Phò Mã Thượng Công Chúa
-
Chương 57
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vương Tương Nhan kiên quyết muốn tìm cho Vương Tương Khuynh một tên gia nhân có võ công đi theo, thế nhưng Vương Tương Khuynh quyết liệt phản đối, Mộ Dung Mẫn thấy vậy, liền nói rằng:
"Không bằng để Thư Cầm đi theo ngươi đi, nàng biết võ công."
Vương Tương Khuynh ngẩng đầu, hơi hoài nghi mà nhìn Mộ Dung Mẫn, Mộ Dung Mẫn không rõ vì sao Vương Tương Khuynh nhìn mình bằng ánh mắt hoài nghi như vậy, liền hỏi: "Tương Khuynh là không muốn để Thư Cầm đi theo sao?"
Vương Tương Khuynh lắc đầu, nói: "Thư cần là thị nữ bên người trưởng công chúa, nếu đi theo ta thì không thích hợp cho lắm." Dừng một chút, quay đầu hướng Vương Tương Nhan nói.
"Nhị tỷ, ta nghe lời ngươi nói, ngươi giúp ta tìm một tên gia nhân có võ công theo ta đi."
Mộ Dung Mẫn nghe Vương Tương Khuynh kêu mình là trưởng công chúa, để cự tuyệt việc để Thư Cầm đi theo, đã vậy còn hướng Vương Tương Nhan thỏa hiệp tìm một tên gia nhân có võ công đi theo, trong lòng chợt lạnh, "Tương khuynh là không tin tưởng ta sao?" trong mắt hiện lên tia khổ sở, nhưng cũng không nói ra.
Vương Tương Nhan thấy Vương Tương Khuynh rốt cục đồng ý để nàng tìm một tên gia nhân đi theo bảo hộ hắn, liền nói: "Vậy hiện tại ta đi ra ngoài tìm."
Vương Tương Nhan nói xong, đang định đi ra ngoài tìm tên gia nhân có võ công để bảo vệ đệ đệ thân yêu của mình, liền nghe được Vương Tương Khuynh nói rằng: "Nhị tỷ, không cần gấp gáp như vậy, ngươi cùng Tử Yên còn chưa dùng đồ ăn sáng mà, trước cứ đi ăn sáng đi."
Đúng lúc này, Triệu quản gia đứng ra nói: "Công tử, nhị tiểu thư, tiểu nhân nghe nói Hà Phường Nhai gần đây có mở một khu vệ các, chủ yếu cho thuê các hộ vệ, không bằng để tiểu nhân đi vệ các xem sao, nếu họ có võ công cao cường, thì lấy tiền mời một người về làm hộ vệ."
"Như vậy cũng được, vậy làm phiền Triệu quản gia rồi." Vương Tương Khuynh nhàn nhạt nói, không biết trong lòng đang suy nghĩ cái gì.
"Không dám không dám, vì công tử mà những việc nhỏ này có đáng gì." Triệu quản gia chắp tay thở dài, liền đi vệ các.
"Mẫn Mẫn, ta hôm nay bị thương, sợ rằng khoảng thời gian này không có biện pháp vào triều, có cần phải đi gặp Trình Đại học sĩ xin nghỉ?" Vương Tương Khuynh đối với lý do giả bệnh xin nghỉ có được chấp nhận hay không, liền hỏi.
"Tương Khuynh không cần lo lắng." Mộ Dung Mẫn kiềm nén cảm giác khổ sở của mình xuống, hướng Vương Tương Khuynh nở nụ cười.
"Thư Cầm, ngươi đi Hàn Lâm Viện, nói Vương biên tu trên đường vào triều bị người đâm trọng thương, xin nghỉ ở nhà tịnh dưỡng nửa tháng."
"Vâng, trưởng công chúa, nô tỳ lập tức đi Hàn Lâm Viện." Thư Cầm nghe Mộ Dung Mẫn phân phó xong, liền đi ra ngoài, mới đi được hai bước, Mộ Dung Mẫn còn nói thêm: "Chờ một chút, ngươi nói cần phải nghỉ một tháng đi."
Thư Cầm quay đầu lại, hành lễ nói: "Nô tỳ đã biết, trưởng công chúa." Nghĩ thầm nói, "Trưởng công chúa đối với Vương công tử thật đúng là sủng trong lòng bàn tay, dĩ nhiên lại nghỉ bệnh tận một tháng."
Vương Tương Khuynh hiểu được lý do Mộ Dung Mẫn phái thư cầm đi Hàn Lâm Viện xin nghỉ bệnh, chỉ vì muốn chắc chắn để nàng nghỉ được một tháng, nếu đổi lại là người mình phái đi xin nghỉ, phỏng chừng nghỉ tối đa chỉ được ba ngày, huống chi bản thân chỉ bị thương tay trái, cũng không gây trở ngại việc tay phải viết chữ, "Mẫn Mẫn, cảm ơn ngươi."
"Tương Khuynh thế nào càng ngày càng khách khí với ta? Ngươi và ta đã đính hôn, Tương Khuynh cũng sắp trở thành phò mã, việc công chúa làm vì phò mã chỉ là chuyện nhỏ, còn cần nói lời cảm ơn sao?" Mộ Dung Mẫn mỉm cười.
Vương Tương Khuynh vừa nghe, mặt liền đỏ lên, vốn khuôn mặt đang tái nhợt đột nhiên xuất hiện chút đỏ ửng, nhìn có vẻ đặc biệt bắt mắt, ngoài trừ Liên hoa, mọi người nhìn thấy cảnh này, trong lòng chỉ cảm thán Vương Tương Khuynh bản thân là một đại nam nhân như thế nào giống như một tiểu cô nương tự ái đỏ mặt đây?
Thấy tất cả mọi người nhìn mình, "Khụ khụ" Vương Tương Khuynh khụ một tiếng, nói rằng: "Nhìn cái gì, ta nghĩ cần trở về phòng nghỉ ngơi chút. Nhị tỷ, Tử Yên cô nương, các ngươi ở phòng khách dùng đồ ăn sáng đi, ta sẽ không quản các ngươi." Nói xong quay đầu hướng Mộ Dung Mẫn nói rằng.
"Mẫn Mẫn, ngươi đi theo ta."
Vương Tương Khuynh nói xong, liền đứng dậy, Liên Hoa bước lên phía trước đỡ Vương Tương Khuynh: "Thiếu gia, cẩn thận."
"Ách, cái kia, ta bị thương ở cánh tay, chứ không phải chân, không cần đỡ ta." Vương Tương Khuynh phất phất tay phải, ý bảo Liên Hoa không cần đỡ mình, "Hoa nhỏ, ngươi cùng Mười Ba cũng ở lại đây dùng đồ ăn sáng đi, không cần hầu hạ ta."
"Thế nhưng thiếu gia, ngươi trở về phòng còn phải thay quần áo đó!" Áo của Vương Tương Khuynh đang mặc hiện giờ toàn là máu, lúc trở về phòng khẳng định muốn thay bộ y phục khác, tuy rằng chỉ bị thương ở tay trái, nhưng cũng khiến việc mặc quần áo gặp khó khăn rất nhiều.
"Không cần lo lắng, ta giúp Tương Khuynh thay quần áo là được." Mộ Dung Mẫn nói vậy, tuy rằng nam nữ khác biệt, nhưng cả hai cũng đã định thân rồi, huống chi hiện tại là tình huống đặc thù, bản thân vì Vương Tương Khuynh thay quần áo, hẳn là không sao.
"Đừng đừng đừng!" Vương Tương Khuynh vừa nghe Mộ Dung Mẫn muốn vì bản thân thay quần áo, liền mở miệng cự tuyệt, thầm nghĩ: "Nếu là Mẫn Mẫn giúp ta thay quần áo, vậy thân phận nhất định bị nàng phát hiện..." nghĩ đến bản thân còn chưa có chuẩn bị thẳng thắng nói ra sự thật này, liền tiếp tục nói.
"Ngươi và ta tuy rằng đã đính hôn, nhưng ngươi thân phận là trưởng công chúa, chuyện thay quần áo này, vẫn nên để Liên Hoa làm đi." Vì để Mộ Dung Mẫn không còn cơ hội vì bản thân thay quần áo, Vương Tương Khuynh lại bồi thêm một câu.
"Dù gì từ nhỏ cho tới lớn đều do nàng ấy giúp ta mặc quần áo, vậy vẫn tốt hơn!"
Vương Tương Khuynh vừa nói xong, Mộ Dung Mẫn liền híp con mắt, hỏi: "Tương Khuynh vừa nói cái gì? Cho tới nay, y phục của ngươi đều là do Liên Hoa giúp ngươi mặc?"
"Thôi xong, trưởng công chúa nhất định là hiểu lầm! Thiếu gia thế nào lại ngu ngốc như vậy! Dám ở trước mặt trưởng công chúa nói mình hay giúp đỡ nàng mặc y phục! Bộ người muốn trưởng công chúa đem chúng ta chém chết sao!" Liên Hoa nội tâm âm thầm rên rĩ, không nghĩ tới mình gặp phải một tên thiếu gia thích đi hãm hại người tới như vậy, "Trưởng công chúa không cần hiểu lầm, nô tỳ chỉ là vì thiếu gia mặc áo khoác! Nô tỳ cũng chưa từng cùng thiếu gia ngủ chung một chỗ bao giờ."
Nghe Mộ Dung Mẫn hỏi câu như vậy, Vương Tương Khuynh liền phản ứng kịp biết mình nói sai, như vậy còn chưa tính, Liên Hoa dĩ nhiên còn muốn giải thích, giải thích thì thôi đi, còn nói thêm câu chưa từng cùng thiếu gia nhà mình ngủ chung một chỗ? Vương Tương Khuynh thật sự muốn chết, "Mình nói sai thì còn cứu được, thế nào Liên Hoa cũng hùa theo phạm sai lầm ngu xuẩn như vậy! Dù không ngủ chung một chỗ, ngươi cũng không cần nói ra a! Ngươi vậy mà lại ngu ngốc nói, chúng ta không ngủ cùng một chỗ chả khác nào càng thêm khẳng định ta và ngươi đã cùng nhau ngủ chung! Ai quy định phải ngủ chung mới có thể giúp nhau mặc quần áo!"
Mười Ba nghe Liên Hoa nói một câu chưa từng cùng thiếu gia ngủ chung một chỗ, vốn là hoài nghi Liên Hoa cùng thiếu gia có cái gì, ghé mắt quan sát Liên Hoa một phen, ngẫm qua ngẫm lại, nhớ tới thái độ làm người của Liên Hoa, liền hiểu được nàng nói như vậy chỉ vì muốn giải thích cho Mộ Dung Mẫn nghe, trên thực tế nhất định là nàng muốn nói không có ngủ chung, chỉ là nói ra miệng tự nhiên không sắp xếp được thành câu hoàn chỉnh, lắc đầu nội tâm thở dài, "Thiếu gia thật đáng thương, có một nha hoàn như vậy đúng là họa vô đơn chí!"
"Mẫn Mẫn, ngươi đừng có nghe hoa nhỏ nói lung tung, ta cùng nàng trong sạch!" Vương Tương Khuynh đè nặng thanh âm ôn nhu hướng Mộ Dung Mẫn, nói xong bật người thay đổi biểu tình, tức giận mà hướng Liên Hoa nói.
"Hoa nhỏ chết bầm, ngươi có thể hay không đừng tạo thêm phiền phức cho ta! Những điều không nên nói, ngươi đều nói! Ngươi như thế lỡ có ai nghe rồi hoài nghi chúng ta có gì hay không!"
Vương Tương Khuynh nói xong, không để ý biểu tình của những người khác, tay phải nắm lấy tay Mộ Dung Mẫn, liền cùng nhau trở về gian phòng. Vào trong phòng, Vương Tương Khuynh hướng Mộ Dung Mẫn nói: "Mẫn Mẫn, ngươi ngồi ở đây chờ, ta qua phía sau bình phong thay quần áo."
"Tương Khuynh có thể tự mình thay sao?" Mộ Dung Mẫn lo lắng hỏi thăm, "Hay là để ta giúp ngươi thay quần áo đi."
"Đừng đừng, Mẫn Mẫn, ta... Ta không có thói quen để người khác giúp, tự ta làm thì tốt hơn, nếu ta không thay được, ta sẽ gọi ngươi, như vậy được chứ?" Vương Tương Khuynh lùi lại một bước, nhưng trong lời nói vẫn kiên trì câu đầu tiên nói để mình thử thay quần áo, nếu thật sự không được sẽ để Mộ Dung Mẫn đến hỗ trợ.
Vương Tương Khuynh để Mộ Dung Mẫn ngồi yên chờ mình, liền trực tiếp đi ra phía sau bình phong thay quần áo. Chịu đựng đau nhức, cầm quần áo cởi, sau đó lại chịu đựng đau nhức thay y phục sạch sẽ, vốn là chỉ chốc lát là có thể thay y phục xong, bởi vì đau đớn nên chậm chạp hồi lâu mới thay xong.
Mộ Dung Mẫn vốn là nhìn bình phong, loáng thoáng thấy Vương Tương Khuynh chậm rãi cởi quan phục, sau đó là trung y, thấy hắn muốn cởϊ áσ trong, liền nghiên đầu qua chỗ khác.
Chờ Vương Tương Khuynh thay y phục xong, đi ra nhìn thấy Mộ Dung Mẫn ngồi đưa lưng về phía mình, liền nói rằng: "Mẫn Mẫn, ta thay y phục xong rồi."
Mộ Dung Mẫn nghe Vương Tương Khuynh nói thay y phục xong, xoay người, vậy mà còn chưa mở miệng liền nghe được Vương Tương Khuynh nói: "Di, Mẫn Mẫn, mặt ngươi như thế nào hồng như vậy?"
Mộ Dung Mẫn xấu hổ, vừa rồi chăm chú nhìn Vương Tương Khuynh cởϊ qυầи áo, liền không tự chủ được mà suy nghĩ bậy bạ, nghĩ đến khoản thời gian sau khi thành thân, Tương khuynh cũng sẽ như vậy, một kiện rồi lại một kiện y phục được cởi bỏ, sau đó là y phục của mình, thẳng thắn thành khẩn lặp lại... Nhớ lại những hình ảnh này, liền không tự chỉ được mà đỏ mặt.
"Không... Không có việc gì" Mộ Dung Mẫn đỏ mặt nói lắp bắp, liền thay đổi chủ đề.
"Được rồi, Tương Khuynh kêu ta tới, có chuyện gì muốn nói với ta sao? Là về nhị tỷ của ngươi đi?"
"Ân, đúng là chuyện về nhị tỷ cùng Tử Yên cô nương." Vương Tương Khuynh trả lời.
- ---------------------------------------------
Sau bao tháng lặng mất tâm hơi, cuối cùng ta cũng ngôi lên rồi đây!! Hãy cho ta ăn đi rồi ta sẽ nhả chương cho các ngươi!
Do lâu không edit nên quên mất cách xưng hô rồi!! HAHAHA!!!!
Vương Tương Nhan kiên quyết muốn tìm cho Vương Tương Khuynh một tên gia nhân có võ công đi theo, thế nhưng Vương Tương Khuynh quyết liệt phản đối, Mộ Dung Mẫn thấy vậy, liền nói rằng:
"Không bằng để Thư Cầm đi theo ngươi đi, nàng biết võ công."
Vương Tương Khuynh ngẩng đầu, hơi hoài nghi mà nhìn Mộ Dung Mẫn, Mộ Dung Mẫn không rõ vì sao Vương Tương Khuynh nhìn mình bằng ánh mắt hoài nghi như vậy, liền hỏi: "Tương Khuynh là không muốn để Thư Cầm đi theo sao?"
Vương Tương Khuynh lắc đầu, nói: "Thư cần là thị nữ bên người trưởng công chúa, nếu đi theo ta thì không thích hợp cho lắm." Dừng một chút, quay đầu hướng Vương Tương Nhan nói.
"Nhị tỷ, ta nghe lời ngươi nói, ngươi giúp ta tìm một tên gia nhân có võ công theo ta đi."
Mộ Dung Mẫn nghe Vương Tương Khuynh kêu mình là trưởng công chúa, để cự tuyệt việc để Thư Cầm đi theo, đã vậy còn hướng Vương Tương Nhan thỏa hiệp tìm một tên gia nhân có võ công đi theo, trong lòng chợt lạnh, "Tương khuynh là không tin tưởng ta sao?" trong mắt hiện lên tia khổ sở, nhưng cũng không nói ra.
Vương Tương Nhan thấy Vương Tương Khuynh rốt cục đồng ý để nàng tìm một tên gia nhân đi theo bảo hộ hắn, liền nói: "Vậy hiện tại ta đi ra ngoài tìm."
Vương Tương Nhan nói xong, đang định đi ra ngoài tìm tên gia nhân có võ công để bảo vệ đệ đệ thân yêu của mình, liền nghe được Vương Tương Khuynh nói rằng: "Nhị tỷ, không cần gấp gáp như vậy, ngươi cùng Tử Yên còn chưa dùng đồ ăn sáng mà, trước cứ đi ăn sáng đi."
Đúng lúc này, Triệu quản gia đứng ra nói: "Công tử, nhị tiểu thư, tiểu nhân nghe nói Hà Phường Nhai gần đây có mở một khu vệ các, chủ yếu cho thuê các hộ vệ, không bằng để tiểu nhân đi vệ các xem sao, nếu họ có võ công cao cường, thì lấy tiền mời một người về làm hộ vệ."
"Như vậy cũng được, vậy làm phiền Triệu quản gia rồi." Vương Tương Khuynh nhàn nhạt nói, không biết trong lòng đang suy nghĩ cái gì.
"Không dám không dám, vì công tử mà những việc nhỏ này có đáng gì." Triệu quản gia chắp tay thở dài, liền đi vệ các.
"Mẫn Mẫn, ta hôm nay bị thương, sợ rằng khoảng thời gian này không có biện pháp vào triều, có cần phải đi gặp Trình Đại học sĩ xin nghỉ?" Vương Tương Khuynh đối với lý do giả bệnh xin nghỉ có được chấp nhận hay không, liền hỏi.
"Tương Khuynh không cần lo lắng." Mộ Dung Mẫn kiềm nén cảm giác khổ sở của mình xuống, hướng Vương Tương Khuynh nở nụ cười.
"Thư Cầm, ngươi đi Hàn Lâm Viện, nói Vương biên tu trên đường vào triều bị người đâm trọng thương, xin nghỉ ở nhà tịnh dưỡng nửa tháng."
"Vâng, trưởng công chúa, nô tỳ lập tức đi Hàn Lâm Viện." Thư Cầm nghe Mộ Dung Mẫn phân phó xong, liền đi ra ngoài, mới đi được hai bước, Mộ Dung Mẫn còn nói thêm: "Chờ một chút, ngươi nói cần phải nghỉ một tháng đi."
Thư Cầm quay đầu lại, hành lễ nói: "Nô tỳ đã biết, trưởng công chúa." Nghĩ thầm nói, "Trưởng công chúa đối với Vương công tử thật đúng là sủng trong lòng bàn tay, dĩ nhiên lại nghỉ bệnh tận một tháng."
Vương Tương Khuynh hiểu được lý do Mộ Dung Mẫn phái thư cầm đi Hàn Lâm Viện xin nghỉ bệnh, chỉ vì muốn chắc chắn để nàng nghỉ được một tháng, nếu đổi lại là người mình phái đi xin nghỉ, phỏng chừng nghỉ tối đa chỉ được ba ngày, huống chi bản thân chỉ bị thương tay trái, cũng không gây trở ngại việc tay phải viết chữ, "Mẫn Mẫn, cảm ơn ngươi."
"Tương Khuynh thế nào càng ngày càng khách khí với ta? Ngươi và ta đã đính hôn, Tương Khuynh cũng sắp trở thành phò mã, việc công chúa làm vì phò mã chỉ là chuyện nhỏ, còn cần nói lời cảm ơn sao?" Mộ Dung Mẫn mỉm cười.
Vương Tương Khuynh vừa nghe, mặt liền đỏ lên, vốn khuôn mặt đang tái nhợt đột nhiên xuất hiện chút đỏ ửng, nhìn có vẻ đặc biệt bắt mắt, ngoài trừ Liên hoa, mọi người nhìn thấy cảnh này, trong lòng chỉ cảm thán Vương Tương Khuynh bản thân là một đại nam nhân như thế nào giống như một tiểu cô nương tự ái đỏ mặt đây?
Thấy tất cả mọi người nhìn mình, "Khụ khụ" Vương Tương Khuynh khụ một tiếng, nói rằng: "Nhìn cái gì, ta nghĩ cần trở về phòng nghỉ ngơi chút. Nhị tỷ, Tử Yên cô nương, các ngươi ở phòng khách dùng đồ ăn sáng đi, ta sẽ không quản các ngươi." Nói xong quay đầu hướng Mộ Dung Mẫn nói rằng.
"Mẫn Mẫn, ngươi đi theo ta."
Vương Tương Khuynh nói xong, liền đứng dậy, Liên Hoa bước lên phía trước đỡ Vương Tương Khuynh: "Thiếu gia, cẩn thận."
"Ách, cái kia, ta bị thương ở cánh tay, chứ không phải chân, không cần đỡ ta." Vương Tương Khuynh phất phất tay phải, ý bảo Liên Hoa không cần đỡ mình, "Hoa nhỏ, ngươi cùng Mười Ba cũng ở lại đây dùng đồ ăn sáng đi, không cần hầu hạ ta."
"Thế nhưng thiếu gia, ngươi trở về phòng còn phải thay quần áo đó!" Áo của Vương Tương Khuynh đang mặc hiện giờ toàn là máu, lúc trở về phòng khẳng định muốn thay bộ y phục khác, tuy rằng chỉ bị thương ở tay trái, nhưng cũng khiến việc mặc quần áo gặp khó khăn rất nhiều.
"Không cần lo lắng, ta giúp Tương Khuynh thay quần áo là được." Mộ Dung Mẫn nói vậy, tuy rằng nam nữ khác biệt, nhưng cả hai cũng đã định thân rồi, huống chi hiện tại là tình huống đặc thù, bản thân vì Vương Tương Khuynh thay quần áo, hẳn là không sao.
"Đừng đừng đừng!" Vương Tương Khuynh vừa nghe Mộ Dung Mẫn muốn vì bản thân thay quần áo, liền mở miệng cự tuyệt, thầm nghĩ: "Nếu là Mẫn Mẫn giúp ta thay quần áo, vậy thân phận nhất định bị nàng phát hiện..." nghĩ đến bản thân còn chưa có chuẩn bị thẳng thắng nói ra sự thật này, liền tiếp tục nói.
"Ngươi và ta tuy rằng đã đính hôn, nhưng ngươi thân phận là trưởng công chúa, chuyện thay quần áo này, vẫn nên để Liên Hoa làm đi." Vì để Mộ Dung Mẫn không còn cơ hội vì bản thân thay quần áo, Vương Tương Khuynh lại bồi thêm một câu.
"Dù gì từ nhỏ cho tới lớn đều do nàng ấy giúp ta mặc quần áo, vậy vẫn tốt hơn!"
Vương Tương Khuynh vừa nói xong, Mộ Dung Mẫn liền híp con mắt, hỏi: "Tương Khuynh vừa nói cái gì? Cho tới nay, y phục của ngươi đều là do Liên Hoa giúp ngươi mặc?"
"Thôi xong, trưởng công chúa nhất định là hiểu lầm! Thiếu gia thế nào lại ngu ngốc như vậy! Dám ở trước mặt trưởng công chúa nói mình hay giúp đỡ nàng mặc y phục! Bộ người muốn trưởng công chúa đem chúng ta chém chết sao!" Liên Hoa nội tâm âm thầm rên rĩ, không nghĩ tới mình gặp phải một tên thiếu gia thích đi hãm hại người tới như vậy, "Trưởng công chúa không cần hiểu lầm, nô tỳ chỉ là vì thiếu gia mặc áo khoác! Nô tỳ cũng chưa từng cùng thiếu gia ngủ chung một chỗ bao giờ."
Nghe Mộ Dung Mẫn hỏi câu như vậy, Vương Tương Khuynh liền phản ứng kịp biết mình nói sai, như vậy còn chưa tính, Liên Hoa dĩ nhiên còn muốn giải thích, giải thích thì thôi đi, còn nói thêm câu chưa từng cùng thiếu gia nhà mình ngủ chung một chỗ? Vương Tương Khuynh thật sự muốn chết, "Mình nói sai thì còn cứu được, thế nào Liên Hoa cũng hùa theo phạm sai lầm ngu xuẩn như vậy! Dù không ngủ chung một chỗ, ngươi cũng không cần nói ra a! Ngươi vậy mà lại ngu ngốc nói, chúng ta không ngủ cùng một chỗ chả khác nào càng thêm khẳng định ta và ngươi đã cùng nhau ngủ chung! Ai quy định phải ngủ chung mới có thể giúp nhau mặc quần áo!"
Mười Ba nghe Liên Hoa nói một câu chưa từng cùng thiếu gia ngủ chung một chỗ, vốn là hoài nghi Liên Hoa cùng thiếu gia có cái gì, ghé mắt quan sát Liên Hoa một phen, ngẫm qua ngẫm lại, nhớ tới thái độ làm người của Liên Hoa, liền hiểu được nàng nói như vậy chỉ vì muốn giải thích cho Mộ Dung Mẫn nghe, trên thực tế nhất định là nàng muốn nói không có ngủ chung, chỉ là nói ra miệng tự nhiên không sắp xếp được thành câu hoàn chỉnh, lắc đầu nội tâm thở dài, "Thiếu gia thật đáng thương, có một nha hoàn như vậy đúng là họa vô đơn chí!"
"Mẫn Mẫn, ngươi đừng có nghe hoa nhỏ nói lung tung, ta cùng nàng trong sạch!" Vương Tương Khuynh đè nặng thanh âm ôn nhu hướng Mộ Dung Mẫn, nói xong bật người thay đổi biểu tình, tức giận mà hướng Liên Hoa nói.
"Hoa nhỏ chết bầm, ngươi có thể hay không đừng tạo thêm phiền phức cho ta! Những điều không nên nói, ngươi đều nói! Ngươi như thế lỡ có ai nghe rồi hoài nghi chúng ta có gì hay không!"
Vương Tương Khuynh nói xong, không để ý biểu tình của những người khác, tay phải nắm lấy tay Mộ Dung Mẫn, liền cùng nhau trở về gian phòng. Vào trong phòng, Vương Tương Khuynh hướng Mộ Dung Mẫn nói: "Mẫn Mẫn, ngươi ngồi ở đây chờ, ta qua phía sau bình phong thay quần áo."
"Tương Khuynh có thể tự mình thay sao?" Mộ Dung Mẫn lo lắng hỏi thăm, "Hay là để ta giúp ngươi thay quần áo đi."
"Đừng đừng, Mẫn Mẫn, ta... Ta không có thói quen để người khác giúp, tự ta làm thì tốt hơn, nếu ta không thay được, ta sẽ gọi ngươi, như vậy được chứ?" Vương Tương Khuynh lùi lại một bước, nhưng trong lời nói vẫn kiên trì câu đầu tiên nói để mình thử thay quần áo, nếu thật sự không được sẽ để Mộ Dung Mẫn đến hỗ trợ.
Vương Tương Khuynh để Mộ Dung Mẫn ngồi yên chờ mình, liền trực tiếp đi ra phía sau bình phong thay quần áo. Chịu đựng đau nhức, cầm quần áo cởi, sau đó lại chịu đựng đau nhức thay y phục sạch sẽ, vốn là chỉ chốc lát là có thể thay y phục xong, bởi vì đau đớn nên chậm chạp hồi lâu mới thay xong.
Mộ Dung Mẫn vốn là nhìn bình phong, loáng thoáng thấy Vương Tương Khuynh chậm rãi cởi quan phục, sau đó là trung y, thấy hắn muốn cởϊ áσ trong, liền nghiên đầu qua chỗ khác.
Chờ Vương Tương Khuynh thay y phục xong, đi ra nhìn thấy Mộ Dung Mẫn ngồi đưa lưng về phía mình, liền nói rằng: "Mẫn Mẫn, ta thay y phục xong rồi."
Mộ Dung Mẫn nghe Vương Tương Khuynh nói thay y phục xong, xoay người, vậy mà còn chưa mở miệng liền nghe được Vương Tương Khuynh nói: "Di, Mẫn Mẫn, mặt ngươi như thế nào hồng như vậy?"
Mộ Dung Mẫn xấu hổ, vừa rồi chăm chú nhìn Vương Tương Khuynh cởϊ qυầи áo, liền không tự chủ được mà suy nghĩ bậy bạ, nghĩ đến khoản thời gian sau khi thành thân, Tương khuynh cũng sẽ như vậy, một kiện rồi lại một kiện y phục được cởi bỏ, sau đó là y phục của mình, thẳng thắn thành khẩn lặp lại... Nhớ lại những hình ảnh này, liền không tự chỉ được mà đỏ mặt.
"Không... Không có việc gì" Mộ Dung Mẫn đỏ mặt nói lắp bắp, liền thay đổi chủ đề.
"Được rồi, Tương Khuynh kêu ta tới, có chuyện gì muốn nói với ta sao? Là về nhị tỷ của ngươi đi?"
"Ân, đúng là chuyện về nhị tỷ cùng Tử Yên cô nương." Vương Tương Khuynh trả lời.
- ---------------------------------------------
Sau bao tháng lặng mất tâm hơi, cuối cùng ta cũng ngôi lên rồi đây!! Hãy cho ta ăn đi rồi ta sẽ nhả chương cho các ngươi!
Do lâu không edit nên quên mất cách xưng hô rồi!! HAHAHA!!!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook