Liên Hoa dẫn Mộ Dung Mẫn đi tới sương phòng, mới đi tới cửa, Mười Ba liền vội vàng mà chạy tới, hô hấp còn chưa ổn định đã nói: "Không... không... không ổn!"

Mộ Dung Mẫn vừa nghe Mười Ba nói không ổn, liền nghĩ đến nhất định là Vương Tương Khuynh xảy ra chuyện, vội vàng hỏi: "Mười Ba, làm sao vậy? Có phải hay không Tương Khuynh xảy ra chuyện?"

Mười Ba hít một hơi lớn, chạy hồng hộc từ phòng khách đến sương phòng, thật sự sắp chết: "Ân...Ân... Thiếu gia... Thiếu gia trên đường vào cung bị người ám sát! Hô ~ hô ~ trưởng công chúa, Liên Hoa, các ngươi nhanh đi phòng khách đi!"

Mộ Dung Mẫn chạy thật nhanh tới phòng khách, còn chưa bước vào phòng khách liền phát hiện trên đất toàn máu, "Để lại nhiều máu như vậy, Tương Khuynh sẽ không..."

"Tương Khuynh! Tương Khuynh." Mộ Dung Mẫn bước vào, nhìn thấy Vương Tương Khuynh khuôn mặt tái nhợt đang nhắm mắt ngồi dựa ở trên ghế, tay trái đều là máu, "Tương Khuynh, làm sao vậy?"

Vương Tương Khuynh mở mắt ra, thấy là Mộ Dung Mẫn, chịu đựng đau nhức nở nụ cười, giơ lên cánh tay phải không có bị thương, phất tay ý bảo bản thân không có việc gì.

Liên Hoa cùng Mười Ba chạy theo sau tới, ngồi xỗm trước mặt Vương Tương Khuynh: "Thiếu gia, đau không?"

Vương Tương Khuynh chỉ "Ân" một tiếng, liền không thèm nói nữa. Vương Tương Khuynh cắn răng chịu đựng cơn đau, không muốn ở trước mặt Mộ Dung Mẫn thét lên, nếu như Mộ Dung Mẫn không có ở đây, thật muốn thét ra tiếng: "Đau chết đi được! Một kiếm đã thấy xương a, mà phải chịu đến tận ba nhát kiếm, nếu không dùng tay trái ngăn cản, sợ là cái mặt cũng không còn!"

Liên Hoa thấy thiếu gia nhà mình vẻ mặt đều là mồ hôi lạnh, nhìn tay đầy máu, tất nhiên là đau muốn chết, trong lòng cũng tê rần, nước mắt cứ vậy mà chảy ra.

Thấy Liên Hoa khóc, Vương Tương Khuynh cũng muốn khóc theo: "Hoa nhỏ, bản thiếu gia còn chưa có chết đâu, đừng khóc!" Vương Tương Khuynh chịu đựng đau nhức, nghẹn ra một câu, Liên Hoa nghe xong không có ngừng mà còn khóc lợi hại hơn.

"Thư Cầm, Thư Kỳ, các ngươi nói ta nghe đã xảy ra chuyện gì? Chẳng phải bảo các ngươi đi theo phía sau sao? Thế nào lại để Tương Khuynh bị thương?" Mộ Dung Mẫn thấy một đống người bắt đầu vây quanh Vương Tương Khuynh, không còn chỗ cho mình chen vào, liền quay ngược lại hỏi, muốn biết lúc Vương Tương Khuynh rời khỏi phủ rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì. Thư Cẩm đang cầm kéo cắt ống tay áo Vương Tương Khuynh cùng Thư Kỳ đang cầm kim sang bên cạnh nghe vậy, muốn đứng lên hành lễ, Mộ Dung Mẫn thấy vậy nói rằng: "Không cần hành lễ, nói rõ cho ta biết chuyện gì xảy ra!"

Thư Kỳ đem kim sang đưa cho Liên Hoa, dặn dò nói: "Trên cánh tay Vương công tử bị ba vết kiếm, hai đạo ở mặt trên cánh tay, còn một đạo ở trên cánh tay, một vết thương đã được thoa dược, chờ Thư Cầm cắt mặt trên tay áo, ngươi liền bôi thuốc cho Vương công tử."

Liên Hoa tiếp nhận kim sang dược, gật đầu không ngừng, "Ừ, ta... Ta đã biết."" Nói xong, nâng gương mặt ngấn lệ chuyển hướng nhìn Vương Tương Khuynh, tiếp tục nói: "Thiếu gia, sau này ngươi đi đâu ta đều phải đi theo ngươi, sẽ không để cho ngươi bị thương nữa!"

"Đứa ngốc này." Vương Tương Khuynh nói ra ba chữ, liền nhắm mắt lại, ngồi tựa vào lưng ghế.

Thư Kỳ đứng dậy hướng Mộ Dung Mẫn nói rằng: "Trưởng công chúa, nô tỳ cùng Thư Cầm ra phủ không lâu, liền thấy cỗ kiệu của Vương công tử, nghĩ nơi đó cách hoàng cung không xa, hẳn sẽ không gặp chuyện gì xui xẻo, liền xa xa theo sát cỗ kiệu, vậy mà cỗ kiệu đi được một đoạn, liền quẹo vào trong con ngõ nhỏ, vốn tưởng rằng Vương công tử yêu cầu đi đường tắt vào hoàng cung, vậy mà đột nhiên truyền ra một tiếng hét thảm thiết của Vương công tử."

Thư Kỳ nói đến đây, vẻ mặt tự trách mà liếc mắt nhìn trưởng công chúa, thấy trưởng công chúa mơ hồ mang theo tức giận, nuốt nước bọt, tiếp tục nói rằng: "Nghe tiếng kêu của Vương công tử, nô tỳ cùng Thư Cầm vội vàng chạy vào ngõ nhỏ, liền nhìn thấy bốn người khiên vác đều đã chết, còn Vương công tử thì đang cùng bốn tên hắc y giao đấu." Nói đến đây, Thư Kỳ khoa trương một câu, "Không nghĩ tới Vương công tử dĩ nhiên biết võ công, còn có thế một mình xử bốn tên, chỉ bất quá, có vẻ như Vương công tử chỉ học công phu quyền cước, hẳn không có học khinh công, hơn nữa, võ công của Vương công tử có chút kỳ quái, rất nhiều động tác dĩ nhiên là động thủ động cước..."

"Tương Khuynh dĩ nhiên học võ công, còn một mình trội bốn?" Mộ Dung Mẫn quay đầu nhìn thoáng qua Vương Tương Khuynh đang nhắm mắt lại, thấy mí mắt của hắn cũng không có động một chút, nghĩ hắn hẳn là không dự định mở miệng giải thích, liền quay đầu lại hướng Thư Kỳ nói: "Tiếp tục nói."

Vương Tương Khuynh chỉ là nhắm mắt lại, cho nên những điều Thư Kỳ nói tự nhiên đều nghe hết, trong lòng yên lặng mà giải thích: "Động thủ động cước cái giề, bất quá là bởi vì ta từng học qua quyền đạo, quyền thái, với tán thủ, ai, coi như cũng có ích..."

Thư Kỳ tiếp tục nói: "Nô tỳ cùng Thư Cầm đi tới giúp đỡ cho vương công tử, vậy mà khi chúng ta vừa lại gần, còn chưa động thủ, bốn tên hắc y kia liếc mắt nhìn chúng ta, liền trực tiếp bỏ chạy. Vương công tử do dùng lực quá độ, cho nên máu trên tay mới không ngừng chảy ra, giữ thế nào cũng không ngừng được."

"Đau chết a! Ta nào dám cố sức ô! Hai người các ngươi thế nhưng cùng ô cây củ cải y chang nhau, cố sức mà đâm vào vết thương của ta, cả quá trình quay trở về đây đều nói sai sự thật hết rồi!" Vương Tương Khuynh càng không ngừng oán thầm, thật muốn hướng Mộ Dung Mẫn đâm thọc: "Hai tên nha đầu này đều chưa từng băng bó vết thương trên cánh tay của ta! Ân ta đau muốn chết! Ta đau tới mức trở thành như bây giờ đều là do các nàng ban tặng!" Vương Tương Khuynh nghiến răng "khanh khách".

Thư Cầm cẩn thật đem tay áo Vương Tương Khuynh cắt ra hết, Liên Hoa liền đem kim sang rắc vào vết thương, nhìn Mười Ba đứng ở bên cạnh cái gì cũng không làm, liền nói rằng: "Mười Ba, ngươi mau đi nấu nước a! Đừng có đứng nhìn! Còn có, đem vết máu trên mặt đất lau luôn đi!"

Mười Ba vừa nghe, liền chạy đi bưng một chậu nước tiến đến, tay trái Vương Tương Khuynh toàn bộ đều lộ ra hết, màu của máu cùng bạch sắc của thuốc bột kim sang hòa vào nhau, làm cho những người yêu thương nàng không đành lòng nhìn thẳng, Liên Hoa đem khăn vắt khô, nghĩ muốn lau sạch sẽ cho Vương Tương Khuynh, vậy mà Vương Tương Khuynh ngăn trở bàn tay Liên Hoa lại, khuôn mặt tái nhợt nghiên đầu nhìn về phía Mười Ba, hỏi: "Nước là lấy trực tiếp từ giếng sao?"

"Đúng vậy, thiếu gia." Mười Ba nghe thiếu gia nhà mình hỏi nước lấy ra từ chỗ nào, vội trả lời.

"Đừng dùng nước này, đi lấy bình rượu tới, thấm vào mặt khăn." Vương Tương Khuynh vừa nghe nước là lấy trực tiếp từ giếng lên, liền kêu Mười Ba đi lấy bình rượu tới, "Dùng nước giếng chưa nấu, vạn nhất bị nhiễm vi khẩu nhất định chết chắc!"

Mười Ba nghe thiếu gia nhà mình muốn rượu, nghi hoặc hỏi: "Thiếu gia là muốn uống rượu?"

"Đều không phải, ngươi trực tiếp đi lấy là được." Vương Tương Khuynh thật sự hết nói nổi, thầm nghĩ im lặng mà đợi.

"Tương Khuynh là sợ có người hạ độc xuống nước giếng sao?" Mộ Dung Mẫn mở miệng hỏi, nghĩ có người muốn ám sát Vương Tương Khuynh, vậy tất nhiên sẽ hạ độc, không đợi Vương Tương Khuynh trả lời liền hướng Thư Kỳ nói: "Thư Kỳ, ngươi đi kiểm tra nước giếng, xem có người hạ độc hay không."

"Không cần!" Vương Tương Khuynh chịu đau ngăn cản, hít sâu một hơi mới tiếp tục nói rằng: "Không cần kiểm tra nước giếng bởi vì không có người hạ độc xuống giếng, chỉ là vết thương này, tốt nhất nên dùng nước nóng rửa, còn không thì dùng rượu chà lau, chứ dùng nước lã dễ bị nhiễm vi khuẩn, vạn nhất bị uốn ván, thì thật sự chết chắc."

Mười Ba đem bình rượu tới, Mộ Dung Mẫn tiếp nhận, nói rằng: "Ta giúp Tương Khuynh lau đi."

Mười Ba kêu một tiếng "Trưởng công chúa", nghĩ Mộ Dung Mẫn đường đường là trưởng công chúa, thế nào có thể làm chuyện của hạ nhân được, cầm chặt bình rượu không dám đưa qua. Mộ Dung Mẫn trực tiếp lấy bình rượu từ trong tay Mười Ba, cầm khăn, ngồi xổm trước người Vương Tương Khuynh, cẩn thận mà chà lau xung quanh vết thương, chờ lau sạch sẽ, dùng bông vải đem vết thương băng bó thật kỉ.

"Mẫn Mẫn, khổ cực cho ngươi rồi." Vương Tương Khuynh mang theo nụ cười hướng Mộ Dung Mẫn nói.

"Chỉ là băng bó vết thương mà thôi, ở đâu mà khổ cực." Khuôn mặt Mộ Dung Mẫn ửng hồng, thấy Vương Tương Khuynh cười, mất tự nhiên quay đầu đi chỗ khác, trong lòng mơ hồ đau, "Thế nào lúc này ngươi còn có thể không quên hướng ta cười! Rõ ràng vết thương đau như vậy."

"Tương Khuynh, ngươi thế nào còn không vào triều?" Một đống người vây quanh vương Tương Khuynh, mới vừa tiến vào phòng khách Vương Tương Nhan chỉ nhìn thấy quan phục với mũ của Vương Tương Khuynh, không thấy được cánh tay trái đang bị bó thành cái bánh chưng của nàng.

"Nhị tiểu thư, thiếu gia... trên đường vào triều thiếu gia bị đâm..." Liên Hoa vừa thấy Vương Tương Nhan, vốn nước mắt đã ngừng nhưng lại không khống chế được mà chảy ra.

Vương Tương Nhan vừa nghe, bước lên phía trước: "Tương Khuynh, tại sao có thể như vậy? Không phải chỉ mới trở thành quan thôi sao? Lúc này, mới ngày thứ hai thế nào đã có người ám sát ngươi!" Vương Tương Nhan trong mắt hàm chứa lệ, "Có đau hay không? Từ nhỏ đến lớn, bị thương hết hai lần, một lần là bị người dùng bình rượu đạp trúng đầu, còn lại... chính là ngày hôm nay ngươi bị thương cánh tay. Không được, ta phải tìm người bảo hộ ngươi!"

"Tương Khuynh, ngươi, có sao không?" Tử Yên thấy tay trái Vương Tương Khuynh bị băng bó thành một vòng, lo lắng mà hỏi thăm: "Chỉ bị thương cánh tay sao? Chỗ khác có hay không bị thương?" Vương Tương Nhan nghe Tử Yên nói như thế, bật người bắt lấy y phục của Vương Tương Khuynh, muốn nhìn một chút xem trên người hắn còn chỗ nào bị thương nữa hay không.

Vương Tương Khuynh ngăn bàn tay của Vương Tương Nhan lại, lắc đầu nói: "Nhị tỷ, Tử Yên, các ngươi không cần lo lắng, chỉ là bị thương cánh tay mà thôi." Dừng một chút, tiếp tục nói, "Nhị tỷ, ngươi cũng không cần chuyện bé xé ra to, có Liên Hoa cùng Mười Ba ở bên cạnh ta là đủ rồi, không cần phiền phức tìm người theo ta."

- -------------------------------

Thông báo của edit: Do máy tính của ta đang bị nhiễm virut mất hết dữ liệu nên tạm thời sẽ không có chương mới ~~~

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương