"Hóa ra nha đầu kia gọi là Thanh Mộng a, cũng được cũng được." nghĩ đến biểu hiện của Thanh Mộng khi nãy ở trước cửa Vương phủ, Vương Tương khuynh "cũng được" hai câu, trong lòng thì than thở. "Tuy thích loại nha hoàn lắm miệng này, nhưng loại này cũng cần được tách riêng a! Cùng Liên Hoa y chang nhau, thời khắc mấu chốt luôn luôn có thể đâm mấy nhát dao vào chủ tử nhà mình. Aiz, hôm nào đem Liên Hoa cho Mẫn Mẫn, nhưng khi nào mới giao cho nàng nha hoàn được đây!"

Vừa tới trước cửa phủ trưởng công chúa, Liên Hoa liền rùng mình hắt xì. "Ai đang nói xấu ta vậy hả!" Hộ vệ trước cửa phủ trưởng công chúa nhìn thấy Liên Hoa cùng Mười Ba, liền hiểu hai người đến tìm công chúa, còn chưa chờ bọn họ mở miệng, liền nói thẳng: "Trưởng công chúa tiến cung, đã hai ngày chưa về phủ, cũng không biết khi nào sẽ trở về."

Liên Hoa vừa nghe, nguyên lai là tiến cung, trách không được chưa có tới tìm thiếu gia nhà mình, an tâm một chút, bình tĩnh suy nghĩ hỏi lại: "Hộ vệ đại ca, vậy Thư Lan tỷ tỷ có ở trong phủ hay không?"

Hộ vệ trả lời: "Thư Lan tỷ tỷ đi theo công chúa cùng nhau tiến cung. Bất quá, Thi Họa tỷ tỷ có ở trong phủ, các ngươi nếu có việc, ta mang các ngươi đi tìm Thi Họa tỷ tỷ."

Liên Hoa suy nghĩ một chút, bản thân chỉ cùng Thư Lan quen thuộc, còn người này ra sao thì bản thân cũng không biết, không dám nói gì thêm, liền lắc đầu: "Không cần, chờ công chúa trở về, ta cùng Mười Ba sẽ quay trở lại tìm công chúa nói là được." Nói xong, liền lôi kéo Mười Ba quay về Vương phủ.

- ----------------------------------------

"Tương Khuynh tại sao lại nói Thanh Mộng nhà ta "cũng được"? Không bằng, ta tặng ngươi nha hoàn này đi!" Lâm Tú Uyển nghe Vương Tương Khuynh khen nha hoàn nhà mình, cười nói muốn đem Thanh Mộng đưa cho nàng.

Vương Tương Khuynh vừa nghe, thì hết hồn! Bật người nói: "Đừng đừng đừng, nha hoàn tốt như vậy, ngươi tự mình giữ đi!" Một mình Liên Hoa đã đủ mệt rồi còn thêm con mắm này nữa chắc chết mất, ngươi đừng có mà hãm hại ta chứ!

Thanh Mộng vừa nghe tiểu thư nhà mình muốn đem nàng đưa cho Vương Tương Khuynh, giọng mang theo tiếng khóc nức nở nói: "Tiểu thư, ta không tốt chỗ nào, sao ngươi lại muốn đem ta tặng cho người khác!"

Lâm Tú Uyển ban đầu thì cười khúc khích nhưng khi nghe những lời này thì bật cười, quay đầu nhìn thoáng qua Thanh Mộng ở bên cạnh: "Ta hay nói giỡn đó, ngươi tin thật sao!"

Quay đầu lại thấy Vương Tương Khuynh nhìn mình cười, liền hỏi: "Tương Khuynh cười cái gì đó!"

"Chỉ là nghĩ, nha đầu kia so với người trước thú vị hơn!" Vương Tương Khuynh mỉm cười mà nói.

Dừng một chút, lại hỏi: "Tú Uyển, gần đây có khỏe không?"

Hai người vừa uống trà vừa hàn huyên những chuyện đã xảy ra trong hai ngày này, thấy ly trà của Tú Uyển hết nước, Vương Tương Khuynh liền săn sóc mà chăm trà vào. Lâm Tú Uyển ôn nhu nhìn Vương Tương Khuynh, trong lòng thầm nghĩ. "Tương Khuynh nếu ngươi thích ta, thì thật tốt."

Vương Tương Khuynh cảm nhận được ánh mắt ôn nhu của Lâm Tú Uyển nhìn mình, nội tâm không khỏi căng thẳng, liền bất giác cúi đầu, nhìn chén trà trong tay, không dám đối diện với người kia.

"Được rồi, đã lâu không nghe Tương Khuynh thổi sáo, chẳng hay hôm nay, có thể thôi một khúc được không?"

"Tú Uyển muốn nghe? Ngươi chờ một chút, cây sáo ở trong phòng của ta, để ta vào lấy nó ra thổi cho ngươi nghe." Vương Tương Khuynh từng đồng ý sau này chỉ cần Lâm Tú Uyển muốn nghe nàng thổi sáo, vô luận khi nào cũng phải thổi cho nàng nghe, liền đứng dậy trở về phong lấy cây sáo mà nàng tặng.

"Ta đi cùng Tương Khuynh đi." Lâm Tú Uyển theo đứng dậy.

"Thuận tiện nhìn xem phòng của Tương Khuynh thế nào." Lâm Tú Uyển cười bổ sung một câu. Thanh Mộng nghe tiểu thư nhà mình chưa lấy chồng mà muốn đi vào phòng nam tử, liền mở miệng nhắc nhở.

"Tiểu thư, ngươi..." Chỉ là Thanh Mộng còn chưa nói hết, Lâm Tú Uyển liền lạnh lùng liếc mắt nhìn Thanh Mộng, "nếu lại phá hỏng đại sự của ta, ngươi cũng nên nghỉ việc đi!" Thanh Mộng lúc này thấy ánh mắt của tiểu thư nhà mình, chỉ cần nhìn là hiểu được ý tứ bên trong, liền nắm chặt tay, đứng tại chỗ, nhìn tiểu thư nhà mình cùng Vương Tương Khuynh ly khai phòng khách.

Vương Tương Khuynh cũng quên bén mất thân phận nam tử của mình, cũng quên mất Mộ Dung Mẫn đã cảnh cáo nàng cùng Lâm Tú Uyển cách xa nhau một chút, liền mang Lâm Tú Uyển vào phòng của mình. Lâm Tú Uyển nhìn một vòng chung quanh: "Tương Khuynh, gian phòng của ngươi đúng là ngăn nắp a."

Vương Tương Khuynh cười, nói: "Đa số đồ đều để ở Phồn thành, còn chưa kịp đặt mua cái gì. Bất quá, bây giờ cũng không hắn thiếu cái gì."

Vương Tương Khuynh từ trên giá thượng lấy xuống một cái hộp, từ trong hộp lấy ra cẩm túi. Lâm Tú Uyển thấy, nội tâm không khỏi vui sướng, ngoài miệng mang theo một chút oán giận: "Tương Khuynh dĩ nhiên đem cây sáo ta tặng giấu kỹ như vậy sao? Thật đáng tiếc!"

Vương Tương Khuynh nghe Lâm Tú Uyển trong lời nói có chút oán giận, liền giải thích: "Tú Uyển, ngươi hiểu lần, cây sáo này ta thường xuyên lấy ra thổi, chỉ là mỗi lần thổi xong lại đem cất vào trong cái hộp này."

Nói xong lộ ra nụ cười có chút nghịch ngợm: "Dù sao đây là sáo làm từ cây tử đàn, rất quý giá, sợ làm hư hao, ngươi thấy sẽ đau lòng."

"Đồ đã tặng cho ngươi, thì đó là của ngươi, ta sao lại đau lòng, nếu thật sự không hư hao, ta còn đưa cho Tương Khuynh chi nữa." Lâm Tú Uyển nghe được Vương Tương Khuynh nói thường xuyên lấy cây sáo mình tặng ra thổi, cảm giác thật hài lòng.

"Khổng hổ là thiên kim lễ bộ thượng thư a! Như thế nào!" Vương Tương Khuynh trêu ghẹo nói.

"Tú Uyển có muốn nghe từ khúc không?" Trong mấy tháng này, Vương Tương Khuynh thổi cho Lâm Tú Uyển nghe vô số từ khúc, hầu như bài nào mình biết đều thổi cho Lâm Tú Uyển nghe, thậm chí còn tự biên soạn khúc mới.

Lâm Tú Uyển suy nghĩ một chút, nói: "Vậy Tương Khuynh thổi cho ta nghe khúc "tiếc hề" đi."

Vương Tương Khuynh để Lâm Tú Uyển ngồi ở bên cạnh bàn, còn mình thì đi tới bên cửa sổ, nghiêng người mà đứng, tìm tư thế thích hợp, liền thổi. Vương Tương Khuynh vốn nhìn Lâm Tú Uyển thổi, nhưng ánh mắt Lâm Tú Uyển quá mức nóng bỏng, chỉ có thể tựa đầu nghiêng về phía cửa sổ, đem ánh mắt nhìn ra cảnh vật bên ngoài. Không ngờ, Lâm Tú Uyển dĩ nhiên đứng dậy đi tới bên người nàng.

Vương Tương Khuynh cảm giác được Lâm Tú Uyển đến gần, buông cây sáo ra, quay đầu lại nhìn Lâm Tú Uyển. Điều không nên đến lại đến, đó là cả hai người nhìn nhau. Bốn mắt nhìn nhau, Lâm Tú Uyển trên mặt mang theo một tầng đỏ sẫm càng ngày càng tới gần, Vương Tương Khuynh vậy mà vẫn bất động, chỉ lẳng lặng nhìn. Lâm Tú Uyển thấy Vương Tương Khuynh không có cự tuyệt mình thân cận, nhắm mắt lại kiễng chân hướng về phía môi Vương Tương Khuynh. Nhẹ nhàng mà hôn, thối lui, mở mắt ra, thấy Vương Tương Khuynh vẫn còn đang lẳng lặng nhìn mình, khuôn mặt càng ngày càng nóng lên.

Lâm Tú Uyển xấu hổ cúi đầu, vui sướng kích động đến nói không nói nên lời, chẳng bao giờ nghĩ tới, mình dĩ nhiên dám chủ động hướng Vương Tương Khuynh, càng nghĩ tới, Vương Tương Khuynh không có cự tuyệt mình. Nhất thời, hai người đều trầm mặc không có mở miệng. Lâm Tú Uyển cho rằng khi nãy mình đã hôn môi Vương Tương Khuynh, mà không biết rằng Vương Tương Khuynh đón được hành động của nàng, cho nên lúc Lâm Tú Uyển đến gần thì nàng đã lấy tay phải đặt ngón trỏ và ngón giữ ở trên môi. Ngay lúc Lâm Tú Uyển thối lui, Vương Tương Khuynh liền buông tay phải xuống, cho nên Lâm Tú Uyển mới cho rằng bản thân vừa hôn môi của Vương Tương Khuynh.

Khi hồi phủ, Liên Hoa cùng Mười Ba liền nghe được gia đinh ở trước cửa nói: "Liên Hoa, Mười Ba, công tử dẫn theo một vị nữ tử xinh đẹp trở về!"

Liên Hoa vừa nghe, nghĩ thầm chẳng lẽ là Lâm cô nương, liền cùng Mười Ba vội vã đi vào phòng khách. Vậy mà trong đại sảnh chỉ đứng một nha hoàn không nhận ra, Liên Hoa nhớ rõ, nha hoàn đi theo bên người Lâm Tú Uyển là Tiểu Hồng chứ không phải người trước mắt. "Chẳng lẽ không phải Lâm cô nương?"

"Ngươi là ai? Thiếu gia nhà ta đâu?" Liên Hoa mở miệng hỏi.

Thanh Mộng liếc mắt quan sát Liên Hoa cùng Mười Ba, nói rằng: "Ngươi là nói Vương công tử? Hắn mang tiểu thư nhà ta vào phòng của hắn rồi."

Liên Hoa cùng Mười Ba vừa nghe, thiếu gia nhà mình dĩ nhiên mang một nữ tử đi vào trong phòng hắn, này có phải! Liên Hoa biết thiếu gia nhà mình là nữ tử, nhưng lúc này ngoài trừ nàng thì không ai biết được thân phận của thiếu gia nhà nàng, vội vàng hỏi: "Tiểu thư nhà ngươi là người phương nào?"

"Tiểu thư nhà ta là thiên kim lễ bộ thượng thư Lâm Tú Uyển."

Liên Hoa vừa nghe là Lâm Tú Uyển, nhất thời thở phào nhẹ nhõm: "Ta đi tìm thiếu gia."

Liên Hoa nói xong liền vào đi tới gian phòng thiếu gia nhà mình, Thanh Mộng tự nhiên cũng đi theo, vậy mà dĩ nhiên vừa vào liền thấy tiểu thư nhà mình đang hôn vị Vương công tử kia. Ba người đứng cách đó không xa ngơ ngác mà nhìn một màn này của Lâm Tú Uyển với Vương Tương Khuynh, bởi vì đứng cách xa mà còn nhìn từ phía sau Lâm Tú Uyển, cho nên ba người đều không thấy được Vương Tương Khuynh đã giơ tay phải lên cản trở.

Mười Ba giật nhẹ Liên Hoa: "Liên Hoa, ngươi có phải hay không biết cái gì, cho nên mới nói thiếu gia cùng Lâm cô nương rất xứng đôi..."

Lúc này, Liên Hoa cũng kinh ngạc đến ngây người, nội tâm cuồn cuộn, liên tục nghi vấn. "Này này này, đây là có chuyện gì? Thiếu gia lẽ nào thích Lâm cô nương, vậy còn trưởng công chúa thì sao! Chẳng lẽ, thiếu gia thích cả hai người?"

Thanh Mộng tức thì bị một màn này dọa chết khiếp, tiểu thư nhà mình dĩ nhiên chủ động hôn Vương công tử. "Trời ạ, này này đây là có chuyện gì!" Thanh Mộng lấy lại bình tĩnh, hô lớn một tiếng.

"Tiểu thư."

Hai người vốn đang trầm mặc, nghe một tiếng "tiểu thư", song song quay đầu nhìn về phía cửa. Thấy Mười Ba, Thanh Mộng, Liên Hoa ba người, Vương Tương Khuynh cũng đỏ mặt, hai người quay đầu lại liếc mắt nhìn nhau, nội tâm đều nghĩ đến, một màn hôn môi này, đều bị bọn họ nhìn thấy hết.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương