*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Tương Khuynh, ta..." Lâm Tú Uyển muốn giải thích, nhưng lại không biết nên nói gì, Thanh Mộng đã đi vào trong phòng Vương Tương Khuynh.

"Tiểu thư, ngươi, ngươi, ngươi cùng Vương công tử..."

Lâm Tú Uyển quay đầu lại nhìn thoáng qua Thanh Mộng đang đứng ở cửa phòng, vẫn không trả lời nghi vấn của Thanh Mộng, mà chỉ nói rằng: "Thanh Mộng, ngươi ra bên ngoài đi, ta còn có chuyện muốn nói với Vương công tử."

Lúc này, Liên Hoa cùng Mười Ba cũng đi theo vào phòng Vương Tương Khuynh đứng ngay cửa, cả hai trăm miệng một lời hô một câu: "Thiếu gia..."

"Ở ngoài canh cửa, ta cùng Tú Uyển có việc cần nói, mà thôi ba người các ngươi đi tiền thính chờ đi." Vương Tương Khuynh trực tiếp đuổi ba người tới phòng khách, nếu để bọn họ đứng ở ngoài cách trong này có một cánh cửa sợ rằng ba người họ sẽ nghe được những việc không nên. Thanh Mộng đưa mắt nhìn Lâm Tú Uyển, thấy tiểu thư nhà mình gật đầu, liền đi theo Liên Hoa tới tiền thính.

Một khắc sau, Vương Tương Khuynh cùng Lâm Tú Uyển liền xuất hiện ở trong phòng khách. Liên Hoa thấy thiếu gia nhà mình rốt cục đi ra, những lo lắng, bất ổn trong lòng cuối cùng cũng buông xuống, quen sát Vương Tương Khuynh từ trên xuống dưới một phen, thấy thiếu gia nhà mình y phục ngăn nắp sạch sẽ, cũng không có nếp nhăn, hẳn không có phát sinh cái gì. Nhìn biểu tình của hai người, biểu tình trên mặt của thiếu gia thì vẫn bình thường không, nhưng trên mặt của Lâm Tú Uyển lại mang theo tiêu ý nhàn nhạt, trong lòng cả kinh. "Lẽ nào thiếu gia muốn cùng Lâm cô nương cùng một chỗ? Vậy trưởng công chúa làm sao bây giờ? Chờ một chút, thiếu gia cùng Lâm cô nương ở chung một chỗ là chuyện tốt a!"

Vương Tương Khuynh nhìn biểu tình của Liên Hoa từ giật mình chuyển thành vui vẻ, nhất thời không hiểu được suy nghĩ của nàng. "Hoa nhỏ lại đang loạn tưởng cái gì thế?"

"Thiếu gia, các ngươi..." Liên Hoa hay là hỏi thử xem, Thanh Mộng không dám lại mở miệng hỏi cái gì, còn Mười Ba cũng không như Liên Hoa thẳng tính như thế, có cái gì muốn hỏi thì có thể trực tiếp hỏi, vấn đề đáng xấu hổ này, liền chỉ có thể do Liên Hoa hỏi.

Liên Hoa tuy rằng chỉ nói nửa câu, nhưng mọi người ở đây đều minh bạch được nàng muốn hỏi cái gì, Vương Tương Khuynh cùng Lâm Tú Uyển song song "khụ" hai tiếng, hai người liếc mắt nhìn nhau, lại vội vã đem tầm mắt nhìn chỗ khác.

Vương Tương Khuynh nói: "Hoa nhỏ, chuyện của bản thiếu gia, các ngươi không được phép nhiều chuyện."

Liên Hoa cùng Mười Ba vừa nghe, đều cả kinh. "Thiếu gia, không phải đem chúng ta là người thân mà đối đã sao? Sao giờ trở lại thân phận hạ nhân rồi?"

Thấy Liên Hoa cùng Mười Ba thay đổi sắc mặt, Vương Tương Khuynh giải thích: "Các ngươi là người thân của ta, nhưng có một số việc, ta không muốn nói nhiều làm gì, ta làm như vậy tự nhiên đều có dụng ý của ta."

Nói đến này, quay đầu nhìn thoáng qua Lâm Tú Uyển, thấy mặt nàng cũng không biến sắc, liền nói tiếp: "Chuyện của ta cùng Tú Uyển, các ngươi sau này không cho phép hỏi, vì đây là chuyện riêng của ta cùng nàng mới biết." 

Thanh Mộng nghe Vương Tương Khuynh giải thích, liền nhìn phản ứng của tiểu thư nhà mình, thấy tiểu thư nhà mình đối với những lời Vương công tử nói đều cam chịu, chẳng biết nên làm thế nào cho phải. Chờ Vương Tương Khuynh nói xong, Lâm Tú Uyển mới nói: "Chuyện của ta cùng Tương Khuynh, tuyệt đối không thể nói rõ cho các ngươi được."

Nói xong dừng lại vài giây, sau đó quay đầu hướng Vương Tương Khuynh nói tiếp: "Tương Khuynh, ta về trước đây, khi nào rãnh, ta sẽ tới tìm ngươi."

Vương Tương Khuynh dắt hai người chủ tớ Lâm Tú Uyển tới cửa, hướng gia đinh đứng đối diện cửa nói: "Sau này, Lâm cô nương nếu tới tìm ta, không cần ngăn cản, mặc kệ ta có ở nhà hay không, cứ để nàng trực tiếp vào trong." Hai người gia đinh nghe công tử nhà mình nói như vậy, trong lòng càng thêm xác định Lâm cô nương sau này nhất định trở thành thiếu phu nhân.

Chờ ly khai Vương phủ, Thanh Mộng mới dám hỏi Lâm Tú Uyển: "Tiểu thư, ngươi cùng Vương công tử, có đúng hay không..."

"Thanh Mộng, không được lắm miệng, chuyện của ta cùng Tương Khuynh, ngươi không nên hỏi, còn có, không được nói chuyện tình ngày hôm nay cho bất kì ai." Lâm Tú Uyển dặn Thanh Mộng, đầu tiên là thở dài, sai đó lại mỉm cười. Thanh Mộng không hiểu tiểu thư nhà mình vì sao lại vừa thở dài vừa mỉm cười, thấy tiểu thư nhà mình căn dặn như thế, cũng chỉ có thể nghe theo.

Vương Tương Khuynh trở lại phòng khách, ngồi xuống, tự mình rót ly trà uống. Liên Hoa cùng Mười Ba đứng ở bên người Vương Tương Khuynh, thấy thiếu gia cau mày tự mình uống trà, không rõ thiếu gia nhà mình đang suy nghĩ cái gì.

Mười Ba hướng Liên Hoa nháy mắt mấy cái. "Liên Hoa, nếu không ngươi hỏi lại thiếu gia chuyện khi nãy xem?"

Liên Hoa trừng mắt lại, "Không hỏi! Muốn hỏi thì ngươi tự đi mà hỏi!" Liên Hoa nhìn thiếu gia nhà mình hiện tại mặt lạnh, cũng biết chắc chắn không thể hỏi được cái gì.

Mười Ba thấy Liên Hoa hướng hắn trợn mắt, thì hiểu rõ đây là cự tuyệt ý định của hắn, suy nghĩ một chút, chỉ chỉ đầu của mình, lại chớp mắt ý bảo Liên Hoa nhìn thiếu gia, ý tứ, hẳn là "Liên Hoa, ngươi có nghĩ thiếu gia hình như lại thay đổi rồi hay không, hiện tại cũng không biết trong đầu thiếu gia đang suy nghĩ cái gì."

Liên Hoa lại trừng mắt nhìn, hơi gật đầu, trong lòng thầm nghĩ. "Thiếu gia, hình như thật sự có điểm kỳ quái. Rõ ràng nói thích Mộ Dung cô nương, mà hôm nay lại không cự tuyệt Lâm cô nương. Thiếu gia từ lúc nào bắt đầu trở nên kỳ quái như thế?"

Vương Tương Khuynh uống hết ba ly trà, mới chậm rãi mở miệng hỏi: "Hoa nhỏ, Mười Ba, các ngươi sẽ phản bội ta sao? Nếu có một ngày, ta làm ra một chuyện khiến thiên hạ này không bỏ qua được."

Liên Hoa cùng Mười Ba liếc mắt nhìn nhau, Mười Ba thầm nghĩ: "Bộ thiếu gia muốn làm ra chuyện gì khiến cho người trong thiên hạ đều ghét sao?"

Liên Hoa nghĩ đến thân phận nữ tử của thiếu gia nhà mình, lại nghĩ đến chuyện thiếu gia thích Mộ Dung cô nương, tựa hồ còn thích Lâm Tú Uyển, đoán rằng đây chính là điều mà thiếu gia thầm ám chỉ trong lời nói.

"Thiếu gia, lúc trước ta từng thề, sẽ không phản bội người." Liên Hoa nói, khi đó thiếu gia đem thân phận thật sự của mình ra nói cho nàng biết, còn đem tính mạng của mình giao cho nàng bảo vệ, phần tín nhiệm này, vĩnh viễn cũng sẽ không phản bội.

Mười Ba từ nhỏ đã đi theo Vương Tương Khuynh, từ lâu đã quyết định cả đời này đều phải đi theo Vương Tương Khuynh, sao có thể phản bội được: "Thiếu gia, Mười Ba vĩnh viễn sẽ đi theo người, vĩnh viễn không bao giờ phản bội người."

Vương Tương Khuynh gật đầu, có một số việc, trong lòng nàng minh bạch được, nhưng hiện tại không phải thời điểm thích hợp để nói ra. Vương Tương Khuynh chính là dự định nói cho Mười Ba thân phận thật sự của mình, đều không phải không tín nhiệm, mà là nghĩ tạm thời chưa tới lúc nói ra.

Ngày thứ hai, giờ dần canh ba Liên Hoa sẽ gọi Vương Tương Khuynh rời giường: "Thiếu gia, thiếu gia, rời giường! Nhanh đứng lên đi, người còn phải vào triều đó!"

Liên Hoa gõ cửa, nghe bên trong không có động tĩnh gì, liền một cước cửa đi vào, nghĩ thiếu gia nhà mình là nữ tử, nên cũng không sợ sẽ phát sinh cái gì. Thấy thiếu gia cả người đều chui trong chăn chỉ chừa cái đầu ra, tư thế ngủ cũng sắp ngã xuống đất, mà một điểm phản ứng cũng không có, tiến lên một bước xốc chăn lên.

Cảm giác không thấy cái chăn, Vương Tương Khuynh hơi mở mắt nhìn thấy người cướp chăn mình: "Liên Hoa, ta còn muốn ngủ mà, đừng có phá ta!"

Ở hiện đại thời gian đi làm đều là tám giờ, bản thân ngủ thẳng tới bảy giờ rời giường là đủ rồi, không nghĩ tới mấy người ở cổ đại lại biếи ŧɦái như thế, dĩ nhiên mới bốn năm giờ đã bị bắt rời giường đi làm.

Đêm hôm qua Vương Tương Khuynh còn thề non sắt son rằng: "Ngày mai giờ dần canh ba ta nhất định dậy! Liên Hoa, ta nếu không dậy, ngươi nhất định phải gọi ta! Dùng biện pháp gì cũng được để làm ta dậy! Vạn nhất vào triều muộn, chọc giận hoàng thượng, nói không chừng trực tiếp bị tha ra ngoài chém đầu a!"

"Thiếu gia, người đã nói sẽ rời giường! Vậy sao còn chưa chịu dậy rửa mặt, chải đầu, thay quan phục, không còn kịp giờ rồi!" Liên Hoa nắm lấy cánh tay Vương Tương Khuynh, nghĩ đem thiếu gia nhà mình túm từ trên giường xuống, thế nhưng Vương Tương Khuynh chính là vẫn không chịu rời giường.

Liên Hoa suy nghĩ một chút, nói: "Thiếu gia, Mộ Dung cô nương tới! Đang ở phía trước tiền thính chờ ngươi đó!"

Vương Tương Khuynh vừa nghe Mẫn Mẫn tới, bật người thanh tỉnh lại, giống như cá chép vượt Vũ Môn*, tức khách đứng dậy. Liên Hoa thấy thiếu gia nhà mình đã tỉnh táo, mới lo lắng nói: "Thiếu gia, ta lừa người thôi! Mộ Dung cô nương không có tới..."

"Ngươi!" Vương Tương Khuynh tức giận. "Ngươi cái tên lừa gạt!"

"Thiếu gia a! Ta bất quá là vì muốn tốt cho người, nhanh đi rửa mặt, ta giúp người đem nước vào!" Liên Hoa vội vàng hối thúc Vương Tương Khuynh.

Vương Tương Khuynh rửa mặt xong, thay quan phục, đeo lệnh bài ở thắt lưng, ngồi trên cỗ kiệu, thẳng đến hoàng cung. Tới Đông Hoa môn, xuống kiệu một chút thì thấy được Tô Dịch cùng Trình Tư. Vương Tương Khuynh tiến lại chảo hỏi: "Chào Trình đại nhân, chào Tô đại nhân ~"

Trình Tư cùng Tô Dịch song song đáp lại: "Chào Vương đại nhân."

Ba người liền tiến vào cung. Ở trên đường, dĩ nhiên đụng phải thừa tướng Lý Quốc, còn có nhi tử của hắn Lý Văn Phong. Trình Tự nhẹ giọng hướng Vương Tương Khuynh cùng Tô Dịch nói

"Đây là Lý Quốc, Lý thừa tướng còn người kia là con trai hắn Lý Văn Phong đó."

Nói xong, ba người song song hướng Lý Quốc thở dài hành lễ: "Chào Lý thừa tướng."

Lý Quốc liếc mắt nhìn Tô Dịch, lại quan sát Vương Tương Khuynh từ trên xuống dưới một phen, mới lo lắng nói: "Chào Trình đại học sĩ, hai vị này, nói vậy đây chính là Vương biên tu cùng Tô kiểm thảo đi."

"Hạ quan đúng là biên tu Hàn Lâm Viện Vương Tương Khuynh." Thấy Lý Quốc hỏi, hai người đều trả lời thân phận của mình.

- -----------------------

*Cá chép vượt Vũ Môn:Phò Mã Thượng Công Chúa - Chương 38

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương