt nó đỏ quạch như thể giây tiếp theo sẽ liều mạng đồng quy vu tận với con Ác trùng kia luôn. Ác trùng kia cũng vì bị Bát A Ca khiêu khích mà chỉ chăm chăm nhằm vào chim sáo, dường như ngoại trừ nó ra không thấy thứ gì khác.
Hai con vật đối phó với nhau đã tàn tạ một mất một còn lắm rồi mà chúng còn bị Đoạn Hồn kỳ xẻo liên tục như xẻo thịt dê thế kia. Ác trùng không phải vấn đề cần quan tâm, nhưng chỉ sợ chim sáo trụ không nổi.
Phương Trường nhìn ra chim sáo có chỗ nào không đúng lắm, cậu trực tiếp rút bạn cũ súng laser của mình ra, điều chỉnh đến tần suất lớn nhất rồi bắn thẳng vào một bên cánh chim sáo.
Từ dưới đất nhìn lên, thứ to như chim sáo rất dễ bắn. Phát súng của Phương Trường nhắm rất chính xác, trực tiếp bắn trúng cánh chim sáo.
Đau đớn khiến Bát A Ca đang hăng máu đánh nhau thanh tỉnh trong nháy mắt. Bốn phía vạn quỷ gào khóc khiến tâm tình chim sáo như rơi vào hầm băng, đầu óc cũng thanh tỉnh hơn không ít.
Bị bản thể khống chế chó má gì chứ, rồi còn thiên tính Ác trùng vớ vẩn kia nữa...
Phù du hết!!!
Không thứ gì có thể áp chế nổi khát vọng sống của nó đâu.
“ĐM!!! ” Chim sáo chửi vang, nó mặc kệ cánh bị bắn trúng, cố gắng tránh khỏi vòng vây của Ác trùng mẹ và Đoạn Hồn kỳ.
Vào lúc chim sáo vừa thoát khỏi vòng vây, trận pháp Đoạn Hồn kỳ cũng hoàn toàn hình thành. Tiếng lưỡi dao xé gió ngày một nhanh hơn, âm thanh quần ma loạn vũ cũng ngày càng điên loạn.
Ác trùng mẹ đau đớn khôn nguôi, nó ngước mắt thâm độc nhìn chim sáo lần cuối rồi đổ gục xuống đất.
Chim sáo nhìn Ác trùng đang quằn quại dưới đất mà trong lòng rét lạnh: “ĐCM! Suýt nữa thì về với đất mẹ rồi!”
Diệu Khê đứng một bên hài lòng nhìn con sâu mình vừa đánh gục. Pháp bảo này được đó chứ, không đến mức vô dụng đáng vứt đi.
Có điều, nếu quyết đấu giữa các cường giả trong Tu chân giới mà dùng thứ này thì chỉ có thể ngậm thua đi về thôi. Hôm nay là do thiên thời – địa lợi – nhân hòa mới có cơ hội sử dụng thành công, bằng không thực sự bình thường cũng chẳng đụng tới.
Hôm nay lấy ra biểu diễn cho mới mẻ thôi, mai lại vứt nó về đáy hòm cho phẳng vậy.
Diệu Khê thu hồi Đoạn Hồn kỳ.
Ngay khi Đoạn Hồn kỳ được thu hồi, Ác trùng không động đậy nổi nữa, ngay cả sức nhổm dậy cũng không có.
Chim sáo bay đi bay lại trên trời vài vòng cho thanh tỉnh, nó cứ có cảm giác nhìn thấy thi thể con sâu trên đất là nước miếng lại không ngừng tuôn ra.
Chim sáo không nhịn nổi nữa, nó quăng tôn nghiêm sang một bên mà xông tới đôi mắt vô hồn của Ác trùng cắn một miếng.
Ác trùng vốn đã chết, nhưng đến khi bị chim sáo mổ rơi hai mắt vẫn theo bản năng mà giãy dụa kịch liệt.
Mặt đất cũng vì đó mà chấn rung ầm ầm.
Chim sáo thỏa mãn bay lên ợ một tiếng no nê.
Mắt thấy cánh bị thương của chim sáo khôi phục như lúc ban đầu, lông còn dày dặn bóng mượt hơn, nó dần lớn đến mức sắp sửa ngang bằng con Ác trùng kia rồi.
Hai cánh sải rộng mạnh mẽ vững chãi, nó đứng thẳng thì nói đồ sộ ngang với đỉnh núi cũng không ngoa.
Chỗ tốt mà cặp mắt Ác trùng mẹ cho Bát A Ca không đơn giản chỉ là thể xác lớn lên. Chim sáo còn được kế thừa cái gọi là pháp ấn kết giới, hô hấp và mạch đập của vạn vật.
Nó cũng được kế thừa khả năng nghe đám Ác trùng con đang gào khóc nhốn nháo đợi lệnh y hệt đòi ăn ngoài kia.
Hai bên tranh chấp, bên nào thắng sẽ thành Tân Mẫu trùng mới.
Chim sáo chớp chớp mắt.
Có vài đám mây cố tình vờn quanh mắt Bát A Ca, cực kỳ vướng mắt. Nó cau có cúi đầu hét lớn với Phương Trường: “Chỉnh cho ta nhỏ hơn xíu đi!! To quá rồi đấy!”
Phương Trường tiện tay kết ấn.
Ấn ký bay liệng rồi đáp trúng trán Bát A Ca, ngay lập tức, nó thu nhỏ lại như ban đầu.
Vẫn thao tác cũ, vẫn động tác cũ, chim sáo sà xuống đậu trên vai Phương Trường, “Có vẻ toàn bộ Ác trùng trên thế giới này đã thuộc quyền kiểm soát của ta rồi. Tiếp theo ta nên làm gì đây?”
Ác trùng đại năng đối phó với một con chim lắt nhắt, bên nào có lợi hơn khỏi nhìn cũng biết. Chỉ cần Ác trùng quẹt nhẹ thôi cũng đủ tiễn chim sáo lên đường về với Diêm vương chứ đừng nói đến chim sáo lao thẳng tới trước mắt nó.
Bát A Ca xông lên quá bất ngờ làm Phương Trường không kịp phản ứng, chỉ túm được mấy nhúm lông đuôi của nó: “Khoan...!!!”
Lệ Minh Viễn kéo tay Phương Trường đang định lao theo chim sáo: “Em cứ để cho nó ứng phó đi, kết ấn kia.”
Boss đại nhân nói ít Phương Trường hiểu nhiều.
Nguyên bản của chim sáo rất lớn, hoạt động trong rừng dễ vướng víu nên Phương Trường đã kết ấn thu nhỏ nó lại. Ý của boss đại nhân chính là muốn cậu khôi phục dạng nguyên bản cho chim sáo.
Hiểu ý, Phương Trường thuần thục giải phong ấn cho chim sáo.
Chim sáo đang điên cuồng lao tới gần Ác trùng, đột nhiên khựng lại, ấn ký trên trán biến mất, ngay giây sau đã dần biến lớn trở về nguyên thể. Cái tốc độ biến lớn này khiến người ta sinh ảo giác đôi cánh của nó sắp che kín bầu trời xanh kia.
Sau cánh chính là toàn thân, là đầu. Một khoảng nắng rộng mau chóng bị con sáo to lớn che rợp, tốc độ cũng ngày một nhanh hơn, nhanh chóng xông vào huyết chiến giữa Diệu Khê và Ác trùng, tiếp sức cho y.
Diệu Khê nhận ra sau lưng mình có thứ đang lao tới, y không để ý mà vẫn tiếp tục so chiêu thức với Ác trùng.
Bát A Ca bay vòng quanh hai người, tận lực né tránh dư uy mà chiêu thức va chạm sinh ra rồi một mức nhắm vào con mắt của Ác trùng mà tấn công. Vốn Ác trùng mẹ chẳng thèm để ý đến con chim nhãi nhép này, mãi đến khi khoảng cách giữa Bát A Ca và đôi mắt nó chỉ còn cách nhau vài đốt ngón tay mới giật mình nhận ra. Ác trùng lắc mình, nó lựa chọn bỏ qua mấy đòn tấn công đầy uy hiếp của Diệu Khê để ưu tiên con chim sáo đã gần kề trước mắt này.
Lúc này chim sáo cũng gần phát điên luôn rồi.
Từng giọt máu, từng sợi lông, từng tế bào trong cơ thể Bát A Ca sôi sùng sục như đang kêu gào, muốn nó ăn sống rỉa sạch con Ác trùng kia rồi nắm giữ sức mạnh ghê gớm đó.
Tâm tình kích động ảnh hướng tới sức mạnh của chim sáo, đầu óc nó nóng bừng lên, đôi mắt trợn trừng hoe đỏ, thân thể như bị ai đó khống chế, dường như mình chẳng là mình nữa.
Ở thế giới của Phương Trường, Bát A Ca từng nuốt Ác trùng mẹ nên ít nhiều gì cũng bị ảnh hưởng. Cho tới nay, ảnh hưởng của Ác trùng mẹ tới chim sáo không quá lớn là bởi mọi hành động của chim sáo vẫn chưa chạm tới thiên tính của Ác trùng.
Mà hiện tại, chim sáo đang bị ép cuốn vào cuộc chiến với Ác trùng mẹ.
Ngay từ đầu Ác trùng mẹ đã là trung tâm, tất cả những con Ác trùng khác đều vì nó mà tồn tại.
Huống hồ con Ác trùng này cũng đâu phải tự nhiên sinh ra, nó là Ác trùng được nuôi dưỡng bài bản, trận pháp bồi tụ mới thành. Nói không ngoa, ở thế giới này nó mới là nhân vật nắm quyền uy tuyệt đối.
Chim sáo thì chỉ là vô tình nuốt Ác trùng, nhưng rất may theo Phương Trường lâu nay cũng luyện được một thân không dễ đối phó.
Cả hai đều là yêu thú, nhưng ở thế giới này, vị diện này chỉ một con duy nhất có quyền điều khiển, hiệu triệu Ác trùng.
Một núi không thể có hai hổ.
Vì thiên tính còn sót sau khi ăn Ác trùng cổ vũ, chim sáo rất dễ bị kích thích khi thấy Ác trùng mẹ.
Dù có về nguyên bản thì chim sáo vẫn quá mức nhỏ yếu so với Ác trùng mẹ. Thế nhưng nó đang bị khiêu khích, ngu hay sao mà đứng chịu đòn cơ chứ? Ác trùng mẹ vùng lên, sẵn sàng ứng chiến.
Trong lúc trận đánh đến hồi khốc liệt, ngoài kia – nơi mà Phương Trường chẳng thế thấy cũng loạn lạc không kém.
Nghe lệnh triệu hoán của Ác trùng nhưng có vài tu sĩ tìm về được thần trí của mình, đến khi hoàn hồn rồi nhìn xung quanh mới biết nhiều người cũng gặp cảnh giống họ, đều mơ màng không biết vì sao mình lại đi tới tận đây, xuất hiện ở nơi này.
Có thể coi là tỉnh táo đôi chút, nhưng chỉ là đôi chút thôi.
Rất nhanh mấy người vừa thanh tỉnh lại phát hiện họ không thể tự chủ điều khiển thân thể của chính mình. Thứ duy nhất có thể tự do hoạt động là đôi mắt, còn những bộ phận khác như bị đóng băng, có làm cách nào cũng bó tay chịu chết.
Người đang đối chiến gay gắt với Ác trùng là Diệu Khê đột nhiên phát hiện nó xuất hiện bất thường. Y liếc mắt thấy con chim lớn đen đen điểm vàng bay tới, nhìn nó vài giây, cuối cùng cũng hiểu ra mà đắc ý cười lớn, lùi về sau hai bước.
Người xem thấy Diệu Khê đột nhiên ngừng tay liền cuống cuồng hết cả lên:
【 Ô kìa!! Đánh tiếp đi chứ, sao đang đánh hăng thì dừng lại đàm đạo về phong độ thân sĩ thế kia!?】
【 Sao lại ngừng tay vậy? Nó đang lộ khuyết điểm ra đó, ngài phải thừa thắng mà lên chứ!!?】
【 Ahhhh, nhìn mà tui sốt ruột dùm luôn á.】
【 Đúng đấy, biết rằng nơi đây toàn các đại lão, con sâu kia sẽ lên nhận cơm hộp ngay thôi nhưng tôi vẫn cứ thấy bồn chồn ý!! 】
Diệu Khê dùng hành động kế tiếp chứng minh ý nghĩ của người xem đều sai hết rồi.
Tà đạo chính là Tà đạo, lúc ra tay hạ thủ chẳng có thứ gì gọi là thân sĩ phong độ hết, nên đánh chính diện thì đánh chính diện, có đánh lén được thì cũng chẳng chùn tay.
Diệu Khê ngự kiếm lui vài bước, sau đó rút Đoạn Hồn kỳ ra. Đoạn Hồn kỳ phất phơ trong gió, nháy mắt bầu trời phủ kín mây đen, phạm vi trăm dặm quanh đó đều có thể nghe thấy vạn quỷ kêu khóc, quần ma loạn vũ.
Trong tiếng ma khóc quỷ gào, lá cờ phân thành mười, từ mười phân thành trăm mảnh.
Hàng trăm, hàng ngàn mảnh Đoạn Hồn kỳ lấy Ác trùng mẹ làm tâm, bay phần phật trong gió mà cứa từng phân từng mảnh linh hồn nó xuống.
Đoạn Hồn kỳ chỉ làm tổn thương linh hồn, không tạo thành tổn thương thể xác, thế nhưng bào mòn linh hồn theo cách này còn thâm độc hơn tổn thương thể xác nhiều.
Hơn nữa cũng đừng nhìn Đoạn Hồn kỳ lợi hại như vậy mà lầm tưởng, đây vẫn chưa phải pháp khí thuận tay nhất của Diệu Khê đâu.
Nguyên nhân là bởi nếu Đoạn Hồn kỳ này sau khi sử dụng được một thời gian sẽ bay loạn, không còn tập trung vào duy nhất một mục tiêu nữa. Nếu không muốn nó chạy thì phải liên tục điều khiển Đoạn Hồn kỳ, với tình trạng vừa chiến đấu kịch liệt với Ác trùng, vừa điều khiển cờ như vậy thì dù sức Diệu Khê có mạnh đến cỡ nào cũng thể kham không nổi.
Nhưng con Ác trùng mẹ đang quay đầu đối phó với chim sáo đó thôi?
Từ lúc rơi vào tay Diệu Khê đến nay, hôm nay Đoạn Hồn kỳ mà thường ngày y chê vô dụng xàm xí cuối cùng cũng được nghênh đón một trận chiến với tư cách là vũ khí đúng nghĩa. Đối thủ không chạy nổi, cũng không rảnh để đối phó với y, vừa đẹp để Diệu Khê đem pháp bảo này ra biểu diễn.
Hiện tại chỉ còn một vấn đề duy nhất chính là chim sáo đang phát điên kia cũng bị Đoạn Hồn kỳ vây quanh.
Chim sáo hoàn toàn bị bản năng điều khiển, hai mắt nó đỏ quạch như thể giây tiếp theo sẽ liều mạng đồng quy vu tận với con Ác trùng kia luôn. Ác trùng kia cũng vì bị Bát A Ca khiêu khích mà chỉ chăm chăm nhằm vào chim sáo, dường như ngoại trừ nó ra không thấy thứ gì khác.
Hai con vật đối phó với nhau đã tàn tạ một mất một còn lắm rồi mà chúng còn bị Đoạn Hồn kỳ xẻo liên tục như xẻo thịt dê thế kia. Ác trùng không phải vấn đề cần quan tâm, nhưng chỉ sợ chim sáo trụ không nổi.
Phương Trường nhìn ra chim sáo có chỗ nào không đúng lắm, cậu trực tiếp rút bạn cũ súng laser của mình ra, điều chỉnh đến tần suất lớn nhất rồi bắn thẳng vào một bên cánh chim sáo.
Từ dưới đất nhìn lên, thứ to như chim sáo rất dễ bắn. Phát súng của Phương Trường nhắm rất chính xác, trực tiếp bắn trúng cánh chim sáo.
Đau đớn khiến Bát A Ca đang hăng máu đánh nhau thanh tỉnh trong nháy mắt. Bốn phía vạn quỷ gào khóc khiến tâm tình chim sáo như rơi vào hầm băng, đầu óc cũng thanh tỉnh hơn không ít.
Bị bản thể khống chế chó má gì chứ, rồi còn thiên tính Ác trùng vớ vẩn kia nữa...
Phù du hết!!!
Không thứ gì có thể áp chế nổi khát vọng sống của nó đâu.
“ĐM!!! ” Chim sáo chửi vang, nó mặc kệ cánh bị bắn trúng, cố gắng tránh khỏi vòng vây của Ác trùng mẹ và Đoạn Hồn kỳ.
Vào lúc chim sáo vừa thoát khỏi vòng vây, trận pháp Đoạn Hồn kỳ cũng hoàn toàn hình thành. Tiếng lưỡi dao xé gió ngày một nhanh hơn, âm thanh quần ma loạn vũ cũng ngày càng điên loạn.
Ác trùng mẹ đau đớn khôn nguôi, nó ngước mắt thâm độc nhìn chim sáo lần cuối rồi đổ gục xuống đất.
Chim sáo nhìn Ác trùng đang quằn quại dưới đất mà trong lòng rét lạnh: “ĐCM! Suýt nữa thì về với đất mẹ rồi!”
Diệu Khê đứng một bên hài lòng nhìn con sâu mình vừa đánh gục. Pháp bảo này được đó chứ, không đến mức vô dụng đáng vứt đi.
Có điều, nếu quyết đấu giữa các cường giả trong Tu chân giới mà dùng thứ này thì chỉ có thể ngậm thua đi về thôi. Hôm nay là do thiên thời – địa lợi – nhân hòa mới có cơ hội sử dụng thành công, bằng không thực sự bình thường cũng chẳng đụng tới.
Hôm nay lấy ra biểu diễn cho mới mẻ thôi, mai lại vứt nó về đáy hòm cho phẳng vậy.
Diệu Khê thu hồi Đoạn Hồn kỳ.
Ngay khi Đoạn Hồn kỳ được thu hồi, Ác trùng không động đậy nổi nữa, ngay cả sức nhổm dậy cũng không có.
Chim sáo bay đi bay lại trên trời vài vòng cho thanh tỉnh, nó cứ có cảm giác nhìn thấy thi thể con sâu trên đất là nước miếng lại không ngừng tuôn ra.
Chim sáo không nhịn nổi nữa, nó quăng tôn nghiêm sang một bên mà xông tới đôi mắt vô hồn của Ác trùng cắn một miếng.
Ác trùng vốn đã chết, nhưng đến khi bị chim sáo mổ rơi hai mắt vẫn theo bản năng mà giãy dụa kịch liệt.
Mặt đất cũng vì đó mà chấn rung ầm ầm.
Chim sáo thỏa mãn bay lên ợ một tiếng no nê.
Mắt thấy cánh bị thương của chim sáo khôi phục như lúc ban đầu, lông còn dày dặn bóng mượt hơn, nó dần lớn đến mức sắp sửa ngang bằng con Ác trùng kia rồi.
Hai cánh sải rộng mạnh mẽ vững chãi, nó đứng thẳng thì nói đồ sộ ngang với đỉnh núi cũng không ngoa.
Chỗ tốt mà cặp mắt Ác trùng mẹ cho Bát A Ca không đơn giản chỉ là thể xác lớn lên. Chim sáo còn được kế thừa cái gọi là pháp ấn kết giới, hô hấp và mạch đập của vạn vật.
Nó cũng được kế thừa khả năng nghe đám Ác trùng con đang gào khóc nhốn nháo đợi lệnh y hệt đòi ăn ngoài kia.
Hai bên tranh chấp, bên nào thắng sẽ thành Tân Mẫu trùng mới.
Chim sáo chớp chớp mắt.
Có vài đám mây cố tình vờn quanh mắt Bát A Ca, cực kỳ vướng mắt. Nó cau có cúi đầu hét lớn với Phương Trường: “Chỉnh cho ta nhỏ hơn xíu đi!! To quá rồi đấy!”
Phương Trường tiện tay kết ấn.
Ấn ký bay liệng rồi đáp trúng trán Bát A Ca, ngay lập tức, nó thu nhỏ lại như ban đầu.
Vẫn thao tác cũ, vẫn động tác cũ, chim sáo sà xuống đậu trên vai Phương Trường, “Có vẻ toàn bộ Ác trùng trên thế giới này đã thuộc quyền kiểm soát của ta rồi. Tiếp theo ta nên làm gì đây?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook